"Haaa…"
Lần này thì tôi đang chạy một chương trình lần đầu tiên sau một quãng thời gian dài bằng một ngôn ngữ có tên "Excel V00A" cho Excel.
Để giảm tải cho công việc của Momoi, tôi quyết định sẽ thiết lập một tài liệu có thể tự động hóa được bởi chính hội học sinh, nên họ có thể điền giá trị một cách thủ công vào các ô rồi tạo định dạng chỉ với một bấm.
…Nhắc mới nhớ…
Tôi mở trang web rồi nhìn vào phần yêu cầu cho KAI đã đóng cửa.
Có rất nhiều cái tên của nhiều công ty khác nhau, bản vắn tắt nội dung công việc, giá cả hay địa chỉ email nữa.
Khi tôi mở ra thì thấy danh sách ngẫu nhiên của nhiều công ty, và trước đây thì tôi toàn cố tìm việc trong số đấy cả.
Lí do cho sự ngẫu nhiên đấy là vì trong số đấy có rất nhiều công ty mà người đăng đầu tiên hay kiểu kiểu vậy sẽ ẩn đi, thế nên tôi muốn giữ chúng sao cho đồng đều nhau.
Nhưng tôi là người duy nhất có thể xem được cái này.
Tất cả những gì khách hàng có thể thấy là các ô và mấy cái ghi chú.
Nếu vẫn cùng một công ty đăng một yêu cầu trước khi KAI chấp nhận và đóng trang web lại, tất cả yêu cầu thì công ty đấy sẽ bị xóa bỏ và trang web sẽ không khả dụng cho lần sử dụng tới.
Lí do là vì nó sẽ rất là phiền nếu cứ đăng đi đăng lại cùng một yêu cầu, với cả từ khi nhiều công ty bắt đầu truy cập trang web này thì việc đó cũng nhằm ngăn không cho cùng một công ty có thể mở nó và giảm dung lượng truy cập cho trang web.
Cho dù thông cáo chỉ nói rằng nó sẽ được hiển thị một cách ngẫu nhiên, thế nhưng thật ra vẫn có cách để có thể xem được.
Và thế tôi tôi có thể phân loại theo lương từ thấp nhất đến cao nhất.
…Để tôi nói cho bạn cái này, đấy toàn là ý của A-san được chứ?
Im đê…
Đúng đấy, khi ấy tôi chỉ biết làm theo những gì được bảo như một con rối vậy…
Ờm, tuy vậy, từ khi họ bắt đầu nhập thù lao vào, nhiều công ty cũng dự đoán được rằng họ sẽ nên chiếm lấy vị trí cao nhất cho mình.
Thế nên, sau một thời gian lập nên trang web, nhiều người còn nhập vào 8 triệu hay kiểu kiểu vậy luôn ấy chứ.
Nhưng theo thời gian, họ cứ thế biến mất dần dần.
Đó là vì tôi sẽ không đời nào chấp nhận mấy việc lương cao đâu.
Có hai lí do cho việc này.
Lí do thứ nhất là nếu chi phí quá cao, danh tính của KAI sẽ bị lộ.
Lí do thứ hai đơn giản là vì tôi chả thích nhận.
Thế nên tôi mới lơ đi mấy cái công việc kiểu vậy.
Không phải là tôi không muốn chấp nhận mấy việc khó, chỉ là tôi muốn được lập trình thôi mà. Nhưng cho dù có thế–mấy công việc với lương bình thường hơn thì cũng nghèo với vé số thôi!
Ý tôi là, chả có yêu cầu bình thường nào mà KAI lại đi nhận cả!
Không, thi thoảng cũng có vài lần, nhưng…
Họ chỉ đặt ra mấy deadline ngắn ngắn thôi.
Well, tôi cũng chả tránh được…
Và đấy cũng là lỗi của tôi vì không công khai bản thân.
Ờm thì, đấy cũng là vì sao lại có tin đồn rằng KAI sẽ không chấp nhận yêu cầu nếu giá quá cao.
Đấy là lí do tại sao Byodoin Systems ngỏ lời đề nghị 20 triệu yên với tôi, tôi đoán A-san đã quay lại.
A-san biết tôi có thể nhìn vào thứ tự thù lao của mấy yêu cầu đấy.
