1.

Đâu là quyển truyện tranh đầu tiên tôi được đọc nhỉ? Có lẽ khi ấy vì quá nhỏ tuổi mà tôi không chắc được dù trong đầu có bao nhiêu là đề tựa. Tất cả những gì tôi còn nhớ là mình đã bị cuốn hút vào nó như thế nào.

Trong phòng khách nhà tôi có một kệ sách toàn là những cuốn từ điển hoặc tập san văn học phủ bụi tới mức chẳng nhớ có lần nào chúng được lấy xuống. Tuyệt nhiên không có truyện tranh. Trải nghiệm đầu tiên của tôi với truyện tranh đến từ dì – chị của mẹ tôi. Nhà của dì chẳng khác nào một khung thép được bồi đắp tạm bợ và thô kệch tới mức có thể gọi là xấu đau xấu đớn, nhưng trong đó là những hàng kệ cao đến hoa mắt và chất đầy sách với gần nửa trong số đó là trọn bộ những truyện tranh thuộc mọi lứa tuổi. Thế là như một thói quen, đi học về là tôi sẽ bỏ cặp ở nhà rồi chạy qua nhà dì mọc truyện cho tới giờ ăn tối. Mỗi khi thấy tôi thì dì, như một cực ngược dấu với mẹ sẽ lại cười, xoa đầu tôi mà nói rằng Fan bự của manga Maya-chan tới rồi! trước khi cho tôi ngồi đọc thỏa thích. Nghĩ lại thì có lẽ dì đã chuyển số manga có những cảnh không-phù-hợp-cho-lắm lên những tầng cao nhất, vượt ngoài tầm với của một con bé tiểu học.

Bước ngoặt lớn xảy ra làm năm tôi lên lớp ba. Theo những gì có thể nhớ… là tôi vừa đọc xong bộ “Chim lửa” của tác giả Osamu Tezuka. Cũng có thể là “Wild 7” hoặc “Trở về Terra [note3040] ” nhưng tóm lại là tôi đang đọc với đôi mắt dán chặt vào từng trang truyện, phớt lờ xung quanh như bất cứ khi nào dì bất chợt đến mà cho tôi ăn quà. Biết tôi ăn không nhiều nên dì luôn tránh xa những món quà vặt có thể khiến tôi không còn bụng cho cơm nhà. Riêng ngày hôm đó, vì mới được tặng một trái dưa hấu hảo hạng nên dì muốn cho tôi ăn thử.

“Con ăn chút dưa hấu nào Maya-chan,” dì nói. Tôi cảm thấy mình thật tệ nhưng thú thực rằng mình đã chẳng để ý tới mùi vị của miếng dưa. Tuy vậy điều đọng lại trong tôi là lời dì nói sau đó.

“Sách thật là lạ phải không con? Nó chẳng quan tâm con hay dì hay bất cứ ai là ai, nhưng bất cứ ai cũng có thể viết sách…”

Tôi không biết tại sao dì lại nói vậy. Có lẽ ý của dì là dù việc lái xe hay vận hành máy móc thì cần bằng cấp nhưng viết sách thì ai cũng làm được chăng? Thật là thú vị! Chỉ câu nói đó dường như đã nảy nở một thứ gì trong tôi.

Phải đó… Chẳng lý nào một người như mình không thể vẽ truyện tranh?

Nhận ra điều đó có tác dụng như mở cửa xả lũ. Liền từ tối hôm sau và mọi tối sau đó tôi bắt tay vào vẽ. Tôi không bao giờ ghét vẽ, thêm nữa tôi cũng thường đạt điểm cao nhất khi học Mỹ thuật. Ngày từng ngày niềm tin trở thành sự chắc chắn: tôi có thể sáng tác manga! Và mất bao lâu để sự tự tin ấy tan vỡ nhỉ? Mười phút hay mười lăm? Nhìn lại những “tác phẩm” tệ hại trước đây tôi không thể khiến mình bực tới phát khóc. Lúc đó tôi đã rất tức giận, rất đau khổ… Lời nói “Nó lẽ ra không nên như thế này…” khẽ vang lên qua kẽ hai hàm răng nghiến chặt. Tôi cứ thế vừa tự rủa xả mình vừa rớt những giọt nước mắt lên các trang giấy. Và cuối cùng, tiếng hét phẫn nộ lần sau chót đã kết tinh một sự quyết tâm sắt đá. Từ cái ngày đó tôi vẫn tiếp tục vẽ.

Nguyệt san manga La Shin

có nguồn gốc là một ẩn phẩm phụ được bán kèm với tạp chí có nội dung tương tự tên Shin Soo. Cái tên này có lẽ là tượng thanh cho sự yên lặng nhưng nội dung nó chứa trong thì chả lặng yên chút nào. Không quá thiên về phái nam như Shin Soo, La Shin trung lập hơn – nói cách khác nó là loại tạp chí phù hợp với hầu như mọi tầng lớp độc giả miễn là họ thích truyện tranh. Thực ra thì cũng có không ít những tạp chí vẫn khiến tôi vui vẻ mà gắn mác “Dành cho mọi người yêu manga”, tuy vậy La Shin đặc biệt ở chỗ nó không thiên về bất cứ một phong cách nào, ít nhất thì tôi nghĩ thế, và cũng không xuất bản cái gì quá khó để một độc giả bình thường có thể tiêu hóa được. Thế nên dù không đủ tiền túi cũng như hầu bao để xơi trọn tất cả những ấn phẩm mới nhất từ tất cả các tạp chí truyện tranh thì tôi vẫn đảm bảo mỗi tháng phải có trong tay cuốn La Shin vào ngày nó được bán ra – ngày mười tám.

Và như nhiều tạp chí khác La Shin chấp nhận bản thảo từ các tác giả nghiệp dư đồng thời cũng trao một cái giải tên là “Giải thưởng Tân Thế Giới” cho những bản thảo xuất sắc, bốn lần một năm. Ngoài việc tác phẩm của người đoạt giải sẽ được đăng trên số tháng này thì tựa đề của tầm hai mươi tác phẩm xếp sau sẽ được nhắc đến kèm theo một lời nhận xét ngắn.

Ngày mười tám của tháng hai là một chủ nhật lạnh khủng khiếp. Tuyết rơi không ngưng nghỉ như muốn từ từ nhấn chìm thành phố. Tôi vẫn đi, với khăn choàng quấn che tai và một bộ đồ giữ ấm từ-đầu-đến-chân mà hướng về một hiệu sách tên là Koubundo ngay cạnh đường cao tốc. Như bình thường thì tôi chả muốn ra ngoài trong một ngày dễ có tai nạn giao thông thế này đâu… nhưng quan trọng nhất vẫn là La Shin. Ờ thì mua được đúng ngay ngày nó xuất bản cũng không phải thảm họa gì cho cam. Nhưng mà, vấn đề ấy… là ấn bản tháng ba [note3041] có một chút đặc biệt.

Lê từng bước chân qua lớp tuyết cao tới mắt cá, cuối cùng tôi cũng đến Koubundo với thời gian gấp năm lần bình thường. Vào tiệm, tôi giành cho mình một giây để thư giãn và hít vào thứ không khí ấm áp của bên trong. Tôi cũng cẩn thận kiểm tra từng phân trên quần áo và phủi hết những vết tuyết còn sót lại. Chỉ khi đảm bảo mình sẽ không làm ướt quyển sách nào tôi mới hướng về quầy tạp chí.

Kết quả là công cốc. Ấn phẩm mới nhất của La Shin vẫn chưa tới tiệm. Theo lời người nhân viên thì việc giao hàng đôi khi sẽ trễ một ngày nếu ngày phát hành trùng vào chủ nhật. Đành chịu, tôi chỉ biết thất thểu lê về nhà. Giờ tan trường hôm sau, khi đã thành công trong việc nhờ vả một người bạn trực thay ca của mình ở thư viện tôi không tới phòng họp của Cộng đồng Manga hay CLB Cổ Điển, mà chạy ba chân bốn cẳng dọc theo con đường đã không còn tuyết mà trở lại Koubundo. Ôm một quyển La Shin bị buộc một sợi dây nhựa để tránh coi cọp trước ngực tôi tiến tới quầy thu ngân để gặp chị nhân viên quen thuộc. Với chất giọng ngọt như mọi khi, chị hỏi:

“Em có cần túi không?”

“Vâng ạ,” tôi đáp với tâm trạng lo lắng.

“Em có cần chị cắt dây cho em không?”

Gò má tôi nóng lên khi tự hỏi chị ấy đang nghĩ gì về mình ấy nhỉ. Cơ mà đâu có gì bất thường trong ứng xử đâu nên tôi đáp “Vâng” và để chị lấy kéo cắt phăng sợi dây đi. Bước ra ngoài tôi lập tức rút quyển tạp chí ra khỏi bao. Hẳn là chả mấy ai háo hức đến mức phải đọc ngay khi mua xong nên tôi cũng hơi ngại những cái nhìn xung quanh, tệ hơn là từ người có quen biết… nhưng chỉ một chút thôi. Tôi lướt qua các trang giấy…

Quán quân Giải thưởng Tân Thế Giới lần thứ mười bốn: “Tanuki phản công”, tác giả Mamoru Mamiana.

Tôi chưa từng biết tới người này. Hy vọng là hay.

Xem qua những bình chọn được đánh giá cao khác - tác phẩm cùa những người này sẽ được đăng trang bìa trên tạp chí. Chả có cái gì trông quen cả… nói cách khác là không có tôi.

Ngước lên bầu trời mùa đông trong vắt, tôi buông một tiếng thở dài nhanh chóng hóa thành làn khói trắng.

Những đề cử khuyến khích giành cho các tác giả Ichitarou Tasaka, MILULU, Kinsuke Shouda, Satou Georgia, Kaoru Yajima, Kazuru Ihara, Enma Haru...

“Hả, cái…”

Một âm thanh kỳ cục lỡ vụt ra khỏi miệng khiến người đàn ông đang chuản bị bước vào tiệm sách liếc tôi một cái khó hiểu, nhưng tâm trí tôi chả còn biết xấu hổ nữa.

“Không… thể nào…”

Kazuru Ihara! “Tòa tháp trên hoang đảo”!

Được công nhận rồi! Tác phẩm của tôi với nét vẽ của tôi dưới bút danh của tôi đã được in trên ấn phẩm tháng ba của La Shin! [note3042]

Tôi đóng cuốn tạp chí lại, run rẩy, rồi mở nó ra lần nữa. Có thể do kỳ vọng quá mà hoa mắt thôi. Chưa biết chừng mở ra thì nội dung sẽ đổi khác…

Nhưng không.

2. Edit

Đó là một ngày thứ hai tràn đầy ánh nắng của tháng năm. Tôi hướng về thư viện trường sau khi tiết sinh hoạt chủ nhiệm kết thúc. Tại Cao trung Kamiyama tôi thuộc về Cộng đồng Manga, CLB Cổ điển và Ban thủ thư. Dù chỉ có ca trực ở thư viện vào ngày thứ sáu, nhưng thứ hai được giành ra để huấn luyện những bạn thủ thư mới gia nhập hồi tháng tư nên có lẽ xếp mớ sách được trả về hôm nay là điều tối thiểu tôi có thể phụ giúp. Công việc diễn ra nhanh gọn mà không gặp trở ngại gì khiến tôi còn dư dả chút thời gian. Có lẽ qua phòng của Cộng đồng Manga là ý kiến hay, nhưng nghĩ làm sao mà rốt cuộc tôi lại đi lên tuốt tầng bốn hoang vắng của khu Chuyên Biệt, nơi có phòng sinh hoạt của CLB Cổ Điển.

Mở cánh của trượt của phòng Địa Chất, tôi ngay lập tức được chào đón bởi giọng nói vừa thân thuộc vừa tươi vui.

“Ấy dà Mayaka! Canh giờ chuẩn quá. Tới đây coi nè!”

Nhìn thấy Fuku-chan đứng giữa phòng mà vẫy tay không biết từ lúc nào tôi đã nở một nụ cười.

Tất cả thành viên năm hai đều ở đây, chỉ trừ cô bé năm nhất mới vào. Fukube Satoshi và Chitanda Eru – hay tôi vẫn thường gọi là Fuku-chan và Chi-chan – đang ngồi cạnh nhau mà nhìn vào cái gì trông như một quyển tập mỏng. Oreki thì ngồi ở đằng xa, mắt hướng ra cửa sổ với điệu bộ như vừa ăn trúng cái gì.

“Ồ, có gì vậy?”

Thae cặp trên một cái bàn gần đó tôi tiến về chỗ Chitanda. Cậu ấy liền đưa quyển tập cho tôi xem với gương mặt tươi rạng rỡ một nụ cười tươi. Mặt trước của quyển tập ghi “Kết quả cuộc thi Viết cảm nhận sách thành phố Kamiyama”

“Cái này là từ bốn năm trước rồi. Hôm qua khi dọn phòng tớ vô tình nhìn thấy, tự dưng hiếu kỳ mở ra thì lại thấy một cái tên không ngờ!” Chi-chan nói. Lướt những ngón tay thon thả qua từng trang cậu ấy cho tôi xem danh sách người đoạt giải.

