Những linh hồn không ngừng lao vào nhau, gào la trong đau đớn. Khung cảnh cứ như chúng đã đợi chờ bình minh này từ lâu để trút bỏ đi cơn giận của mình.

Tất cả những gì còn sót lại trong chúng chỉ là bản năng, chúng từ bỏ hết cảm xúc, chỉ biết lao vào một mục tiêu không rõ ràng trước mặt.

Một bữa tiệc hỗn loạn cho kẻ đi săn và kẻ bị săn.

Trung tâm của sự hỗn loạn là một ngọn lửa màu xanh đang tuôn trào ra chính cảm xúc của nó.

Bóng dáng cô gái đã biến mất, thế chỗ cho cảnh tưởng của một ngọn lửa lướt qua các linh hồn từ lần này đến lần khác.

“....”

Cảnh tưởng tưởng như kéo dài vô tận này cũng dần đi đến hồi kết thúc.

“Bình minh sắp tới rồi.”

Ánh nắng ban mai đang rướn mình vượt qua dãy núi. Mặt trời dần ló dạng, chiếu sáng rực rỡ cả một vùng trời.

Dù ánh nắng ấy vữa chưa chạm tới mặt đất, nhưng mà sẽ sớm chiếu xuống thôi.

Tôi chỉ biết nhắm mắt lại, cầu mong trái tim họ sẽ thanh thản hơn…dù chỉ một chút thôi cũng được.

Mặt trời dần ló dạng rồi, từ từ làm dịu đi cơn phấn khích đang trào suốt đêm dài trong tôi.

Tôi sửa soạn lại trang phục, trông tôi có chút nhếch nhác trong trận hỗn loạn kia rồi.

Lễ hội này cũng không kéo dài mãi được. Đến lúc dọn dẹp lại mọi thứ rồi.

[Chết ddiii!!!]

[Tao nguyền rủa mày! Tao nguyền rủa mày tới cùnggg!!!]

[Kiiiiiiiiiiii!]

Nhưng mà lũ linh hồn vẫn chưa chịu buông bỏ, cứ tiếp tục vật lộn với nhau. Nhưng mà ngọn lửa của Emily đã xua tan chúng.

Một vòng cung dần xuất hiện sau dãy núi.

Khi ánh sáng mặt trời bắt đầu chiếu tới xung quanh chúng tôi, những hồn ma bao vây quanh những người ở Scrapyard Nomads bắt đầu lùi bước trước tiên.

Khi ánh sáng ấm áp ấy rọi tới nghĩa trang, những linh hồn đang vùng vẫy trong tức giận cùng từ từ dừng lại.

Mặt trời buổi sớm mai cũng lên rồi, tới lúc nghỉ ngơi rồi đấy.

“Ta hiểu mà. Không dễ để các ngươi buông bỏ mọi hận thù và bất bình trong lòng một cách chóng vánh như thế được.”

Nhưng các ngươi sẽ nhận ra.

Những gì các ngươi đã từng làm là thứ không thể rút lại được.

Mặc dù thù hận sẽ mãi vướng mắc trong trái tim các ngươi, nhưng các ngươi cũng không quay về quá khứ được nữa.

Bởi vì.

Tất cả các ngươi đều đã chết rồi.

“Các ngươi đã đấu đá nhau, đã đánh đập nhau rất vất vả rồi nhỉ. Nhưng cuối cùng chẳng còn lại gì cả.”

Những linh hồn còn trong cơn điên cuồng từ từ quay lại nhìn tôi. Tất cả đều mang một cảm xúc phức tạp với tôi, người đã chuẩn bị và cử hành một buổi lễ thế này.

“Thế nên, bây giờ, ta mong các ngươi sẽ chấp nhận sự thật và chìm vào giấc ngủ ngàn thu đi nhé.”

Không nói một lời nào, họ từ từ biến mất, nhắm mắt lại.

Cảm xúc họ dành cho tôi giờ đây cũng phải đem theo về cõi vĩnh hằng.

“Thế nhé, ta cầu mong cho các ngươi tìm được sự bình yên vĩnh cửu.”

Chúng mờ dần đi rồi biến mất hẳn.

Từng người một, tất cả chúng đều chìm vào sự an nghỉ yên bình vốn ban đầu phải có dành cho họ.

[....Cảm ơn.]

Cuối cùng thì cô ấy cũng trả được mối hận, nhưng lại chẳng thu được gì. Emily chào từ biệt tôi và tôi thì mỉm cười đáp lại.

Bình thường, mũi tôi sẽ hơi cay cay vì khí lạnh buổi sáng, nhưng hôm nay, mùi hoa nở buổi sớm đã chào đón tôi rồi.

Tháng 2 được biết tới là thời điểm khí lạnh ở miền bắc không thể vượt qua được dãy núi cao nên bị cản lại.

Những lớp băng còn sót lại sẽ tan đi khi tiết trời trở nên ấm áp hơn.

Nó cứ tan cho đến khi cái lạnh thấu xương biến mất không còn dấu vết, và nhiệt độ cứ thế tăng lên nhanh chóng.

Từ lúc này, đây là thời điểm bận rộn nhất của Norseweden.

