Đồ lọc xui xẻo, đó là cách mà đám trẻ con gọi tôi hồi còn nhỏ.
Mọi điều bất hạnh trên đời sẽ đổ ập xuống đầu tôi, trong khi đó thì mọi vận may lại luôn vuột khỏi tầm tay của tôi.
Mặc dù trẻ em có thể sẽ không có nhận thức đầy đủ về những thứ như vậy, thế nhưng bản năng của chúng lại thường có thể xuyên thấu vào tận cốt lõi của vấn đề. Và theo ý nghĩa đó, cái biệt danh đấy đã hoàn toàn phù hợp với tôi.
(Con m* nó chứ! Sao cô ta dám đùa giỡn như vậy với mình!)
Tôi loạng choạng bước về nhà, tu một hơi từ chai rượu rẻ tiền và lẩm bẩm những lời nguyền rủa khi vẫn còn đang trong hơi men.
Cơn say của tôi bắt nguồn từ sự phẫn nộ với một đồng nghiệp nữ. Khi mà cuối cùng tôi đã cũng lấy hết can đảm ra để mà thổ lộ tình cảm của bản thân mình với cô ta, chỉ để cho ả giới thiệu với tôi thằng bạn trai của ả - một trong những đàn em của tôi.
(Cô đã nằm ở trên tôi vào ngày hôm qua đấy! Chuyện quái gì đã xảy ra vậy?!)
Nếu kí ức đó chỉ là trí tưởng tượng của tôi, thì đó sẽ là một chuyện. Thế nhưng mọi người xung quanh tôi đều có thể thấy rõ ràng rằng cô ta đã say mê tôi như thế nào. Và đó rõ ràng chỉ còn là vấn đề thời gian cho đến khi hai chúng tôi nên chuyện.
Trên thực tế, tất cả các đồng nghiệp của tôi đều đã rất sốc khi thấy cô ta thay lòng đổi dạ nhanh như vậy.
(Chà… chuyện này vẫn không có gì mới cả.)
Nhưng dù cho ngay cả khi tôi đã nhấn chìm nỗi u sầu của bản thân bằng chất cồn, tôi vẫn không thể nào rũ bỏ được cái cảm giác đấy, dẫu rằng tôi đã biết trước việc đấy kiểu gì cũng sẽ xảy ra.
Đây chắc chắn không phải là lần đầu tiên mà một người phụ nữ quan tâm đến tôi, chỉ để giới thiệu với tôi bạn trai của cô ta.
Vào những năm học Sơ Trung, tôi khi ấy đã quá nhút nhát để có thể thổ lộ tình cảm của mình, nhưng vào một ngày đẹp trời, người thương của tôi đã bất ngờ giới thiệu tôi với bạn trai của cô ấy, và tôi lúc đấy đã thất vọng một cách kinh khủng.
Tôi đã luôn hối hận vì đã không thổ lộ tình cảm của bản thân mình sớm hơn.
Và vì lẽ đó, tôi đã quyết tâm rằng, vào lần tiếp theo, tôi tuyệt đối sẽ không do dự. Nhưng mỗi khi tôi cố gắng thổ lộ tình cảm của mình, lại có một thứ gì đó sẽ xuất hiện để cản trở. Hoặc là chúng tôi nhớ ra nhau bởi một sự trùng hợp kỳ lạ nào đó hoặc cô ấy sẽ giới thiệu tôi với bạn trai của cô ấy.
Những diều ấy đã tiếp tục diễn ra trong suốt thời Sơ Trung, Cao Trung, Đại Học và thậm chí cả trong cuộc đời đi làm của tôi.
Và nó không chỉ giới hạn trong tình trường.
Vận may của tôi luôn luôn tệ hại. Nếu một đàn em mắc sai lầm, thì bằng cách nào đó, hắn sẽ đổ lỗi cho tôi. Lão sếp của tôi mắng mỏ tôi không thương tiếc trong khi đó thì các đồng nghiệp của tôi nhìn tôi với ánh mắt cảm thông. Nhưng cuối cùng, sếp của tôi lại che đậy lỗi lầm lão của bằng cách đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi.
Hoặc nếu tôi cố gắng làm điều gì đó có ích cho xã hội, chẳng hạn như trả lại một món đồ bị mất cắp, thì hoặc là tôi sẽ bị buộc tội là ăn cắp, hoặc là bị đánh đập cho đến khi cảnh sát đến và buộc tôi phải bồi thường.
Tuy đấy không phải là những vấn đề Sinh tử, nhưng dù thế nào thì chúng vẫn không phải là những thứ nhỏ nhặt. Và chúng cứ thế xếp chồng chất lên nhau, ngày này qua tháng nọ.
