"Ah, mừng chị quay lại, Helvi-san."

Theo nói như vậy với nụ cười trên môi khi thấy Helvi bước vào phòng khách.

"Vâng, em quay lại rồi đây."

Helvi nói như thể không có chuyện gì xảy ra, gương mặt cô giãn ra một chút.

"Bọn em vừa mới dọn bàn xong."

"Em thấy rồi, xin lỗi vì không giúp được hai người."

"Không sao đâu ạ, Fiore-san cũng giúp em nhiều mà."

"Thực ra gần như mọi thứ đều do một tay Theo lo cả mà."

Và sau đó, cả hai ngồi xuống bàn và bắt đầu bữa ăn. Thực đơn tối nay là hamburger steak.

Helvi đã nói Theo rằng cô thích ăn thịt, vì vậy cậu đã nấu món mà mình giỏi nhất với nguyên liệu này.

Helvi nghĩ phần thưởng Theo dành cho mình chỉ gói gọn trong bữa trưa, nhưng Theo lại nghĩ khác. Và khi biết Fiore cũng tới ăn tối, cậu đã cố gắng hết sức để nấu bữa ăn này.

Helvi và Fiore cùng lúc cầm lấy dao và dĩa và bắt đầu ăn, và Theo căng thẳng.

"V-Vị nó thế nào? Đây là lần đầu tiên em nấu ăn đãi khách nên em không được tự tin lắm, cho nên…"

Theo cúi đầu và ngước nhìn lên, khiến Helvi và Fiore suýt chút nữa bị sặc trong khi nhai.

Sau khi nuốt xong, cả hai mỉm cười.

"Tuyệt vời, Theo."

"Đúng vậy, món này ngon lắm đó."

"T-Thật sao ạ!? May quá…!"

Vẻ lo lắng trên khuôn mặt của nhanh chóng được thay thế bằng biểu cảm dễ thương, khiến Fiore phải khó khăn lắm mới không nhổm dậy khỏi ghế.

(Ahh… Theo thật là dễ thương…)

Cảm thấy rằng mình sẽ không thể nào kìm nén được nụ nếu cứ tiếp tục nhìn khuôn mặt tươi cười ấy, Fiore nhanh chóng đảo mắt đi và tập trung vào bữa ăn của mình.

Và nụ cười đó hiện lên trong đầu cô.

(Làm tốt lắm, tôi ơi! Nụ cười ấy quả thực quá gian lận, nhưng…)

Fiore khẽ liếc nhìn Helvi.

Như những gì Fiore thấy, cô ấy vẫn cứ điềm nhiên tiếp tục bữa ăn như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Helvi chẳng hề rung rinh gì sau khi trông thấy nụ cười ấy.

(Phải chăng nụ cười của Theo không hề ảnh hưởng tới cô ấy?

Tiếc quá…)

Cô cảm thấy thật là lãng phí khi nụ cười dễ thương ấy của Theo chẳng khiến con người kia cảm thấy động lòng chút nào cả. Nghĩ như vậy, Fiore cầm lấy cốc của mình và…

(Không phải thế đâu. Tất nhiên nụ cười của anh ấy rất dễ thương rồi.)

"Hn!?"

Cô đột nhiên nghe thấy một giọng nói vang vọng trong đầu, và suýt nữa nhổ toàn bộ những gì ở trong miệng ra.

"C-Chị không sao chứ Fiore-san? Chị bị nghẹn ạ?"

"K-Không, chị ổn."

Thoát khỏi cảnh bị sặc, Fiore thở phào nhẹ nhõm, rồi đưa mắt về phía người sở hữu giọng nói mà cô vừa nghe thấy.

"Hn? Có chuyện gì sao?"

"K-Không có gì…"

Helvi nhìn cô với ánh mắt lạ lùng, vì vậy Fiore bảo không có gì.

(L-Là do mình tưởng tượng sao?)

(Không phải đâu.)

"?!"

Cô thực sự đã nghe thấy giọng nói của ai đó, và giờ nó lại vang lên lần nữa. Cô quay qua nhìn Helvi một lần nữa, nhưng chẳng có vẻ gì là cô ấy đang nói cả.

(Tôi đang giao tiếp trực tiếp vào thẳng đầu của cô.)

(C-Cô có thể làm như vậy sao…?)

(Đúng vậy. Bởi vì tôi là người mạnh nhất.)

(Tôi thực sự không hiểu…)

Cả hai đang nói chuyện mà không hề dùng tới lời nói. Theo thì chỉ mỉm cười, bởi từ góc nhìn của cậu, cả hai chỉ đang tập trung vào bữa ăn của mình thôi.

(Nhìn khuôn mặt ấy mà xem. Sao cô có thể miêu tả nó mà thiếu đi từ dễ thương được cơ chứ?)

(T-Tôi đồng ý… Mà cô có thể nói điều đó một cách ngiễm nhiên như vậy sao?)

(Vậy còn cô thì sao? Chẳng phải cô cũng vừa nói anh ấy quá dễ thương à?)

(Nhưng tôi đâu có nói! Tôi chỉ nghĩ thôi mà!)

Theo có nghĩ cũng chẳng thể nào tưởng tượng ra một cuộc đối thoại như vậy đang diễn ra cả.

Cả ba cứ thế tiếp tục bữa ăn mà không nói năng gì quá nhiều.

Sau cùng thì, họ cũng đứng lên dọn bàn. Helvi cố gắng giúp rửa bát đĩa lần nữa, nhưng…

"Ah, Helvi-san. Có tráng miệng đấy, chị có thể ăn nó nếu muốn."

"Tráng miệng sao?"

"Chị nói là mình thích đồ ngọt đúng không ạ?"

"Ah, đúng rồi."

"Em đã thử làm bánh pudding. Có cả phần cho chị nữa đó, Fiore-san."

"Eh, thật hả? Cảm ơn nhé Theo."

Theo làm bánh pudding bằng những cái cốc cỡ lòng bàn tay của cậu, rồi dặt nó xuống trước mặt Helvi và Fiore.

"Hai người có thể ăn nó trong khi em rửa bát."

"Thế còn anh thì sao Theo? Anh không ăn à?"

"Eh, em có nhưng mà…"

"Vậy thì cứ để bát đĩa đó rồi lại đây ăn với bọn em đi.. Nếu không, nó sẽ không ngon đâu."

"…! Vâng, em cảm ơn ạ!"

"Fufuh. Không, là em cảm ơn anh mới phải."

Fiore mỉm cười khi quan sát Helvi và Theo.

(Mình đoán là mình chẳng thể nào đánh bại được một hôn thê lâu dài nhỉ… Chị mừng là em đã cưới được một người con gái tốt, Theo.)

Helvi không hề nghe thấy suy nghĩ này.

[note29358]