Chúc mấy bạn đọc vui vẻ!

________________________________

"Hừm, được rồi, đã xong! Quần áo thật hoàn hảo và em trông bảnh lắm, Kaito- chan!"

Ngày hôm sau, sau khi tôi đi mua sắm quần áo— Kisaragi-sensei vỗ vai tôi, nói vậy.

"Cảm ơn cô rất nhiều ... Ngoài ra, cô có thể ngừng gọi em là chan được không?"

Tôi cảm ơn cô ấy và sau đó cũng cho cô ấy một cái nhìn nghi ngờ.

“Hmmm… Xét cho cùng, bộ đồ cô chọn cho em nhìn rất đẹp, nhưng em lại không chịu mặc mấy bộ nhìn hợp hơn, chẳng phải cô gái hôm nay không phải là người yêu duy nhất của em sao?

Như thường lệ, Sensei không nghe những gì tôi nói và nói những điều như thế.

Cô ấy không thực sự lắng nghe tôi,có phải không...?

Ý tôi là, tôi cảm thấy thật vô ích khi cố gắng khiến cô ấy ngừng gọi tôi là chan nữa...

“Em không có ý đó, nhưng…”

"Hừm~ Vậy sao~?"

Sensei cười toe toét khi nghe những lời của tôi.

Không phải tôi cố tình bỏ đi những bộ quần áo đẹp nhất mà tôi được bảo.

Chỉ là, tôi nghĩ sẽ trông không mấy tự nhiên nếu tôi và Sakura đi loanh quanh trong bộ quần áo nhìn có vẻ trưởng thành.

"Chúc cậu may mắn...!"

Karen, người đang đứng bên cạnh tôi trong khi tôi đang tạo kiểu tóc, đã đấm nhẹ vào lòng và hét lên khích lệ tôi.

"Cảm ơn cậu."

Tôi cảm ơn cô ấy cùng với một nụ cười.

Tôi nghĩ cô ấy tốt giống như Sakura-chan vậy, cổ vũ nhằm để tôi không mắc sai lầm tệ hại nào.

… Không biết mình nhìn nhằm, hay do đôi mắt cổ trông như đang sáng lấp lánh vậy?

Cổ chắc không có hiểu lầm gì kì lạ, đâu nhỉ…?

— Hay đúng hơn, tôi sẽ về nhà từ đây vậy…

Đó cũng là lý do tại sao Karen lại ở cùng tôi.

Tôi hiện đang định bắt chuyến tàu từ nhà Kisaragi-sensei về nhà khi đã tạo kiểu tóc xong. [note52749]

Nếu tôi muốn hẹn gặp em ấy thì đã làm từ lâu rồi, nhưng ngặt nỗi Sakura-chan thuộc dạng người mù đường.

Nếu tôi cố hẹn em ấy ở một nơi tệ hại nào đó, em ấy sẽ đi ngược lại với nơi hẹn và sẽ tốn thêm thời gian để có thể gặp ẻm.

"Vậy thì, cho cô gửi lời hỏi thăm tới em gái của Momoi-san nha~"

"Được, cảm ơn cô nhiều— Eh? Sao cô biết là em đang hẹn gặp ai thế?"

Khi tôi chuẩn bị bước ra khỏi nhà Kisaragi-sensei sau khi cảm ơn cô ấy, tôi đã hỏi lại là tại sao cổ lại biết hôm nay tôi đi chơi với ai, dù cho tôi chưa hó hé gì với cổ.

"Hửm? Cô không hoàn toàn chắc chắn lắm, nhưng quần áo hôm nay nhìn có lẽ không phải loại mà Saijo-san thích vì trông nó khá là chín chắn, và Kanzaki-kun nhìn trông không có vẻ gì là lo lắng cả, chính vì vậy mà cô chỉ có thể liên tưởng đến em gái của Momoi-san, người mà gần gũi và yêu em như một người em gái thôi."

Nói rồi Kisaragi-sensei mỉm cười với tôi.

"... Sensei tuyệt thật ấy…"

Tôi không thể không thốt lên như vậy đối với Kisaragi-sensei.

Tại sao cái người này không thể hiện cái nhìn sắc sảo đó thường xuyên hơn chứ?

