Buổi sáng hôm sau, chiếc xe ngựa chở tôi và Lynne đang lăn bánh trên một con đường đá.

Ngày hôm qua, sau khi đưa ra yêu cầu, anh trai của Lynne đã tiếp tục bằng cách nói: “Ta sẽ trả tiền thuê cậu và toàn bộ chi phí liên quan. Hãy giúp ta. Cậu là người duy nhất ta có thể nhờ cậy.” Tôi không rõ chi tiết thế nào, nhưng dường như do thiếu nhân công, nên tôi là người duy nhất phù hợp với vai trò và có sẵn sàng ngay trong thời gian ngắn như vậy. Có thể hiểu một cách đơn giản hơn, là trong rất nhiều người mà anh ta có thể nhờ cậy, tôi là người duy nhất đang rảnh rỗi tại thời điểm đó.

Đó là một giả định hợp lý, công trường xây dựng gần lối vào mê cung sẽ đóng cửa thêm một thời gian nữa, và nhờ có thanh kiếm đen mà tôi được tặng gần đây, mà công việc dọn cống mỗi sáng trở nên nhanh chóng hơn nhiều so với tôi dự tính. Bao nhiêu sao, chỉ trong sáng nay, tôi đã làm sạch hết mười ngày công việc cùng một lúc, vì vậy tôi nghĩ rằng những cái cống đó sẽ ổn trong một thời gian.

Đây chính là đúng người rảnh rỗi, đúng thời điểm hết việc.

Theo như tìm hiểu, chiếc xe ngựa của chúng tôi sẽ hướng về phía tây bắc từ thủ đô hoàng gia đi đến thành phố núi Toros, nơi chúng tôi sẽ ở lại trong một thời gian ngắn. Sau đó, miễn là không có điều gì bất thường xảy ra, chúng tôi sẽ vượt qua dãy núi và đi đến Thánh quốc Mithra, một trong những quốc gia láng giềng của Vương quốc. Tất nhiên, Ines, người đang đi cùng Lynne và tôi, có một lá thư sẽ giải quyết vấn đề nhập cảnh của chúng tôi, cùng tất cả những việc khác.

Về chi tiết công việc, tôi đã được yêu cầu đi cùng Lynne, và chỉ vậy thôi. Tôi có chút mông lung, nhưng anh trai em ấy đã nói chính xác thế này: “Miễn là không có gì đáng kể xảy ra, thì đây không khác gì một chuyến du lịch tham quan.” Đối với tôi, đây chắc chắn là một chuyến nghỉ ngơi nhàn nhã.

Công việc này chắc chắn là một công việc kỳ lạ, nhưng tôi không thấy lí do gì để từ chối nó.

“Em xin lỗi vì yêu cầu vô lý của anh trai...” Lynne nói. “Mong là chuyến đi này sẽ yên bình.”

“Không sao.” Tôi trả lời. “Có vô lý thì tôi cũng được trả tiền mà.”

Sau khi thảo luận với người của hội và được sự đồng ý của họ, anh trai của Lynne đã thuê tôi thông qua Hội Mạo hiểm giả. Hiện tôi là một nhà Mạo hiểm hạng F, điều đó có nghĩa là tôi không thể chấp nhận bất kỳ nhiệm vụ săn bắn hoặc thu hoạch nào bên ngoài thành phố, nhưng việc làm hướng dẫn viên hoặc người mang hành lý dường như là ổn.

Nói một cách ngắn gọn, tôi sẽ là người phục vụ Lynne trong chuyến đi này—một cái gì đó giống như một người hầu nam. Tôi cho rằng đó là một vai trò khá phù hợp; mặc dù tôi không có bất kỳ đặc điểm nổi bật nào ra dáng một Mao hiểm giả, nhưng tôi tự tin rằng tôi có thể mang hành lý nặng như những người khác.

