Chừng nào bóng ma còn tồn tại trên thế giới này, chúng phải cùng chung sống với con người.

Vì vậy, những con người mang trong mình quyền lực to lớn sẽ bước chân vào trường khi họ đạt đến một độ tuổi nhất định.

Ngôi trường đó được gọi là học viện tư nhân Sayo Gakuen.

Tại đây bóng ma và âm dương sư gặp gỡ và tương tác trực tiếp với nhau dù cho mỗi bên đều có động cơ riêng, cốt để duy trì sự cân bằng vốn đã rất bấp bênh.

Ngôi trường này là sân khấu chính của một trò chơi otome.

Nữ chính đăng ký học ở đó mà không hề biết được độ nguy hiểm của nơi đây.

Và trong khi nhân vật chính còn đang chịu sự chi phối từ những âm mưu của những bóng ma và âm dương sư, cô đã đem lòng yêu các nam chính, các anh kiệt được thiết kế tỉ mỉ. Đó là một trò chơi phổ biến có yếu tố bất ngờ.

Tôi mượn trò này từ chỗ đứa bạn thân, nhưng cho đến cuối cùng tôi cũng chỉ hoàn thành được vỏn vẹn một route.

Rốt cuộc thì tôi là kiểu người cả thèm chóng chán.

Nó tương đối thú vị, đồng ý, nhưng một khi đã nắm rõ cốt truyện chính, tôi chẳng còn ham muốn hoàn thành nốt các route phụ còn lại nữa.

Và người đã biến tôi thành thức thần, Kamo Tomotaka, vừa mới bắt đầu theo học tại ng trường vào mùa xuân này.

Bây giờ ngài đã là học sinh năm nhất và tới mùa thu, ngài sẽ trở thành chủ tịch hội học sinh dù chỉ là năm nhất. Một nhân vật hoàn hảo, người luôn đạt kết quả cao nhất với tư cách là một trong những người tài năng nhất trường, con nhà người ta chính hiệu là đây.

Đương nhiên là tôi chưa có chinh phục ngài.

Rốt cuộc thì tôi không có sở thích như vậy.

“Ngươi mất tập trung. Ta có nên nghiêm khắc hơn không?”

Mặc dù là con trai nhưng một giọng nói tao nhã và trang nghiêm vẫn vang lên từ ngài ấy.

"Lời xin lỗi chân thành của kẻ hèn mọn này. Tomotaka-sama.”

Tôi lập tức xin lỗi và chuyển sự chú ý của mình sang những bóng ma trước mắt.

Có khoảng 20 con.

Mỗi cá thể cao khoảng một mét, chúng có một con mắt độc nhất và chiếc bụng phình to quá khổ.

Có lẽ chúng giống với ma đói.

Sức mạnh mỗi cá thể không cao.

Ngoài ra, trí thông minh cũng kém nhiều phần.

Có lẽ không cần lo việc chúng phối hợp với nhau hay mấy thứ tương tự.

Sau khi xác nhận, tôi lao vào đám bóng ma.

Nó mở to con mắt độc nhất lườm tôi, người đột nhiên tiếp cận.

Sau đó, ngay khoảnh khắc tiếp theo, tôi cắt bụng nó bằng tay phải.

Khi tay phải của tôi cảm nhận được xúc cảm cắt xuyên qua lớp thịt nặng nề, con ma tách ra làm hai và rơi xuống đất.

Đổ ra nền đất là màu máu đen sẫm, không lâu sau liền tan chảy xuống đất.

Cơ thể tôi bỗng nóng bừng.

Nữa,

Nữa đi.

Sau đó, tôi lại vung tay như thường lệ.

Móng vuốt của tôi hoan lạc xóa sổ chúng.

Và mỗi khi tiêu diệt một con, cơ thể tôi lại càng nóng hơn.

Nữa.

Nhiều hơn nữa…!

Cuối cùng thì đây cũng là con cuối cùng.

Tôi sẽ còn cảm thấy tuyệt vời hơn nữa nếu tôi tiêu diệt con này.

Ngay cả khi cảm nhận được sức nóng trong cơ thể sắp vượt tầm kiểm soát, tôi vẫn lao đi.

“Ta đã bảo là để lại con cuối cùng đúng không?”

Trước khi cặp móng vuốt sắc nhọn có thể chạm tới bóng ma cuối cùng, ngọn roi của Tomotaka-sama đã quất một nhát đau điếng vào cơ thể tôi.

“… Á.”

Cơn đau chạy dọc sườn phải.

Bóng ma cuối cùng cũng tận dụng cơ hội đó mà lẩn khuất vào rừng, hòa mình vào bóng tối vô tận.

Ahhh…

Nó chạy mất rồi.

Đồ ăn của tôi.