Tôi nghĩ A-san có lẽ đã tham gia vào vì lượng tiền kia vẫn được đề nghị cho dù đã khá phổ biến là tôi sẽ không chấp nhận mức giá quá cao, với lại lười đề nghị từ Byodoin Systems và nội dung của yêu cầu là để chỉnh lại phần mềm AI chống virus mà chính tôi đã tạo ra trước đây.
Kết quả là— hoàn toàn sai lầm…
Tôi chỉ đến đấy để tự làm mình khó chịu mà thôi…
Người phụ trách khi đấy tên là Shinjo, nhưng mà cũng không phải.
Tôi nghĩ anh ta là diễn viên thì đúng hơn.
Ít nhất thì tôi không nghĩ ảnh quyền lực đến độ có thể bắt một học sinh sơ trung như tôi phải làm việc đâu.
Ờm thì, còn một người nữa tôi cũng có tiếp xúc…
Alice Byodoin—sau những gì diễn ra ở những lần chúng tôi gặp mặt, tôi nghĩ cậu ấy rất thông minh.
Và cái tên Alice có vẻ như có liên quan đến A-san — Haha, làm gì có chuyện đấy xảy ra cơ chứ.
Ý tôi là, khi ấy tôi mới học sơ trung thôi mà.
Và cậu ấy chắc cũng tầm tầm tuổi tôi, thế nên tôi đoán điều đấy là bất khả thi rồi.
Bởi vì làm sao có chuyện một học sinh trung học mà tôi còn chả biết lại tiếp cận tôi như một người tới từ Byodoin Systems?
Ngoài ra, chắc phải quan hệ rộng lắm mới có thể làm vậy chứ nhỉ.
Kể cả cậu ấy có là con gái của chủ tịch một trong ba tập đoàn lớn nhất Nhật Bản, chẳng thể nào mà một cô gái còn chưa đủ tuổi lại có mấy mối quan hệ kiểu đấy được.
Thế nên, có thể cho rằng KAI đã cố để thương lượng một mức giá cạnh tranh nhất vì người đấy thường không chấp nhận lời đề nghị hiệu chỉnh phần mềm của người khác.
…Tôi muốn gặp A-san…
*Cốc cốc cốc–*
Ah, em ấy đây rồi…
Khi tôi vẫn đang mải nghĩ về A-san thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Chắc hẳn đấy là Momoi, khuôn mặt quen thuộc trong phòng tôi mấy ngày nay.
"Vâng?"
Khi tôi mở cửa ra, Momoi đứng đó như thường ngày sau khi tắm xong…
Tôi vẫn chưa quen được với bộ dạng như thế này của Momoi.
Hay đúng hơn là tôi thấy không quen như này được mãi.
Đấy là vì Momoi sau khi tắm gợi cảm với dễ thương quá!
"Ehehe~, em lại đến rồi đây."
Momoi nói vậy với tôi với nụ cười e thẹn trên khuôn mặt.
…Tôi không chịu được nữa đâu…
Sao em ấy lại dễ thương đến vậy chứ…
Momoi hiện tại cứ như thể Sakura-chan…không ổn, đúng vậy.
Trong một khoảnh khắc, khuôn mặt tươi cười và âm thanh của Sakura-chan lướt qua tâm trí tôi, nhưng tôi nhanh chóng rũ bỏ những suy nghĩ ấy đi.
Ừm, sẽ ổn thôi, chỉ là hôm nay tôi không muốn Momoi ở trong phòng.
"Xin lỗi Momoi, hôm nay thì không được."
"Sao lại không ạ?"
"Không lí do."
Khi tôi nói thế, hai má Momoi phồng cả lên.
…Này, ai đó có thể làm gì với cử chỉ như trẻ sơ sinh thế này không?
Trái tim tôi không chịu nổi đâu. [note47217]
"Không được, thật ạ…?"
Momoi ngước nhìn lên tôi.
"...Thôi được…"[note47218]
"Hooray!"
Bị đánh bại bởi độ dễ thương của Momoi, tôi đành gật đầu, rồi Momoi thì nhảy cẫng lên sung sướng.
…Con bé này, nó nghĩ tôi sẽ tha cho nó chỉ vì nó dễ thương sao…?