Nếu là như vậy, cổ chắc chắn không phải là một giáo viên vụng về rồi…

"Fufufu, cô rất rành về lĩnh vực thời trang và các mối quan hệ lãng mạn mà."

Sau đó, Kisaragi-sensei ưỡn bộ ngực khá khủng của mình ra.

"Có lẽ nào, điều này nghĩa là Sensei có rất nhiều kinh nghiệm rồi không?"

Tôi hỏi Kisaragi-sensei.

Nếu là vậy, chắc cổ có thể giải quyết các vấn đề của tôi đối với phái nữ (cô em của em kế tôi, người có khá nhiều mìn ẩn, còn cô em kế lớn lại trở thành một người nũng nịu, và cô gái gyaru tóc vàng thì vẫn là một tên stalker.

"Tất nhiên rồi, khi nhắc đến cô thì—"

Đáp lại tôi, cổ bắt đầu nói về nhiều thứ mà thậm chí tôi còn không hỏi nữa.

Tuy nhiên, tôi lại thấy biết ơn về điều đó.

Tôi nghĩ rằng mình có thể thân thiết hơn với cổ—

"Onee-chan không được mọi người coi trọng vì cái tính của chị ấy… Nên đó là lý do tại sao chị ấy lại học về thời trang và nhiều thứ khác, và có vẻ như chị ấy tiếp thu kiến thức từ 'nó'…" [note52750]

Và trong khi tôi nghĩ vẩn vơ về Kisaragi-sensei, Karen đã bí mật nói với tôi về sự thật đầy mủi lòng.

À, vậy ra cổ là một trong những người được gọi là Midoshima… [note52751]

Tôi nhìn Kisaragi-sensei, người vẫn đang nhắm mắt, quơ tay loạn xạ và nói đủ thứ về chuyện gì đó.

… Mặc dù cô ấy không có bất cứ kinh nghiệm nào cả, nhưng lời khuyên của cổ thật sự rất hữu ích đối với tôi.

Nếu có chuyện gì cần giúp, tôi lại xin lời khuyên của cổ vậy.

… Đổi lại, nếu cô ấy gặp chuyện rắc rối, tôi sẽ giúp cổ…

"Thôi, tớ đi đây. Hãy gửi lời tạm biệt của tớ đến cô ấy nhé."

"Um, nhớ cẩn thận đấy!"

Tôi để lại sensei còn đang nói về đủ thứ một mình, cùng với nụ cười dễ thương từ Karen, tôi bắt đầu sải bước về nhà.

_______________________________

"Con về rồi đây."

Tôi nói và đi vào nhà.

"Ara Ara, có chuyện gì thế, Kaito-kun? Trông con bảnh lắm."

Khi tôi bước vào nhà, Kanae-san ra chào đón tôi. [note52752]

Hôm nay là chủ nhật và bệnh viện không có mở cửa nên cả bố và Kanae-san đều có mặt ở nhà.

Vì tôi luôn ẩn mình trong phòng, tôi chỉ thấy họ khi chào họ vào mỗi buổi sáng hoặc khi ăn thôi…

"Cảm ơn ạ. Sakura-chan có ở nhà không ạ?"

"Maa~ Maa~, ra là con lên đồ vì Sakura-chan à? Khi cả nhà cùng ăn tối, mẹ nghĩ hai đứa khá hợp nhau đấy!"

Kanae-san trông hạnh phúc trước lời nói của tôi.

Tôi đoán là dì ấy vui khi thấy con gái mình và con trai riêng của người chồng mới của dì rất hợp nhau.

Đối với tôi, tôi cũng rất vui khi thấy Kanae-san như thế.

"Anh~, chỉ vì mỗi Sakura-chan thôi sao? Fuu~n."

Khi tôi và Kanae-san đang phiếm chuyện, Momoi xuất hiện từ phòng khách.

Tuy nhiên, nhìn mặt em ấy không có chút gì gọi là vui vẻ cả…

"Sao tâm trạng em tệ vậy…?"

Tôi hỏi Momoi, người đang nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn.

Kỳ lạ thật… Ít nhất, tôi không nhớ là mình đã làm gì kích động đến em ấy.