Hạng nhất: “Cảm nhận của em về ‘Chú chim xanh’, tác giả Kojima Ami”

Hạng nhì: “Cảm nhận của em về ‘Người tiếp lửa’, tác giả Miyama Jirou”

Hạng ba: “Cảm nhận của em về ‘Chạy đi, Melos! [note3043] ’, tác giả Oreki Houtarou”

Bốn năm trước nghĩa là lúc cả bọn đang học lớp bảy.

“Mayaka-san, khi đó cậu còn chung lớp với Oreki-san phải không?” Chi-chan hỏi.

Đúng thế. Vì một vận xui không nói đâu cho hết mà tôi phải chung lớp với Oreki cả Tiểu học lẫn Sơ trung. Ừ thì tôi cũng mang máng là lúc đó cậu ta được giải thưởng về cuộc thi viết gì ấy nhưng chưa bao giờ đọc. Không ngờ nó còn được lưu lại.

Melos à? Khó mà tin được Oreki lại lấy nó làm đề tài đấy.”

“Giỡn hoài Mayaka. Cậu thực sự nghĩ là Oreki sẽ chủ động chọn một câu chuyện về tình bạn keo sơn để viết á? Chắc hẳn đây là tựa đề được giáo viên phân cho chàng mà thôi,” Satoshi nói.

Suy nghĩ một hồi Chi-chan lên tiếng:

“Hồi học lớp bảy tớ khá chắc là đã bị bắt đọc ‘Vị vua bé tháng mười hai’ của nhà văn Alex Hacke trong kỳ nghỉ hè để viết bài cảm nhận đấy.”

Nhắc mới nhớ, hình như tôi cũng phải đọc cuốn đó thì phải.

Ba chúng tôi quay sang nhìn Oreki cùng một lúc. “Đương sự” quay mặt đi, rồi rốt cuộc không kìm nổi một cái thở dài trước khi quay lại mà nói:

“Đó là một trong những cuốn sách được đề xuất có sẵn ở thư viện… Với lại nó cũng ngắn.”

Ờ. Thế mới đúng là lý do chứ.

Fuku-chan cười tươi, tỏ ra đầy thoải mái.

“Mà Mayaka nè. Bài cảm nhận này hơi bị kiệt tác đó nha. Nó đã khiến tớ rơi nước mắt ấy, cậu tưởng tượng nổi không, lại là từ ngòi bút của bé Houtarou-lớp-bảy.”

Chi-chan gật đầu thêm vào: “Tớ cũng rất ấn tượng. Không bao giờ tớ có thể viết được như thế này.”

Nghe hai lời tán dương lên tận mây xanh thế này khiến tôi cũng có chút hiếu kỳ, nhưng để lịch sự có lẽ tôi nên cần sự cho phép của Oreki.

“Đây đọc được chứ?”

Dù quăng cho cái nhìn rầu rĩ và vẻ mặt hẳn là chả vui vẻ gì, cậu ta trả lời: “Nó có phải của tớ đâu mà.”

Thay vì nói trắng ra là “Tôi chả muốn cậu đọc” thì lại viện cớ đây là thông tin đại chúng à… Thề có trời là cậu chàng chả thay đổi gì cả. Tôi bèn vui vẻ nhận quyển tập mà không quên cám ơn Chi-chan một cái.

Chắc chắn bản gốc là viết tay còn trên đây là bản đánh máy lại.

Cảm nhận của em về “Chạy đi, Melos”

Oreki Houtarou

Em đã đọc “Chạy đi, Melos”. Đó là một câu truyện thú vị. Em rất vui vì Melos đã cứu được Selinuntius và cũng vì sự hồi tâm chuyển ý của vua Dionys. Em đã nghĩ rằng sẽ rất tốt nếu sự hồi tâm ấy được kéo dài.

Ban đầu vốn dĩ Melos không cần chạy. Làng của anh chỉ cách cung điện có mười dặm – hay bốn mươi kilomet trong thời đại này – nên đù có đi bộ thì quá lắm cùng chỉ mất tầm mười tiếng. Lý do khiến Melos ban đầu phải chạy là để bắt mình cắt đứt quan hệ với quê nhà, nên khi đã đủ xa thì chả có gì ngăn anh không được đi bộ như bình thường cả.

Tuy nhiên, có hai lý do khiến anh phải chạy bằng mọi sức lực của mình ở phần cuối truyện. Thứ nhất là việc cây cầu bị nước cuốn trôi sau một trận mưa lớn ngày hôm trước. Lý do thứ hai, căng thẳng hơn, là việc anh bị một toán cướp truy đuổi. Dù bị bao vây tứ phía nhưng anh vẫn đủ sức đánh bại ít nhất bốn tên trong số chúng mà mở đường thoát. Em cảm thấy Melos là một người đàn ông cường tráng. Người bình thường chả đời nào làm nổi, mà có làm nổi đi nữa thì sau đó cũng đuối sức mà đi ngủ nhưng Melos thì không. Anh vẫn chạy để kịp giờ hẹn ước.

Melos chẳng mang trong mình cái gì quý giá và thậm chí anh đã khẳng định ngay từ đầu: “Tôi không mang theo thứ gì đủ để cứu mạng mình cả.” Chỉ cần nhìn thôi cũng biết. Vậy thì bọn cướp muốn điều gì? Chúng đã tự khai nhận. Khi nghe câu nói của Melos chúng đã trả lời ngay: “Bọn ta muốn cái mạng của mi đó!” Vậy là chúng đâu phải cướp? Chúng là sát thủ, dù phải thừa nhận đây là một băng sát thủ yếu xìu. Về việc ai là người ra lệnh ám sát Melos đã nói “Đó chắc chắn là lệnh vua rồi” và bọn sát thủ im lặng. Em nghĩ bọn chúng ít ra cũng có lương tâm nghề nghiệp vì đã không khai thân chủ của mình ra.

Câu hỏi ở đây là: liệu Melos có đúng trong việc cam đoan rằng chính đức vua là người ra lệnh ám sát?

Em nghĩ là không. Nếu có bất kỳ ai mong muốn Melos chết thì đức vua cũng tuyệt đối không nằm trong số đó.

Vua Dionys không tin tưởng ai nên ông cũng không tin rằng Melos sẽ quay lại. Đó chính xác là lý do việc Melos thực sự quay trở về đã tác động sâu sắc mà khiến ông hồi tâm chuyển ý. Không lý nào một người vốn đã không tin điều đó lại phải lệnh cho một toán sát thủ ngăn chặn đường về của Melos cả.

Vậy ai là người đứng giật dây? Ai là người sẽ vui mừng nếu bọn sát thủ thành công trong việc giết Melos?

Hãy tưởng tượng diễn tiến của câu truyện nếu điều đó xảy ra. Khi Melos không thể về cung trước lúc mặt trời lặn thì Selinuntius sẽ bị hành hình, và đức vua sẽ chỉ buồn mà nói: “Đây là lý do vì sao con người không đáng để tin cậy.” Nhưng nếu sau này xác của Melos được tìm thấy thì sao? Như vậy tin đức vua cho xử tử một người vì bạn mình không tới kịp sẽ nhanh chóng chuyển thành “xử tử một người vô tội vì bạn mình bị giết một cách bí ẩn bởi cướp”. Có thể các trung thần kính sợ đức vua nhưng sâu trong lòng họ sẽ vì việc này mà nghi hoặc cũng như phê phán quyết định của ông. Còn nếu xác Melos được giấu kỹ và không bao giờ được tìm thấy thì đó là dấu chấm hết cho mọi cơ hội để đức vua tin tường con người và tiếp diễn những cuộc hành quyết, dần dần tự hủy hoại đất nước của chính mình.

Tóm lại việc Melos chết đi dù thế nào cũng sẽ tác động xấu đến việc trị quốc. Nghĩ theo hướng đó thì kẻ thuê bọn sát thủ phải là người không muốn đức vua hồi tâm chuyển ý trước sự trở về của Melos, để ông tin tưởng và nhận được nhiều sự ủng hộ từ nhân dân hơn. Khi thấy Melos bình an vô sự hẳn là hắn đã chửi rủa nhiều lắm.

Mặt khác, trên đường về cung điện Melos đã gặp một người đàn ông tên Philostratos vốn là học trò của Selinuntius. Dù khi đó Selinuntius chưa bị hành hình nhưng anh ta lại nói với Melos rằng: “Anh đã trễ rồi! Đừng chạy nữa!” Philostratos trông chẳng tỏ ra muốn cứu thầy của mình chút nào. Có thật sự anh là là học trò của Selinuntius không nhỉ? Nhiều khả năng anh ta cũng được gửi đi bời người đã thuê bọn sát thủ, với hy vòn có thể kìm chân Melos lần cuối trước khi anh trở lại cung điện.

Dù lời mở đầu cho đoạn giới thiệu đức vua là “Vua Dionys không thể tin tưởng ai” nhưng em nghĩ sự không tin tưởng ấy bây giờ mới thực sự hình thành. Nhà vua luôn có kẻ thù. Giờ đây, sau vụ việc của Melos thì việc biết ai bạn ai thù với đức vua hẳn sẽ còn khó hơn. Và để tiếp tục âm mưu chia rẽ đức vua với nhân dân kẻ thủ ác đã từng cố ám sát Melos sẽ không từ thủ đoạn nào mà lợi dụng chính sự không tin tưởng đó.

Em rất vui thì vua Dionys đã hồi tâm chuyển ý. Tuy nhiên, sau khi đọc xong “Chạy đi, Melos” em lại nghĩ rằng điều đó sẽ không kéo dài lâu.

Tôi phải đặt tay lên trán.

“Ôi Oreki…”

Tôi không ngờ cậu ta có thể nộp một bài như vậy. Tác giả lúc này lại nhìn ra cửa sổ. Tôi có thể tưởng tượng việc bài viết của mình bốn năm trước bị lôi ra đọc ngay cạnh thì khó chịu tới mức nào.

Fuku-chan nãy giờ vẫn ngồi cạnh tôi háo hức lên tiếng: “Điều thực sự khiến tớ ấn tượng là ở chỗ nó đại diện cho cả Sơ trung Kaburaya đi thi cấp thành phố và còn được giải, hạng ba đang hoàng mới đỉnh chứ! Nói thật mỗi khi làm bài cảm nhận sách tớ đồ rằng hầu hết chỉ viết sao cho vừa lòng thầy cô chứ chả mấy ai thành thật với bản thân mình cả. Kinh nghiệm xương máu đấy! Nên thế này mới gọi là cảm nhận chứ!”

“Đâu phải thầy cô nào cũng thế. Thầy Hanashima dạy môn Quốc ngữ hồi lớp bảy tụi mình đó nhớ không? Thầy hơi bất bình thường,” tôi trả lời.

Tôi vẫn còn nhớ thầy khá rõ việc thầy luôn nhắc đi nhắc lại câu: “Không cần thiết phải nghĩ tới dụng ý của tác giả.” Sau đó thầy sẽ nói rằng: “Có khi lúc đó họ cũng chẳng nghĩ ra cái gì quá hay ho. Dù họ có nghĩ rằng ‘Giờ chỉ muốn uống cho say rồi đánh một giấc đã đời’ mà viết nên những áng văn thì ta vẫn có quyền phân tích nó để tìm những ý nghĩa. Đó là cách mà ngôn ngữ vận hành. Ví dụ như Matsuo Basho [note3044] từng viết rằng, ‘Tháng và ngày như những nhà du hành vô tận, còn năm thì đến và đi như lãng khách phương xa.’ Nếu diễn dịch theo nghĩa đen mà không bao hàm một dụng ý nào, ta có thể thấy rằng với Basho ‘năm’ không phải là thứ gì đó chỉ đơn giản trôi qua, mà nó đến và đi… Như vậy Basho có thể là một nhà du hành thời gian.”

… Ờ, kỳ lạ vậy đấy. Hẳn là thầy Hanashima đã không những bực bội mà còn rất hoan hỉ nộp bài dự thi của Oreki ấy chứ.

“Không biết chuyện gì sẽ xảy ra với vua Dionys nhỉ. Cậu nghĩ sao Oreki-san?” Chi-chan hỏi, khiến Oreki càng đỏ mặt mà đáp gọn lỏn: “Ai mà biết.”

Đóng quyển tập lại tôi chợt nhận ra một điều.

“Mà Oreki này. Bài của cậu khá dài nhỉ.”

“Hửm?”

Cậu ta quay lại nhìn tôi.

“Những bài viết khác hình như đều ngắn hơn. Chẳng phải bài của cậu gần như mấp mé số lượng từ tối đa hay sao?”