Còn về chi phí thuê tôi, anh trai của Lynne đã yêu cầu tôi nói ra một con số. Tuy nhiên, tôi không biết mức giá thị trường như thế nào, vì vậy tôi để cho người của hội xử lý việc đó. “Ta đã thương thảo cho cậu một thỏa thuận khá tốt, nên là cứ đi du lịch mà thư giãn đi.” Anh ấy nói với tôi như vậy, nhưng, thành thật mà nói, tiền bạc không phải là thứ làm nên quyết định của tôi. Lynne đã nói với tôi rằng em ấy sẽ rất vui khi có tôi đi cùng, và tôi nợ em ấy về việc săn goblin hôm qua. Vậy nên, tôi không có lí do gì để từ chối một yêu cầu từ em ấy.

Tuy nhiên, lý do thực sự mà tôi đã chấp nhận nhiệm vụ này là vì một lý do khác—một lí do mà tôi không nói với Lynne hoặc người của hội. Mặc dù cũng chả phải bí mật gì cho lắm, nhưng... nói ra thì hơi ngại, động lực chính để tôi nhận công việc này là vì tôi muốn đi trên một chiếc xe ngựa lần đầu tiên trong đời.

Với tôi, chuyến đi này trên xe ngựa là một món quà tuyệt vời mà tôi có thể nhận. Nếu không tính cả những ngôi làng trên đường đi, thì thủ đô hoàng gia là thành phố duy nhất mà tôi từng nhìn thấy. Tôi rất háo hức được đến những nơi khác—và nếu may mắn, tôi còn có thể đi du lịch đến một quốc gia khác. Nói rằng tôi háo hức không thôi rõ ràng là không đủ.

Ngoài ra, việc phiêu lưu đến những nơi khác nhau là một ước mơ của tôi. Tôi muốn thực hiện điều đó bằng sức mạnh của bản thân như một Mạo hiểm giả... nhưng điều đó vẫn còn rất xa. Dù sao, ngay cả khi làm phục vụ của người khác, thì du lịch vẫn là một cơ hội tốt để mở rộng tầm hiểu biết của bản thân—đó chính là lý do tại sao công việc này là một ước mơ thành hiện thực đối với tôi. Sau khi hoàn tất việc chất lên chiếc xe thức ăn và hành lý, tôi không còn gì để làm, nhưng thay vì để ý đến điều đó, tôi đã ngồi lại để thưởng thức chuyến đi đầy thư giãn này.

Chiếc xe mà chúng tôi đang sử dụng khá sang trọng; ghế ngồi mềm mại và thoải mái, mái vòm chắc chắn, và có các bức tường—mặc dù khá mỏng—xung quanh chúng tôi. Bên trong không cảm thấy chật chội chút nào. Có những cánh cửa lớn ở cả hai bên mở ra để cho hành khách như chúng tôi vào bên trong, và các cửa sổ lớn được lắp vào mỗi bức tường để chúng tôi có thể nhìn rõ tất cả bốn hướng. Chúng còn có thể mở và đóng được. Khi tôi nghe rằng chúng tôi có thể vừa đi vừa cảm nhận những cơn gió, tôi đã hỏi Lynne liệu có thể mở cửa sổ trước và sau. Kết quả là, bây giờ chúng tôi đang thoải mái thưởng thức làn gió mát dễ chịu.

Cảnh tượng từ cửa sổ rất yên bình—ruộng lúa kéo dài đến tận chân trời, sẵn sàng chào đón mùa thu hoạch. Bây giờ khi nghĩ lại, khu vực này gần với những con đường mà tôi đã đi khi tôi lần đầu rời khỏi nhà trên núi của mình—nhưng vào thời điểm đó, lúa mới được gieo vẫn còn xanh tươi.

Tôi gần như không nhận ra khung cảnh trước mặt, và tất chỉ chỉ là do một thay đổi nhỏ về mùa. Một cánh đồng màu vàng thực sự trải dài đến chân trời. Chỉ cần nhìn cũng đủ biết sự trù phú của vùng đất này—và rộng ra, là của vương quốc này. Tôi tự hỏi liệu tôi có thể nhìn thấy những khung cảnh đẹp như thế này—hoặc thậm chí còn đẹp hơn nữa—mọi lúc nếu tôi trở thành một mạo hiểm giả đích thực và bắt đầu hành trình của mình.

