“…Oài, ngủ ngon thật.”
Kanata thức dậy, ngáp một hơi thật lớn.
Thường thì việc to tiếng vào sáng sớm như này rất phiền phức, nên mỗi lần như vậy ở một mình lại có những cái tiện.
“Nhanh chóng đi ăn thôi nào.”
Học viện Kanata theo học có rất nhiều cơ sở vật chất.
Có lẽ là do đây là Học Viện Hoàng Gia và cũng là học viện tiêu biểu của kinh đô, và vì công chúa cũng theo học ở đây nên trường còn được đầu tư hơn nữa.
Sau khi thay quần áo xong, cậu đi tới căng tin, có một lượng lớn học sinh đang ở đây.
Kanata đi qua những con người đang tập trung ăn sáng.
(Chắc sáng nay có bánh mì nướng với bánh trứng nhỉ.)
Cậu đã từng đối chiếu thế giới này với ký ức kiếp trước, và may thay thức ăn ở đây lại khá tương đồng với tiền kiếp của cậu.
Một phần cũng nhờ điều này, đôi khi cậu cảm thấy hoài niệm, và cũng cảm thất tràn đầy hứng khởi mới mẻ trước những món ăn cậu chưa từng biết trước kia, một điều tốt.
Mà nhân tiện, Kanata ăn sáng một mình.
Cậu không nói chuyện với ai, cũng không ai lại bắt chuyện với cậu…..Nhưng Kanata không hề cảm thấy cô đơn, nếu cậu không nghĩ về nó thì chẳng có vấn đề gì cả.
Ăn xong bữa sáng, Kanata trở về phòng xem lại thông tin tài khoản trên thiết bị đầu cuối của mình.
“Mình tiết kiệm được kha khá rồi…Ơn trời là nơi này không có thuế má gì đấy.”
Cậu đã tiết kiệm được một lượng lớn tiền donate dưới cái tên Haishin.
Chỗ này là quá đủ để cậu có thể xây hẳn một căn biệt thự tại một khu đất đẹp.
Hiện tại không có mấy thứ gọi là phí quảng cáo, vậy nên cơ chế duy nhất để kiếm được thu nhập là từ việc nhận donate.
“Không thể ngờ được họ lại donate cho mình nhiều đến thế này…”
Thực thế cậu chưa bao giờ nghĩ cậu có thể kiếm được nhiều tới vậy.
Kanata đã thiết lập nên một hệ thống giúp người nghe thưởng thức được buổi stream của cậu một cách tốt nhất, và nếu họ muốn ủng hộ cậu, họ có thể truyền tải cảm xúc đó theo cách này.
Nhờ vậy mà cậu nhận được rất nhiều tiền donate, ví dụ điển hình cho việc này là những tầng lớp những người giàu có, như là Công Chúa Vô Danh vậy.
“Mà, có tiền thì có gì sai đâu chứ. Cảm ơn nha.”
Tiền sẽ không bao giờ phản bội ta, thực ra thì cậu muốn nói rằng tiền là thứ duy nhất chúng ta có thể tin tưởng. Về cơ bản thì thế giới này không gì là không thể làm được bằng tiền.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi để đến trường, Kanata mang theo đồ đạc tới trường.
Như mọi ngày, cậu đi một mình xuống phố.
Chỉ cần có một người bạn thôi đã là quá tuyệt vời rồi, nhưng Kanata vẫn luôn cô đơn như vậy.
“Chào~”
Vào lớp học Ma thuật hạng S, nói câu chào hỏi với bạn cùng lớp và nhận lại được vài câu đáp lại thưa thớt vẫn tốt hơn là không có gì.
Mà nhân tiện, cái cô Maria giúp cậu hôm qua, là hạng SSS, và hai học sinh quý tộc kia đều hạng S hết.
Nói theo cách khác, đang có một vài tên trong lớp lườm cậu chằm chằm, như thể đang soi mói cậu về chuyện hôm qua.
“…Ha. Mệt mỏi thật.”
Kanata cảm thấy phiền phức trước những ánh nhìn như muốn xuyên thủng cậu đó, cậu ngồi phịch xuống bàn.
Cậu dự định sẽ không làm gì cho tới khi giáo viên phụ trách đến, nhưng mấy cô gái tụ tập lại bên cạnh cậu bắt đầu bàn tán.
“Câu chuyện của Haishin hôm qua cũng thú vị ghê.”
“Un. Dù có hơi độc miệng, nhưng anh ấy không sai chút nào. Mới đầu tớ không quen cho lắm, nhưng giờ tớ là fan cứng của ảnh rồi.”
“Anh ấy cứ gây nghiện làm sao ấy. Và giờ anh ấy cũng rất nổi tiếng rồi á nhỉ? Giọng nói của ảnh có thể thay đổi được rất nhiều loại quy tắc nha.”
Tai Kanata rung lên.
Mấy cô gái sẽ không nhận ra Kanata, Haishin họ hâm mộ, đang ở ngay cạnh.
Kanata không có ý định tiết lộ bí mật ở đây, vì dù đó có là sự thật cũng chẳng ai tin cậu cả.
(Không tệ chút nào. Người nổi tiếng là nhất!)
Trong một khoảnh khắc, cậu thắc mắc liệu đây có phải là cảm giác của những streamer ở tiền kiếp hay không.
Kanata là người duy nhất tham gia vào việc làm stream trên thế giới này, dù có một vài người cố gắng sao chép cậu, nhưng tới cuối cùng không ai có thể đạt được cả, vì những chuyện này đòi hỏi một khối lượng ma lực khổng lồ.
Chính xác là ở hiện tại, chỉ có Kanata đi theo con đường đó.
