...Giờ lại là gì đây? Tịch Mịch Trăng?
Chỉ ngay lúc đó, một thiếu nữ với bầu không khí đáng sợ xuất hiện giữa hai cánh cửa giờ đã mở tung.
Và ngay khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng ấy, tôi nuốt nước bọt.
Với tôi đây là một cú sốc lớn như thể thời gian đã dừng lại vậy.
Từng bước chân của cô ấy vang vọng khắp cả khu sảnh đang chết lặng.
Duyên dáng, quý phái và xinh đẹp, cô ấy bước tới giữa trung tâm của sảnh.
Đôi mắt của chúng tôi đã bị đánh cắp bởi màu bạch kim mĩ miều.
Đó là...Luna...mà nhỉ?
Không thể sai được. Mái tóc bạch kim cùng đôi đồng tử màu tím đậm. Cùng cái cảm giác cô ấy đem lại đã kiểm soát toàn bộ đám đông.
Nhưng dẫu biết là thế, vẫn còn một chuyện tôi không thể hiểu được.
Dù vẻ đẹp ấy đủ để khiến cho bất kì ai nhìn thấy đều phải giật mình kinh ngạc. Nhưng liệu như vậy là đã đủ để thu hút sự chú ý của nhiều người đến vậy?
“Ein, cô ấy là ai thế?” Tôi hỏi, và Ein mở to mắt như thể đang rất ngạc nhiên vậy.
“Cậu không biết Luna-sama là ai sao?”
“Tôi đã từng nghe qua tên của ấy rồi, nhưng vẫn không biết vì sao mọi người lại chú ý tới cô ấy như vậy.”
“...Tên đầy đủ của cô ấy là Luna Flame. Là con gái của công tước Flame, một trong Tứ Đại Gia tộc.”
Vậy à, Gia tộc Flame. Thảo nào lần đầu nghe đến tôi lại thấy quen như vậy.
“Nhưng kể cả vậy thì không phải tình huống này có hơi kì lạ quá rồi sao?”
“Không đâu. Cô ấy đã tới đây, thế là đã đủ khiến cho chuyện này kì lạ rồi.”
...Tôi vẫn không hiểu nổi.
Cô ấy có thể là tiểu thư của một gia tộc danh giá, nhưng vẫn chỉ là một học sinh của Học viện Thánh Ferris thôi mà. Cô ấy xuất hiện thì có gì đâu mà lạ nhỉ.
“Có thể là cậu không biết, nhưng cô ấy khá nổi tiếng vì không thích làm quen với người khác. Từ ngày đâu tiên đến học viên, cô ấy đã luôn nói rằng mình sẽ không tham dự sự kiện này rồi.”
“...Tóm lại là, cô ấy định kiếm cho mình một hiệp sĩ?”
“Đúng vậy. Thế mà giờ-”
Ein ngắt câu giữ chừng, quay sang nhìn về hướng của Luna.
Luna đứng ngay tại trung tâm của toàn sảnh, trông như thể không để tâm gì đến những ánh nhìn từ mọi người mà chỉ thăm dò xung quanh một cách tao nhã.
...Tôi không động đậy được.
Tuy vẫn còn có thể nói chuyện, nhưng bầu không khí mà sự hiện diện áp đảo của cô ấy đem lại không cho phép bất kì ai cử động.
Ấy vậy mà, vẫn còn có một người đã chạy ào tới chỗ cô ấy.
Với mái tóc đuôi ngựa vàng kim đung đưa phía sau, cô ấy cúi chào trong tư thế hoàn hảo.
“Đã lâu không gặp, Luna-sama.”
...Đó là Alice.
Đến cả tôi cũng phải thấy ngạc nhiên. Cơ mà, không, thật ra thì gia tộc của Alice, nhà Rose cũng là một trong Tứ đại Gia tộc, nên chắc hẳn hai người đã quen biết nhau qua đó từ trước.
“Xin chào Alice, cũng được một thời gian rồi nhỉ.”
Luna đáp lại, và giữa dòng học sinh của học viện nữ Ferris bắt đầu xôn xao.
“Tịch Mịch Trăng...thế mà lại có thể nói chuyện với cô ấy bình thường như vậy...đúng là Alice-sama.”
Đến Ein cũng phản ứng như vậy. Cô ấy đứng nhìn Luna và Alice trao đổi với sự khó tin ngập tràn trong đôi mắt.
Nhưng mà, “Tịch Mịch Trăng” à? Biệt danh ngầu đấy, nhưng không phải nói trắng ra là Luna chỉ đơn độc một mình à...