“À, vụ đó.” Một cái cười khẽ, trông đầy cay đắng được trưng lên bản mặt vốn đã nhăn nhó của Oreki. “Tớ tưởng yêu cầu là phải nhiều hơn năm trang nên cố gắng viết chính xác năm trang. Hóa ra là phải viết không quá năm trang. Bực dễ sợ. Rốt cuộc từ cố gắng để đạt mức tối thiểu thì lại thành rỗi hơi mấp mé tới tối đa. Sau khi biết tớ cũng định cắt đi vài đoạn.”

“Cắt bớt sau khi hoàn thành nghe không giống như ‘cố gắng đạt mức tối thiểu’ chút nào,” tôi nói với điệu bộ như chịu thua, nhưng Fuku-chan thì gật đầu lia lịa. “Tớ hiểu cậu mà ông bạn. Là tớ thì tớ cũng cắt.”

Tại sao lại phải làm cái việc giảm cái thứ đã vừa đủ đạt mức tối đa… để đạt mức tối thiểu hả trời? Thế mà cũng “hiểu cậu mà ông bạn” cơ đấy? Tôi bối rối nhìn qua Chi-chan nhưng hiển nhiên là cậu ấy cũng chẳng hiểu. Phải thôi, ai mà hiểu được mỗi khi hai người họ trò chuyện cơ chứ? Các anh chàng của chúng tôi kỳ lạ như nhau. Thế là tôi và Chi-chan chỉ biết khúc khích cười.

Rồi, vậy thì… Tôi nhìn vào đồng hồ mà đứng lên. Không thể ở đây lâu hơn nữa.

“Mayaka về nhà à?” Satoshi hỏi.

“Không, tớ qua phòng của Cộng đồng Manga một chút. Cũng lâu rồi không ghé qua bên ấy.”

Ngay lập tức tôi nhận ra gương mặt của Fuku-chan mất đi sự vui vẻ. Gật đầu một cái, cố hết mức để tỏ ra cho cậu ấy thấy mình ổn tôi nhấc cặp lên và đi.

Từ sau Lề hội văn hóa năm trước, Cộng đồng Nghiên cứu Manga đã rơi vào tình trạng không thể hàn gắn.

Hệ quả của một cơ số chuyện xảy ra trong thời gian này là hai phe cố hữu của CLB – những người muốn thử sức dù có kinh nghiệm hay không với việc vẽ manga và những người chỉ muốn đọc – bắt đầu coi nhau như kẻ thù. Tôi vốn chỉ nghĩ đơn giản: ai thích vẽ thì vẽ còn ai chỉ thích đọc thì cứ đọc mà thôi. Thế nhưng lúc này những mâu thuẫn không đáng có ấy dường như cả kéo cả hai phe ra khỏi sự quan tâm tới manga và chưa có dấu hiệu hồi phục.

Một phần lỗi chắc là ở tôi. Trước đây phe “đọc” có số lượng lớn hơn nhiều, khiến phe “vẽ” không còn cách nào khác ngoài thu mình núp bóng. Tuy nhiên, trong Lễ hội văn hóa một cô nàng bên phe “đọc” đã làm đổ nước rửa cọ lên người tôi, một thành viên phe “vẽ” và điều đó như giọt nước làm tràn ly khiến thiểu số thành viên phe “vẽ” vùng lên phê phán rằng bên kia đã đi quá giới hạn. Ừ thì nhỏ đó chẳng ưa gì tôi thật nhưng công bằng mà nghĩ thì nó không hơn gì một tai nạn cả… nhưng lúc đó việc tôi nghĩ làm sao thì cũng có ai quan tâm đâu?

Khi học kỳ mới bắt đầu và kỳ chiêu mộ thành viên mới kết thúc, một sự kiện đã xảy ra và làm thay đổi tình thế của cả hai phe. Chị Kouchi, thủ lĩnh thực sự của phe “đọc” – dù chị cũng đã sáng tác một manga tuyệt vời trong bí mật – đã rời CLB sớm hơn mọi thành viên năm ba khác. Điều này với phe “vẽ” như là dấu hiệu sự sụp đổ của phe đối địch nhưng không lâu sau ai cũng nhận ra sự hiện diện của chị Kouchi chẳng khác nào là một cái đập; mất nó thì chả có gì tốt đẹp cả. Khi chị còn ở đây thì những lời qua tiếng lại chỉ dừng ở mức bóng gió. Còn giờ đây, tháng năm ở Cộng đồng Manga bắt đầu với những tiếng chửi rủa và xỉ nhục không nể nang gì nữa. Thậm chí nếu nội dung của cuộc xung đột vẫn còn là manga thì tôi chịu được, nhưng những gì nhẹ nhàng nhất tôi đang và sẽ nghe chỉ toàn là “Mày nhìn ngứa mắt quá!” hay “Đừng có cắm rễ ở đây nữa!”

Trong căn phòng Trù bị số Một là phòng sinh hoạt của Cộng đồng Manga, nửa trên được giành cho phe “đọc” còn nửa dưới thuộc sở hữu của phe “vẽ”. Cũng nhờ hai đầu phòng đều có cửa ra vào nên những xung đột do đụng chạm cũng giảm thiểu phần nào. Tôi biết mọi người đều coi mình là đại diện cho phe “vẽ” nhưng vì cảm thấy quả nực cười nên tôi cứ cửa nào gần mình nhất thì vào. Dĩ nhiên lâu lâu việc đó cũng bị mang ra bàn tán là muốn gây sự với phe kia…

Thứ hai hôm ấy, sau giờ học tôi ngồi ở vị trí quen thuộc sát cửa sổ mà bắt đầu phác thảo vài ý tưởng cho manga tiếp theo. Gần đây tôi thường chỉ viết về những câu truyện lấy bối cảnh Nhật Bản hiện đại, nhưng có lẽ thay đổi và tự thử thách mình với một bối cảnh khác cũng là điều nên làm. In điều đó trong đầu tôi liền viết ra những từ ngữ không biết từ đâu mà xuất hiện trong tâm trí – những từ như “máy tính chạy hơi nước”, “đồng hồ lớn (rất là lớn)”, “máy chiên trứng phục vụ toàn thành phố”,… và cứ thế. Bỗng dưng, một cái bóng xuất hiện trên mặt giấy khiến tôi phải ngước lên mà đối diện với một cô bạn năm hai, Asanuma.

“Mình nói chuyện chút được không?”

Vì đây là CLB về manga nên việc vẽ hay phác ý tưởng ở đây chẳng có gì đang ngại, nhưng theo thói quen tôi đóng quyển vỏ lại.

“Được thôi. Chuyện gì vậy?”

“À, chả là thế này. Tớ có một ý tưởng nên muốn tham khảo cậu.” Giọng cậu ấy trông khá bồn chồn.

Asanuma có khuôn mặt thanh, đôi mắt tí hi và chất giọng khá cao. Cậu ấy cũng vẽ manga, có lẽ là một thời dài vì những đường nét của cậu ấy đều được phác rất nhanh và tràn đầy sự tự tin. Đôi khi điều đó khiến tôi phát ghen vì chính mình quá chậm, nhưng mặt khác tôi cũng nghĩ rằng những tác phẩm của Asanuma sẽ còn tốt hơn nhiều nếu được chăm chút thêm tí nữa.

Nhớ lại chuyện hồi Lễ hội văn hóa, dù tôi đứng ra tranh cãi với chị Kouchi nhưng Asanuma mới là người khơi mào cho sự vùng lên của phe “vẽ”. Nếu phải đoán thì có lẽ cậu ấy muốn cải tổ Cộng đồng Manga – nơi giờ đây chỉ cần cầm cây bút lên là đủ để nhận những cái nhìn sắc lạnh – trở thành một thiên đường cho những ai thích và mong muốn được vẽ. Đó là điều tôi chẳng đời nào làm được. Một mặt vì tôi luôn cố tránh né xung đột với phe bên kia và mặt khác tôi thích được tạo ra những tác phẩm theo cách của riêng mình. Có lẽ vì thế mà tôi không thể không ấn tượng về lý tưởng của cậu ấy.

Asanuma đi thẳng vào vấn đề. “Tớ muốn tự xuất bản một manga. Tớ cần cậu giúp đỡ.”

Bất giác tôi nhìn quanh xem có ai gần đấy không nhưng xem ra chả ai để ý. Ý tưởng này quá mới mẻ với tôi. Dĩ nhiên tôi đã từng tự nộp bản thảo trước đây, nhưng làm việc chung với người khác thì…

“Một manga à… thể loại nào?”

Asanuma cũng cẩn trọng nhìn quanh phòng trước khi đáp lại đầy cay đắng. “Theo tình hình hiện tại thì tất cả những gì CLB có cho Lề hội văn hóa sắp tới sẽ chỉ là những ý tưởng bị tranh cãi tới lui. Vào CLB về manga mà lại không được vẽ manga là một ý tưởng quá đần độn dù có nhìn dưới góc độ nào đi nữa phải không? Chi bằng chúng ta tự làm lấy một cái. Cậu có đồng ý không?”

“Ý cậu là lập CLB riêng?”

Cậu ấy lắc đầu. “Không. Làm thế chả ích lợi gì cả… Ý tớ là chúng ta sẽ bí mật sáng tác một manga và cộp nhãn Cộng đồng Nghiên cứu Manga rồi bán vào dịp nghỉ hè. Như vậy chúng ta có thể cho người ta thấy ở đây vẫn có thể vẽ… không, nhầm, cho họ thấy CLB của chúng ta vốn sinh ra là để tạo ra manga.”

Tôi không thể không cảm thấy có cái gì nguy hiểm trong đề xuất đó. Nếu cậu ấy định dùng đòn tấn công bất ngờ này để áp đặt lý tưởng của mình

lên CLB, mở đường cho các thành viên thuộc phe “vẽ” vùng lên thì chẳng phải đó là một cuộc đảo chính sao? Ừ thì cái tình hình chiến sự hai-bốn-trên-bảy hiện tại cũng chẳng đẹp đẽ gì, nhưng quả thật tôi không dám nghĩ tới cảnh có một ngày tác phẩm của mình được sử dụng để chống lại ai hết. Nhưng nghĩ thêm chút nữa tôi nghĩ mình có thể hiểu tại sao việc sáng tác manga có thể khiến mình trông như đã mang lại một ý nghĩa nhất định cho Cộng đồng hiện tại… Ôi mình đang đùa ai thế này? “Tôi nghĩ mình hiểu” chắc là lời nói giảm của thế kỷ mất. Nó chắc chắn mang lại ý nghĩa. Phải chăng từ trước tới giờ tôi đã quá ngây ngô?

“Ngoài tớ với cậu thì còn ai?” Tôi hỏi. Asanuma bèn liệt ra vài cái tên theo từng ngón tay gập xuống.

“Tớ, Tai, Nichiyama, Harigaya, và rồi là cậu. Ngoài ra tớ chưa hỏi thêm ai.”

Tất cả đều là thành viên của phe “vẽ”, dĩ nhiên, nhưng theo hiểu biết của tôi thì Asanuma là người duy nhất trong số đó thực sự đã sáng tác được cái gì ra trò. Tai là người mới nên không biết nhiều, nhưng chắc chắn là em ấy từng nói mình chưa có kinh nghiệm nên muốn gia nhập để luyện vẽ. Nishiyama và Harigaya đều là học sinh năm hai và tôi dám chắc là đều chưa hoàn thành quá một hay hai khung tranh.

“Liệu họ có thể theo một dự án dài hơi không?” Tôi hỏi. Asanuma chỉ cười nhẹ.

“Cũng khó nói, dân ngoại đạo mà. Nhưng tụi mình cũng không cần làm quá dài. Bốn hay năm trang là đủ, hoặc kiểu một trang đôi lớn để quảng cáo cậu biết đấy. Điều quan trọng là càng tập hợp nhiều người vô dự án này càng tốt.”

Thực tình nếu xét việc Nishiyama và Harigaya chưa làm được gì nhiều cho CLB mà mặc định coi là dân ngoại đạo thì cũng hơi quá. Tôi thực sự đã mong một câu trả lời rằng họ có thể làm được. Xem ra việc những người tham gia có làm được hay không chẳng phải là vấn đề của cậu ấy. Đành chịu, với một người chỉ nghĩ tới kết quả sau cùng thì đó không phải gì quá ngạc nhiên…

Asanuma tiếp tục với giọng điệu dịu nhẹ hơn, có lẽ vì nhận thấy sự không thoải mái từ tôi.

“Tớ không nhờ cậu làm ôm tất cả vào mình. Đề tài đã được quyết, vì vậy chỉ cần quăng hết những gì cậu có thể vào đó thôi.”

