Đây là đâu? Tôi là ai?
Thời tiết có vẻ hơi lạnh vì không có chút nắng nào. Gió thì đang thổi. Tai phải của tôi thì ngứa.
Nhưng lạnh nghĩa là gì? Gió nữa? Và bên nào là bên phải?
"Ah... xin chào?"
Một cô gái rụt rè chào tôi.
Cô ấy có một mái tóc dài óng mượt bay phấp phơi trong gió, vẻ ngoài trông khoảng 20 tuổi.
Có lẽ là vì thời tiết lạnh nên má cô ấy đỏ ửng lên.
"Cô... cô? Cô... Cô là ai?"
"Ah...? Haha, tôi quên việc giới thiệu bản thân. Tôi là Seol-ah. Như cậu thấy đấy, tôi cũng là một game thủ giống như cậu."
"Game thủ?"
"Đây là bên trong Game đấy! Thật ra thì tôi cũng chưa chơi nhiều nên không biết hết mọi thứ... Nhưng tôi sẽ hướng dẫn cậu! Cậu có muốn chơi cùng tôi không?"
Cô gái Succubus tự nhận là Seol-ah nắm lấy tay tôi và kéo tôi vào một nơi mà có ánh sáng đỏ đang tụ lại.
Cô ấy có vẻ là một người nói nhiều.
=====
[ ⬛ ⬛ ⬛ ⬛: ⬛ ⬛ ⬛ ⬛
⬛ ⬛ ⬛?
⬛ ⬛ ⬛ ⬛ ⬛ ⬛ ⬛ ⬛]
"Tôi sẽ giải thích một lần thôi, nên hãy chú ý nhé! Thật ra thì nếu như cậu có quên gì thì cứ hỏi lại đi, tôi vẫn sẽ giải thích cho cậu một cách cẩn thận... Nhưng tốt nhất thì hãy nhớ ngay từ đầu!"
"Đây là ngôi làng khởi đầu. Nếu cậu nhìn vào túi của mình thì cậu sẽ thấy một ít tiền. Cậu có thể dùng số tiền này đưa cho thương nhân ở đây và họ sẽ cho con trang bị đúng với giá tiền. Bởi vì đây là Game nên bọn họ sẽ không lừa cậu đâu, nên là đừng có lo lắng. Cậu muốn trang bị nào? Hmm..."
"Đây là trụ nhà chính của bọn mình. Cậu phải cố gắng bảo vệ nơi này bằng mọi giá! Bằng tất cả nỗ lực của cậu! Cậu nên nỗ lực tới mức nào sao? Hmm... Bằng tất cả mạng sống của cậu chăng?"
Sau đó cô ấy dẫn tôi đến chỗ có một người nào đó.
"Trước khi tới lane, cậu hãy nhớ ghé vào rừng để giúp Jungle. Nhưng nhớ là đừng giết quái của họ nhé! Nếu cậu mà làm thế thì người bạn này sẽ tức giận lắm đấy."
Bỏ lại anh bạn đang không hiểu chuyện gì, chúng tôi đi đến một nơi mà có giao tranh đang diễn ra.
Phía đối diện, một người trông giống chúng tôi đang hạ gục từng con lính không thương tiếc.
"Hãy làm giống như thế đi. Thấy quả cầu trên tay cậu không? Ném nó xa hết mức cậu có thể đi!"
"Nhưng đừng có đi xa quá nhé! Hãy né những con quái đáng sợ!"
"Hehe, tôi cũng bị bắt rồi. Nhưng không sao, không sao đâu. Đừng có chết nữa là được. Hãy chiến đấu với nhau nữa nào!"
"Ván đấu này... coi bộ khó đây."
Vào lúc đó, tôi khờ khạo đến mức rất thụ động
Nếu Seol-ah không bảo tôi làm gì thì tôi sẽ không tự mình hành động.
Seol-ah luôn bận rộn di chuyển khắp nơi và tôi thì không thể theo kịp cô ấy. Vì thế tôi luôn bị bỏ lại và chết đầu.
Mỗi lần như vậy thì Seol-ah đều động viên tôi đừng bỏ cuộc dù vậy thì mặt của cô ấy không còn tươi tắn nữa. Bóng dáng của sự thiếu kiên nhẫn dần xuất hiện trên khuôn mặt của cô.