Mọi việc đã thành ra như thế này kể từ khi tôi còn là một đứa trẻ. Và tất nhiên, bố mẹ tôi chắc chắn sẽ không bao giờ tin lời tôi nói. Vì vậy, thành thật mà nói, cảm giác mong đợi một điều gì đó đã thật sự hao mòn trong tôi.
Vì thế mà ngay cả với người phụ nữ này, tôi đã có cảm giác mọi chuyện sẽ diễn ra theo đúng như linh cảm của bản thân.
Mặc cho như vậy, tôi vẫn cố chấp thổ lộ tình cảm của bản thân với cô ta vì cô ả cứ bám lấy tôi mặc dù ả sẽ không bao giờ thuộc về tôi. Và tôi đã say sưa trong cơn mê man vì trong sâu thẳm, tôi biết mình đã hy vọng dù chỉ một chút.
(Tại sao mình vẫn còn sống được nhỉ?)
Vì tất cả những điều này, đã có nhiều hơn một lần mà tôi nghĩ đến việc tự tử khi còn nhỏ.
Nhưng tự sát sẽ cần một sự quyết tâm nhất định. Thế nhưng mỗi khi tôi đã sắp sửa đưa ra quyết định, bằng một sự căn giờ tệ hại, một thứ gì đó sẽ xuất hiện nhằm ngăn cản tôi về với ông bà tổ tiên.
Sẽ cần có thời gian để đưa ra một quyết định quan trọng và nặng nề như tự tử. Và khi lòng tôi đã quyết tâm, một thứ ngẫu nhiên sẽ xuất hiện và gây gián đoạn. Và cứ như thế, việc đấy cứ lặp đi lặp lại không ngừng cho đến khi, tôi phải từ bỏ ý định tự tử.
Khi tôi đang đi trên con đường tối tăm dẫn đến căn hộ của mình, cảm thấy chán nản và thất vọng, tôi đi ngang qua một cô gái trẻ.
Nghĩ rằng nếu để bản thân đến quá gần, tôi rất có thể sẽ bị buộc tội về điều gì đó, giả dụ như quấy rối, tôi đã cố gắng giữ khoảng cách càng xa càng tốt. Nhưng khi chúng tôi đi ngang qua nhau, tôi cảm nhận thấy có một thứ gì đó nặng nề và đen tối tỏa ra từ người cô gái ấy - giống như một làn sương đen.
Và vì lý do nào đó - vâng, vì lý do nào đó - nó đang bị hút về phía tôi…
“Ưm…!”
Màn sương đen nhanh chóng bao trùm lấy tôi khiến tôi không thể hít thở được.
Như thể đột ngột bị dìm xuống nước. Tôi chỉ có thể thở ra, nhưng lại không thể hít vào. Và nó cứ như một vòng luẩn quẩn.
Mặc cho vùng vẫy như thế nào, màn sương đen vẫn không chịu buông tha cho tôi.
(Chắc mày đang đùa tao…)
Xung quanh, ngày càng có nhiều sương đen tụ lại xung quanh tôi từ mọi hướng. Những màn sương đen bám lấy tôi mỗi lúc một dày đặc hơn.
Nếu tôi nheo mắt, thì qua tầm nhìn mơ hồ của mình, tôi có thể thấy rằng thậm chí từ xa kia, vô số màn sương đen vẫn đang lao về phía tôi. Và cứ như vậy, cho đến khi tôi đã chết ngạt.
◇◇◇
“Này, chào mừng.”
Và rồi, khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang ở trong một không gian trắng tinh, được chào đón bởi một cậu bé nhỏ nhắn, thật thà.
Cậu ta có một mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh thăm thẳm, và có thể chắc chắn một điều rằng, khi lớn lên, cậu ta chắc chắn sẽ trở thành một người đàn ông đẹp trai cùng với một tương lai tươi sáng phía trước. Nhưng mặc dù trông không giống người Nhật một chút nào, cậu ta lại đang nói chuyện với tôi bằng tiếng Nhật.
“Tôi chắc rằng anh đã biết điều này rồi, nhưng anh đã chết. Nguyên nhân cái chết của anh chính là do ngạt thở vì bị nghiền nát bởi khối lượng bất hạnh quá lớn mà anh đã thu hút từ khắp nơi trên thế giới.”
“Bất hạnh? Ý cậu là màn sương đen đó hả?”
"Chính xác. Nói một cách chính xác thì, đó là những nguồn năng lượng tiêu cực do cảm xúc của con người mà tạo thành. Nhưng vì nó là một yếu tố thu hút bất hạnh, nên gọi nó là bất hạnh cũng không sai.”
