Translator: Ám Nguyệt Vô Ảnh

Editor: Yukina-chan

-------------------------------------------------------

“Cho tôi hỏi, đây là nơi ‘Phù Thủy Bên Hồ’

ở phải không?”

Sự hiện diện của vị khách không mời mà tới khiến cho Roze, một phù thủy, đứng như trời trồng ngay khi vừa ra mở cửa. Cô với lấy mái tóc và dùng chúng để che cặp má dần ửng hồng của mình đi.

Từ ngoài nhìn vào, nơi hành nghề của Roze trông quá đỗi tồi tàn và bao trùm lên nó là những tấm bạt được chắp vá lại với nhau.

“Dạ… vâng, đây là nơi của ‘Phù Thủy Bên Hồ’ ạ…”

“Việc này tuy có hơi đường đột, nhưng mà tôi có một yêu cầu.”

Y đơn thuần nói thẳng ra luôn cả ý định của mình với giọng điệu như ra lệnh cho kẻ khác.

Tuy cảnh sắc xung quanh hẵng còn lờ mờ tối, nhưng gương mặt hé ra từ tấm áo choàng vẫn đủ rõ để nhìn ra.

Roze biết gã này.

Y tên là Harij Azm.

Và như lẽ thường tình, những người khi tới ngôi nhà phù thủy đều che giấu danh tính của mình đi.

Mọi người coi việc đến những nơi này là một nỗi ô nhục, nếu không muốn nói là đáng lên án bởi các phù thủy thường được biết đến là những kẻ độc ác cũng như bản chất thất thường của họ.

Roze luôn để mắt quan tâm tới Harij—một người như y thì có chuyện gì mà phải tới những nơi như này nhỉ. Y muốn gì?

Harij nham hiểm hé miệng ra, và nói:

“Tôi muốn mua một lọ tình dược.”

Quá sốc, Roze theo phản xạ liền đưa miếng rau diếp từ tay lên miệng cô và nhai thành tiếng “Mogu Mogu…”

Miệng của Roze dần cảm nhận được sự giòn giã từ miếng rau diếp tươi mát.

“Xin lỗi, nhưng… thật không may là tình dược hiện hết hàng rồi ạ.”

“Nhưng cô sẽ làm thêm những lọ nữa, phải chứ?”

“Ừ thì, vâng, tất nhiên rồi…”

Từ giọng điệu trả lời của cô lúc đó, ai cũng có thể đoán được là cô khó xử đến dường nào.

Nhưng, chẳng đợi cô kịp dứt lời, gã đàn ông trùm đầu đã chen ngang.

“Vậy thì chúng ta thương lượng chút nào. Lọ tình dược cần những nguyên liệu gì, tôi sẽ cung cấp đủ cả cho cô.”

“C-Chúng đắt lắm đấy, anh biết chứ?”

“Giá nào tôi cũng trả được.”

“Và làm nó cũng tốn rất nhiều thời gian nữa…”

“Gượm đã. Tôi thành thật xin lỗi, nhưng tôi mong cô không từ chối chuyện này.”

Mogu mogu mogu, go~kun.

Roze nuốt nốt miếng rau diếp trong miệng.

Nét mặt của Harij phô ra vẻ thị oai trông thật đáng lo ngại, nhưng lại ẩn chứa một lời khẩn cầu nhất định khiến bất kỳ ai cũng đều cảm thấy mủi lòng cho y.