À không, tôi sẽ tha con bé đấy…[note47219]
Bạn biết người ta nói gì không?
Những gì dễ thương là chân lý.
Đấy là lí do tại sao tôi phải chấp nhận suốt như vậy…
Không phải là tâm lí của tôi yếu hay gì đâu đấy nhá.
Chắc chắn không!
"Thế, anh đang làm gì vậy?"
Momoi đi vào và ngồi lên trước máy tính của tôi (giờ đã cố định) và hỏi.
"Hửm? À, anh đang cố tự động hóa mấy cái việc giấy tờ của hội học sinh ấy mà."
Khi tôi nói vậy, Momoi há hốc mồm kinh ngạc.
"Nhưng, chẳng phải anh đang bận làm sao…?"
Momoi hỏi với vẻ hối lỗi trên mặt.
Thấy chưa, đấy là lí do tôi không muốn em ấy vào phòng đấy.
Tôi đoán nếu em ấy biết tôi đang tạo chương trình cho em ấy thì em ấy nhất định sẽ khách sáo.
Thế nên tôi mới muốn làm nó trong bí mật rồi đưa em ấy sau…
Thật sự đấy, mười giây trước tôi làm cái gì vậy?[note47220]
Đây là những gì xảy ra khi bạn không ngăn tôi lại đấy, đúng chưa? [note47221
Tôi thật sự không thể chống lại sự dễ thương của Momoi mà. [note47222]
"Em xin lỗi…?"
Momoi nhìn lên tôi nói xin lỗi, chắc do mải mê suy nghĩ mà tôi quên mất việc trả lời lại ẻm đây mà.
Ừ, méo thể kháng cự nổi.
Đúng thật là méo thể kháng cự lại được luôn.
Nó là do ẻm quá là dễ thương.
Không có gì bất ngờ khi tôi đứng hình vài giây trước.
Tôi ngồi xuống bên cạnh Momoi, tự nghĩ:
'Anh làm việc này vì anh muốn thế, em không cần lo lắng quá đâu, Momoi.'
Khi tôi ngồi cạnh Momoi, tôi đã định nói thế.
"Nhưng, nếu anh làm nó hộ em, sẽ không làm phiền tới công việc của anh chứ?"
Tôi lắc đầu với Momoi.
"Mấy chuyện đó đối với anh không quan trọng. Anh có thể lo sau. Ưu tiên hiện tại là giảm bớt khối lượng công việc của Momoi trước. Anh không muốn em thức khuya nữa. Bên cạnh đó, nếu có chuyện gì đó khiến em về muộn. Hãy gọi cho anh, bất cứ khi nào, anh sẽ đến đón em."
"Ơ, nhưng, em thấy như thế thì tệ lắm… Em có thể tự về nhà, dù cho trời có tối đi chăng nữa."
Momoi trả lời và lắc đầu.
Thiệt tình, đứa em này thật là…
Tôi thấy khó chịu với những lời của Momoi.
Đó là lý do tại sao, tôi sẽ nói những suy nghĩ của mình ra.
"Em biết đấy, em có nhận ra mình dễ thương đến nhường nào không hả? Khi em đi về một mình vào ban đêm, sẽ có những tên đàn ông đến quấy rối em đấy. Đó là tại sao em nên lo lắng cho bản thân đi, đúng chứ nhỉ? Em có hiểu những gì mà anh nói chưa hả?"
"À, vâng…"
Tôi nói nhanh những gì tôi nghĩ cho Momoi.
Momoi tỏ vẻ bối rối, nhưng cũng phải gật đầu lại những gì tôi nói.
Thật tình… Em thiếu cảnh giác với những nguy hiểm đang rình rập quá đó.
Em ấy thường đến phòng của một thằng con trai cùng tuổi trong bộ đồ ngủ sau khi tắm xong.
Hơn nữa là lúc này đây, ẻm còn ngồi gần tới nỗi mà cơ thể của cả hai có thể chạm vào nhau bất cứ lúc nào nữa chứ.
…Eh?
Tôi ngồi xuống sau ẻm mà nhỉ?
Nó nghĩa là, lỗi do tôi khi chúng tôi gần nhau đến thế à?
Eh, cảm giác về khoảng cách của tôi dần trở nên kỳ lạ trước cả khi tôi nhận ra.
