“Gì?”
Deus tưởng mình nghe nhầm nên hỏi vặn lại.
“Nếu không nghe rõ thì để tôi nói lại vậy.”
Tôi mở miệng đáp, nhưng Deus lập tức nắm chặt cổ áo tôi.
“Hối tiếc hả? Ngươi bảo hối tiếc cái gì cơ! Thằng oắt con! Tại sao? Mày cũng muốn giết tao sao? Muốn ta yên nghỉ sao? Muốn vậy hả? Thằng chó đẻ này!”
“.....”
“Đồ khốn thần kinh! Mày đúng thực là ác quỷ! Tao mới chính là Deus! Còn mày thì cướp thân phận của tao, thằng khốn!”
Bốp!
Anh ta giáng một cú đấm thẳng vào mặt tôi, khiến tôi loạng choạng lùi về sau. Tuy vậy, tôi nhanh chóng trấn tĩnh, hít một hơi rồi bình thản nhìn anh ta.
“Phải chăng đó là lý do mà anh muốn lấy cái mạng này của tôi?”
“Ừ, nó đấy! Nếu tao không thể sống là chính mình, thì tao phải giết mày! Mày nghĩ mày là ai mà cướp thân xác của người khác hả!?”
Nhìn Deus như muốn lao vào đấm tôi bất cứ lúc nào, tôi phần nào hiểu được vì sao người ta lại bảo anh ta bị điên.
Dù sao thì…
Có một điều tôi vẫn cần phải biết.
“Thế sao lúc ở dinh thự nhà Verdi, anh lại không cố giết tôi đi?”
“....”
Deus ngập ngừng, muốn nói rồi lại thôi, có lẽ là vì lòng tự trọng.
“Không phải tôi hỏi anh điều này vì tôi không biết lý do đâu. Đừng tưởng anh không nói là tôi không biết gì.”
“Mày…!”
“Đầu tiên, hẳn là lũ vong linh kia đã dọa anh sợ chết khiếp nhỉ. Dù sao dinh thự nhà Verdi cùng đầy rẫy những linh hồn từng quấy rầy anh mà.”
Deus gốc hẳn cũng thấy những thứ tương tự như tôi sau khi bị tôi chiếm mất thân xác-vô số linh hồn vất vưởng trong dinh thự thi nhau nhạo bàng anh ta.
Sống ở nơi như thế hẳn là quá sức chịu đựng với Deus.
Ít nhất thì ở Norseweden, gia tộc Verdi đã dùng quyền lực để lấp liếm hành vi của anh ta, ngăn chặn những lời chỉ trích công khai.
Nhưng khi đã chết, con người đều bình đẳng với nhau, bất kể địa vị khi còn sống.
Vì không muốn đánh mất nhân cách và lòng tự trọng của mình, anh ta đã ẩn mình ở sâu bên trong cơ thể tôi.
“Nhưng đó cũng không phải lý do duy nhất. Kể cả khi tối xử lý hết lũ vong linh kia, anh cũng không chịu xuất hiện.”
“.....”
“Vậy mà lúc tôi tới học viện, anh đã ngay lập tức xuất hiện, cố gắng giết tôi vào ban đêm.”
“Im mồm đi!”
Deus lại siết chặt tay, nhưng lần này tôi không để anh ta đánh trúng tôi. Tôi chỉ nghiêng mình để né cú đấm của anh ta thôi.
Chắc anh không biết tôi đã phải chịu đựng những gì sau những lần trò chuyện với linh hồn lơ lửng trong không khí hồi tôi còn bé đâu nhỉ?
Thế nên né đòn của mấy tên côn đồ nghiệp dư như Deus dễ như ăn bánh.
Vù!
Cú đấm của Deus đánh trúng vào không khí, khiến anh ta vụng về ngã phịch xuống đất.
Tôi nhìn xuống anh ta, nói ra sự thật mà anh ta không bao giờ muốn chấp nhận.
“Bởi vì anh nhận ra…”
“Không!”
“Nhận ra mình có thể thay đổi, như cách tôi đã làm khi chiễm giữ cơ thể anh.”
“Im! Im! Im ngay!”
Deus tuyệt vọng đấm tay xuống sàn và khóc nức nở.
“Lúc nào anh cũng nghĩ đã quá muộn để thay đổi. Anh tin rằng mình đã đi quá xa để có thể quay đầu trở lại.”
“Đừng nói nữa!”
“Thế nên anh hối hận. Anh không muốn thừa nhận mọi chuyện có thể diễn ra như thế.”
Tôi nhìn Deus đang khóc sướt mướt rồi quỳ xuống, đặt tay lên lưng anh ta.
“Anh cũng muốn tôi phải thất bại. Vậy nên khi ở học viện, lúc nào anh cũng cố tìm cách giết tôi, nhưng khi tôi bị sa thải, thì anh không còn lý do gì để làm vậy nữa.”
Bởi anh ta nghĩ rằng tôi sẽ mãi bị sự thất bại vây quanh như một vòng luẩn quẩn giống anh ta.