“Làm sao mà cậu biết tất cả những điều này?”
“Chà, tất nhiên rồi, bởi vì ta là một vị Thần mà.”
"…Tôi hiểu rồi."
Thông thường, tôi sẽ không tin cậu ta. Nhưng sau khi trải qua một điều khiến tôi tin rằng bản thân đã chết, tôi đã có thể dễ dàng chấp nhận nó.
“Mặc dù là vậy, thì Thần Trái Đất thật quá độc ác. Khi mà gom mọi bất hạnh để mà đổ thẳng lên đầu một cá nhân như vậy, và cố gắng nâng cao hạnh phúc tuyệt đối của người khác bằng một kế hoạch quá sức cẩu thả… không đời nào mà nó có thể thành hiện thực được.”
"Cái gì…?"
Cậu ta vừa nói cái gì?
"Đúng vậy, như ta đã nói đấy. Bất hạnh của anh từ thời thơ ấu không phải chỉ là tưởng tượng của bản thân anh; mà đó là một sự thật thuần túy. Ngay từ khi anh được sinh ra, anh đã bị Thần Trái Đất thao túng để trở thành vật chứa, nhằm thu hút mọi sự bất hạnh của người khác ”.
“…”
“Lí do mà anh nổi tiếng với nhiều phụ nữ có lẽ cũng là vì điều này. Những phụ nữ gặp bất hạnh có thể truyền lại bất hạnh cho anh bằng cách tiếp xúc với anh. Và khi ấy, phái đẹp sẽ cảm thấy một cảm giác hạnh phúc ngập tràn vô bờ bến và vô thức nảy Sinh tình cảm mãnh liệt với anh. Nó giống như tình yêu sét đánh nhưng được nhân lên 100 lần. Họ chắc chắn đã yêu anh cực kì sâu đậm. Anh không nhầm khi nghĩ rằng bản thân nổi tiếng với phụ nữ.”
“…Nhưng tôi không hề có bất kỳ một ký ức nào về việc trở nên nổi tiếng với phụ nữ.”
“Dù cho những người phụ nữ có thể có tình cảm mãnh liệt với anh, nhưng sự bất hạnh của anh sẽ không cho phép họ có thể yêu anh. Nếu anh đã quyết định thú nhận tình cảm của mình với một người phụ nữ quan tâm đến anh, một hiện tượng tương tự như tẩy não sẽ thao túng cô ta và bắt buộc phải dẫn đến chia tay.”
“…”
Và thế là ở ô cửa sổ ngay phía trước mặt tôi, cô gái ấy cuối cùng cũng ngã xuống đất, đầu chảy máu đầm đìa.
“…Ngay cả khi nhìn thấy điều ấy, nhưng nó cũng không khiến tôi cảm thấy khá hơn chút nào.”
“Chà… Đó chỉ là một cuộc gặp gỡ… Hay đúng hơn, đối với anh, đó thậm chí còn không phải là cuộc gặp gỡ với một cô gái tự hoại bản thân. Điều thực sự cuối cùng vẫn chưa đến.”
“?!”
Và rồi khung cảnh trong cửa sổ cũng thay đổi…
"Cái gì…?!"
Trong ô cửa sổ lúc này là khung cảnh một người phụ nữ đang cầm một con dao làm bếp và điên cuồng đâm liên tiếp vào cơ thể của một người đàn ông.
"Hai người này là chẳng phải là…?"
Cả người đàn ông và phụ nữ đều là những khuôn mặt mà tôi đã quen biết.
“Chính là người đồng nghiệp nữ mà anh định thổ lộ tình cảm của mình ngày hôm nay và người kia là cấp dưới của anh, kẻ mà đã trở thành bạn trai của cô ấy.”
Đúng vậy. Cho đến ngày hôm qua, cô ấy đã thể hiện tình cảm với tôi, nhưng hôm nay cô ấy lại đột nhiên giới thiệu đàn em của tôi là bạn trai của cô ấy.
“Chà, cô gái này tuy đã được giải thoát khỏi thứ gì đó gần giống như là tẩy não bởi vì anh đã chết. Tuy vậy, cuối cùng, cô ấy lại trở thành người yêu của một người đàn ông mà cổ thậm chí còn không có tình cảm, và trên tất cả là do đã đánh mất anh nên sự tuyệt vọng và cảm giác tội lỗi đã khiến cho cô ấy phát điên và trở nên căm ghét người yêu hiện tại của mình."