Tôi rất thích ý nghĩ đó, đến mức nhoài cả người ra để nhìn. Người khác có thể nghĩ rằng tôi đang bị quá khích... và đó chính là điều đang xảy ra.

Ngược với sự hăng hái của tôi, người đang ngồi ở vị trí người lái—Ines, người bảo vệ của chúng tôi—trông khá buồn. Cô ấy, Lynne và tôi là ba người duy nhất đang thực hiện chuyến đi này. “Tôi xin lỗi vì đang kéo anh vào việc này, anh Noor.” Cô nói ngay khi ánh mắt của chúng tôi gặp nhau.

Tôi nghĩ việc xin lỗi có vẻ không cần thiết một chút nào—bởi chúng tôi chỉ đang đi du lịch—nhưng tôi sẽ ghi nhớ rằng Ines là người có ý thức trách nhiệm cao. Có lẽ đây là cách cô ấy nói chuyện với mọi người. Tuy nhiên, tôi không thể phủ nhận rằng cô ấy trông rất không khỏe ngày hôm nay. Có thể là cô ấy đang bị thứ gọi là ‘say xe’ mà tôi được nghe kể lại.

“Cô đang thấy khó chịu à...?” Tôi hỏi.

“Không, tôi chỉ đang suy nghĩ nhiều thứ thôi...” Ines trả lời. “Tôi xin lỗi. Anh có thể yên tâm; tôi sẽ cố hết sức để đảm bảo sự an toàn của anh.”

Lúc trước thì tôi không có lo cho lắm... nhưng biểu cảm của Ines chính là một lí do khiến tôi bắt đầu thấy chút quan ngại. Cô ấy đã suy tư về điều gì đó. Ngoài ra, mặc dù cô ấy đã nói về việc bảo vệ tôi, liệu trách nhiệm chính của cô ấy có phải là bảo vệ Lynne hay không?

Chỉ có ba người trên chiếc xe này, vì vậy một số nhiệm vụ đã đè nặng lên vai Ines—việc điểu khiển xe cũng là một trong số đó. Cô ấy trông không khỏe, vì vậy tôi không muốn khiến cô ấy phải làm việc quá nhiều.

“Không, không sao cả.” Tôi nói. “Tôi sẽ cố giữ cho mình an toàn. Tốt nhất có thể... Tôi khá tự tin về khoản chạy trốn.”

Tôi không quá lạc quan về kỹ năng chiến đấu của mình, vì tôi chỉ mới có thể giết một con goblin bằng sự may mắn, nhưng chạy trốn là chuyên môn của tôi. Tôi có kinh nghiệm trốn thoát khi trước đây từng bị một bầy sói bao vây trên núi.

“Điều đó không cần thiết.” Ines nói. “Tôi có [Khiên] của mình. Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ những người xung quanh.”

“Khiên của cô...?”

Tôi nhìn chăm chú vào Ines, người đang ngồi phía trước tôi. Giống như lần trước, cô ấy mặc một cái gì đó giống như là một bộ đồ của một người hầu, bên ngoài là một bộ áo giáp màu bạc. Tuy nhiên, tôi không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì trên hoặc gần cô ấy mà giống như là một cái khiên.

“Tôi có thấy cô đang mang thứ gì đâu...” Tôi nói. Thậm chí tôi còn không thấy bất kỳ loại vũ khí nào trên cô ấy.

“Vì tôi không cần chúng. Với tôi thì như thế này sẽ tiện hơn.”

“Tôi hiểu rồi.” Tôi nói, nhưng thực sự không hiểu chút nào. Có lẽ cô ấy nhìn thấy điều đó từ biểu cảm của tôi, vì cô ấy cười nhẹ.

“Chắc là tôi nên cho anh thấy minh chứng. [Khiên Thần].”