Nhưng một lần nữa, tôi lại quay về học viện, được phục chức giáo sư với đãi ngộ còn tốt hơn trước.
Từ đây, anh ta có thể nghĩ ra vô số viễn cảnh có thể diễn ra.
Và lại một lần nữa, Deus lại cố gắng lấy mạng tôi, và anh ta nghĩ hẳn lần này đã thành công rồi.
“Tôi cần dựng ra tình huống này để có cơ hội nói chuyện với anh. May mà có rất nhiều giáo sư và bảo vệ có đủ năng lực chữa trị cho những người bị thương đang ở bên dưới, thế nên tôi nghĩ mình có thể nhảy xuống mà không cần lo lắng gì nhiều.”
Và rõ ràng là tôi đã thành công.
“Deus…Theo góc nhìn chủ quan của tôi, tôi đã cố gắng nghĩ tới những thứ khiến anh hối tiếc.”
Bằng tất cả sự chân thành của mình…
Để có thể thấu hiểu người đàn ông tên Deus này, tôi đã vắt óc suy nghĩ rất nhiều.
“Đầu tiên, hẳn là anh muốn tôi phải chết.”
“....”
Anh ta không trả lời, chỉ cuộn tròn người lại.
Suốt cuộc nói chuyện này, anh ta cứ run rẩy như thể toàn bộ những điều anh ta nghĩ đều bị lột tẩy, chỉ chừa lại mỗi sự hoảng sợ của anh ta.
“Và điều thứ hai, có lẽ là anh mong được gặp người anh yêu.”
Sự bối rối hiện rõ trên khuôn mặt đau đớn của anh ta khi anh ta ngẩng đầu lên nhìn tôi.
“Illuania…Dù anh đã chơi qua nhiều phụ nữ, nhưng cô ta mới là người duy nhất anh yêu.”
“Không, không phải. Tao…!”
“Lần đầu chạm mặt cô ta, từ sâu thẳm bên trong tôi, những cảm xúc không phải của tôi mà là của ai khác bỗng nhiên trỗi dậy.”
Thế nên tôi mới thấy kinh ngạc lúc gặp Illuania trên đường phố ở Norseweden.
Lúc đó, tôi có thể khẳng định chắc nịch rằng cô ta chính là người mà Deus yêu. Deus thực lòng muốn được ở bên Illuania.
‘Thức đêm, say xỉn cùng nhau, an ủi lẫn nhau, và ngày hôm sau thì tiếp tục âu yếm nhau.”
Hai người họ, xét trên địa vị là hai cực thế giới-một người là thứ nam nhà bá tước, người còn lại thì là kỹ nữ. Nhưng khi ở trên giường, cả hai đều bình đẳng và đồng cảm với nhau.
“Tình yêu anh dành cho cô ấy ngày một lớn, nhưng anh không sao giãy bày được.”
Những lời an ủi từ một kỹ nữ hẳn đã đem lại cho Deus những cảm xúc mà trước đây anh chưa từng cảm nhận được.
Nhưng tiếc thay…
“Illuania đang mang thai.”
“...!”
Deus biết. Anh ta hẳn đã thấy Illuania thông qua tôi, nên anh ta hiển nhiên biết rõ điều đó.
Điều cô ấy muốn là một người có thể trao cho cô tình yêu vô điều kiện một cách trọn vẹn nhất, và đó không phải anh ta. Không phải anh, không có một ai có thể trao cho cô điều đó.
Dù có thể cô đã đem lòng yêu anh suốt quãng thời gian họ bên nhau. Nhưng Illuania rất giỏi trong việc điều chỉnh cảm xúc, cô không thể dễ dàng yêu một người vì những vết thương lòng mà cô đang mang.
“Con đàn bà đó! Chính cô ta đã hứa sẽ yêu tôi! Hứa sẽ mãi ở bên tôi! Thế mà cô ta lại mang trong bụng đứa con của thằng đàn ông khác…!”
Bụp! Bụp! Bụp!
Nỗi tuyệt vọng của Deus hiện rõ qua mỗi cú đấm xuống sàn.
“Tại sao? Tại sao chứ? Tại sao những điều thế này lại xảy ra với tao? Tại sao khi mọi chuyện đã kết thúc thì tao vẫn phải biết chứ!”
Deus suy sụp, đấm một cú vào ngực mình khi hét lên giữa nỗi tuyệt vọng.
Tôi lạnh lùng nói.
“Anh vẫn ích kỷ như thế.”
“...Gì cơ?”
“Anh chỉ nghĩ mình là nạn nhân và đổ hết lỗi lên đầu kẻ khác.”
“Tao…tao…”
“Nghĩ đến Deia và tất cả những người mà anh đã từng quấy rối đi…Haa! Với tư cách là người phải gánh trên vai mọi tội lỗi của anh, để tôi nói cho anh biết…”
“...”
Deus sửng sốt, miệng há hốc nhìn tôi. Tuy nhiên, tôi vẫn lạnh lùng cất lời.
“Deus, anh đúng là thứ rác rưởi không sao cứu chữa được.”