Dù việc tự hào về tác phẩm của mình hẵng là còn sớm với một tay bút nghiệp dư, nhưng tôi thực lòng muốn nói cho cậu ấy biết rằng manga của mình không phải thứ mà cứ “quăng hết những gì có thể” vào là xong. Dù vậy, với một người như Asanuma mà lại phải nói những điều này thì tôi đồ rằng tình thế của cậu ấy cũng chẳng tươi sáng mấy.

Thôi thì ít nhất cũng nên hỏi.

“Đề tài là gì?”

“Sẽ là ‘Cộng đồng Manga’.”

Tôi không thể kìm lại một tiếng rầu rĩ, còn Asanuma thì cao giọng mà tiếp tục:

“Nếu không làm thế thì chúng ta sẽ không thể phát hành. Tớ sẽ không nói dối rằng những gì mình làm có thể mang lại kết quả ngay tức thì, nhưng nếu tụi mình tốt nghiệp trước khi có cơ hội đại diện cho Cộng đồng Manga của Cao trung Kamiyama mà nói lên lý tưởng của mình thì sẽ không còn cơ hội nào nữa. Tớ không thể không nghĩ tới điều đó. Cậu cũng nghĩ vậy đúng chứ Ibara?”

Tôi thực sự không hứng thú lắm với mấy chức danh đại diện hay gì, nhưng nếu có thể khiến ai đó… một hay hai người đọc truyện do mình sáng tác… Ừ, thế thì có lẽ tôi cũng vui.

“Sao? Cậu thấy thế nào?”

Tôi như đang đứng trước ngã ba đường. Đó là thứ cảm giác do dự trước khả năng tác phẩm của mình bị sử dụng như công cụ chiến tranh và nỗi háo hức đến từ một ước mơ đơn giản: vẽ, và có người đọc. Có lẽ, với tôi miễn sao có người đọc thì mọi tranh cãi trước đó hay sau có thế nào cũng chẳng nghĩa lý gì.

Dường như nhận ra chút hy vọng giữa sự do dự của tôi, Asanuma tiếp tục với giọng điệu thoải mái hơn. “Nếu đồng ý thì cho tớ biết cậu dự định vẽ bao nhiêu trang luôn nhé.”

“Hở? Cậu muốn tớ xác định số trang trước cả khi tớ đồng ý hay không á?”

Không thể tin được. Dù không có kinh nghiệm làm việc nhóm nhưng tôi để ý rằng ở các nhóm thường phải chốt nhân sự trước khi nghĩ đến số trang vẽ, mà đôi khi họ còn chả quan tâm tới điều đó. Ít nhất là với tôi đây là lần đầu nghe tới vụ số trang phải đi đầu và đến trước.

“Ừ. Tớ cần ước lượng để điền vào đơn xin trợ cấp chứ.”

“Trợ cấp từ quỹ CLB sao? Chứ không phải mình tự chi à?”

“Chả có lý nào mình lại phải dốc tiền túi ra cả. Tớ cũng sẽ ghé qua Ủy ban phụ trách chung để nói chuyện và chuẩn bị những gì để có thể xài quỹ. Có tranh cãi thì cũng mặc. Nhưng đến sát lúc đó có lẽ tớ sẽ cần số trang chính xác.”

Liệu thế có ổn không? Quỹ là giành cho cả CLB cho nên mọi thành viên hay ít nhất là hội trưởng Yuasa phải được biết, chứ không thì khác nào mình biển thủ của công đâu? Ngay từ đầu tôi cũng không nghĩ Ủy ban phụ trách chung có nghĩa vụ gì trong việc phân chia tiền quỹ nội trong CLB.

“Cậu cũng phải báo cho hội trưởng nữa phải không?”

Hội trưởng Yuasa không có bất cứ liên quan gì tới đống xà bẩn đang chồng chất trong Cộng đồng Manga. Chị vẫn miệt mài giải quyết các công chuyện như giải quyết đơn xin gia nhập, đơn xin phụ cấp và vân vân, mà thầm lặng giữ cho CLB hoạt động. Tham vọng của Asanuma đã đủ bất ổn rồi nên tôi cần sự hiện diện của hội trưởng để không khiến nó trở nên trầm trọng hơn.

“Ừ… phải nhỉ. Có lẽ tớ phải báo cho chị ấy.” Asanuma càu nhàu rõ là không được vui.

Những gì tôi sắp đồng ý hơi đáng sợ nhưng hy vọng cậu ấy có thể đảm đương hợp lý. Giờ là lúc tập trung vào việc chính.

“Ừ thì, tớ không thể quyết ngay về số lượng được. Tớ rất vui vì cơ hội này nhưng chưa biết sẽ đi thế nào để hiện thực cái đề tài ‘Cộng đồng Manga’ như cậu nói. Đó là vấn đề tiên quyết. Tớ sẽ phác thảo sơ bộ rồi dùng nó làm cơ sở để ước lượng số trang. Thế nên cậu đợi một thời gian được chứ?”

Môi của Asanuma có hơi trề xuống. “Ừ, cậu nói cũng phải. Vậy cần bao lâu?”

Hôm nay là ngày mười bốn, và tôi còn cần phải lên ý tưởng để xây dựng cốt truyện. Nếu điều quan trọng trước mắt chỉ là số trang thì một cốt truyện phác thảo cũng chưa cần chi tiết lắm, thế nên…

“Thứ sáu được chứ?”

“Đã hiểu. Trong thời gian đó tớ cũng sẽ tìm xem có ai muốn gia nhập nữa không.” Và như để chắc chắn cậu ấy cũng thêm vào: “Chỉ hai tụi mình biết thôi nhé.”

3.

Ba mẹ tôi không nói quá nhiều về việc tôi vẽ manga. Không phản đối mà cũng chẳng ủng hộ. Miễn sao học hành chăm chỉ thì cơ bản tôi được phép thoải mái làm những gì mình muốn trong thời gian rảnh. Cái khoản “học hành chăm chỉ” thực tế cũng hàm ý rẳng tôi chỉ được phép vẽ manga vào cuối tuần hoặc nghỉ lễ, vì từng có lần tôi nhận ra vẻ mặt lo lắng của ba mẹ khi thấy tôi vẽ vào ngày đi học. Dĩ nhiên sau lần đó tôi bỏ. Khổ nỗi tôi cũng có những dự định khác vào những ngày nghỉ nên việc vẽ manga thường bị đối mặt với áp lực thời gian.

Lời để nghị của Asanuma tới vào ngày thứ hai và tôi phải trả lời vào thứ sáu. Dù chưa thực sự bắt tay vẽ cái gì nhưng cũng không muốn phá vỡ lời hứa bất thành văn với ba mẹ là không vẽ ở nhà trong ngày đi học, thế là tôi đành làm việc đó ở trường. Vấn đề ở chỗ kế hoạch của Asanuma là bí mật nên hiển nhiên tôi không thể vô tư ngồi làm trong phòng của Cộng đồng Manga. Tôi cũng ước giá như có thể dùng phòng Địa chất – phòng sinh hoạt của CLB Cổ điển nhưng lại chẳng muốn lôi họ vào những vấn đề riêng chúng tôi. Cũng vì lý do đó mà phòng riêng giành cho thành viên ban Thủ thư cũng bị loại khỏi danh sách… vậy xem ra chỉ còn một lựa chọn. Tôi quyết định địa điểm sẽ là chính phòng học của mình – lớp 2-C.

Không biết với ai chứ với tôi việc vẽ manga mà có người lảng vảng gần đó là rất khó chịu, và chắc chắn tôi càng không thể nếu phải vẽ trong lớp với xung quanh đều là bạn cùng lứa. Những gì tôi có thể chỉ là liệt kê những ý tưởng – thứ có thể giúp tôi khi bị nhìn vào chỉ tưởng là đang học hành nghiêm túc. Thêm nữa tôi còn mở một quyển sách cạnh đó để ngụy trang. Mọi thứ có thể liên tưởng đến công việc động não cho manga đã được che đậy hoàn hảo tới mức ông trời hay Oreki cũng chẳng nhìn thấu được.

Giờ tan trường ngày thứ ba, trong phòng học lớp 2-C tôi đang ngồi thẳng lưng, với cuốn tập được che một phần bởi quyển sách lịch sử mà viết ra những ý tưởng đầu tiên. Đây cũng là lần đầu tôi phải sáng tác dựa trên chủ đề của người khác nên có chút gì lo lắng, nhưng vẫn tin rằng không phải không làm được. Asanuma có nói rằng đề tài là “Cộng đồng Manga” nhưng chưa từng đi vào cụ thể là Cộng đồng Nghiên cứu Manga Cao trung Kamiyama. Một nhóm nghiên cứu manga à… Cũng hay. Vậy một câu chuyện lấy bối cảnh tương lai thì sao? Trong một thế giới mà các nền văn hóa đã tàn lụi, một nhóm người đã vô tình khám phá ra di chỉ của một Cộng đồng Nghiên cứu Manga thời xa xưa mà cố gắng khám phá ra ý nghĩa. Nghe có phức tạp quá không nhỉ?

Tôi cứ thế viết ra hết những ý tưởng kiểu vậy vào tập bằng một cây bút chì kim, nhưng dòng suy nghĩ dần dần bị tan vỡ tới mức không thể tập trung được nữa. Nguyên do là vì có vài đứa con gái vẫn còn trong phòng. Một trong số đó là Maki Hani, người có cái tên xuôi miệng tới mức khiến tôi sẽ muốn nói cả họ lẫn tên nếu cần gọi cậu ấy. Trừ vụ cosplay một bộ khá thiếu vải hồi Lễ hội Văn hóa thì Hani trông khá hiền thục và còn lanh lợi nữa. Hơn hết thảy cậu ấy còn là thành viên Cộng đồng Manga. Hiện tại cô nàng đang khá vui vẻ trò chuyện với bạn mình về dự định trong kỳ nghỉ hè.

Thông thường tôi không cố gắng chú ý tới gọi góc kẽ trong sự tình của CLB, nhưng chỉ nhìn là biết Hani cơ bản theo phe “đọc”. Nói thế chứ không thể nói cậu ấy đã chủ động làm gì để ủng hộ cho họ. Mỗi khi hai bên có tranh cãi thì Hani luôn im lặng dù vẫn ngồi ở khu phe “đọc”. Có lẽ cậu ấy cũng giống tôi, bị dính ở một bên trong khi nghĩ rằng những xung đột hiện tại là vớ vẩn. Chúng tôi chưa bao giờ nói chuyện với nhau trong phòng CLB, và những lần đối thoại trong lớp cũng chỉ là vì bài tập.

Có thể dám chắc rằng Hani là tuýp người mà, dù bằng cách nào đó biết được kế hoạch của Asanuma cũng sẽ giữ bí mật. Tuy vậy cậu ấy hoàn toàn có thể biết được tôi đang lên kế hoạch cho một manga nếu nhìn thấy những gì ghi trong đây. Tốt nhất là tôi nên cẩn trọng. Có lẽ là hơi làm quá nhưng ai biết được?

Miệt mài suy nghĩ, viết rồi lại xóa, rồi đột ngột ngước lên canh chừng. Hani vẫn quay lưng lại phía tôi và tiếp tục cuộc trò chuyện đầy niềm vui nãy giờ.

“Cái gì cơ? Đời nào! Đội bóng rổ trường mình dở ẹc.”

Vậy nghĩa là Hani ít nhất cũng đang tham dự vào cuộc đối thoại phải không? Vậy thì tại sao tôi không thể giũ bỏ cái cảm giác như có ai đang theo dõi mình thế nhỉ? Mà thậm chí nếu cậu ấy có thần thánh tới mức biết tôi đang lên kế hoạch cho một manga đi nữa thì nhìn đằng xa cũng có ích gì đâu?

… Có một điều ở Hani khiến tôi dè chừng như vậy.

Cậu ấy rất thân với chị Kouchi – người đã rời CLB. Đó không phải kiểu quan hệ đàn chị-đàn em thường thấy trong một CLB. Tôi để ý cách họ nói chuyện với nhau rất thoải mái như thể là bạn lâu năm. Chị Kouchi cũng được lòng nhiều bạn nữ khác nên mối quan hệ với Hani thường xuyên là chủ đề bàn tán. Theo những gì tôi biết được thì hai người họ sống gần nhà và đã chơi với nhau từ lúc còn nhỏ xíu. Có lẽ Hani đang quan sát tôi thật – người nắm một vị trí nhất định trong mưu đồ lật đổ ách thống trị của phe “đọc” khiêm kẻ thù của cựu-thủ-lĩnh phe bên ấy chăng? Ừ, có thể lắm, nhưng kiểu gì thì cũng nghe như là bước ra từ trang truyện ấy. Nếu không phải vậy thì tôi cũng bó tay. Chẳng hiểu tại sao cậu ấy phải làm vậy.

Ngổn ngang với những nghi ngờ, tôi thấy Hani nhìn vào điện thoại mà lập tức ra khỏi lớp. Xem ra là mình ảo tưởng rồi, tôi nghĩ mà xấu hổ.