Ines giơ tay lên và một bức tường sáng chói hiện ra từ không khí trước mặt cô ấy. Nó trông như không thể chạm vào được, nhưng không thể phủ nhận là một loại rào cản nào đó. Cơn gió từ phía trước chiếc xe đang di chuyển của chúng tôi đã hoàn toàn biến mất.

“Ồ... Ra là thế này à?”

“Phải.” Ines trả lời. “Nếu có bất kỳ vấn đề gì xảy ra, hãy trốn sau tôi. Hầu hết vũ khí và phép thuật đều không thể xuyên qua tấm khiên này.”

“Vâng, tôi sẽ làm như vậy. Cảm ơn cô.”

Tôi đã cảm thấy hơi lo lắng khi bắt đầu một chuyến đi chỉ với hai người khác, nhưng bây giờ tôi chắc chắn rằng chúng tôi sẽ ổn. Theo Lynne, Ines mạnh ngang với người cầm thương, người đã chỉ cho tôi thấy điểm thiếu sót của bản thân. Alb... không, Gil...? Đợi đã, đúng rồi—Lambert. Ines mạnh ngang với Lambert.

Lynne đã nói với tôi rằng anh ta đủ khả năng để giết rồng một mình. Tôi thậm chí không thể so sánh với một gã như vậy—tôi đã vật lộn một cách tuyệt vọng trước một con goblin duy nhất.

Nói tóm lại, Ines chắc chắn không phải là một người dễ bắt nạt. Tôi quyết định rằng tôi sẽ vui lòng chấp nhận sự bảo vệ của cô ấy.

Sự lo ngại của tôi được giảm bớt, tôi quay trở về với việc quan sát những cánh đồng lúa vàng rộng lớn. Tuy nhiên, lần này có điều gì đó dường như không đúng. Tôi nghiêng người về phía ghế lái, nơi có tầm nhìn tốt hơn về môi trường xung quanh, và nhíu mày.

“Đó là cái gì vậy?” Tôi hỏi.

Sau khi nhìn kỹ hơn, tôi nhận ra một dấu vết lạ mờ ảo ở cánh đồng lúa phía xa. Người ta nói rằng cơn gió mạnh đôi khi có thể làm hỏng cây trồng và khiến chúng bị đổ, nhưng có vẻ lần này không giống như vậy. Giống như thể có thứ gì đó đang giẫm lên chúng.

“Anh Noor? Có chuyện gì sao?”

Khi tôi hỏi, Ines cũng đã bắt đầu quan sát cánh đồng lúa, nhưng có vẻ như cô ấy không nhận ra điều gì đã thu hút ánh nhìn của tôi. Dĩ nhiên, nó rất xa và khó nhìn thấy—nhưng tôi chắc chắn có một cái gì đó đang di chuyển ở đó. Đó là gì?

“Có gì bất thường sao?” Lynne vươn ra khỏi xe ngựa và cũng bắt đầu để ý xung quanh những cánh đồng, sau khi nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi.

“Có một cái gì đó ở đằng kia.” Tôi nói.

Đột nhiên, vẻ mặt của em ấy chuyển sang sửng sốt. Chắc hẳn em ấy cũng đã phát hiện ra nó.

“[Uncover]!”

Dường như một tấm màn trong suốt ở đó, và kỹ năng của Lynne đã lột bỏ nó để lộ ra những gì đang ẩn phía sau—một sinh vật giống như một con cóc màu đen khổng lồ. Dáng ngồi xổm nhàn nhã, cùng một cậu bé nhỏ ở ngay bên cạnh.

Cậu bé đột ngột xuất hiện từ đâu đó nhìn xung quanh, dường như bất ngờ về điều gì đó. Sau đó, cậu và con cóc đó đã đối mặt nhau.

Trước khi não của tôi kịp nhận ra nguy hiểm, đôi chân đã di chuyển.

“Chờ đã, đó là một—!”

Bỏ lại tiếng gọi của Ines ở phía sau, tôi kích hoạt [Cường hoá] và lao về phía cậu bé và con cóc.