“A…”
“Và anh biết thừa mình không có cơ hội thứ hai.”
Deus xoay người lại và cố bỏ chạy, như thể đó là anh không muốn nghe thêm một lời nào nữa. Nhưng trước khi đi được xa, anh ta đã loạng choạng và ngã vật xuống đất một cách thảm thương.
“Anh đã chết rồi.”
Vì sao nhỉ?
Là do chơi thuốc quá liều à?
Hay là do rượu?
Hoặc là do đau tim đột ngột, vì bị “nghiệp” quật.
Tôi không biết.
Cả Deus cũng không.
Anh ta chỉ đơn giản là khép đôi mi lại, chìm vào giấc ngủ ngàn thu thoải mái hơn rất nhiều lần so với những tội lỗi mà anh ta đã làm, trong khi tôi…lại tỉnh dậy.
Vì thế nên Deus mới muốn giết tôi.
Anh ta biết mình không còn cơ may nào để hồi sinh, anh ta không chút do dự vứt bỏ thân xác của mình.
“Tôi không phải người phán xét thiện hay ác. Tôi chỉ lắng nghe câu chuyện của những linh hồn, giúp họ toại nguyện trong khả năng của mình.”
Tôi bước lại gần anh ta. Lúc này anh ta đang nằm trên sàn nhà, kiệt sức, tuyệt vọng, cuối cùng anh ta đã khóc, hết lần này tới lần khác hét lên bảo tôi tránh xa ra.
“Dù tôi không hiểu được anh hối hận cái gì, cũng không nghĩ nó hợp lý, tôi sẽ phá lệ cho linh hồn của anh. Hãy để tôi giúp anh.”
Bởi vì tôi đang sử dụng cơ thể của anh.
Tôi nghĩ đây là trao đổi đồng giả.
“Tôi sẽ cho Deia và Darius, những con người đã bị anh làm tổn thương và cả những người khác thấy một Deus khác. Anh sẽ có thể tự tin và tự hào, tới mức những kí ức cũ kia không còn ám ảnh anh được nữa.”
“...”
“llluania, người anh yêu giờ cũng đã có công ăn việc làm ổn định rồi, có thể nuôi con mà không phải sống khốn khó. Đương nhiên là tôi cũng sẽ bỏ thuốc.”
Deus không nhìn tôi.
“Ugh! Khốn nạn thật chứ!”
Anh ta có lẽ đang nhìn lại cuộc đời của mình, rồi lại bắt đầu khóc.
“Thằng khốn, đừng có mà quên lời hứa của mình đấy!”
Anh ta nức nở, miệng lẩm bẩm rồi nói những lời đó trước mặt tôi.
Cuối cùng tôi cũng có thể đọc văn khấn cho anh ta.
“Anh là người vô cùng ích kỷ, đã gây ra biết bao đau khổ cho rất nhiều nhiều. Không có gì có thể thay đổi được điều đó. Không một lời nào có thể biện minh cho điều đó.”
Không khóc lóc nức nở, không một giọt nước mắt.
Là một đám tang cho Deus, không một người tham gia.
Bắt đầu từ ngón chân, anh ta từ từ biến thành những cụm ánh sáng, nhưng anh ta không hề chống cự.
“Cho nên sẽ không có ai tiếc thương cho anh, không một ai nhớ tới anh, tất cả là tội lỗi và nghiệp chướng của anh.”
Deus vẫn khóc. Nỗi hối tiếc ngập tràn trong lòng anh ta.
“Nhưng đó không phải tất cả.”
Tôi bình tĩnh nhắm mắt, chậm rãi chắp tay lại.
“Chính anh, người chưa từng nghĩ cho ai khác, đã trao cho ai đó một cơ hội thứ hai.”
Tôi nhẹ nhàng cúi đầu, không muốn chứng kiến kết cục đáng thương của anh ta.
“Là người có được ân huệ ấy, tôi không phủ nhận điều đó…”
Liệu điều này có an ủi được anh ta khi anh ta ra đi không?
Có hay không…cũng không quan trọng.
“Cuối cùng, thời khắc anh quyết định vì lợi ích của người khác, rơi nước mắt vì hối hận, anh chắc chắn là một người có thể thay đổi được bản thân mình.”
Đây là điều an ủi duy nhất tôi có thể đem lại, với tư cách là người nhận được cuộc sống thứ hai từ anh ấy.
“Xin hãy hài lòng với nó và nhắm mắt trong thanh thản.”
Khi tôi lần nữa mở mắt, Deus Verdi đã không ở đó nữa.
Tôi không biết có phải anh ấy khóc tới khi tan biến hoàn toàn hay không, hay là anh đã tìm thấy niềm an ủi nhỏ nhoi nào đó.
Nhưng…
Khi thấy mình lại trở thành Deus Verdi, tôi không do dự quay gót rời đi.
“Cầu mong anh chìm vào giấc ngủ đủ sâu để quên đi chính mình. Ở nơi anh không còn phải hối tiếc. Ở nơi tội lỗi của anh không hề tồn tại.”