Thế nhưng vào hôm sau, Hani tiếp tục ở lại trong phòng sau giờ tan trường, và ngay khi tôi tự hỏi để làm gì lập tức bị một cái nhìn thẳng. Những người còn lại trong phòng chỉ có ba cậu con trai đang bàn luận về bóng đá, Hani và tôi. Bấy giờ tôi đang lập trung tối đa vào những ý tưởng ghi trong tập còn Hani thì bình thản đọc sách. Mội thứ dần trở nên khó khăn nhưng tôi phải cố để hoàn thành bản nháp cho kịp hạn chót.

Có lẽ hơi khác người bình thường, khi bắt tay vào sáng tác manga tôi sẽ viết lời thoại trước. Đó là cách để tôi có thể mường tượng ra sự giao tiếp giữa các nhân vật và dự đoán họ sẽ ứng xử ra sao với các tình huống mình đặt ra. Khó mà chắc được đó có phải là cách hiệu quả hay không vì thực ra sau đó tôi luôn phải thu ngắn lời thoại để bỏ vừa vào các bong bóng… nên tốt nhất cứ tạm coi là không đi. Vả lại, việc xử lý lời thoại trước cũng là cách duy nhất có thể theo vì tôi khó mà không cảm thấy xấu hổ với việc ngồi vẽ mà có người xung quanh như thế này.

Tôi viết dòng hội thoại chính thức đầu tiên đã được suy nghĩ kỹ trong hai ngày qua. Chủ đề ban đầu không khiến tôi ấn tượng lắm, nhưng chẳng hiểu sa càng viết càng cảm thấy hứng khởi. Tôi cũng nhớ về lời bình luận mình nhận được trong số tháng ba của La Shin. Mỗi đợt sẽ có một họa sĩ manga chuyên nghiệp làm công tác chọn lọc và đưa ra những lời nhận xét cho các bản thảo đoạt giải. Lần này là Yutaka Niiro. Lời bình luận của anh cho tác phẩm của tôi như sau:

“Điểm mạnh: nhịp độ lúc cao trào. Điểm tốt: nét vẽ (Cố lên bạn nhé!). Điểm yếu: lời thoại quá dài. Bạn chắc chắn đang ngày càng tiến bộ. Chúc may mắn trong đợt tới nhé!”

Tôi chưa từng biết tới cái tên Niiro khi biết đó là người sẽ nhận xét mình, nhưng sau khi đọc xong tôi đã xài hết tiền tiêu của mình để tìm mua tất cả những tác phẩm của anh. Trước khi có lời nhận xét này tôi cũng lờ mờ nhận ra lời thoại dài là gót chân a-sin của mình rồi nên lần này sự cẩn trọng phải được đặt lên hàng đầu: từ nào cần bỏ và từ nào hiệu quả hơn có thể sử dụng đã được cân nhắc mà viết xuống tập.

Trong lúc mải mê với những con chữ, một giọng nói chợt cất lên:

“Maya-cchi”

Là Hani. Ngẩng đầu lên tôi nhận ra mấy cậu con trai đã đi mất tự khi nào, để lại tôi và cậu ấy là hai người duy nhất trong phòng. Hani không nhìn tôi mà là vào màn hình điện thoại. Đóng tập lại, tôi trả lời:

“Chuyện gì vậy?”

Cậu ấy giờ mới chịu nhìn tôi. Gương mặt không có lấy một chút biểu cảm.

“Họ biết kế hoạch của Asanuma rồi.”

Không có lý nào phải giả ngu cả, điều đó tôi đã lường trước. Dù Asanuma có bảo đó là bí mật nhưng việc đi khắp nơi hỏi han xem có ai muốn vào hay không chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này. Vậy cũng có nghĩa là Hani thực tế có theo dõi tôi.

“Thế à.”

Với việc bị lộ thì coi như không còn cách nào để chúng tôi có thể tiếp tục vẽ manga bằng tiền quỹ CLB nữa rồi. Ngay từ đầu việc có vẻ Asanuma còn không muốn thông qua ý kiến hội trưởng đã là cái vấn đề. Phát hành manga bằng tiền đóng góp của chỉ những người liên quan, dù nghĩ thế nào thì cũng là một cách tiếp cận quang minh chính đại hơn. Lẽ ra chúng tôi nên làm vậy.

Thở dài như kiểu chịu thua, Hani lên tiếng:

“Maya-cchi trông thật là bình thản nhỉ? Chứ ở đó thì kinh khủng lắm.”

Tôi nhìn chiếc điện thoại trong tay cậu ấy. Dường như vừa có một tin nhắn được gửi tới. Chuyện “kinh khủng” à… tôi hiểu đó có nghĩa là gì.

“Ở bên đó đang có chuyện gì à?”

Hani gật đầu và hơi nhăn mặt.

“Xem ra Asanuma đang bị hành dữ lắm. Ừ, xét về ý định của cậu ấy thì hiển nhiên…”

Khi cái từ “hiển nhiên” được thốt ra tôi không biết nên nghĩ rằng đó là lời mỉa mai xứng đáng giành cho một kẻ mưu tính sau lưng mọi người, hay là lời đồng cảm với quyết tâm của họ dù biết rằng họ sẽ là mục tiêu để đối phương trút cơn thịnh nộ. Chẳng thể nào biết được, thậm chí tôi còn tự hỏi mình đang đứng đâu trong cuộc xung đột này.

“Ừ, tớ hiểu rồi,” Nói xong tôi dọn đồ đạc vào cặp rồi đứng dậy. Trông Hani bất ngờ ra mặt.

“Cậu tính đến đó à? Tốt nhất là tránh đi thì hơn…”

Khá vui vì nhận được sự quan tâm của cậu ấy, xét về việc hai bên không nói chuyện với nhau nhiều nhưng biết đấy… Tôi làm được gì khác nào?

“Tớ chưa quyết định sẽ có giúp cậu ấy hay không, nhưng cũng chẳng thể lờ đi được.”

Khẽ cười, Hani đáp: “Hiểu rồi. Xin lỗi nhưng tớ sẽ đi với cậu.”

Với tư cách là thành viên của phe “đọc” xem ra Hani sẽ không chịu ngồi yên mà để tôi hỗ trợ phe thất thế. Ít nhất thì cậu ấy cũng đã xin lỗi trước.

“Mà Maya-cchi nè, mình cho nhau thông tin liên lạc nhé. Sau này có gì tớ sẽ nhắn cậu một tiếng.”

Gật đầu, tôi lấy ra chiếc điện thoại từ trong cặp.

Nơi sinh hoạt của Cộng đồng Manga là căn phòng trù bị thứ nhất nằm tại tầng hai dãy Chính, chỉ ngay dưới phòng học lớp 2-C của tôi một tầng. Đường đi hiển nhiên là rất ngắn nhưng có cái gì khiến tôi không thể đi nhanh được. Có mà liệu có cần phải nhanh chóng tới cái nơi mà chắc chắn mình sẽ bị ăn chửi không? Hani không nói gì, chỉ theo sát tôi từ phía sau.

Ngay khi tới phòng sinh hoạt và kéo cánh cửa trượt qua một bên tôi bắt đầu hối hận vì quyết định của mình. Ai cũng thấy quá rõ ràng là “cuộc chiến” đã tới hồi kết: Asanuma, Harigaya và Tai bị vây quanh bởi một nhóm con gái đứng thành nửa vòng tròn. Tai đang khóc nấc còn Asanuma thì nhìn chằm chằm xuống đất mà không nói gì. Ngay phía trước họ là một thành viên năm hai tên Shinohara với hai tay khoanh lại. Vừa nhìn thấy tôi cậu ta liền nói:

“Ibara à? Đợi tới khi tụi này xong rồi mới tới hả? Cũng lanh dữ.”

“Không phải. Tôi chẳng biết gì về vụ này cả.”

“Dĩ nhiên là không.” Sau lời mỉa mai Shinohara quay lại mà trịnh thượng chỉ tay vào ba người trước mặt mình. “Vậy thì để tôi nói thẳng ra vậy. Tụi này thì biết hết đấy. Các người tính cuỗm tiền quỹ CLB để làm cái dự án manga rồi lợi dụng nó đá tất cả những người không biết vẽ ra khỏi CLB phải không? Thật tình đấy, các người có thể bần thỉu tới mức nào?”

Sau khi chị Kouchi rời CLB Shinohara ít nhiều cũng được tôn làm thủ lĩnh phe “đọc”. Ừ thì biết cả rồi đấy, nhưng có cần phải nói bằng cái giọng đó không?

‘Đừng có nói bậy. Asasanuma chỉ muốn Cộng đồng Manga không gây khó dễ trong việc sáng tác manga và đã nói rằng sẽ xin sự đồng ý của hội trưởng Yuasa. Như vậy mà gọi là cuỗm à?”

“Hội trưởng á?” Shinohara lẩm bẩm rồi cười toe toét. “Chị ấy rời CLB rồi. Cần tập trung ôn thi gì ấy. Bộ không biết sao?”

“Cái gì…”

Tôi nhìn quanh hòng tìm kiếm sự tồn tại của chị Yuasa. Vậy là chị đã không còn ở đây, hay đúng hơn là mọi thành viên năm ba khác.

Ra là vậy, tôi tự nói với mình.

Cũng như việc Asanuma cố gắng nắm thế chủ động bằng kế hoạch sản xuất manga thì Shinohara và những người khác dường như cũng xúc tiến trong việc thúc đẩy chị Yuasa, người đứng thế trung lập, ra khỏi chức hội trưởng. Đây là thời điểm các học sinh năm ba bắt đầu rời CLB nên sự tình hiện tại cũng không có gì kì lạ. Là hôm qua, hoặc cũng có thể chỉ mới sáng nay thôi mọi chuyện đã xong mà tôi hề biết. Nhìn mà xem, sự là ra vậy rồi mà còn lo về việc có thể vẽ hay không… Tôi đang làm cái quái gì thế này?

Nhìn thấy tôi dao động Shinohara ngay lập tức bồi vào: “Cơ mà bảo tụi này ‘làm khó’ là làm gì hả? Tôi nghĩ chính tụi nó mới phải nhìn lại mình ấy. Lúc nào cũng ra vẻ cao ngạo, rồi nhạo báng những người không biết vẽ nhưng vẫn muốn gia nhập CLB. Giờ thì tụi nó làm như mình là người bị hại khi bị bảo là dẹp cái trò đâm lén sau lưng này đi cơ đấy. Dẹp dùm! Tụi này chỉ muốn làm những gì mình thấy vui. Chỉ cần nói là thích manga thôi cũng đủ để ba mẹ và thầy cô coi tụi này như những con ngốc rồi, vậy thì tại sao tụi này lại phải chịu đựng những điều như thế cả ở trong đây?”

Những thành viên theo phe Asanuma bấy giờ đều nhìn tôi. Mọi ánh mắt đều lạnh lẽo. Dựa vào bầu im lặng này tôi hiểu họ đều đồng tình với tràng mắng nhiếc của Shinohara nhắm vào tôi và Asanuma.

Tôi không coi họ là lũ ngốc. Tất cả những gì tôi muốn là được vẽ, đồng thời với tôi việc coi thường những người không biết vẽ cũng kỳ quặc như phải xin lỗi họ vì mình biết ấy. Không đời nào tôi làm vậy.

… Nhưng có thật thế không?

Có khi nào mà, dù vô tình không nhận ra, nhưng phần tiềm thức trong tôi đã nổi dậy mà làm điều không hay – như lỡ buông ra lời nặng nhẹ hay tỏ thái độ hay không? Không, bình tĩnh nào. Mình biết là mình không làm mà. Sáng tác manga âu cũng chỉ là một trong số những tài năng. Nó chẳng cao quý hơn việc lộn hàng chục vòng qua những chiếc xà hay ghi nhớ toàn bộ sử sách Nhật Bản. Dĩ nhiên là nó quan trọng với chính người sở hữu nhưng với tôi họ sẽ chỉ là đồ ngốc nếu mang ra ba hoa với người khác.

Mày không được nghi ngờ chính mình Mayaka à!

Tốt nhất là đừng để mình mất bình tĩnh bởi những cái nhìn đó. Bây giờ tôi phải tĩnh tâm để nắm rõ tình hình.

“Vậy… ai là tân hội trưởng?”

Shinohara nở tròn mắt. “Cậu không biết á?”

Xem ra là một người tôi quen rồi. Chắc chẳng phải Asanuma đâu nhỉ? Shinohara giơ tay mà chỉ vào tôi.

“Tớ sao?”

“Không. Đằng sau cậu.”

Tôi quay lại. Người đứng ở đó là bạn cùng lớp, một cô gái có vẻ ngoài rụt rè mà rõ là không như thế chút nào và là người bước vào phòng ngay sau tôi. Hani giơ tay làm dấu hiệu xin lỗi trong khi tôi lặng như phỗng.