Hu, u, tôi nhìn đăm chiêu vào màn đêm của khu rừng ấy mà thốt lên tiếng thổn thức nhỏ nhẹ.

Và có giọng nói ở phía sau.

“Nói không ngoa, ngươi thực sự dễ dàng nhượng bộ cho ham muốn.”

"… Lời xin lỗi chân thành của kẻ hèn mọn này."

Tôi đáp lại, không hề quay về phía Tomotaka-sama, mà lại đăm đăm nhìn vào bóng tối của khu rừng một cách đầy tiếc nuối.

Đồ ăn của tôi ở đằng kia.

“Nếu ta xóa sổ một lượt thì chúng sẽ không xuất hiện nữa đúng chưa? Kiểu gì chúng cũng sẽ lại tự nhân lên nếu để chừa một con.”

"Vâng."

Đúng vậy, sẽ là hồi kết nếu tất cả bọn chúng bị xóa sổ, nhưng tôi có thể đến và tiêu diệt chúng lần nữa nếu chừa lại một con.

Nhưng tôi vẫn không thể cưỡng lại được.

Với cơn đói vẫn chưa được thỏa mãn, tôi lại hướng ánh nhìn vào sâu trong khu rừng.

Thấy vậy, Tomotaka-sama chỉ biết thở dài, rồi cất lên giọng nói tuyệt vời của ngài ấy.

“Đây, đói đến vậy thì sao không lại đây mà liếm đi?”

Tôi muốn.

Ma đói không thể so sánh được với thứ này.

Cơ thể tôi quay cuồng trước những lời nói hấp dẫn bất ngờ.

Tôi tiến đến bên cạnh Tomotaka-sama trong chớp mắt và nhanh chóng quỳ xuống.

Rồi ngước nhìn lên với ánh mắt cầu xin của chú chó nhỏ.

"Làm ơn ạ."

“Ngươi thật sự chẳng có chút lòng tự trọng nào nhỉ.”

"Làm ơn đi mà.”

Tôi ngước nhìn Tomotaka-sama đắm đuối.

Tuy nhiên, Tomotaka-sama chỉ đáp lại với cái nhìn kỳ quái và nhanh chóng lùi lại.

“Chúng ta không thể ở lại đây. Đi, về nhà thôi.”

Và như thế, ngài ấy hướng xuống núi, mặc cho tôi tiếc tục quỳ tại chỗ.

Tôi nhắm chặt mắt đầy cay đắng khi điều ước nhỏ nhoi của mình không được thực hiện, nghiến răng chịu đựng.

Sau đó, tôi đuổi theo Tomotaka-sama.

Có vẻ như tôi khác với những bóng ma thông thường.

Bóng ma hấp thụ sinh lực của con người và tích trữ linh lực.

Tuy nhiên, bản thân tôi lại có thể tích trữ linh lực bằng cách đánh cắp linh lực của các bóng ma khác.

Linh lực có thể xem như sự cô đặc của sinh lực.

Thay vì đánh cắp một lượng nhỏ sinh lực từ con người, tôi cảm thấy thỏa mãn hơn nhiều khi lấy đi linh lực từ những bóng ma.

Thế nhưng về cơ bản, bóng ma không ăn thịt các bóng ma khác.

Bởi vì nếu một bóng ma ăn thịt một bóng ma khác, ý chí của chúng sẽ đan xen và chúng biến thành thứ gì đó không còn là chính mình nữa.

Tuy nhiên, không biết có phải do được sinh ra từ vòng xoáy chướng khí đen nên tôi vẫn có thể duy trì ý thức của bản thân khi nuốt chửng các bóng ma khác, từ đó bảo toàn được bản ngã của mình.

Mỗi lần tiêu diệt những bóng ma khác, tôi có thể cảm nhận được sức mạnh của mình tăng lên một chút.

Biết được điều này Tomotaka-sama chủ động ra lệnh cho tôi tìm diệt bóng ma.

Trên lý thuyết, bóng ma có hại cho con người, nhưng thực tế đôi khi lại khác.

Tôi không muốn như thế này nữa.

Tôi không cần nhiều linh lực đến thế để sống như một bóng ma.

Ngay cả những bóng ma cũng có ý chí của riêng mình.

Thật quá đáng khi bị xóa sổ và không còn có thể xuất hiện lại trên đời nữa.

Tuy nhiên, mỗi khi đụng tay, tôi lại chìm đắm trong khoái lạc.

Tôi càng muốn nhiều hơn, trái tim tôi càng gào thét và tôi không thể dừng lại.

“Thực sự, mình đang làm gì vậy nè…”

Tôi muốn được tự do.

Tôi không muốn phải lấy đi bất cứ thứ gì nữa.

Tôi đuổi theo Tomotaka-sama trong khi mang trong mình ước muốn viển vông và chúng tôi đã đến được căn hộ nơi chúng tôi đang ở.