Eh, điều này tệ theo nhiều mặt luôn ấy, đúng chứ?
"Ehe~ehehe~..."
… Hmm?
Khi tôi đang phân vân về cảm giác khoảng cách của mình đang dần trở nên kỳ lạ, Momoi đột nhiên mỉm cười.
"Có chuyện gì thế?"
"Ah, không, không có gì đâu."
Khi tôi nhìn Momoi và hỏi, Momoi vội xua tay trước mặt.
"Có gì sai trong những lời anh vừa nói à?"
"Không không không, em chỉ cười khi nghĩ về những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay thôi."
"Hể… Chính xác thì là chuyện gì thế?"
Tôi tò mò về chuyện gì mà đã làm cho Momoi phải cười khi nhớ lại.
Momoi bối rối trong giây lát, rồi em ấy mở miệng.
"Cái bản mặt của Kanzaki-kun khi anh bị em chẻ vào đầu ấy."
"Này! Em đừng biến anh thành trò cười chứ! Ủa, chốt tồ mát tề, lúc đó em ở sau lưng anh mà, sao em thấy được mặt anh hay thế…?"
"Bằng trí tưởng tượng— đúng rồi, thật sự là nhìn bằng trí tưởng tượng."
"Ôi thôi nào, em đừng nói dối trắng trợn thế chứ."
"Không, không, thật mà! Em có thể thấy là do não em trong sáng như mắt em vậy. Nhưng đầu óc của Kanzaki toàn chứa những thứ biến thái cho mà xem!"
"Oi, sao em dám…"
"Ahahaha."
Không cần phải suy nghĩ chi nữa, những lời cuối cùng đó của Momoi đã làm tan nát trái tim và khiến tôi thấy chán nản trong khi ẻm thì cười thích thú.
Không, tôi không quan tâm những gì Momoi nói đâu.
Tôi chỉ bị sốc khi nhận ra đầu óc mình chứa những thứ biến thái kia thôi.
Hay đúng hơn, nó không như trí tưởng tượng mà em ấy nói.
Nó như thể nhìn thấu được lòng người hoặc sự việc dù cho có giấu nó đi.
Cô gái này… Tôi thật sự không biết là em ấy thực sự thông minh hay còn điều gì ẩn giấu về ẻm mà tôi chưa biết.
Gần đây, tôi bắt đầu nghĩ rằng thứ hạng số 1 trong các kì thi quốc gia điều là giả dối.
Nhưng khi nhìn vào một Momoi mỉm cười hạnh phúc lúc này, tôi nghĩ nó không còn quan trọng nữa, rồi tôi lại thở dài và quay lại với cái màn hình máy tính.
_____________________
( POV's Momoi )
Ngay khi thấy Kanzaki-kun nhìn vào màn hình máy tính, tôi nhìn xuống.
—Bạn có nghe thấy không?
Này, bạn có nghe thấy anh ấy nói gì không!?
Vừa rồi, Kanzaki-kun vừa khen tôi dễ thương.
Hơn nữa, ảnh trong rất ngầu nữa!
Không không không!
Ảnh làm tôi ngượng chín cả mặt rồi đây này!
Bởi vì đây là lần đầu tiên mà anh ấy khen tôi dễ thương.
Nhưng, tôi không thể đánh lừa cảm xúc của mình trong lúc này được~...
Trông khuôn mặt của Kanzaki-kun không hiểu lý do gì cả rất thú vị!
Tôi đã bật cười khi nói một câu đùa vui đến như vậy, nhưng nếu ảnh tức giận vì câu nói đó thì lại là chuyện khác đấy!
Ngẫm lại mới thấy, mặt ảnh đâu có gì kỳ lạ cả!
Khuôn mặt ảnh lúc nào cũng ngầu và đẹp trai!
Nhưng mà, thật tiếc khi tôi chỉ nhìn thấy đôi mắt ấy được chút xíu à!
… Tôi tự hỏi liệu bằng cách ảo diệu nào đấy mà mình có thể nhìn được hết đôi mắt ấy không?
Sẽ như thế nào, nếu giả vờ ngờ nghệch, rồi cắt tóc mái cho nhau!?
… Không được!
