Cuộc đời.

Cũng giống như mùa đông vậy.

Một mùa đông yên tĩnh, trống trải… như vậy.

Như thường lệ, khi một mùa đông nữa trôi qua,

Tôi đã gặp một cô gái.

Không hiểu sao đó lại là một cô gái kỳ lạ.

Giọng nói của cô ấy ríu rít không ngừng như tiếng chim sơn ca. Những cử chỉ bồn chồn rải rác như hạt bồ công anh trong gió.

Không giống như bản thân lạnh lùng và trống rỗng của tôi, đó là một cô gái ấm áp và vui tươi.

Đột nhiên xuất hiện vào khắc cuối đông lặng lẽ, làm rung động trái tim mọi người bằng những sắc màu rực rỡ của mình.

Tôi nghĩ cô ấy giống như một bông hoa anh đào nở vào ngày xuân.

-Bổn cô nương tên là Clara! Cô gái mà một ngày nào đó sẽ đánh bại cậu―☆

Chỉ là thoáng qua mà thôi.

Việc phân định chiến thắng hay thất bại thì có nghĩa lý gì?

Kết quả luôn giống nhau.

-Ahaha―☆ Trận chiến hôm nay cũng vui lắm!

Thật vô nghĩa.

Chỉ là quá trình biến mất tốn nhiều thời gian hơn những quá trình khác.

Lần này cũng sẽ như vậy.

Bởi vì cuối cùng tất cả những gì còn lại với tôi chỉ là bổn phận.

-Yub! Trông cậu có vẻ vui lắm―☆ Bổn cô nương cũng vui!

Tôi ư?

Trông tôi có giống như đang vui vẻ không?

'Cô chỉ đơn phương bám lấy tôi thôi.'

-Lần sau, chúng ta nhất định phải thi đấu―☆ Tất nhiên là một ngày nào đó tớ sẽ thắng! Bởi vì bổn cô nương là một cô gái không bao giờ bỏ cuộc―☆ Tớ sẽ luôn thách đấu với cậu, người mạnh nhất, mãi mãi―!!

“…”

Nếu thực sự… thực sự là như vậy.

Tôi nghĩ rằng như thế cũng không tệ.

“Vậy thì tớ sẽ đợi ở đây mãi mãi.”

Là người mạnh nhất để cậu thách thức.

Là kẻ mạnh nhất không bao giờ bại trận.

“Tớ sẽ đợi… mãi mãi.”

Mãi mãi.

Mãi mãi…

Tựa như sự đợi chờ lâu dài trong mùa đông cô đơn.

Mùa xuân chợt đến thật ấm áp và tươi đẹp.

- 'Hilde', mẹ tớ gọi tớ như vậy khi còn nhỏ. Cậu cũng thế... hãy gọi tớ như vậy.

-Đã đến giờ đổi biệt danh rồi ư~? Vậy thì mình cũng sẽ rút gọn biệt danh thành 'Lara'―☆

-…Lara.

-Hilde! Hẹn gặp lại nhé―☆

"Ừm."

Ngày mai cũng vậy.

Ngày mốt cũng vậy.

Năm sau cũng vậy.

Và.

Mãi mãi.

Mãi mãi.

Mãi mãi…

'Tôi ước mùa xuân này sẽ kéo dài mãi mãi.'

Những kỷ niệm luôn được trân trọng trong tim tôi.

“Hự…!”

Một tiếng động vang lên ngoài ký ức.

Tiếng động dưới chân kéo tâm trí tôi trở về thực tại. Tôi quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng động.

Đó là một con quái vật đang phun ra những lời nguyền rủa trong khi chảy máu xanh trên đống đổ nát.

“Ngươi…! D-Dám động vào ‘tín đồ’ của <Ratatoskr> và nghĩ rằng ngươi sẽ an toàn… Kuhak…! Chủ nhân của bọn ta…! Sẽ…!”

“Bây giờ hắn ta ở đâu?”

“Kuhehe… Ngươi nghĩ… ta sẽ… nói sao…!”

“Vậy thì chết đi.”

Rắc!

“Xììììì!!”

Thủ phạm đứng đằng sau vụ bắt cóc đã khuấy động khu vực phía tây của thành phố học viện trong một thời gian kể từ khi học kỳ mới bắt đầu. Kẻ tự xưng là 'tín đồ' của <Ratatoskr> hét lên tiếng hét cuối cùng, bị đâm xuyên bởi ngọn giáo.

Kẻ quái dị này trông không khác gì con người ngoại trừ cặp sừng rồng.

Khi mạng lưới điều tra của học viên <Gjallarhorn> tìm thấy căn cứ của chúng, hắn đột nhiên biến đổi phần thân trên của mình thành một con rồng và triệu hồi hàng chục con côn trùng hỗn loạn với sức mạnh không xác định.

“…”

Im lặng.

Trong lúc mọi người còn đang run sợ trước trận chiến dữ dội diễn ra trên đống đổ nát, có một học viên đang tiến đến đó.

Bước chân―

Bước chân―

Một học viên đang tiến đến với đôi tai sói dựng thẳng đứng và mái tóc đen như bờm tung bay. Cô gái cũng đeo biểu tượng của <Hội Đồng Học Viên Thống Nhất> trên chiếc áo khoác đen của mình.

"Chủ tịch."

“…”

Brunhilde vẫn đứng đó với đôi mắt thờ ơ, cô học viên tai sói vẫn tiếp tục nói như thể đã quen với thái độ đó.

“Có chuyện gì?”

“Chúng tôi nhận được thông tin tình báo rằng hành vi bất thường của Skadi, chủ tịch hội học viên của <Trường Trung Học Kỹ Thuật Mimir>. Phân tích cho thấy cô ta đang chuẩn bị một buổi lễ tuyên thệ quy mô lớn hướng đến các trường xung quanh… và xa hơn nữa là hướng đến <Thành Phố Học Viện Yord> thông qua sự kiện chào đón học viên mới năm này.”

“…”

Thủ phạm của vụ bắt cóc đột nhiên xuất hiện. Cuộc tấn công của hàng chục con côn trùng hỗn loạn được triệu hồi và khả năng thay đổi liên tục vô cùng khó đoán. Nhưng Brunhilde có thể phản ứng nhanh với các khả năng kiểu mẫu mang lại một cảm giác thật quen thuộc.

“…”

- [Hoa Đỏ Chói Lọi] của bổn cô nương là một kỹ thuật cực kỳ tối thượng có thể gây áp lực lên đối thủ theo nhiều hướng khác nhau☆

-Đến cả Hilde cũng có thể tạo ra giọng nói dễ thương như thế này☆ khi tớ dồn nén trái tim từ mọi hướng―♡

“…”

Gặp lại.

Cậu một lần nữa…

Có lẽ thấy lạ khi Brunhilde vẫn đứng im lặng, cô học viên tai sói tiến lại gần Brunhilde. Nhưng cô dừng lại khi thấy ánh mắt Brunhilde nhìn mình.

"Chủ tịch?"

"Báo cáo."

“Vâng, qua kết quả điều tra bằng cách triển khai các điệp viên của <Hội Đồng Học Viên Thống Nhất>. Có vẻ như đã có nhiều người trong <Trường Trung Học Kỹ Thuật Mimir> tuyên bố độc lập khỏi liên minh trong một thời gian vừa rồi.”

“Liên minh phía đông… và hơn thế nữa, quyền khai thác các mỏ dẫn ether phía đông?”

“Vâng, đúng vậy.”

“…”