“Xuân tới rồi ha.”

Cái lạnh đã rời đi rồi.

Thời khắc hoa nở đã tới.

Với một cô gái yêu hoa như Emily, quả là thời điểm thích hợp để ngủ yên với nụ cười trên môi nhỉ.

______________________________________________________________________________________________

“Khụ! Khụ!”

Viện trưởng chưa bao giờ thích phương Bắc. Không phải vì ông có ký ức tồi tệ gì ở đây hay gì đó tương tự thế.

Đơn giản là ông không thích nơi nào lạnh giá, vậy thôi.

Và những ngọn núi sao?

Trái ngược với vẻ ngoài như con đại hùng, ông ta coi thường việc phải leo núi.

“Khụ! Khụ!”

Viện trưởng không ngừng ho khan, gần như muốn nôn hết ra ngoài. Giáo sư Caren nhíu mày, buông ra một lời nhận xét đầy mỉa mai.

“Ông nên tập thể dục đi. Ông béo quá rồi đấy. Bị cao huyết áp với tiểu đường đúng không? Nếu dựa trên cách ăn uống thì ông ăn khá nhiều đồ mặn đấy.”

“...”

Viện trưởng cau có đáp lại lúc liếc nhìn Caren.

“Cô là giáo sư tư vấn sức khỏe hay gì?”

“Chà, ông nghĩ sao?”

“Ahem.”

Từ trước tới nay, đã bao giờ cô thể hiện khía cạnh đó đâu, thế nên viện trưởng vẫn coi cô chỉ là một lính đánh thuê đơn thuần.

“À, mà nếu phải băng bó thì tôi gần như chẳng làm được đâu, thế nên có trầy xước gì đấy thì chớ có tìm tôi.”

Caren thọc tay vào túi áo khoác.

Khi họ băng qua được ngọn núi, khung cảnh của Norseweden dần hiện ra trong tầm mắt.

Ca hai tiếp tục bước đi, lòng có chút hy vọng khi thấy được đích đến. Cuối cùng cả hai tới nơi trước khi mặt trời lặn.

“Này, hai người là khách du lịch hả?”

Một gã đàn ông to con, thân hình cường tráng đứng chắn ở cổng vào Norseweden. Khi anh ta nhìn thấy hai người thì liền chạy về phía họ.

“Chúng tôi không cần hướng dẫn viên đâu.”

Caren ra hiệu cho người đàn ông ấy rời đi, lòng tự hỏi không biết khách du lịch có chịu tới vùng khỉ ho cò gáy như Norseweden để những người dân như anh ta có việc mà kiếm sống hay không. Nhưng người đàn ông ấy lại cười khúc khích.

“Chúng tôi không lấy phí hay gì đâu. Bọn tôi là những người giúp việc được lãnh chúa trả tiền để đi giúp đỡ mọi người xung quanh mà.”

“Người giúp việc…ấy hả?

Viện trưởng vừa hỏi vừa lau mồ hôi bằng khăn tay. Người đàn ông gật đầu một cái thật mạnh để đáp lại.

"Đúng thế, vậy nên cả hai không cần lo lắng làm gì đâu. Nếu cả hai người thấy không thoải mái thì tôi có thể chỉ đường tới nơi cả hai muốn tới.”

Nghe thế, Caren lên tiếng hỏi.

“Thế gia tộc Verdi ở đâu vậy.”

“Hở, cả hai là khách của Bá tước à? Thế sao cả hai không đi đường xe ngựa thế.” [note58225]

“Đường xe ngựa là sao?”

Họ chủ ý đi bằng chân vì xe ngựa không băng qua đường núi được nên cả hai đang thắc mắc người đàn ông kia đang nói cái gì.

Người đàn ông mỉm cười vui vẻ, tiếp tục giải thích:

“Phía sau có đường xe riêng đấy. Dù đi có hơi lòng vòng nhưng nhanh hơn leo núi nhiều.”

“...Người đánh xe bảo đây là chuyến đầu tiên anh ta tới đây.”

“À, tôi hiểu rồi. Hẳn là cả hai có trải nghiệm thú vị nhỉ.”

Vì chưa từng đặt chân tới Norseweden trước đây nên Caren không rõ đường ra lỗi vào ở đây cho lắm. Họ không kịp chuẩn bị gì mà cứ thế vội vã rời khỏi học viện.

Caren thì không có vấn đề gì, nhưng tình trạng của viện trưởng có hơi đáng thương.

“Đi nào. Vẫn còn một chặng đường nữa cần đi đấy.”

Khi biết họ còn phải đi tiếp. viện trưởng thở ra một hơi dài đầy ngao ngán. Nhưng Caren làm như không để ý thấy, đi theo sau “người giúp việc”.

Thành phố thật nhộn nhịp. Nói tới phương Bắc, nhiều người nghĩ tới một thành phố lạnh lẽo và vắng vẻ, yên tĩnh. Nhưng Norseweden lại khá sôi động. Mọt người vai kề vai đi lại trên đường, sự tiếp xúc thân mật của họ như xua tan đi cái lạnh ở đây.