Nếu điều đó xảy ra, ảnh có thể sẽ rất tức giận nếu làm thế thì sao.
Nếu đã như vậy, sẽ ra sao nếu tôi cho ảnh mượn kẹp tóc của mình như lúc ấy?
Nhưng, đó là lý do chính đáng vào thời điểm ấy…
Tôi chắc rằng nếu tôi cho ảnh mượn nó bây giờ, anh ấy sẽ nói mấy câu đại loại như: "Tóc mái của anh vướng víu sao? Đừng lo, anh hoàn toàn quen với nó và có thể nhìn thấy được mà."
Sau đó, tôi dành cả tiếng đồng hồ để cố tìm ra cách cắt bỏ tóc mái của Kanzaki-kun.
_____________________
Sau khoảng một tiếng đồng hồ tập trung để làm việc riêng của mình, tôi gọi Momoi để nghỉ ngơi.
"Momoi, anh có thể nói chuyện với em một chút được không?"
"— Hiii! Là chuyện gì vậy?"
Vì lý do nào đó, khi tôi gọi Momoi, em ấy có vẻ rất bất ngờ.
Có phải do tôi bắt chuyện với em ấy một cách đột ngột quá không?
Nhưng, có vẻ như em ấy đang quay lưng lại với tôi một cách ngượng ngùng…?
Có lẽ nào, cô gái này…
"Này, em vừa mới có ý định gì đó phải không?"
"C-c-anh đanh nói về chuyện gì? Em nghĩ anh không nên buộc tội em vô cớ như thế!?"
Thật là một người dễ đoán mà…
Tôi tự hỏi không biết là em ấy vừa nãy đang có ý định gì, nhưng tốt thôi, tôi không muốn làm lãng phí thời gian bởi chuyện đó lắm.
"Tạm thời, anh sẽ giải thích cho em về cách mà chương trình này hoạt động, smartphone của em– chưa được sạc đầy pin… Anh cần em chuẩn bị một cuốn sổ để ghi chép lại, được chứ?"
"Ah, vâng!"
Momoi gật đầu trước lời nói của tôi và rời khỏi phòng, sau đó ẻm quay lại ngay tắp lự.
Tôi liền giải thích cho Momoi về cách hoạt động của chương trình.
Định dạng của các giá trị được nhập cho từng mục và định dạng của tài liệu có thể được chọn bằng cách sử dụng danh sách thả xuống nơi bạn có thể chọn một ký tự để nhập. Ngoài ra, định dạng của trang tính thay đổi theo ký tự và chương trình chạy bằng cách sử dụng tên của trang tính, vì vậy đừng bao giờ thay đổi tên của trang tính.
Tôi vẫn còn đang hoàn thiện nó, nhưng vì đã gần tới giờ đi ngủ của Momoi, nên tôi vào thẳng vấn đề và giải thích nhanh hơn.
Lát sau–
"Nếu bạn muốn sử dụng cùng một tên cho một cái gì đó, đừng đặt tên vào cái thứ hai đấy, mà hãy đặt từ 'giống nhau' vào đó[note47223]. Nếu bạn sử dụng cùng một tên, nó sẽ hiển thị như một thứ khác khi em định dạng lại."
"Well, tại sao lại vậy?"
"Bằng cách này, việc thêm các thay đổi mới sau này sẽ dễ dàng hơn. Vì vậy, nếu em có bất kỳ yêu cầu nào, thì hãy nói cho anh biết ngay lập tức."
"Uhm, nhưng, nó làm ảnh hưởng đến công việc của anh…"
Momoi nói và nhìn tôi với vẻ tội lỗi.
Thật sự đấy, cô em gái ngốc nghếch này chỉ biết quan tâm đến người khác thôi…
Tôi thực sự ước rằng em ấy cũng lo nghĩ về bản thân mình nhiều hơn nữa…
"Như anh đã nói trước đó, đừng lo cho anh. Anh chỉ muốn em làm việc dễ dàng hơn, Momoi. Vì điều này, nó sẽ giúp em về nhà sớm hơn và chúng ta có thể dành thời gian cho nhau nhiều hơn, đúng chứ?"
"Hở…?"