“Xin lỗi nhé Maya-cchi. Thật không dễ để nói với cậu.” Đoạn cậu ấy bước lại gần Shinohara mà hỏi: “Họ có chấp nhận không?”

“Tất cả.”

“Tốt. Vậy nói cho Maya-cchi nhé.”

Xem ra họ đang nói về thứ gì đó như lệnh trừng phạt giành cho phe nổi dậy. Với một biểu cảm thoải mái hơn khi nãy, Shinohara bắt đầu nói:

“Tụi này đã nhất trí trước khi cậu đến đây.”

“Tụi tớ không được vẽ nữa phải không?” Tôi nói.

“Nếu các người muốn vẽ thì cứ vẽ, tụi này không cản.”

Hơi bất ngờ với lời tuyên bố tôi liền quay về hướng Asanuma, tuy nhiên cậu ấy vẫn cứ vậy. Có lẽ hiệp định chưa chỉ dừng ở đó.

“Cái manga ấy dù gì thì cũng chết yểu mà thôi. Các người nói thì hay lắm nhưng tụi này thừa biết Ibara là người duy nhất từng làm được cái gì ra hồn. Muốn thử thì cứ việc. Hay là để tôi viết dùm đơn xin trợ cấp luôn nhé? Nếu không hoàn thành được đúng thời hạn thì ít ra tụi này cũng được một phen cười đã đời, và các người dĩ nhiên cũng phải chịu trách nhiệm vì lãng phí tiền quỹ mà rời CLB dùm.”

Thu ngón trỏ vào, Shinoraha lần này lại úp bàn tay trước ngực.

“Còn nhiếu trong một-phần-triệu khả năng mà làm được đi… ờ vậy thì phúc cho các người! Tụi này sẽ để các người muốn làm gì cái CLB này cũng được, và một CLB mới sẽ được lập nên và chơi theo luật của tụi này. Vậy nhé.”

Rồi hiểu. Ngày này rốt cuộc cũng đã tới.

Tôi có dự cảm này cũng một thười gian rồi. Vết nứt giữa hai bên đã trở nên quá lớn để có thể hàn gắn. Dù thế nào thì đến cuối cùng CLB cũng sẽ phân làm đôi.

Tiếng vỗ tay cảu Hani khiến tôi thoát khỏi dòng suy nghĩ.

“Tớ chắc rằng cậu hiểu chuyện sẽ đi đến đâu Maya-cchi ạ. Xin lỗi vì tất cả. Giờ thì chúng ta cứ làm những gì phải làm thôi.”

Shinohara lấy ra một tờ giấy và phe phẩy trước mặt Asanuma.

“Về vụ đơn xin trợ cấp thì tụi này có sẵn ở đây rồi. Điền các thứ, ký tên và hỏi ý kiến thầy phụ trách CLB tụi này cũng làm luôn rồi. Cậu chỉ việc ghi số tiền và mục đích sử dụng vào là xong Asanuma ạ.”

Nghe gọi tên, Asanuma cuối cùng cũng chịu ngước lên mà nhìn vào lá đơn đầy lo lắng, nhưng rồi chỉ chầm chậm lắc đầu.

“Tôi chưa quyết định số tiền. Tụi này chưa nhất trí về số trang sẽ vẽ…”

“Ồ, thôi nào. Không cần phải lo chuyện đó. Nếu không đủ thì mình nộp thêm cái khác thôi. Mười ngàn yên nhé. Bắt đầu luôn là bước quan trọng nhất mà.” Hani lên tiếng.

Như thể bị bùa lú từ giọng nói ngọt ngào kia, Asanuma run rẩy bước về phía trước. Shinohara cũng có sẵn trong tay một cây bút mà đưa cùng với lá đơn. Asanuma cầm cây bút đầy thận trọng, nhung khi chuẩn bị viết thì chẳng hiểu sao cậu ấy đứng đờ như bị cái gì ngăn lại.

“Sao vậy? Sợ à?” Shinohara khích tướng, và tôi có cảm giác mình vừa thấy một tia giận dữ thoáng qua đôi mắt của Asanuma trước khi cậu ấy bắt đầu viết.

Tôi chỉ có thể nhìn những gì đang xảy ra trong sự rời rạc của nhận thức. Rõ ràng có điều không ổn nhưng tôi chẳng thể nghĩ ra đó là cái gì. Mọi thứ đang lao đi quá nhanh chăng? Rốt cuộc thì một câu hỏi cũng được thành hình: tại sao Hani lại gấp gáp trong việc hoàn thành lá đơn thế nhỉ? Nếu bị điền vào thì chuyện gì sẽ xảy ra? Chúng tôi có vẫn được vẽ không… Không, vớ vẩn quá! Đó không phải vấn đề… Nãy Shinohara đã nói gì nhỉ? Tôi tuyệt vọng trong mớ suy nghí và ký ức lẫn vào nhau như bòng bong hòng nhớ lại những từ đó. Dường như đã có một câu thế này.

… và các người dĩ nhiên cũng phải chịu trách nhiệm vì lãng phí tiền quỹ mà rời CLB dùm.

“Khoan đã!”

Tôi lập tức hét lên để ngăn Asanuma nhưng lá đơn đã kịp hoàn thành. Cái tôi nhận được chỉ là ánh mắt trừng trừng khi cậu ấy quay lại, và một giây lơ đễnh là quá đủ để Hani giật lấy lá đơn…

Vậy đấy, hy vọng cuối cùng trong việc ngăn CLB tan đàn xẻ nghé đã bị dập tắt. Chúng tôi lẽ ra đã có thể từ bỏ dự án áng tác manga, không bao giờ lên kế hoạch mà không thông qua mọi người và dần dà hy vọng những lứa sau sẽ hàn gắn lại với nhau. Còn giờ đây, bị đánh tiếng là đã xin tiền quỹ rồi thì đừng hòng lấy cái lý do thậm chí cái manga ấy còn chưa thành hình để thương thảo về thời gian, và dù chúng tôi có không chạm tới một đồng thì vẫn sẽ bị gắn vào cái tội “không sử dụng tiền quỹ một cách hiệu quả” mà thôi.

Tôi vốn không bao giờ ghét một ai bên phe “đọc”, và thậm chí cũng chẳng coi mình là thành viên cốt cán của phe “vẽ” hay bất cứ cái gì hết. Thế nhưng lần này họ đã chơi quá độc. Nếu muốn chia CLB ra ngay từ đầu thì họ có thể tự tách hoặc bảo với tôi và Asanuma làm điều đó. Nhưng không, họ làm ra thế này là để sỉ nhục chúng tôi hết mức có thể. Tôi trừng mắt nhìn Hani nhưng cậu ta đã không còn hướng về mình, mà chỉ nhẹ nhàng bỏ lá đơn vào cặp trước khi bước ra khỏi phòng.

“Được rồi. Chúc các cậu may mắn. Tớ sẽ đi xin chữ ký của thầy.”

Nếu tôi… ngay bây giờ có thể đuổi theo mà tát con nhỏ ấy một cái rồi xé lá đơn đi… Liệu điều đó có cứu Cộng đồng Manga khỏi sự sụp đổ hay không?

… Điều đó chỉ càng làm tệ hơn. Trong căn phòng bấy giờ đã yên lặng, tất cả những gì tôi có thể nghe là tiếng thổn thức của thành viên năm nhất Tai, cho tới khi cô bé có thể nói mà không cần biết ai đang ở xung quanh.

“Em xin lỗi chị ơi. Em thật sự xin lỗi!”

4.

Tại sao mình lại vẽ manga nhỉ?

Giờ tan học ngày thứ tư ấy, dù bị áp đảo bởi Shinohara và đồng bọn nhưng khi nghe tôi hỏi rằng có nên hủy bỏ dự án không thì Asanuma vẫn trả lời một cái “Không” rành mạch.

“Nếu tụi mình hoàn thành kịp thì Shinohara sẽ rời CLB. Cậu thấy vậy có ổn không?”

Tôi biết đó là câu hỏi thừa thãi vì không họ thì chính chúng tôi sẽ là kẻ bị đá ra. Nghe vậy Asanuma liền cười và đáp lại, trông hơi miễn cưỡng.

“Vậy càng tốt chứ sao? Nêu con đó thực lòng muốn đuổi tụi mình thì tớ không phiền trả lại đúng như vậy.”

Tôi không vẽ manga để đẩy Shinohara khỏi Cộng đồng Manga… nhưng lý do vì sao tôi vẫn cầm bút thì có hỏi cũng chẳng biết phải đáp sao cho trọn. Tại sao lại lạ đến thế? Trong khi hôm qua tôi tưởng như là đã biết?

Sau tất cả, biết hay không thì dự án vẫn tiếp tục như dự kiến.

Tổng thể thì còn xa mới hoàn thành như lời thoại thì coi như xong. Thế nhưng, dù bao nhiêu lần nhìn vào những gì mình viết ra tôi vẫn không thể có cảm giác thỏa mãn. Một cảm giác tựa như déjà vu – ờ thì vì đó là câu truyện về bản thân cơ mà, nhưng cái chính là tôi không thích những gì mình đang làm thì phải. Từ chối vẽ cho tới khi mọi lời thoại đều hoàn hảo như ý chắc phải tốn chục năm quá. Xem ra chỉ còn cách tới đâu hay tới đó vậy.

Tôi chính thức bắt tay vào vẽ trong giờ tan học ngày thứ năm. Dù cơ bản kinh phí đã được chốt nhưng hiển nhiên khó mà cho ra sản phẩm từ đầu tới đuôi với chỉ mười ngàn yên được. Cũng vì vậy mà việc ước tính số trang lại càng cần thiết… hay đúng hơn là Asanuma ghét cái ý nghĩ phải thay đổi kế hoạch do sự áp đặt từ phía Hani. Hơn hết thảy tôi thực cũng không chắc thứ mình vẽ ra có đủ tốt để cho người ta xem không nữa.

Dù còn bừa bộn nhưng chí ít công đoạn chia khung tranh và thêm bong bóng thoại vào đã được hoàn thành nên tất cả những gì còn lại đúng nghĩa chỉ là vẽ. Đến bước này rồi thì phòng học hay thư viện coi như bỏ. Ở nhà, như đã nói, tôi phải loại vì không muốn ba mẹ lo. Vác lên phòng sinh hoạt của Cộng đồng Manga thì chả khác nào công khai thách thức phe bên kia nên lựa chọn duy nhất có thể là phòng Địa chất của CLB Cổ Điển. Tôi thực sự không muốn bên đó bị động chạm bởi chuyện bên này hết mức có thể nhưng… thôi kệ… dù sao thì có phải lần đầu đâu?

Hôm nay chỉ có Fuku-chan xuất hiện. Bình thường những dịp như thế này tôi sẽ rất lấy làm cảm kích… nhưng hôm nay có việc. Vả lại hình như cậu ấy cũng không rảnh rang gì.

“Hây!”

“Hihi.”

Chúng tôi chỉ cười với nhau như vậy. Ngồi xuống một cái bàn hơi xa nhau chút tôi lấy ra quyển tập ký họa. Vẽ phác thảo lên thẳng giấy rồi sau đó đặt thêm một lớp giấy để vẽ chi tiết là quá trình lý tưởng vì điều đó sẽ khiến bước vẽ chi tiết trở nên dễ dàng đi nhiều. Vấn đề ở chỗ giấy và khung cố định đều to và khá cồng kềnh để có thể mang theo mà không bị ai dòm ngó, và… hơn hết giấy chuyên dụng không phải rẻ. Vì vậy tôi đành phải vẽ phác trên tập.

Bắt đầu thôi.

Dường như mỗi đường nét lại đi kèm với một lời cầu nguyện, tôi cẩn trọng vẽ lên khung tranh. Xin thần linh giúp con khiến cho nó đủ hay. Con biết mình vẫn còn yếu kém nhưng đang cố hết sức. Ít nhất lần cố gắng gần nhất của con đã được công nhận nên… cầu thần linh cho lần này cũng như vậy…

Tiết trời xuân tiếp tục những chuyển biến chậm rãi của nó để vào hạ, mà khiến một làn gió thanh bình ùa vào phòng qua ô cửa sổ mở toang. Những đường tôi vẽ thẳng tắp mà không cần tới thước. Những cung tôi họa cũng mượt mà chẳng cần tới com-pa. Nhân vật trong truyện sẽ được mô tả đơn giản với đôi mắt tí hi như những con búp bê cầu nắng. Mọi thứ như dần dần thành hình.

Một điểm dở nữa mà tôi phải thừa nhận chính là việc vẽ trên cùng quyển tập dùng để phát triển lời thoại. Tôi vốn muốn làm mọi thứ trong một quyển tập vì ngại mang nhiều thứ trong cặp. Ban đầu thì không sao vì dù gì đó cũng là phần bắt đầu, nhưng tới trang ba hay bốn thì tôi phải lật qua lật lại để kiểm tra lời thoại và càng ngày càng trở nên phiền phức. Chắc chắn lần sau tôi sẽ chia ra hai quyển đàng hoàng.