“Streamer…Không, không phải, nghe thì giống nhau, nhưng đấy là Haishinsha. Tôi sẽ đi theo con đường đó.”
Một dấu hiệu nhỏ của sự quyết tâm.
Kanata không có chút hứng thú nào làm một dũng giả, và cũng không có hứng thú trở thành main bá giấu nghề.
Cậu chỉ muốn làm một streamer.
(…Mình mới chỉ phát sóng giọng nói được thôi, và mình cũng muốn để lộ ra, ít nhất là tay mình. Để xem bản thân làm được gì nào.)
Kanata cười, không biết sẽ mất bao lâu, nhưng giới thiệu cho mọi người biết những vật dụng mình ưa thích ở thế giới này cũng rất vui đấy.
Thời gian trôi đi như gió và lớp học chung giữa các lớp từ hạng SSS tới S đã đến.
Có rất nhiều người ở đây, và cậu còn được biết một pháp sư hoàng gia, niềm tự hào của đất nước cũng sẽ tới để thuyết trình.
“…Chán quá.”
Vô Hạn Ma Lực, là một khả năng gian lận. Nói cách khác, gần như không có gì Kanata không thể làm với ma thuật.
Dù cho vị pháp sư hoàng gia kia có tung ra được đòn ma thuật trình độ cao hơn, thì với ma thuật cấp thấp do Kanata tạo ra cũng ăn đứt cả về uy lực lẫn phạm vi.
“Nói theo cách khác, ma thuật là tưởng tượng. Và-“
Mọi người xung quanh nghiêm túc lắng nghe lời vị pháp sư kia nói, nhưng đối với Kanata, cậu không quan tâm.
Cậu cố tỏ ra không quá lộ liễu, nhưng hình như ai đó cạnh cậu đã phát hiện được.
“?”
“…Phù, chỉ là một đứa lớp S à?”
Đứa vừa nhạo cậu là một tên điển trai.
Hắn chế nhạo Kanata, theo quan điểm của hắn, cậu là một học sinh thấp kém hơn, vì hắn đeo trên ngực mình huy hiệu vàng của lớp hạng SSS.
Mà, theo góc nhìn của Kanata, khi nói về ma thuật, bất cứ ai cũng chỉ là kèo dưới của cậu, còn màn khiêu khích của tên điển trai này cũng vô nghĩa với cậu.
“Vẫn nhàm chán.”
Nói đoạn, Kanata nhìn về phía trước.
Kanata cảm nhận được sự thù địch mạnh mẽ ở bên cạnh mình, đồng thời, cậu cũng suy nghĩ xem liệu hành động vừa rồi của mình có phải là khiêu khích hay không.
Và giờ là lúc cho những bài tập thực hành, nhiều học sinh tụ tập xung quanh những người nào đó. Đấy làm Maria và tên điển trai cậu vừa mới chạm mặt lúc trước.
“Bắn!”
Một bài tập kiểm tra các học sinh xem có thể bắn trúng chính xác mục tiêu ở phía xa kia bằng ma thuật lửa cấp thấp hay không.
Bất cứ ai cũng có thể làm được chỉ với một chút chú tâm, nhưng chàng trai thường dân đang cố gắng trước mặt Kanata có vẻ vẫn phải đang vật lộn.
Dù cho hạng ma lực có cao, việc có thể nhào nặn và giải phóng chính xác ma thuật lại là một câu chuyện khác
“Đúng là cái kiểu thường dân rỗng tuếch.”
“Thôi nào cái thằng kia, nếu không thích bộc lộ cái dốt nát thì ngay từ đầu đừng có làm.”
Cậu cảm thấy chàng trai trực khóc giữa một đám quý tộc đang chửi xa xả vào mặt cậu rất đáng thương.
Kết quả là, cậu ta đã không thể làm tốt và trở thành trò cười cho đám quý tộc.
“Tiếp đến là Kanata, lên đi.”
“Vâng.”
Được gọi, Kanata tiến lên.
Cậu lại cảm thấy mấy ánh nhìn khó chịu từ đám quý tộc như vừa mới nãy.
Nhưng với Kanata không là gì cả.
“Bắn.”
Cậu lẩm bẩm, và một quả cầu lửa nhỏ phi thẳng tới mục tiêu.
Kích thước của quả cầu lửa trông thì quá nhỏ, nhưng lại nổ rất lớn khi chạm phải mục tiêu.
“Tuyệt vời, Kanata-san. Mọi người, đây là cách sử dụng ma thuật sao cho cẩn thận nhất.”
Kanata không biết phải làm gì với hai kiểu ánh nhìn kia nữa, quý tộc thì bực bội còn thường dân thì ghen tị.
Kanata lui vào một góc, Maria bước tới bên cạnh cậu.
“Kĩ năng của ngươi tốt đấy. Ta đã quan sát ngươi.”
“Cảm ơn.”
Người khác thì có thể khóc vì hạnh phúc rồi, nhưng với Kanata thì chỉ mong cô biến nhanh đi. Bởi vì lượng ánh nhìn chiếu vào cậu hiện tại nhiều khủng khiếp.
“…Này.”
“Có chuyện gì sao?”
“…Không, không có gì. Chỉ là ta có chút quan tâm tới ngữ âm ngươi nói.”
“Ngữ âm?”
Có nghĩa là, cô đang cố gắng nói cậu có gì đó không ổn trong cách cậu phát âm à?
Và rồi Maria cũng nhanh chóng chịu quay đi, nhưng Kanata vẫn cứ canh cánh trong lòng, mình nói chuyện khác biệt thì có gì mà phải làm cô ta bận tâm sao.