Lúc đó, một người khác cũng đã bước đến chỗ hai người họ.
“Tôi tin đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Tôi là người thừa kế của gia tộc bá tước Elrode, Kraim Elrode.”
Đó là chàng trai tóc vàng đẹp mã ban nãy, Kraim. Cậu ta cũng gan thật đấy. Nhưng nghe qua tên gia tộc thì cũng dễ hiểu.
Sức mạnh nổi danh của gia tộc họ cũng chẳng thua nhà tôi là bao.
“Luna-sama...cậu đã đến đây...không lẽ đã thay đổi suy nghĩ rồi sao?”
Alice dịu dàng hỏi Luna, hoàn toàn phớt lờ Kraim bên cạnh.
“Không hề. Tớ vẫn thích ở một mình hơn đấy, cậu biết không? Nhưng có vẻ như dù có làm gì đi nữa thì sau cùng tớ vẫn sẽ được chỉ định cho một hiệp sĩ. Nên tớ đã đi đến kết luận là tự đi chọn sẽ có lí hơn là giao cho một người lạ nào đó.”
“...Vậy thì, xin hãy chọn tớ. Tớ đã luôn cầu nguyện cho ngày hôm nay. Tớ có thể hứa với cậu rằng mình mạnh hơn so với bất kì ai có mặt tại đây.”
“Có lẽ là vậy. Tớ đã nghe qua những lời bàn tán. Cậu đã là học sinh đầu bảng của năm rồi mà? Cũng không bất ngờ lắm. Hiển nhiên là cậu sẽ không làm tớ thật vọng rồi.”
Chúa ơi, cho Kraim nói gì đi, tội cậu ta quá.
“Vậy thì...!”
“Tuy nhiên, cậu bảo rằng mình là người mạnh nhất ở đây, nhưng liệu đó có phải sự thật?”
“...Ý cậu là sao?”
Bầu không khí khó chịu lan ra khắp căn phòng.
Tôi nuốt nước bọt, rồi quay sang kiểm tra hướng cửa ra, để đề phòng.
“Alice, chắc chắn rằng cậu rất là xuất sắc. Nhưng vẫn còn chưa đủ trưởng thành đâu. Một người thật sự mạnh sẽ không bao giờ khoe khoang sức mạnh của mình cả.”
“...! Vậy thì...ai ở đây mới là người mạnh thật sự ấy?”
“Tôi, Kraim-”
“-Maro Burn. Học cùng lớp với cậu nếu ta nhớ không nhầm.”
Alice há hốc mồm, Đến cả tôi cũng cạn lời.
Còn cái người trong cuộc kia thì...
“...Ể? Tôi sao?” Cậu ta hỏi, tự chỉ bản thân mình và nhìn mọi người xung quanh để xác nhận lại.
Hẳn là đến cậu ta cũng không ngờ Luna lại nhắc đến tên của mình.
Tình huống này rối rắm quá đấy. Tôi giữ im lặng hết sức có thể rồi từ từ lùi về sau.
“Maro Burn. Ta cho phép cậu đến đây. Cậu có mặt ở đây mà, phải không?”
Maru nhảy dựng lên rồi quay sang nhìn tôi.
“Thấy chưa? Tao đã nói gì?” hình như là điều mà cậu ta muốn nói từ cái ánh nhìn ấy.
Tôi mỉm cười.
“Vậy thì đi đi.”
Maro đắc thắng bước tới chỗ Luna với sự tự hào lộ rõ trên mặt.
Rồi cậu ta quỳ một chân xuống và kính cẩn chào Luna.
Những thao tác rườm rà giả tạo này đúng không hổ là con thứ của gia đình nhà bá tước.
“Tôi đã đến, như đã được gọi. Không phải ai khác ngoài Maro Burn, thứ tử của gia tộc bá tước Burn.” Maro hào hùng nói, ngước nhìn lên với vẻ mặt nghiêm nghị.
Nhưng Luna chỉ nhìn xuống cậu ta với một biểu cảm vẻ chán nản, đôi mắt màu tím ấy nheo lại.
Tôi nhìn Alice đang nuốt nước bọt.
Còn Kraim thì như sắp khóc đến nơi. Tôi chỉ biết đành trợn mắt trước cảnh tượng này. Athena thì nhìn tôi với vẻ lo lắng.
Và rồi-
“...Cậu là ai?” Luna nói, tất cả mọi người nuốt nước bọt.