… Pippp
… Pip… pip…
Bồn nước phát ra thứ ánh sáng xanh dịu nhẹ. Những bọt bong bóng nhỏ nổi phập phồng, nổi lên bề mặt rồi vỡ nát.
“Fufu… ufufufu…”
“Haha… Ahahaha…”
Xen lẫn âm thanh bụp bụp của bong bóng là những tiếng cười khúc khích.
“Phải nó không… phi thuyền ấy.”
“Đúng rồi.”
“Không biết có nên báo cho Igun-I không nhỉ?”
“Dĩ nhiên rồi. Nhưng trước hết chúng ta phải báo cho Armadel nữa chứ. Tính cả phi công là 7 người đúng không?”
“Bảy… hơ… nhưng tớ hứng thú với ghế cơ phó hơn.”
“Ừ, tớ cũng thấy một hình ảnh mờ mờ chỗ đó, lạ thật.”
“…”
Bỗng dưng tiếng trẻ con cười vang vọng khắp căn phòng biến mất.
Sự yên tĩnh lặng lẽ bao trùm, như một đứa trẻ im lặng dỗi hờn vậy.
“Thôi sao cũng được, Igun-I là chuyên gia mấy việc như vậy mà.”
Sau tầm một phút thì một thanh âm vui vẻ vang lên.
“Phải, Igun-I rành mấy thứ ấy mà. Thế nên chúng ta cũng phải báo Igun-I thôi.”
“Rồi, quyết vậy nhé. Đi nào.”
Sau đó không gian trở về yên tĩnh.
“Sau đây là thông báo cho toàn thể thành viên Chúa tể của những thư tịch cũ từ ‘xanh lam’ Neue và ‘xanh lục’ Noesis.”
Báo động – mối nguy hiểm cấp độ 049 đã được tìm ra và hệ thống phòng ngự được kích hoạt. Chuẩn bị tiếp khách nào.”