Mặt khác, Tomotaka-sama hóa ra lại là người thừa kế của một gia tộc danh giá thế nhưng ngài lại chọn sống một mình trong căn hộ nhỏ bé này để theo học học viện Sayo Gakuen.

Ngày thường, người giúp việc tư gia sẽ đến lo việc nhà vào ban ngày.

Tôi cũng sống ở đây, bên cạnh Tomotaka-sama, kể từ khi tôi trở thành thức thần.

Tomotaka-sama thường bắt tôi sinh hoạt trong hình dạng con người.

Ngay cả trong trận chiến với những bóng ma vừa rồi, tôi vẫn phải duy trì hình dạng con người và chỉ hiện thực hóa cặp móng vuốt.

Tomotaka-sama lúc này ngồi trên ghế sofa dành cho 3 người trong phòng khách.

Tôi thì đứng xa hơn một chút, cố gắng kiềm chế, khi mà trái tim tôi đang nhảy múa mong chờ khoảnh khắc sắp tới.

"Tới đây."

Tomotaka-sama gọi với giọng ngọt ngào.

Tôi tức khắc đến chỗ Tomotaka-sama và quỳ xuống.

Ngài cười khúc khích và xoa đầu tôi.

“Phải thật nhẹ nhàng, Hiểu chưa?"

"Vâng, vâng, tất nhiên rồi."

Mắt tôi đẫm lệ vào thời điểm cuối cùng đã đến.

Khi Tomotaka-sama đưa tay phải ra trước mặt tôi, tôi trân trọng đón nhận bàn tay đó.

Tôi hiện thực hóa móng vuốt trên ngón tay mình, đồng thời sử dụng linh lực để giảm thiểu cơn đau, tôi cắt một nhát nhỏ trên ngón trỏ.

Tia nước bắn ra.

Chất lỏng màu đỏ trào ra từ ngón tay phải đó.

Không nhịn được, tôi liếm, lia lưỡi quanh ngón trỏ đó.

Nó ngọt, và ngon nữa.

Đối với tôi của hiện tại, chỉ liếm thôi là chưa đủ, tôi ngậm chặt ngón tay vào miệng và từ từ mút.

Những thanh âm ướt át vang vọng trong căn phòng yên tĩnh.

A.

Thật quá đỗi thơm ngon.

Nữa,

Nhiều hơn nữa,

Tôi muốn nhiều hơn nữa.

Vì chỉ là một vết thương nhỏ nên dường như mới chỉ một lúc mà máu đã sắp ngừng chảy.

Cứ đà này, khoảnh khắc hạnh phúc hiếm hoi của tôi sẽ kết thúc.

… Không đời nào.

Nữa.

Muốn nữa cơ.

Tôi di chuyển đầu lưỡi lên xuống mở rộng miệng vết thương.

… Tôi có nên nuốt chửng luôn ngón tay này không?

Chắc chắn sẽ có rất nhiều máu đổ ra.

Và chắc chắn sẽ rất ngon.

Tôi có thể tưởng tượng được khung cảnh ma mị đó.

Đúng rồi.

Hãy ăn Tomotaka-sama.

Ngay khi tôi cố gắng cắn ngón tay của Tomotaka-sama bằng răng nanh của mình, ngài ấy đã rút nó ra.

“Thấy chưa, lòng trắng của ngươi đã biến mất rồi? Hôm nay chỉ đến đây thôi.”

“…! Á, … lời xin lỗi sâu sắc nhất của kẻ hèn mọn này.”

Miệng tôi đột nhiên trở nên nhếch nhác và tôi ngước lên nhìn Tomotaka-sama với cái miệng vẫn còn há hốc.

Và rồi, mắt tôi lần theo ngón trỏ trái của ngài.

Có thể thấy lòng trắng của tôi sẽ biến mất mỗi khi tôi nhượng bộ ham muốn.

Đôi mắt của tôi trở thành một màu vàng duy nhất như khi tôi còn trong hình dạng một con sói.

Vì thế, Tomotaka-sama có thể nhanh chóng nhận biết tôi sắp mất kiểm soát.

Mọi chuyện kết thúc ở đây vì lần này tôi cũng đã được thỏa mãn.

Mặc dù tôi vẫn muốn, nhiều hơn nữa cơ.

Tôi nhắm chặt mắt và kìm nén cơn thèm ăn.

Sau đó tôi từ từ mở mắt ra.

Khá chắn màng cứng của tôi đã trở lại.

“Giờ thì chữa lành vết thương đi.”

"Vâng."

Tôi nhẹ nhàng thổi vào đầu ngón tay của Tomotaka-sama với một hơi thở tràn đầy linh lực.

Sau đó, vết thương nhanh chóng lành lại.

