[Gương kia ngự ở trên tường/ Thế gian ai đẹp được dường như ta]
Đó là câu nói nổi tiếng trong cuốn truyện cổ tích mà tôi đã từng đọc. Hoàng hậu, người tự cho mình là người đẹp nhất thế gian, luôn hỏi tấm gương thần của mình để được nghe những lời khen của nó. Lẽ ra như mọi khi, nó sẽ trả lời : “Thưa hoàng hậu, bà là người đẹp nhất thế gian”, nhưng rồi một ngày, đáp án mà nó đưa ra không còn là người chủ nhân soi nó hằng ngày nữa. “Bạch Tuyết”, cái tên mà nó nói ra đã kích thích sự ghen tức bấy lâu nay âm ỉ trong bà ta, và kết cục
dành cho bà ta cuối truyện vô cùng bi thảm.
Không biết bao nhiêu lần tôi đã đọc đi đọc lại câu chuyện cổ tích đó, nhưng tôi vẫn chẳng thể hiểu được lí do tại sao bà ta lại phải ám ảnh với vẻ đẹp như vậy. Bà ta thực sự sẵn sàng ra tay tàn nhẫn với nàng Bạch Tuyết, chỉ vì cô ấy xinh đẹp hơn bà ta thôi sao ? Vốn dĩ bà ta cũng đã rất xinh đẹp rồi, vậy rốt cuộc mục đích của bà ta là gì chứ? Đến mức mà sau cùng, bà ta đã phải đánh đổi bằng cả mạng sống của mình, vậy thì tất cả những gì bà ta làm có nghĩa lí gì nữa?
Tôi đã từng nghĩ về mọi chuyện như vậy. Tôi không thể hiểu được cái cảm giác ghen ghét người khác chỉ vì người đó xinh đẹp hơn mình là như thế nào.
Tôi dành nhiều thời gian để đọc sách hơn là đi mua sắm trưng diện như bao đứa trẻ khác.
Tôi thích chìm đắm vào thế giới của những trang sách hơn là bỏ thời gian ra nói chuyện với ai đó.
Nói ngắn gọn thì, tôi vốn là một đứa khó gần. Chưa bao giờ tôi hứng thú với việc bắt chuyện với một ai đó, những người bạn duy nhất của tôi khi đó chỉ là những cuốn sách mà tôi vô cùng trân quý.
Đứa trẻ cô độc ấy là tôi, Yukino Akamiya.
Tôi đã luôn là một đứa cô độc, nhưng chưa bao giờ tôi lại cảm thấy mình cô đơn. Bởi vì, những cuốn sách ấy chính là bạn, là tri âm của tôi.
Tôi cũng chưa từng cảm thấy buồn rầu vì mình không có bạn, đơn giản là vì tôi chấp nhận bản thân mình sẽ trở thành như vậy. Và cũng không có ai lên án hay chỉ trích tôi khi sống như vậy cả. Với tôi, nó hoàn toàn thoải mái.
Khi đến trường, tôi cũng thường tách biệt ra so với mọi người. Cũng có vài bạn trong lớp muốn đến bắt chuyện với tôi, nhưng đáp lại họ chỉ là những câu trả lời cụt ngủn từ phía tôi. Cũng không có gì lạ nếu họ nghĩ tôi là một con bé buồn chán, vì đó là sự thật. Dần dà, họ cũng chán với việc bắt chuyện với tôi mà rời đi, và tôi lại tiếp tục chìm đắm trong thế giới riêng của mình.
Một ngày bình thường của tôi là như vậy đấy. Tôi không hứng thú với việc làm quen với ai cả, vì tôi không có vấn đề gì khi phải làm mọi việc một mình cả.
Nhưng rồi tôi dần nhận ra một điều.
Cuộc sống học đường không phải chỉ có riêng một cá thể.
Đến khi phải làm việc nhóm, vấn đề đó mới bắt đầu lộ ra. Vì là một đứa cô độc, nên tất nhiên tôi sẽ là đứa cuối cùng bị bỏ lại trong lớp. Dĩ nhiên sau cùng thì tôi cũng không phải làm một mình, vì thường sẽ có những bạn khác mời tôi vào chung nhóm, có thể vì nhóm họ thiếu người hoặc thương hại tôi. Mà điều đó thực ra với tôi cũng chẳng quan trọng lắm, miễn là tôi vẫn có thể hoàn thành những bài tập đó là được.
Nhưng rồi, một ngày nọ, một bước ngoặt đã thay đổi hoàn toàn cuộc sống của tôi.
Nói là bước ngoặt thì chắc có hơi cường điệu quá, nhưng nó thực sự tác động đến con người sâu thẳm trong tôi.
Đó là khi tôi bắt đầu lên trung học, và tôi, một đứa vốn cô độc và bị xem như là một đứa ngu ngốc - bị cuốn vào những bạn nữ khác.
Và dĩ nhiên là, trong một môi trường đông học sinh hơn so với hồi cấp một, thì việc giữ cách sống như trước là hoàn toàn bất khả thi.
Không khí u ám tỏa ra xung quanh tôi không thể hòa nhập nổi với đám con gái luôn ồn ào xung quanh. Tôi hiểu là mình nên giao thiệp nhiều hơn, nhưng họ hoàn toàn không chú ý đến tôi. Trong các tiết Thể chất, tôi luôn là đứa duy nhất bị bỏ lại, và chỉ có thể nhìn các bạn khác tập luyện xung quanh, trong khi tôi ngồi ở một góc khác.
Khủng khiếp nhất chắc phải kể đến những ngày diễn ra lễ hội trường, đến mức mà tôi không còn muốn nhắc lại những gì xảy ra với một đứa cô độc như tôi khi chứng kiến mọi người đều xôm tụ vui vẻ.
Tôi chưa từng bị họ bắt nạt về thể xác, nhưng tâm hồn tôi đã hoàn toàn vỡ vụn.
Tôi đã từng thích những khoảng thời gian cô độc khi xưa, những giờ tôi không thể đối mặt với việc bị cô lập mỗi ngày đến trường.
Giờ đây, tôi sợ việc phải cô đơn.
Nhưng không có ai sẵn sàng giúp tôi gạt bỏ nỗi sợ ấy đi được cả.
Hầy, đúng là gậy ông đập lưng ông mà.
Con tim nhỏ bé của tôi bắt đầu bị giày vò bởi những quyết định mà từ xưa tôi nghĩ đó là đúng.
Ai đó, làm ơn đi ! Hãy cứu tôi với.
Ai cũng được.
Đừng để tôi một mình mà……