"Và vì em có thể không biết về các phím tắt, anh sẽ nói cho em biết rằng em có thể sử dụng Ctrl + C để sao chép, A thay vì C để chọn toàn bộ văn bản, X để cắt và V để dán. Chỉ cần ghi nhớ những điều này sẽ giúp em làm việc nhanh hơn. Ngoài ra, em có thể tự mình làm việc chăm chỉ, nhưng nếu em muốn–"
—Chạm nhẹ.
"—!?"
Khi tôi đang nói, Momoi tựa đầu vào vai tôi.
Eh, em đang làm cái quái gì thế?
Nó không còn nằm trong phạm vi gia đình rồi, có phải không?
"Ừm, Momoi…"
Tôi sợ hãi khi nhìn vào Momoi.
Sau đó—
"... Zzz–Zzz—--"
—Đây, Momoi thở một cách dễ thương trong khi ngủ.
… Hở?
Em ấy đang ngủ?
Em ấy đã ngủ từ khi nào thế?
Ý tôi là, không phải lúc nào tôi cũng nói chuyện tự kỉ một mình…
Well, nhưng mà…
Tôi nhìn lại khuôn mặt dễ thương khi ngủ của Momoi.
… Em ấy có lẽ mệt mỏi do làm việc quá sức đây mà…
Tôi muốn em ấy ở lại đây, nhưng như vầy thì tôi khó có thể làm việc được.
Tôi không muốn phải gõ phím bằng mỗi bàn tay trái và…
Ngay cả khi tôi muốn đưa em ấy quay về phòng ngủ của ẻm, thì tôi vẫn không thể vào mà chưa có sự cho phép của em ấy được.
Không còn cách nào khác nữa…
Cuối cùng, tôi đành phải làm việc này thôi, tôi nhấc đầu Momoi ra khỏi vai một chút, đứng dậy, vòng tay phải qua đôi đầu gối và tay trái qua lưng rồi giữ em ấy. [note47224]
"–!"
Hmm…?
Vừa rồi ẻm mới cự quậy gì à?
"Em tỉnh rồi à?"
Tôi gọi Momoi trong khi bế em ấy theo kiểu mà người ta hay gọi là bế công chúa.
Nhưng sau đó—
"... Zzz-Zzz– munyamunya~..."
–--Đâu, ẻm vẫn đang thở và còn nói mớ trong khi ngủ, hoặc cái gì đó tương tự thế.
… Thực sự bây giờ, thực sự là có người vẫn còn nói mớ munyamunya~ trong giấc ngủ kìa…
Với suy nghĩ ấy trong đầu, tôi bế Momoi và đặt em ấy lên giường.
"Anh sẽ gọi em dậy khi anh đi ngủ, nhưng lúc bày, em cứ nằm ngủ nghỉ cho khỏe đi. Còn giờ, chúc ngủ ngon, Momoi."
—Nói xong, tôi đắp chăn cho Momoi.
_____________________
( POV's Momoi )
"~~~~~~!"
Khi Kanzaki-kun đặt tôi xuống giường và quay lại với cái máy tính, tôi quằn quại trên giường, lấy tay che mặt để anh ấy không nhận ra.
Khoan, khoan, khoan, khoan, ảnh đột nhiên bế tôi kiểu công chúa.
Tôi chỉ giả vờ ngủ thôi!
Nhưng điều đó không là vấn đề, vì giờ đây tôi đang hạnh phúc tột độ!
Ý tôi là, anh ấy đã nói điều gì đó về việc muốn ở bên tôi nhiều hơn, và tôi không thể không yêu anh ấy được, vì vậy nên tôi gục đầu lên vai anh ấy.
Đó là lý do cho việc tôi giả vờ ngủ để che đậy sự xấu hổ của mình…
Anh ấy có chút bối rối, nhưng ảnh không bận tâm chút nào, đúng không!?
Nhưng lần sau, có ổn không nếu anh làm thế khi mình đang thức!?
Chà, chà, để xem chúng tôi có nhiều cơ hội làm thế không nhé!
Quan trọng hơn—
"Xung quanh mình toàn là mùi của Kanzaki-kun~… Mình hạnh phúc quá~…"
Tôi đang nằm trên chiếc giường mà Kanzaki-kun thường hay ngủ!
Đúng thế– Chiếc giường thấm đẫm mùi hương của anh ấy! [note47225]
Nhưng, nó không có bốc mùi chút nào!
