“Hmm…hmm…hmm.”

Tiếng ngâm nga dễ chịu đến không ngờ.

Tôi vô tình nhìn Illuania đang ngồi đối diện tôi.

Cô ấy cúi đầu xin lỗi tôi, vẻ mặt đầy xấu hổ.

“Tôi thành thật xin lỗi. Có phải tôi quá ồn ào không ạ?”

Cô ấy luôn ăn nói lẳng lơ khi còn làm gái ngành trước đây, nhưng giờ khi đã là hầu gái của tôi, thì cô bắt đầu sử dụng kính ngữ.

Nhìn cách cô ấy thích nghi tốt với cả cũng không tỏ ra lúng túng chút nào, thì có vẻ cách nói chuyện này tự nhiên hơn với cô ấy.

“À không, ta chỉ ngạc nhiên vì nghe nó khá là êm tai thôi.”

“Thật ạ? Tôi thường xuyên hát ru lắm.”

“....”

Thật đấy à?

Tôi quay đầu lại trong im lặng, cảm thấy hơi khó hiểu chẳng biết vì lý do gì. Được một lúc, Illuania nương theo sự tò mò của tôi để bắt chuyện.

“Ngài đã thay đổi rất nhiều sau vài tháng nhỉ. Trông ngài cứ như là một người hoàn toàn khác ấy.”

“....Ta đã trưởng thành. Ta mong ngươi nghĩ theo hướng đó.”

Đúng là tôi đã nói thật với Deia, nhưng đó là vì em ấy là em gái tôi. Còn với Illuania thì không cần thiết phải nói ra làm gì.

Illuania gật đầu, mặt đỏ bừng, ôm bụng với vẻ xấu hổ.

“Giờ tôi không chỉ còn một mình nữa, nên có hơi khó cho chuyện đó vào buổi tối…”

“Thôi, ta cũng không định để cô làm mấy chuyện đó.”

Illuania khẽ cười, có vẻ nhẹ nhõm trước lời nói của tôi. Tôi có ý định khác khi mang cô ấy theo, không phải chỉ để nâng cao địa vị của cô.

Tôi cẩn thận hỏi Illuania vẫn đang chìm trong hạnh phúc.

“Thế cô có biết cha đứa bé là ai không?”

Nếu xét đến nghề nghiệp của cô, tìm được người cha ấy chẳng khác gì mò kim đáy bể. Hơn nữa, nếu tìm được anh ta, liệu cô có thể có một mái ấm gia đình đúng nghĩa không?

Lòng tôi tràn ngập những lo lắng kiểu thế, nhưng…

“Hả? Điều đó có quan trọng không?”

Một câu trả lời bất ngờ.

“Hmm?”

Đôi mắt nâu của cô trong veo, không hề có chút giả dối. Vẻ mặt ấy dường như muốn nói rằng cha đứa bé là ai không quan trọng.

“Tôi đã luôn mong ngóng có một đứa con. Tôi sẽ dành hết tình yêu thương mà tôi chưa bao giờ có cho đứa bé này.”

“...”

Vì không được nhận tình yêu thương như cô hằng mong muốn, nên cô đang tìm một người mà cô có thể dồn hết tình yêu dạt dào của mình vào đó.

Dù sao, bạn tình thì cũng hóa người dưng khi ly hôn thôi. Điều mà Illuania hằng mong mỏi là một gia đình sẽ không bao giờ tách rời nhau.

Nếu vậy thì ổn thôi.

Tôi hy vọng cô sẽ sống thật lâu, thật hạnh phúc bằng cả trái tim của mình.

[Ái chà, ngươi đúng là một người cha tốt nha.]

Một giọng nói dịu dàng vang lên cạnh tai tôi, tôi từng nghe nó trước đây rồi.

Tôi quay đầu lại và nhìn thấy một người phụ nữ. Cô chính là người bị biến dạng mất nửa khuôn mặt mà tôi từng gặp trên xe ngựa lúc đi về Norseweden từ học viện.

“Lâu rồi không gặp.”

Tôi thay đổi chủ đề câu chuyện.

Illuania ngơ ngác nhìn tôi, không hiểu tôi đang nói gì, nhưng tôi bình thản đặt một ngón tay lên môi trong lúc tựa khuỷu tay lên khung cửa xe ngựa.

Một ám hiệu bảo cô giữ im lặng.

[Mới có một tháng thôi mà, nhưng cuộc trò chuyện hồi đó của hai ta cũng thú vị mà đúng không?]

“Tôi cũng thấy thế.”

“Gì-gì vậy?”

Tôi ôm chặt lấy Illuania và nhảy khỏi cỗ xe ngựa. Bởi vì tốc độ của xe cũng dần chậm lại nên tôi chỉ cần dùng phong thuật cơ bản để tránh bị thương.

[Con của ta! Con của ta! Con của taaaa!]

Chiếc xe ngựa bốc cháy. Còn người đánh xe cũng nhanh chóng tách nó ra khỏi con ngựa rồi nhảy xuống.

Người phụ nữ bị bỏng nửa khuôn mặt tiến lại gần tôi với vẻ đe dọa.

Những người phụ nữ bình thường, nếu mà có liên quan tới trẻ em, thì lại có lòng báo thù đặc biệt mạnh mẽ.

Biết điều đó nên tôi mới cố tình không dùng ma pháp trong xe, cố gắng giúp cô ấy bình tĩnh lại.

“Rắc rối rồi đây.”

Sau khi nhìn thấy người phụ nữ dần dần hiện rõ nguyên hình, thể hiện mối hận thù sâu đậm của cô, tôi không khỏi thở dài.

_______________________________________________________________________________________________

Bịch–

Bịch–

Cô không biết đã bao nhiêu ngày trôi qua.

“Sụt sịt, mẹ ơi. Hức hức.”

Meirin đã đi dọc hành lang tối om này suốt nhiều ngày mà vẫn chưa đi tới điểm cuối.

Cô mù mịt về cả nghĩa đen lẫn bóng, cô chẳng hiểu tại sao lại vướng vào chuyện này.

Hai chân cô đang đau đớn vô cùng, lòng bàn chân như bị kim châm.

Nhưng lý do khiến cô không thể ngừng bước là…

[Ngươi chạy đâu đấy?]

Là bởi cô đang bị một gã đàn ông có khuôn mặt bị chẻ làm đôi đuổi theo phía sau.

Nhưng nó không giống những gì mà cô từng trải qua trước đây.

Meirin đã từng chạm trán một bộ xương biết đi ở tầng một chỗ cầu thang trung tâm.

Nhưng cô không hiểu nổi tại sao cô lại bị kẹt ở đây khi cô đi ngủ ở ký túc xá. Không những thế còn bị truy đuổi bởi con quái vật như này.

“Sụt sịt! Huhuhu!”

Nước mắt chảy ra làm mắt cô cay cay. Nhưng có cố kìm lại thì nước mắt vẫn cứ tuôn rơi.