Chậm mà chắc tôi tiến từng bước một. Không may là những lúc như thế ý nghĩ khó chịu từ cái chủ đề “Cộng đồng Manga” mơ hồ mà Asanuma đã giao cho tôi lại càng lớn dần mà đè nặng trên từng khung tranh. Tôi cũng cố gạt ra trong đầu ý nghĩ rằng đứa con tinh thần mình đang ấp ủ sẽ đá Shinohara ra khỏi CLB để đầu óc mình chỉ toàn tâm toàn ý cho manga. Có lẽ những cảm giác đó chỉ là tạm trốn đi, mà chực chờ quay lại như thác lũ mỗi khi tôi dừng bút.

Tiếp tục vẽ. Tiếp tục lật qua lật lại để kiểm tra khung tranh và kỹ hơn nữa là diễn tiến truyện, rồi lại tiếp tục vẽ. Đã như thế này bao lâu rồi nhỉ? Đột nhiên tôi phải dừng bút lần nữa vì một sự rung nhẹ.

Ai đó vừa nhắn tin. Mở cặp rồi lấy chiếc điện thoại ra, và trước sự ngạc nhiên của tôi đó là Hani. Tin nhắn chỉ vỏn vẹn một câu.

Tới đây càng sớm càng tốt.

Nếu là Hani gửi thì xem chừng Cộng đồng Manga lại có biến và cậu ta muốn tôi ở đó. Tôi phỏng ra vài suy đoán về những gì sẽ xảy ra nhưng chả có cái nào coi bộ tươi sáng cả. Chẳng lẽ mâu thuẫn lần này lớn đến nỗi trở thành ẩu đả và ai đó bị thương ư? Tôi bật dậy ngay lập tức, làm cái ghế trượt ra sau mà gây nên một tiếng két.

“Á! Hết cả hồn.” Âm thanh vang lên từ bên kia phòng.

Fuku-chan không phải là người duy nhất bất ngờ, vì chính tôi còn quên mất sự hiện diện của cậu ấy.

“Xin lỗi nhé. Có người mới nhắn tin cho tớ.” Tôi lấy cớ rồi nhanh chóng đóng quyển tập lại, và để chắc ăn thêm vào: “Coi dùm tớ!”

Nghe vậy cậu ấy liền nhìn với vẻ mặt khó hiểu. “Cậu muốn tớ coi cho cậu?”

Còn lâu!

“Không, ý tớ là trông hộ tớ.”

“Trồng tức là coi ấy hả?”

Tôi cảm thấy cuộc nói chuyện ngớ ngẩn vì cách dùng từ tệ hại của mình sẽ chẳng đi đến đâu cả, nhưng không còn thời gian nữa. Lao ra khỏi phòng Địa chất, tôi chạy bằng tất cả sức lực của mình.

Nơi cần đến đã đến, nhưng chẳng có gì bất thường cả.

Phe “đọc” vẫn ngồi ở nửa trước còn nửa xong giành cho phe “vẽ” như mọi khi. Mọi người đều hoặc là đọc truyện hoặc là tán gẫu. Dĩ nhiên không khí thì vẫn u ám như vậy nhưng chả có vẻ gì là một cơn tam bành vừa nổ ra cả.

Shinohara đang ngồi trên cái bàn ở trung tâm phe “đọc” mà cười nói với bạn bè. Mặt khác Asanuma thì không có ở đây. Cậu ấy vẫn còn bị sốc vì cuộc hành hạ hôm qua hoặc là bận việc gì khác chăng? Tôi không biết. Phần còn lại của phe “vẽ” trông không tới nỗi sầu thảm nên có lẽ chưa có gì nghiêm trọng xảy ra trước khi tôi đến cả.

Hani là người mình cần mình. Đảo mắt quanh phòng tôi không nhận ra sự có mặt của cậu ta. Nhìn thấy tôi, Shinohara hỏi: “Tìm ai à?”

“À ừ.”

“Asanuma không có ở đây.”

Một trong những thành viên năm hai ngồi gần đó khẽ nhếch mép. “Chắc đang khóc ở chỗ nào rồi,” nhưng Shinohara không tỏ ý muốn phụ họa. Tôi muốn tìm Hani nhưng nói ra ở đây rất có thể sẽ bị hiểu lầm. Có lẽ cứ lờ đi vậy.

“Vậy à. Cám ơn nhé.”

Xung quanh tôi là những tiếng khúc khích. Tôi cũng không chắc, nhưng hình như trong số đó không có tiếng của Shinohara.

Nếu Hani không ở trong phòng sinh hoạt thì khả năng còn lại chỉ có thể là lớp 2-C vì chúng tôi cùng học ở đó. Lẽ ra phải tới đó trước chứ nhỉ. Mà thôi, chắc ăn tôi gửi cho cậu ta một tin nhắn.

Tới phòng sinh hoạt nhưng không thấy cậu. Tớ phải tới đâu?

Đi ra ngoài phòng trù bị số Một tôi chờ khoảng vài phút nhưng không có tin nhắn hồi đáp. Thôi thì cứ đi luôn cho nhanh vậy, nghĩ thế tôi liền đi tới cầu thang mà hướng về phòng học. Tuy vậy khi tới đó tôi vẫn không tìm thấy Hani. Chỉ có tầm năm học sinh trong phòng, vài người trong số đó là lớp khác và tất cả đều ngồi quanh một cái bàn. Gần cửa ra vào có vài cô bạn đang trò chuyện nên tôi bèn hỏi: “À, cậu có thấy Hani-san ở đâu không?”

“Honey ấy à? Tụi tớ ở đây nãy giờ nhưng không thấy cậu ấy?”

Tôi không hiểu vì sao cậu ta lại được gọi là “Honey” [note3045] , chẳng hợp với tính cách một chút nào… Nhưng thôi điều đó không quan trọng. Rõ là có cái gì không bình thường. Nếu không phải phòng sinh hoạt lần phòng học thì cậu ta muốn tôi đến đâu mới được? Tôi còn làm ở thư viện nên cũng có thể… nhưng thật sự tôi chẳng nghĩ là ở đó chút nào.

“Cậu tìm Honey à?”

“Không hẳn. Cậu ấy gọi tớ tới.”

“Tới đây à?”

“Cũng không chắc nữa. Không sao, tớ sẽ đi tìm chỗ khác. Cám ơn nhé.”

Rời khỏi phòng học tôi lại nhìn vào màn hình điện thoại. Chẳng có gì hết. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Nếu không gặp được Hani thì xem ra chẳng còn cách nào để tôi biết. Lẽ ra tôi nên lấy cả số di động [note3046] .

“Thôi thì về làm tiếp vậy.”

Tôi trở về phòng Địa chất mà hoàn toàn chẳng hiểu gì.

Hành động đầu tiên khi bước vào phòng của tôi là hét lên:

“Quyển tập của tớ!”

Trên bàn lúc này đang trống không. Cái quái gì thế này! Nó biến đi đâu được chứ?

Fuku-chan vẫn ngồi làm bài trong phòng. Nghe tiếng tôi cậu ấy bất giác làm rớt cây bút chì kim xuống đất.

“Cậu… cậu làm tớ sợ lần hai rồi đó. Chuyện gì vậy?”

Trước khi đi tôi đã nhờ Fuku-chan trông dùm quyển tập nhưng do dùng từ không tốt nên cậu ấy hiểu lầm là cho phép mình coi cuốn tập được không… nhưng rõ là tôi đã đính chính rồi mà? Chẳng lẽ cậu ấy thực sự không hiểu sao?

“Fuku-chan này, cậu có giữ cuốn tập tớ để trên bàn không?:

“Không. Dĩ nhiên rồi.”

“Vậy thì nó ở đâu mới được? Sao kì vậy?”

Khi tôi bắt đầu lục trong cặp thì Fuku-chan lên tiếng đầy lo âu. “Ưm… vậy họ không phải là người nhờ cái bạn ấy tới lấy tập dùm sao?”

Bao nhiêu máu cứ như vừa vắt kiệt khỏi người, tôi chỉ biết ngẩng lên nhận thua. Cậu ấy không có vẻ gì là đang giỡn cả.

“Không.”

“… Ôi trời.” Fuku-chan lập tức cúi đầu xuống. “Là lỗi tớ. Một bạn nữ tới đây nói với tớ là được cậu nhờ mà lấy cuốn tập đi mất rồi. Cậu đã bảo tớ trông hộ mà lúc đó tớ lại không hỏi kỹ.”

Vậy là có người trộm ư?

“Khi nào vậy?”

“Lúc đó tớ vẫn đang làm bài nên không rõ… nhưng chắc chắn là không lâu sau khi cậu rời đi.”

“Ai lại làm thế nhỉ?”

“Tớ không để ý kỹ, nhưng cậu ta không phải người tớ quen. Trông dáng vẻ khá là gấp gáp mà hỏi tớ rằng cuốn tập của cậu có ở đây không.”

Là Hani. Không thể khác được. Cậu ta đã nhắn tin nhằm nhử tôi ra khỏi phòng Địa chất rồi nhân cơ hội lấy quyển tập đi. Tôi không hề nghĩ tới việc này. Sự bấn cẩn ấy đã khiến tôi trở thành mục tiêu quá dễ dàng.

“Nhìn cũng hiền lành… trời ơi vậy mà tớ cứ thản nhiên chỉ về phía bàn cậu. Tớ đúng là ngu mà!”

Đó không phải lỗi cậu ấy… chẳng ai nghĩ rằng chuyện này sẽ xảy ra cả. Thậm chí cả cái vụ chiếc bánh sô-cô-la bị lấy trộm mà chúng tôi đã rất nhanh chóng đoán được do ai và tại sao cũng không mang lại hậu quả gì nghiêm trọng. Cậu ấy đã đền bù cho tôi. Tuy nhiên lần này lại khác, tôi lắc đầu khá mạnh.

“Không phải lỗi cậu đâu Fuku-chan. Thực ra nhờ cậu có ở đây nên tớ đã biết kẻ lấy nó là ai rồi. Hồi nãy tớ có hơi to tiếng, xin lỗi nhé.”

Kéo cái ghế cạnh mình ra, tôi ngồi xuống để giữ bình tĩnh.

Hani thuộc phe “đọc” nên xem như đứng ở hai chiến tuyến trong Cộng đồng Manga, dù vậy ở trong lớp chúng tôi vẫn giữ mối quan hệ ở mức bình thường. Không phải là tôi tin cậu ấy hay gì – từ ‘tin tưởng” là quá hào

phóng dành để mô tả mối quan hệ giữa chúng tôi. Có lẽ chính Hani cũng nghĩ vậy khi quyết định không tự mình báo cho tôi biết việc trở thành tân hội trưởng… và rồi lại thế này đây. Xem ra lời đề xuất trao đổi địa chỉ hộp thư ngày hôm qua nhằm “có tình hình gì ở Cộng đồng Manga thì tớ báo cho” chỉ là một cái cứ quá hợp lý để khiến tôi ra khỏi phòng. Cơ bản cậu ta luôn theo dõi và chực chờ cơ hội để cuỗm đi quyển tập.

Nhưng tại sao?

Tại sao cậu ta lại phải lấy nó? Tôi chỉ nghĩ được một lý do duy nhất: vì Hani muốn phá hủy dự án của Asanuma. Một cái bẫy cho tôi và một cú lừa cho Satoshi là kết quả của sự không muốn tôi hoàn thành nó! Mọi thứ như đang đuổi bắt nhau mà cuồn cuộn trong đầu – mối mâu thuẫn chẳng đáng có những hai phe, một manga được dùng làm vũ khí, âm mưu lật đổ cựu hội trưởng và vụ mất cắp lần này. Tại sao? Tại sao chuyện lại thành ra thế này? Tại sao tôi lại là người chịu trận chứ? Cuốn tập có nghĩa lý gì đâu? Mất thì viết rồi vẽ lại mấy hồi nhưng thứ làm tôi đâu đớn nhất chính là việc Hani chứ không ai khác đã trộm nó. Tôi không tin tưởng cậu ta, chúng tôi không thân nhau nhưng tới mức phải hại nhau thì…

"Mayaka. Mayaka!"

Tôi bị kéo trở về với thực tại. Fuku-chan đã rướn người về phía trước mà chăm chăm nhìn.

“Cậu không sao chứ?”

Tôi muốn khóc. Tôi muốn khóc thét lên để được Fuku-chan vỗ về… nhưng lúc này còn quá sớm để chịu thua.

Hít thở một hơi thật sâu. Bầu tâm trí dù còn hỗn loạn trong tôi đang cố thuyết phục mình đây chỉ là một trò đùa quái ác, một cơn ác mộng hay một hiểu lầm gì đó. Không may tôi đủ nhận thức để biết điều đó là không thể.