Và giống như người đàn ông này, có rất nhiều “người giúp việc” khác đang lang thang khắp nơi và giúp đỡ người dân ở thành phố.

‘Trông cũng được đấy chứ.’

Khung cảnh thành phố phủ đầy tuyết trông cũng đẹp, nhưng với người sống ở đây thì đúng là không còn gì bất tiện hơn. Nhưng bỏ qua việc phải sống ở môi trường đầy thách thức thế này, thành phố này vẫn tràn đầy sức sống.

"Chà, ta tới nơi rồi.”

“Hộc! Hộc! Mém tý nữa là tôi chết luôn đấy.”

“Ổn định hơi thở trước khi vào đi nào. Nếu cứ thế mà đi vào thì ông chỉ có chuốc nhục vào thân thôi đấy.”

“V-vâng. Phải nhỉ."

“Tôi đi đây nhé.”

Viện trưởng nín thở đứng trước cửa dinh thự, còn người đàn ông kia rời đi mà không lấy bất kỳ khoản tiền nào. Caren định boa ít tiền cho anh nhưng anh ta từ chối, nói anh không thể nhận bất kỳ thứ gì.

Nhìn anh ta bước đi khỏi tầm mắt, Caren nói chuyện với viện trưởng.

"Người đàn ông kia, anh ta tới từ Cộng hòa.”

“Gì cơ?”

Viện trưởng lại lấy khăn tay ướt đẫm ấy lau trán thêm lần nữa, ngơ ngác nhìn hướng mà người đàn ông kia rời đi.

“Không chỉ thế thôi đâu. Tất cả bảy người chào chúng ta tương tự người đàn ông kia lúc đi ngang qua đều là người từ Cộng hòa nốt.”

“C-cộng hòa Clark? Ý cô họ đều là kẻ man di hả?”

“Phải.”

Vì giọng nói đặc trưng và cả mùi hương độc đáo của họ vẫn chưa phai nhạt đi là bao. Chắc họ vừa mới tới Norseweden định cư thôi.

“Hmm.”

Một cơ thể trải qua rèn luyện đầy kỷ luật, bản năng không tiết lộ tên tuổi và đầu óc nhanh nhạy…

“Có lẽ nào là quân phản loạn?”

Với lực lượng cách mạng đang nổi lên trong Cộng hòa Clark, khả năng cao anh ta là một người trong số họ.

“Chậc.”

Hơn nữa, Caren trước đây từng nhận yêu cầu của Cộng hòa Clark khi vẫn còn là lính đánh thuê, cuối cùng cũng phải chịu thua trước quân phản loạn. Nhớ lại điều đó, một vị đắng chát khó chịu lan tỏa trong miệng cô. Cô quay người về phía dinh thự.

“Vào thôi. Ta phải làm cho xong để còn mau chóng trở về.”

“Ừ nhỉ, đúng đấy.”

Viện trưởng nãy giờ nghỉ ngơi lấy sức liền đứng dậy.

Bây giờ là tháng ba. Học viện Loberne sẽ bắt đầu học kỳ mới sớm thôi, nhưng lũ ma quỷ kia vẫn còn gây rắc rối.

Dù họ đã thuê mục sư đến giúp nhưng không chắc có làm nên cơm cháo gì không.

Cả hai bước vào dinh thự và được người hầu dẫn đường.

Cuộc gặp gỡ với Deus đơn giản tới khó tin. Có lẽ họ đã chuẩn bị trước rồi, vì viện trưởng và Caren ngay lập tức được dẫn thẳng tới phòng làm việc của Deus.

Cánh cửa mở ra, một cảnh tượng lập tức thu hút sự chú ý của họ. Một tấm thảm đỏ lộng lẫy trải dài đến chiếc bàn làm việc uy nghiêm.

Bên cạnh bàn làm việc ấy là một gã đàn ông vạm vỡ đáng sợ, còn bên phía đối diện là một người phụ nữ mảnh khảnh với mái tóc đen đứng khoanh tay.

Là Darius và Deia Verdi.

Và người đang ngồi trên chiếc ghế lớn kia, thản chiên bắt chéo hai chân, là một người đàn ông tóc đen liếc nhìn họ.

Deus mở miệng sau khi dò xét họ bằng ánh mắt.

“Lâu rồi không gặp.”

Khoảnh khắc Caren chứng kiến chuyện đó, cô tin chắc rằng mấy người kia đã được thông báo là họ sẽ đến.

Từ lúc nào?

‘Chắc chắn là mấy người giúp việc kia.’

Những người đồng nghiệp chào hỏi hướng dẫn viên của họ nhiều lần trong suốt chuyến đi chắc chắn là những người đã báo tin cho gia tộc Verdi biết là họ sẽ tới dinh thự.

Thực ra, người hướng dẫn viên kia hẳn là đã cố tình chọn một con đường xa hơn nhằm kéo dài thời gian, đảm bảo là Deus sẽ biết tin trước khi họ đến.

Caren cảm thấy một cơn nhức đầu sắp đến.

Có vẻ cuộc đàm phán để bổ nhiệm lại giáo sư Deus…

…sẽ không hề suôn sẻ chút nào rồi đây.