Trên thực tế, anh ấy có mùi rất thơm!
Ngoài ra, khi tôi được bao quanh bởi mùi hương của anh ấy, cảm giác như mình cũng được bao quanh bởi ảnh vậy!
… Cảm giác thật tuyệt…
Bởi vì, thời gian mà tôi có thể ở bên anh ấy là vào buổi tối…
Đó là lý do tại sao, thi thoảng tôi xả hơi bằng cách này…
Sakura và Saijo-san, thật là không công bằng mà!
Không, Sakura là em gái dễ thương của tôi, nhưng mà, em ấy thường hay đến trường cùng Kanzaki-kun vào buổi sáng, ăn trưa cùng với anh ấy, và thậm chí là còn đi về chung nữa chứ!
Điều đó thật sự không công bằng mà!
Tôi muốn đi học và ăn trưa cùng anh ấy quá!
Và tôi cũng muốn đi đường vòng cùng với ảnh trên đường về nhà nữa!
Cũng không công bằng khi Saijo-san gọi Kanzaki-kun là Kaito, rất thân mật với anh ấy, và còn ôm ảnh nhiều nữa chứ!
Tôi cũng muốn gọi ảnh bằng tên và ôm anh thật nhiều chứ bộ!
Nhưng, tôi không thể làm những việc như thế, vì vậy vào những lúc như thế này, hãy để tôi xả hơi hết ra ngoài!
Thế nên, xin đừng nghĩ tôi là một đứa hư hỏng!
… Huh?
Điều này cũng đồng nghĩa với việc, nếu tôi vẫn giả vờ ngủ khi mà ảnh đánh thức mình, ảnh sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài ngủ chung với mình vì trong nhà chả còn chỗ nào để có thể ngủ được nữa cả.[note47226]
Và cái giường này không phải giường đôi, có nghĩa là chiếc giường này quá nhỏ để đủ cho hai người nằm trừ khi họ ôm nhau!?[note47227]
Wow, điều gì đây ta!
Tôi tự hỏi liệu có phải Chúa đã ban cho tôi phần thưởng này vì đã làm việc chăm chỉ một mình hay không!?
Ehe–ehehehe….[note47228]
Kanzaki-kun, nhanh lên và đến đây đi…
Đã một giờ trôi qua kể từ lúc giả vờ ngủ—
Fufu, nó thơm quá~...
Ahh, tôi không muốn rời khỏi chiếc giường này nữa~...
Tôi vẫn muốn tận hưởng mùi hương này, nên nếu Kanzaki-kun không đến thì cũng không sao~.
Đã hai giờ trôi qua—
Anh ấy vẫn chưa xong việc à?
Tôi đã rất khoái cái mùi này rồi, nên giờ anh đến là được rồi…?
Ba giờ trôi qua—
Mouuu…
Anh trễ quá đấy…
Anh đang muốn trêu em hả, Kanzaki-kun?
Không tốt chút nào khi bắt em chờ đợi đến thế…
Em không giỏi ở khoản kiên nhẫn, anh biết không?
Nhanh chân đến đây nào…
Bốn giờ trôi qua—
… Eh?
Sao anh lại không đến đây chứ…?
Không lẽ nào, ảnh biết mình thức à?
Chà, chà, hãy kiên nhẫn thêm một chút nữa vậy…
Năm giờ trôi qua—
Này, anh định chày cối đến đâu hả?
Đã 3 giờ sáng rồi!?
Em biết anh đã hoàn thành chương trình dành cho em từ lâu rồi, vì em đã nghe anh tự nói chuyện với chính mình.
Không, em là người đã hoãn nó lại, và giờ anh còn đang làm nó, em xin lỗi.
Nhưng, nếu anh không đến sớm, em sẽ không chịu nổi nữa mất!
"Haaa~, rồi thì, đã tới lúc kêu Momoi dậy và đánh một giấc rồi…"
"__!"
Đ-Đến rồi!
Tôi phải chắc chắn rằng ảnh không biết tôi đang thức.
"Oiii~, dậy đi~..."
"......"
"Momoi~, oiii~..."
"......"
"Này, đã đến lúc em thức dậy và về phòng của mình rồi."