"Thử lại... Yeah, hãy cùng nhau thử lại từ đầu đi. Làm gì có ai giỏi ngay từ đầu đâu, đúng không?
Chúng tôi đã chơi với nhau được bao nhiêu tiếng rồi?
Sau khi trải qua thêm một trận thua nữa thì chúng tôi được đưa lại sảnh chờ, Seol-ah ngồi thẫn thờ nhìn vào chuỗi thua không có điểm dừng.
Đỏ, chỉ toàn là màu đỏ.
"Bọn mình đã thua 10 trận liên tiếp rồi sao...?"
"Cậu có thấy mệt không? Nhưng mà hôm nay vui chứ?"
"Chúng ta về nhà thôi. Xin lỗi vì đã khiến cậu phải vất vả vào ngày đầu tiên."
Chúng tôi có nhà.
Ngôi nhà đó là một căn phòng đơn giản, trắng tinh và khô khan. Trong căn phòng chỉ có một chiếc giường, một cái bàn, một cái ghế và một tấm thảm được làm một cách tinh xảo.
"Có lẽ bọn mình nên bán cái thảm này đi. Mặc dù tôi thích nó."
Khi Seol-ah nhấn vài nút thì chiếc thảm biến mất không để lại dấu vết.
Cô ấy bảo tôi ngồi lên giường và cho tôi xem màn hình mà cô ấy đang thao tác.
Những ký tự đang lơ lửng trong không khí. Tôi dễ dàng nhận đó là chữ Trung Quốc.
Tại sao lại là chữ Trung Quốc?
"Mỗi lần cậu thắng vài ván game thì cậu sẽ nhận được những danh hiệu như thế này. Sau đó thì cậu hãy bán những danh hiệu này. Nhìn nè, bấm vào đây... nâng cấp danh hiệu, chỉnh giá... hmm, với cái này thì mình có thể bán nó với giá 1000 won. Cuối cùng thì bấm vào nút này, thế là xong. Cậu có hiểu không? Nếu khó quá thì để tôi hướng dẫn lại cho cậu."
"Nó khó lắm và cậu sẽ không hiểu tại sao mình cần phải làm như vậy... Nhưng cậu phải làm điều này mỗi lần xong một ván game! Một khi đã bán hết mọi thứ thì cậu có thể quay lại chơi game."
"Cậu có mệt không? Hay là bọn mình ngủ với nhau và gặp lại ngày mai nhé? Hãy hứa với tôi là cậu sẽ chơi cùng tôi vào ngày mai nhé, okay?"
Dù Seol-ah luôn tỏ ra lạc quan, nhưng không có nghĩa cô ấy không khao khát việc chiến thắng.
Khi chúng tôi thua một trận suýt soát, thì cô ấy sẽ khóc rất to.
Trong những tình huống 2v2 thì cô ấy không bao giờ lơ là mất cảnh giác. Đôi khi cô ấy còn quên luôn cả việc thở.
Dù tôi có chơi hay không đi nữa, thì cô ấy lúc nào cũng trong trận đấu. Tôi chỉ thấy cô ấy ngủ khi tôi vô tình dậy vào sáng sớm.
"Seol-ah."
"Sao thế?"
"Khi nào cậu sẽ ngưng?"
"Hôm nay tôi có cảm giác là ngày chúng ta có thể làm được! Cậu có thể chơi với tôi thêm một lúc được không?
"Được thôi."
Thành tích hôm nay đã khá hơn một chút so với ngày đầu tiên: 2 trận thắng và 19 trận thua.
Dù vậy kể cả khi chúng tôi may mắn có được 2 trận thắng một cách thần kỳ sau 19 trận thua, thì cô ấy đã ở một trạng thái cực kỳ căng thẳng.
"Chúng ta sẽ tiếp tục chơi cho tới khi thua nhé?"
Ngày hôm nay, trông cô ta xuống sắc hơn thông thường. Nhưng kỹ năng cô ấy vẫn không thay đổi gì.
Trong khi đó thì sau 2 tuần cật lực học cách chơi, tôi đã bắt đầu hiểu rõ Game này.
Tôi bắt đầu hiểu được các mệnh lệnh mà cô ấy đưa ra và học được cách làm nhiệm vụ mà không cần phải nói ra.