Rõ ràng, linh lực của tôi có công dụng khá hữu ích; nó có thể chữa lành những vết thương ở mức độ này chỉ trong chớp mắt.

“Vậy thì ta đi ngủ đây. Chúc ngủ ngon.”

"Chúc ngài ngủ ngon."

Tomotaka-sama rời khỏi phòng khách.

Sau khi xác nhận, tôi trở về phòng mình và ném thân thể tàn tạ lên giường.

… Như thế là chưa đủ.

"Mình đói."

… nữa đi mà.

Tôi cuộn mình, cố chìm vào giấc ngủ, cơn đói tựa như vô tận cứ liên tục giày vò.

Còn một chút thời gian trước khi trò chơi otome mà tôi biết bắt đầu.

Mạch chuyện chính sẽ bắt đầu khi Tomotaka-sama bước sang năm hai.

Tomotaka-sama sẽ trở thành nhân vật senpai dưới góc nhìn của nữ chính.

Nữ chính sở hữu một sức mạnh bí ẩn trong cơ thể.

Và cô có thể ban sức mạnh mạnh mẽ đó cho một bóng ma.

Trong trò chơi, nữ chính sở hữu sức mạnh được gọi với tước hiệu『Yêu Vân Vu Nữ』.

Bị thu hút bởi mùi hương, các bóng ma vây quanh nữ chính trong khi âm dương sư không còn lựa chọn nào khác là phải bảo vệ cô ấy khỏi việc trao sức mạnh ấy cho bóng ma.

Liệu các bóng ma sẽ có được nữ tư tế hay âm dương sư sẽ bảo vệ cô?

Trong khi vẫn không biết về sự thật này, nữ chính đã đem lòng yêu các mục tiêu có thể chinh phục và chọn lấy con đường cho riêng mình.

Về các mục tiêu có thể chinh phục được, có ba mục tiêu là bóng ma.

Hai mục tiêu là âm dương sư.

Và, vai trò của tôi là…

“Nghe đây, ngươi sẽ bảo vệ Yêu Vân Vu Nữ khỏi nanh vuốt của bè lũ bóng ma.”

"Vâng."

Lễ khai giảng cận kề, Tomotaka-sama thực hiện công tác tư tưởng cho tôi lần cuối.

Tôi lại thay đổi diện mạo lần nữa.

Mái tóc đen mượt, dài và thẳng.

Đôi con ngươi có hình quả hạnh và có màu xanh lam rạng rỡ.

Chiều cao khoảng 170 cm và là một thân hình cân đối thuộc loại mảnh khảnh.

“Yêu Vân Vu Nữ sẽ nhập học vào mùa xuân này. Ta đã sắp xếp cho ngươi nhập học vào thời điểm đó. Ngoài ra còn cho các ngươi vào cùng một lớp.”

"Vâng."

“Ta không phiền nếu ngươi có lỡ ăn vài con ruồi vây quanh để Yêu Vân Vu Nữ có thời gian yên bình tại học viện. Để đạt được mục đích đó, cho nên ta mới bắt ngươi phải tích trữ linh lực cả năm nay.”

"Vâng."

Tôi đã nhìn thấy hiện diện ấy trong trò chơi không biết bao nhiêu lần.

Nhắm mắt nhớ lại, tôi có thể tái tạo nó gần như lập tức.

Tomotaka-sama dừng nói giọng điệu dễ thương đó và nhìn đăm chiêu về phía tôi.

“Nếu lũ bóng ma máu mặt trong trường có động thái ác ý tới Yêu Vân Vu Nữ thì… hiểu rồi chứ?”

"Vâng. Tôi sẽ thu hút chúng về phía mình để chúng không dính dáng đến nữ tư tế. Nếu không được thì…”

“Ta không phiền nếu chúng có đột nhiên biến mất.”

"Vâng."

“Ta không thể để lũ bóng ma có được Yêu Vân Vu Nữ.”

Ngoại hình của tôi lúc này giống nhân vật phản diện trong trò chơi.

Đóng vai trò vệ sĩ của Yêu Vân Vu Nữ.

Đồng thời còn là tình địch của nữ chính.

“Tên ngươi sẽ là Tomonaga Chako. Không đẹp sao?”

“Chako.”

"Đúng. Thật hoàn hảo cho những kẻ đầy mùi dã thú như ngươi. Chako?”

Haha, ngài ấy tươi cười cùng giọng nói dễ thương của mình khi nhìn tôi.

Tôi đã không có tên kể từ lúc trở thành một bóng ma.

Và đây là cái tên mà mãi cho đến bây giờ tôi mới được ban.

"…Đội ơn ngài."

Tuy là thế, khi được Tomotaka-sama gọi tên, cơ thể tôi lại cảm thấy nóng bức khó tả.