Sau tất cả, Momoi đã mang một bộ manga để đọc trong lúc tôi đang lập trình vào hôm qua.

… Nhân tiện, cuốn manga đó không phải là của tôi, mà nó là của Momoi, nên việc mà ẻm thấy phiền lòng vì đem qua phòng tôi để đọc là một điều bí ẩn đối với tôi…

"Em không đặc biệt giận hay gì đâu…"

"E-ehh… Hãy nhìn lại em trong gương đi…"

"Fuu~n, em đang làm một khuôn mặt của Phật mà~."

Momoi quay mặt đi trước lời tôi nói.

Hai má em ấy phồng lên, hờn dỗi như một đứa con nít.

Nghiêm túc đấy, sao tâm trạng em ấy xấu dữ vậy…?

Ờm— Mặc dù tôi còn không làm gì cả…?

Sáng nay mình đi sớm nên không gặp mặt nhau sớm chăng…

"Ara Ara, chỉ vì Kaito-kun trở nên ngầu hơn vì Sakura-chan, không có nghĩa là con nên ghen tị với em gái mình, con biết chứ?"

Kanae-san nói, mỉm cười và xoa đầu Momoi.

"Con không có ghen…"

Momoi thoát khỏi tay Kanae-san và lườm tôi với ánh mắt dữ tợn.

… Kanae-san, đó là một sai lầm lớn…

Tâm trạng của Momoi còn tệ hơn nữa…

"Ehehe, Onii-chan, xin lỗi vì đã để anh đợi…!"

Trong khi chúng tôi còn mải chuyện trò, một Sakura-chan ăn diện và dễ thương bước tới.

Chiếc váy với họa tiết màu hồng nhạt cùng những đường diềm trên nó, và dảy ruy băng cột trên tóc em ấy trông thật xinh đẹp.

Chỉ có điều cái này là trang phục dành cho trẻ em chứ đừng nói là gothic lolita.

Đây là lý do vì sao nó rất hợp với Sakura-chan…

Hoặc tôi nên nói, Sakura-chan thường mặc loại trang phục gothic lolita.

"A-anh nghĩ sao về ngoại hình của em…?"

Trong khi tôi đang ngạc nhiên về Sakura-chan, em ấy ngượng ngùng hỏi tôi khi nắm lấy gấu váy.

E-em ấy dễ thương quá!

"Ừm, trông em thật xinh đẹp và dễ thương, Sakura-chan!"

"T-thật ư?"

Khi tôi nói rằng em ấy rất dễ thương, Sakura-chan hỏi lại với vẻ mặt cực kì vui vẻ, và tôi gật đầu cùng với một nụ cười.

Tôi nghe nói rằng những người sở hữu một bộ ngực to rất khó để mặc váy vì nó khiến họ trông béo hơn, nhưng Sakura-chan lúc này thật dễ thương.

"Onii-chan trông cũng tuyệt lắm! Kiểu như, Onii-chan giờ còn ngầu hơn xưa nữa!"

"Cảm ơn em, Sakura-chan cũng rất dễ thương nữa."

Tôi đáp lại lời khen của Sakura-chan, người đang mỉm cười vui vẻ với tôi.

"Tốt quá ha, Sakura."

"Ưm! Ehehe…"

Kanae-san, người đang theo dõi cuộc trò chuyện của bọn tôi cùng với nụ cười mỉm trên môi, gọi Sakura-chan, em ấy đặt tay lên má và mỉm cười, hai má thì dần ửng đỏ.

Nhưng có một chuyện làm tôi bận tâm hơn…

Momoi đang nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt đã mất đi ánh sáng từ hồi nào rồi.

Đ-đáng sợ quá…

Đã lâu rồi tôi mới thấy khuôn mặt của Momoi như này…

Em thật sự không thích việc anh đi chơi với Sakura-chan sao?

Chà, đúng thật là Momoi rất thương Sakura-chan…

… Tôi sẽ không bị đâm bởi Momoi chứ? [note52753]

Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện ngày hôm qua với Karen và rùng mình trước sự an toàn của bản thân tôi.

________________________________

Cảm ơn mấy bác đọc giả đã đợi!