"Em yêu anh, yêu anh nhiều lắm."
Mỗi lần ta gặp nhau, em lại ôm chầm lấy anh.
Đặt môi lên tai anh,
Và liên tục thầm thì.
Những lời như thường lệ.
Như một cách chào hỏi.
Những cảm xúc này, em muốn gửi gắm cho anh.
Thở dài, em buông ra để khỏi làm phiền anh đọc sách.
Rồi, nhìn đi chỗ khác và tiếp tục đắm mình vào trong chốn thư phòng.
Nói rằng em thật phiền phức,
Nhưng xin đừng đuổi em ra khỏi đây.
Dù cho đang đọc dở, anh vẫn liếc nhìn em một thoáng.
Em yêu một anh như thế.
Đây là thế giới của otome game.
Anh là đối tượng chinh phục.
Còn em chỉ là một mob vô danh.
Ồ, em tự hỏi nếu chúng ta có một chút thời gian sau phân cảnh tỏ tình?
Lẽ ra anh có thể nói, "Tôi đã có một hôn thê mà cha mẹ chọn cho, nhưng điều đó chẳng quan trọng."
… Những từ ngữ thật đáng buồn.
Trong thế giới này có hai loại trường học cho các nam thanh nữ tú mọi độ tuổi.
Một cái nơi những quý tộc không biết phép thuật có thể theo học.
Cùng một học viện mà thậm chí thường dân biết phép thuật cũng có thể báo danh.
Dĩ nhiên, sân khấu của otome game này chính là Học viện Ma thuật.
Vậy nên, một mob như em chẳng thể nào xuất hiện trên sân khấu.
Không có sức mạnh ma thuật, em không có đủ tiêu chuẩn để đứng tại nơi đó.
Dù cho em là hôn thê của anh, thật đáng buồn làm sao khi em còn chẳng thể trở thành một ác nhân để ngăn anh và nữ chính đến với một cái kết hạnh phúc.
Nè? Anh đã gặp nữ chính chưa?
Đó có phải là một cô gái xinh đẹp với mái tóc vàng kim và đôi mắt màu lục không?
Fufu, anh sẽ sớm khen cô ấy "tựa như một thiên thần" thôi.
… Anh đã bị cô ấy mê hoặc chưa?
Vẫn còn nhiều điều mà em muốn hỏi.
Còn biết bao lời mà em muốn nói ra.
Nhưng em thật ngu ngốc.
Em chỉ đơn giản là không biết làm cách chi để diễn giải cho một người thông minh như anh.
Chỉ có những ngôn từ giống nhau là luôn hiện hữu.
"... Em yêu anh nhiều lắm."
Coi bộ lần này những lời cứ tự nhiên tràn ra đó cũng chẳng thể chạm tới anh rồi.
Đọc sách ở một góc kín.
Chỉ có em và anh mới có thể ở bên nhau như thế này.
Em tự hỏi chúng ta có thể tiếp tục thế này tới bao lâu.
Chỉ với những từ ngữ vụng về của mình, em chẳng thể nào truyền tải trọn vẹn cảm xúc của mình dành cho anh được.
Không chừng nó còn phản tác dụng ấy chứ.
Nhưng xin hãy để em ở bên anh, dù chỉ một chút thôi.
Anh muốn em lặp lại những từ ngữ này biết bao lần cũng được.
"Em yêu anh nhiều lắm."
***
Gần đây, có một cô gái mang mái tóc vàng, khá hiếm hoi với một thường dân trong học viện, cứ lảng vảng xung quanh tôi.
Chà, tôi cũng chẳng phải là mục tiêu duy nhất của cô ta gì cho cam.
Chỉ là, cô ta thật phiền phức, không biết đọc bầu không khí, lại còn luôn cố gắng làm gián đoạn giờ đọc sách quan trọng của tôi.
Lúc nào tôi cũng bơ đẹp cô ta, nhưng tôi vẫn ghi nhớ những lời mà cô ta đã nói sau khi tôi đọc xong cuốn sách của mình.
"Thực chất, anh chẳng thích thú gì với việc đọc sách đâu nhỉ? Kiểu như, anh chỉ lấy việc đọc sách làm cái cớ để tránh phải giao tiếp với mọi người ấy? Vậy thì không tốt chút nào đâu. Anh không thích nói chuyện với em sao?"
Đúng vậy, tôi chẳng rành gì việc đối nhân xử thế.
Và đúng là tôi cũng thường lấy việc đọc sách làm cái cớ để những người xung quanh khỏi nói chuyện với mình.
Nhưng đó chẳng phải là một điều mà một người phụ nữ tôi chẳng hề quen biết nên nói ra, và bên cạnh đó, tôi cũng bắt đầu thích giờ đọc sách của mình rồi.
— Đặc biệt tại nơi đó, nơi tôi dành trọn khoảng thời gian bên cạnh hôn thê của mình.
"... Cô thật phiền phức. Tôi muốn cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Cô ấy đã ghé thăm tôi nhiều lần kể từ lúc được cha mẹ giới thiệu là hôn thê của tôi.
Không có sức mạnh ma thuật, năm nay cô ấy sẽ báo danh vào một học viện thông thường dành cho quý tộc.
Cô ấy nói mình rất bình thường, nhưng với vẻ ngoài đáng yêu cùng giọng nói ngọt ngào êm ái, và trên cả là sự chân thành và dịu dàng, cô có vẻ rất nổi tiếng với những quý tộc trong học viện của mình.
Không có ai khác ngoài tôi có tiếp xúc da thịt với cô ấy ngoài tôi, phải không?
Bởi hôm nay cô cũng thì thầm với tôi những lời thấm đẫm yêu thương.
Nếu tôi nhìn cô, cô sẽ nhìn lại và mỉm cười dịu dàng.
Tôi thậm chí còn chẳng thể đáp lại cô được bằng những lời tử tế, mà cứ thế lờ đi và đưa mắt về chỗ cuốn sách.
Thời gian cứ chầm chậm trôi đi một cách nhẹ nhàng.
…?
Những lời của cô thoáng qua.
Tôi chẳng tài nào nghe thấy rõ được.
Nhưng có lẽ đó vẫn là những lời cô nói như thường lệ.
Những lời nói thấm đẫm tình yêu thương mà em vẫn hay thì thầm.
Chúng thật yếu ớt và chỉ vừa đủ để nghe thấy.
Tôi chợt cảm thấy thật bối rối.
Tôi là một kẻ vụng về.
Tôi chẳng thể nào mà lắng nghe những lời ấy một cách dịu dàng được.
Không giống như em, người luôn nói hết mọi thứ ra một cách chân thành, tôi chẳng thể nào thốt lên được bất cứ thứ gì vì sợ làm em tổn thương.
Vậy nên, tôi không thể nói với em thành lời được.
Tôi đóng cuốn sách lại.
Đến bên em và xoa đầu em một cái.
Liệu những cảm xúc của tôi có tới được với em, dù chỉ một chút không?