“…”
Sau khi được cho xem thêm một số cảnh mà phụ nữ tự làm hại bản thân hoặc tự tử, sự thất vọng của tôi không thể giảm đi chút nào mà ngược lại còn tăng vọt đến mức không thể nào đong đếm được.
“Hừm~. Mặc cho họ có bị tẩy não đi chăng nữa nhưng sau cùng thì họ vẫn đã phản bội anh và chạy theo những người đàn ông khác, nên ta có thể cho rằng anh đã nghĩ rằng "Thế mới là công bằng chứ" hay điều gì đó tương tự vậy nhưng điều đó thực lòng có lẽ hơi quá lố rồi.”
Đúng như vậy, dù cho ngay cả khi họ đã phản bội tôi, thì tôi cũng không thể nào mà vô nhân tính đến mức vui vẻ khi nhìn thấy kết cục bi thảm của những người phụ nữ mà tôi từng quyết định tỏ tình được.
“À mà này, có vẻ như anh đang hiểu lầm, nhưng không chỉ có mỗi phụ nữ mới tự tử và tự làm hại bản thân đâu. Sức mạnh thu hút nỗi bất hạnh của anh có hiệu quả bất kể tuổi tác hay giới tính, vì vậy, bất kỳ ai dù chỉ một chút liên quan đến anh cũng sẽ hành động tương tự như vậy mà không có ngoại lệ.
“Vậy, liệu có khi nào sẽ liên quan tới hàng trăm người không?”
"Không đời nào. Ít nhất thì, đó sẽ là hàng chục nghìn người ”.
"…HẢ?"
Không đời nào tôi có thể liên quan đến hàng chục nghìn người.
“Nhờ bất hạnh trên khắp thế gian đã kéo đến chỗ anh, mà cả thế giới đã và đang chìm trong hỗn loạn.”
“Ư…”
Tôi đã nghĩ rằng màn sương đen đó chỉ đang kéo về phía tôi từ phía rất xa, nhưng có vẻ như nó ở một quy mô lớn hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.
“Nhờ vậy, mà bất hạnh của cả thế giới đã bị xóa sạch, và giá trị tuyệt đối của hạnh phúc có thể đã tăng lên, nhưng với sự hỗn loạn này, thậm chí một vài ngày may mắn cũng sẽ chẳng thấm tháp vào đâu cả.”
"Một vài ngày?"
"Đúng vậy. Cho dù anh có thu nhận bao nhiêu bất hạnh từ người khác vào bản thân mình, cốt lõi của bất hạnh vẫn chỉ là năng lượng tiêu cực do con người tạo ra, nên khoảng thời gian hạnh phúc sẽ chỉ kéo dài nhiều nhất là vài ngày.”
“Tất cả những điều này, chỉ vì một thứ như thế…”
"Chuẩn rồi. Thật sự hoàn toàn không đáng để làm điều gì đó như thế.”
Tôi thật sự đã quá chán nản theo nhiều cách khác nhau.
“Dù sao thì. Đã đến lúc ta phải giới thiệu bản thân mình, nhưng ta là một vị Thần đôi khi được biết đến với cái tên là Thần tái sinh trên đường phố.
“Tái sinh?”
"Đúng vậy. Chà, thông thường ta sẽ không gặp riêng từng cá nhân và chỉ đường dẫn lối cho từng người, nhưng trong trường hợp của anh thì lại khác.”
"Có phải bởi vì đặc tính thu hút bất hạnh của tôi?"
"KHÔNG. Đặc tính đó đã kết thúc rồi.”
"…Huh?"
“Anh đã thu thập quá nhiều bất hạnh từ Trái đất đến mức, anh đã vượt ngưỡng giới hạn của bản thân. Thứ năng lượng tiêu cực đó hiện giờ đang tích tụ bên trong anh và cố gắng trở thành một thứ gì đó khác biệt.”
“Vậy đó là thứ gì?”
"Ta hoàn toàn không biết. Tất cả những gì ta biết là đặc tính thu hút bất hạnh của anh đã sụp đổ vì nó đã vượt quá giới hạn được đặt ra lúc ban đầu và năng lượng tiêu cực tích lũy bên trong anh đang cố gắng tự nhào nặn thành thứ gì đó theo thời gian.
Nó có vẻ rắc rối hơn tôi tưởng.
“Không thể loại bỏ năng lượng tiêu cực bên trong tôi sao?”
“Nếu đó là vị Thần của Trái đất, người đã tạo ra chức năng thu hút vận rủi đó, thì có thể làm được điều đó, nhưng ta hoàn toàn không có ý định cho phép điều đó.”
"Ngài nói gì vậy, tại sao lại không?"