Có lẽ vì kêu dậy bằng lời không đủ đánh thức tôi dậy, anh ấy bắt đầu lay động cơ thể tôi.
Nhưng, tôi vẫn không thức dậy.
"Tôi đang gặp phải rắc rối… Em ấy không có dấu hiệu tỉnh dậy… Tôi nên làm gì đây?"
Cuối cùng, Kanzaki-kun cũng từ bỏ việc lay động cơ thể tôi để gọi tôi dậy.
Fufufu~...
Tôi sớm biết Kanzaki-kun sẽ bỏ cuộc mà, vì vậy nên tôi đã chờ đợi trong phấn khích và hồi hộp.
"Làm gì trong tình huống này bây giờ…? Ồ, tôi chỉ còn cách cù lét em ấy thôi."
Chờ đã, cái này không ổn chút nào!
Tôi không giỏi chịu đựng việc bị ai đó cù lét!
… Khoan đã!
Có lẽ, nếu Kanzaki-kun cù lét mình, thì chẳng phải nó có lợi cho mình sao?
Đúng hơn, anh là uerukamu![note47229]
"Thật sự không được, nếu làm thế, ẻm sẽ giận lên và ghét mình mất…"
Không, không, không, không, em không có giận hay ghét bỏ anh đâu mà!?
Vậy nên anh cứ thử đi, không sao đâu mà!?
"Haaa~... Có vẻ như mình không còn lựa chọn nào khác…"
… Ehhh?
Anh ấy đã từ bỏ việc cù lét?
Đến đây nào, chui xuống dưới lớp chăn ấy! [note47230]
Có lẽ suy nghĩ của tôi đã truyền tới Kanzaki-kun, bởi vì ảnh nắm lấy cái chăn mà tôi đang đắp lên.
Cuối cùng, anh ấy cũng đến!
Tôi chuẩn bị tinh thần, hy vọng là lần này…
Nhưng sau đó—
"Này—Momoi, làm việc một mình cũng không sao, nhưng đừng làm quá sức, được chứ? Anh sẽ làm mọi thứ cho em nếu em cần tới anh… Còn giờ, chúc ngủ ngon."
Kanzaki-kun khẽ thì thầm vào tai tôi và nhẹ nhàng kéo chăn lên đến vai tôi, nó đã bị di chuyển đôi chút do tiếng cười khúc khích của tôi.
Sau đó, anh ấy liền rời khỏi phòng.
"... Thật không công bằng mà…"
Tôi tự lẩm bẩm với chính mình sau khi ảnh rời khỏi.
"Nó rất, rất, rất, rất là tinh tế đấy anh!"
Sau đó, tôi quằn quại ở trên giường ảnh, tôi lấy hai tay che lại khuôn mặt của mình.
Nó như kiểu, ai lại không yêu người đã nói những lời ngọt ngào đó với họ chứ!
Sao anh lại làm em quằn quại như thế này!
Em cũng muốn làm anh quằn quại như em một lần cho thỏa lòng!
N-nhưng, khi anh nói vậy, tức là anh có quan tâm đến em đúng không?
Mouu~... Giờ em gọi anh là Kaito-kun có được không?
Hay anh thích gọi là Kaito hơn nhỉ?
Uuu~... Rắc rối quá đi…
Bên cạnh đó, sinh nhật của tôi, ngày 7 tháng 7, sắp tới rồi.
Tôi muốn cái ngày mà ảnh hứa sẽ đi chơi riêng với tôi diễn ra ngày hôm đó.
Vì thật tuyệt khi được hẹn hò cùng người mình yêu trong ngày sinh nhật phải không nào?
Anh ấy đã hứa là dành một ngày để đi chơi riêng với tôi, nhưng vì một nam một nữ chơi với nhau, đó là một cuộc hẹn hò!
Tôi sẽ không cho bất kì phản đối nào!
Ehehe~... Kanzaki-kun, em hy vọng anh nhớ ngày sinh nhật của em…
Rồi, với câu chốt hạ đó, hãy để tôi nói cái này—
"—Tại sao anh lại bỏ đi khi có cô gái đã sẵn sàng và đợi anh trên giường của chính mình, đồ đàn ông yếu sinh lýyyyy!"
Haaaaa~…
_____________________