“Bởi vì thứ năng lượng tiêu cực đó thuộc về anh. Ta hiểu rằng nghe có vẻ ác cảm khi nói đến năng lượng tiêu cực, nhưng ta sẽ không cho phép vị Thần Trái Đất lấy nó đi một cách tùy tiện. Ta nghĩ đó là thứ mà anh có quyền sở hữu và sử dụng.”
“…Ngài tử tế một cách đáng ngạc nhiên đấy.”
"Cảm ơn anh rất nhiều."
Tôi cảm thấy phẫn nộ trước sự vô lý của Thần Trái Đất, nhưng Thần tái sinh có vẻ là một vị Thần công bằng hơn tôi tưởng.
“Nếu ta không công bằng, ta không thể thực hiện công việc của mình với tư cách là Thần tái sinh. Ta phải xử lý công việc của mình một cách vô tư, không thiên vị hay phân biệt đối xử.”
“ Vậy liệu tôi vẫn sẽ ổn chứ?”
“Bởi vì Thần Trái Đất đã làm quá nhiều điều phi lý. Ngay cả khi ta dành cho anh một chút ưu đãi, thì vẫn còn lâu lắm mới công bằng trong phạm trù của các vị Thần.
“…………”
Bằng cách nào đó. Thật sự bằng một cách nào đó, tôi nghĩ rằng ngài ấy đã quá mệt mỏi với sự công bằng và dành cho tôi sự ưu đãi vì cô đơn.
“Haha, ta cũng không phủ nhận điều đó. Công bằng đôi lúc quả thật có thể mệt mỏi một cách đáng ngạc nhiên.”
Có vẻ như vị Thần này đã đọc được tâm can của tôi, nhưng tôi hoàn toàn không bận tâm đến việc dường như tôi đã mất cảnh giác với vị Thần luân hồi này.
"Chà, bây giờ thì ta chỉ có thể ban cho anh một chút ưu đãi."
“Nghe tệ thật.”
Tôi cũng đã quá mệt mỏi với những mối quan hệ giữa người với người trong cuộc đời mình, và thật sự rất đáng tiếc khi người duy nhất mà tôi có thể tin tưởng lúc này lại là một vị Thần.
“Chà, thật đáng tiếc khi phải kết thúc cuộc trò chuyện này, nhưng chúng ta phải sớm bắt đầu công việc thôi. Từ giờ phút này, ta sẽ tái sinh anh, nhưng vì có khả năng năng lượng tiêu cực của anh sẽ bị tước đi nếu nó nằm trong phạm vi quyền hạn của Thần Trái Đất, nên cho đến hiện tại, ít nhất hãy từ bỏ việc tái sinh về lại Trái Đất.
“Thật sự có những thế giới khác ngoài Trái Đất ư?”
"Đương nhiên là có nhiều chứ. Thực sự có rất nhiều thế giới đang dần mục rữa, nhưng nếu ta liệt kê chúng, thì có thế giới song song, thế giới tương lai, thế giới quá khứ, thế giới có chiều không gian khác, thế giới siêu không-thời gian và nhiều thế giới khác. Và sẽ rất hề hước nếu dành thời gian để kể hết ra.”
”Wào."
“Thế giới nơi anh tái sinh sẽ được quyết định ngẫu nhiên và nằm ngoài quyền hạn tác động của Thần Trái Đất và các tồn tại nơi anh được tái sinh, nhưng nếu linh hồn của anh đủ mạnh mẽ, anh chắc chắn sẽ được tái sinh thành người hoặc thứ gì đó tương tự. ”
"Sức mạnh linh hồn? Là cái gì vậy?"
“Để giải thích thì, nếu sức mạnh linh hồn của anh đủ mạnh mẽ, anh sẽ được tái sinh thành một dạng sống cấp cao; nếu nó yếu ớt, như một loài động vật hoặc các loại thực vật nhỏ bé; trong trường hợp xấu nhất, là côn trùng hoặc vi Sinh vật.”
“…Tôi thật sự không muốn nghe chi tiết đâu.”
“Chà, không sao đâu, bởi vì việc suy yếu sức mạnh linh hồn của anh sẽ không xảy ra trừ khi anh chuyển sinh hàng trăm lần và tích lũy tổng cộng hơn một vạn năm.”
“Nó lớn hơn tôi tưởng tượng đấy.”
“Đó là từ quan điểm của một vị Thần.”
Nó dường như là một thế giới mà con người không thể tưởng tượng được theo đúng nghĩa đen.
“Vậy thì, hãy bắt đầu việc tái sinh của anh thôi. Cầu mong hạnh phúc sẽ ở bên anh trong kiếp sau”.
"…Cảm ơn ngài."