“Cuốn tập đó quan trọng với cậu lắm phải không?” Fuku-chan hỏi với biểu cảm đầy nghiêm trọng.

“Cùng không hẳn… Tớ đang vẽ trong đó nên không muốn ai xem.”

“Con nhỏ đó ăn cắp manga của cậu?”

Tôi lắc đầu. Đó chưa phải là sản phẩm hoàn thiện để có thể gọi là manga. Nó chỉ là tập hợp các lời thoại, điểm mấu chốt của câu truyện và vài nét phác thảo – nhưng làm sao để giải thích cho cậu ấy hiểu đây? Thấy tôi không nói gì Fuku-chan thu người lại mà đặt tay lên bàn.

“Tớ sẽ lấy nó về. Con nhỏ đó có thể ở đâu cậu biết không?”

“Tớ khá chắc chắn đó là người quen… thôi không sao đâu.”

“Tớ sẽ không nói đó là nghĩa vụ hay gì cả, nhưng nó làm tớ khó chịu tới mức không thể bỏ qua được. Đó là ai?”

Tôi khẽ lắc đầu. “Cậu không làm sai điều gì cả, mà chuyện bị làm to ra thì cũng không hay gì nên… tớ không muốn cậu phải bận tâm về mấy thứ vớ vẩn này.”

Đấy. Lẽ ra tôi cũng không nên vẽ ở đây. Giờ thì xem mình đã làm tình làm tội người khác thế nào này. Vẫn nhìn xuống sàn tôi nghe Fuku-chan khẽ nói: “Mayaka… tớ muốn được bận tâm mà.”

“Tớ biết…”

Fuku-chan bâng quơ nhìn vào khoảng không một thời gian rồi mới lên tiếng.

“Tớ biết mình khó có thể giúp gì nhiều nhưng hãy kể cho tớ. Mọi chuyện. Tớ hiểu bây giờ mà đối mặt với họ thì chuyện cũng chẳng sáng sủa hơn. Tụi mình cùng nghĩ xem có cách nào khác để lấy lại cuốn tập của cậu không nhé.”

Có lẽ dù buồn nhưng lúc này tôi đang cười.

“Cậu thực nghĩ mình phải có trách nhiệm ấy nhỉ.”

“Ừ, phải vậy. Đã biết từ trước là cái Cộng đồng Manga như thế nào rồi mà tớ vẫn để bị dụ.”

Tôi chưa từng thực sự chia sẻ với Fuku-chan mọi chuyện về nơi đó. Tôi không muốn cậu ấy lo lắng… nhưng oái oăm là giờ đây khi phải kể tất cả thì tôi lại thấy bản thân an bình đến lạ.

5

Tôi kể cho Fuku-chan về những gì đã diễn ra cho tới hiện tại. Về việc Asanuma đã nhờ hỗ trợ dự án của mình vào thứ hai. Về việc cái manga này nếu hoàn thành sẽ là công cụ cho cậu ấy nắm thế thượng phong trong CLB. Về việc mà tôi, để ước lượng số trang vẽ mà xin được gia hạn cho ít ngày.

Tôi cũng kể về việc sau giờ học ngày thứ ba mình có cảm giác rằng bị theo dõi bởi Hani khi đang lên ý tưởng trong phòng học. Cuộc xung đột lên đến đỉnh điểm vào ngày thứ tư khi kế hoạch của Asanuma bị bại lộ, và cả việc Hani đã trở thành tân hội trưởng trước khi tôi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Và về ngày hôm nay, về cái tin nhắn từ Hani đã khiến tôi rời bỏ phòng mà để quyển tập của mình bị lấy đi.

Nghe xong Fuku-chan vẫn im lặng và trầm ngâm dù tôi đã cố vận hết trí óc để sắp xếp mọi sự cho đúng thứ tự rồi. Cuối cùng cậu ấy chỉ cười mà nói: “Ít ra giờ cậu biết là mình bị theo dõi thật.”

Đúng thế. Tới tận hôm qua tôi vẫn làm mọi thứ trong phòng học lớp 2-C. Nếu không trực tiếp theo đuôi thì làm sao Hani biết được tôi lại chọn một nơi biệt lập như phòng sinh hoạt CLB Cổ Điển phải không?

“Nếu tiếp tục vẽ trong phòng học có lẽ chuyện này đã không xảy ra.”

“Tớ không chắc,” Fuku-chan nói mà khoanh tay lại, rồi lại xoắn vài lọn tóc trước khi tiếp tục. “Cậu có nói là vào thứ tư, khi Hani báo tin thì cũng đi theo cậu đúng chứ?”

“Ừm. Cậu ta bảo là Asanuma đang bị dồn vào đường cùng nên tớ liền đi tới phòng sinh hoạt của Cộng đồng Manga. Cuộc xung đột là điều có thật.”

“Và lúc đó tớ đoán là cậu vẫn để cuốn tập trong phòng nhỉ?”

Vậy sao? Tôi cố nhớ lại.

Dù lúc đó chưa vẽ gì nhưng tôi sẽ không để quyển tập tuềnh huềnh như thế. Chắc chắn tôi đã bỏ vào cặp, rồi mang theo khi ra khỏi lớp…

Chờ đã, không! Vì tính sẽ quay lại để làm tiếp nên điều đó đã không xảy ra.

“Tớ có bỏ lại vào cặp nhưng không mang theo.”

“Vậy là hôm qua cậu ta đã có cơ hội trộm nó rồi.”

Tôi hiểu. Đó là chuyện đã không xảy ra nhưng Fuku-chan rất có lý. Lúc ấy chỉ có hai chúng tôi trong phòng nên tất cả những gì cậu ta cần làm là nán lại một chút tới khi tôi đi khỏi, và việc lấy đi quyển tập sẽ dễ như ăn bánh.

Tôi bất giác vụt lên một tiếng “Tại sao…”

Fuku-chan gật đầu đồng tình. “Chính xác là chỗ đó. Tại sao. Sao cậu ta lại phải trộm nó vào ngày hôm nay?”

“Để phá hoại kế hoạch của Asanuma thế thôi? Chứ nếu không thì còn nguyên do nào khác nhỉ?” Tôi đáp có phần bực dọc.

Tuy vậy Fuku-chan chỉ lắc đầu. “Tớ không nghĩ vậy. Từ lúc được nghe rõ ngọn ngành thì tớ đã có một suy nghĩ thế này: chẳng phải nó khá giống với bài văn của Houtarou cách đây ít lâu sao?”

Oreki?

“Cách đây ít lâu” là ý gì?

Fuku-chan và Chi-chan… à rồi, bài cảm nhận văn học của Oreki. Nó thú vị đấy… và thực sự do quá nhiều chuyện xảy ra mà ký ức đó như từ lâu lắm rồi. Không lầm thì bài viết bàn luận về việc ai là người đã ngăn Melos – nhân vật chính trong tác phẩm “Chạy đi, Melos” – trở về cung điện. Tôi chẳng tìm ra giữa điều đó với tình huống của tôi có điểm nào tương đồng.

“Ý cậu là giống chỗ nào?” Tôi hỏi.

“Về mối liên hệ giữa Dionysus và bọn cướp ấy.”

“Dionysus là thần rượu nho.”

“À ờ, lộn. Ý tớ là Dunamis… à thực ra thì không, đó là một thiên thần.”

“Thật á?”

“Tớ nhớ đó là thiên thần của Quyền lực… Mà thôi tạm gọi cái người ấy là ‘ông vua’ đi. Câu chuyện của cậu khiến tớ nhớ đến lời bình luận của Houtarou về quan hệ giữa ông vua đó với bọn cướp.”

Tôi nhớ là Oreki đã không đồng tình với suy nghĩ của Melos rằng chính đức vua là người thuê bọn cướp truy sát mình hòng ngăn anh quay lại.

“Và điều đó liên hệ gì đến tớ?”

“Cậu có nhớ cái luận cứ theo sau không? Houtarou viết rằng vì ông vua vốn không tin Melos sẽ quay lại nên chẳng lý nào phải ngăn chặn điều đó xảy ra. Một phát hiện rất-Houtarou và đây cũng là điểm tớ thấy ấn tượng nhất.”

Tôi cũng cười.

Rồi cậu ấy tiếp tục: “Thế nên đây là điều bản thân tớ nghĩ. Dù Melos có trở lại cung điện đúng thời hạn thì ông vua ổng cũng đâu có mất gì? Melos có lẽ sẽ không quay lại, nhưng nếu một phần triệu trường hợp mà anh ta quay lại thì ông vua chỉ đơn giản là hủy bỏ lệnh hành hình. Thế đấy, nếu nhìn trên phương diện này thì rõ rành rành người thuê bọn cướp không phải là ông vua.”

Tôi hiểu ý cậu ấy. Nếu nhà vua vẫn muốn trung thành với phương châm “không thể tin một ai” thì phải để Melos thử thách nó một cách quang minh chính đại, nhưng chuyện đó so với chuyện thực tế thì liên quan gì nhỉ?

“Giờ quay việc chuyện của cậu,” Fuku-chan nói. “Hani có vẻ như không tin rằng Asanuma sẽ hoàn thành được kế hoạch của mình. Và vấn đề sâu xa hơn là dù nó có hoàn thành đi nữa thì hệ quả cũng chả ảnh hưởng gì lớn tới cậu ta phải không?”

“Ý cậu chả ảnh hưởng là sao? Nếu manga được hoàn thành thì Hani và những người cũng phe sẽ bị ép rời CLB mà?”

“Và chính Hani lại là người đưa ra đề xuất đó.”

Ừ thì, nhưng…

Fuku-chan khẽ gãi cằm. “Trước đây tớ cũng được nghe một mớ thứ từ Cộng đồng Manga. Thêm chuyện cảu cậu nữa thì tớ đã bắt đầu tin rằng không còn cơ hội để hàn gắn như xưa nữa. Những thứ như theo dõi, trộm cắp rồi “lật đổ”… rõ ràng không ám chỉ một tình trạng bình thường chút nào dù có đem so với CLB nào khác trong trường này. Tớ cũng biết Cộng đồng Manga là một CLB thuộc hàng “khủng” với hơn ba mươi thành viên nếu tính cả số năm nhất mới tham gia đợt này. Dù có bị chia làm hai thì mỗi nhóm tớ đồ rằng vẫn có nhiều thành viên hơn một CLB trung bình. Tớ nghĩ là tân hội trưởng của cậu, Hani ấy, vốn đã có ý định hiện thực hóa điều đó… Mayaka thấy sao? Tớ có hiểu lộn chỗ nào không?”

Fuku-chan có niềm hứng thú gần như với mọi thứ trên đời. Dù đối tượng là gì thì cậu ấy vẫn thường tìm hiểu đến hết mức có thể. Từ khi gia nhập Hội đồng phụ trách chung tôi lại càng cảm thấy cậu ấy tinh tường hơn, nhất là về những thứ liên quan với quá trình thực hiện hay tổ chức hội họp, thậm chí là nắm bắt dự định của người ta. Lấy Oreki làm ví dụ. Oreki luôn tự giới hạn việc tiếp xúc với người khác, nên dù sắc bén trong suy luận thì cậu chàng lại thường thất bại trong việc nắm bắt rõ những thứ như lớp vỏ bọc tâm trạng hay lời tự biện hộ được người ta dùng để bảo vệ chính mình. Fuku-chan nhìn thấy hết, và dù vậy cậu ấy cũng không thay đổi cách đối xử. Cá nhân tôi nghĩ đó mới là tuyệt vời.

Nếu Fuku-chan bảo rằng Cộng đồng Manga hết thuốc chữa thì có lẽ nó thực sự đã như vậy. Nội việc âm thầm khiến cựu hội trưởng phải từ chức đã là một nước đi khiến chúng tôi bước đến điểm-không-thể-quay-lại. Tôi chưa bao giờ nghĩ việc chia làm đôi sẽ giúp ích được gì cho CLB nhưng xem ra Hani thì không như vậy. Có lẽ…

Không, vẫn còn điểm mâu thuẫn.

“Nếu vậy thì chẳng phải cậu ta có thể tự rời khỏi đây mà lập CLB mới chứ đâu cần mất công theo dõi tớ? Hoặc tại sao không đơn giản là chấp nhận sự thật là tụi tớ đang làm manga mà bảo rằng hãy tự đi mà lập một CLB riêng lấy?”

“Cậu nghĩ là dễ vậy sao? Nếu làm cách thứ nhất thì chẳng phải các cậu sẽ xem cậu ta là kẻ cúp đầu chạy trốn hay sao? Cậu ta phải giữ thể diện cho mình chứ? Mặt khác nếu làm theo cách thứ hai – tức là đuổi các cậu đi ấy – làm thế quái nào để hợp thức hóa việc loại thành viên ra khỏi một CLB Manga vì họ… lỡ vẽ manga nào? Đem chuyện này đem nói cho giáo viên phụ trách có khi còn bị chửi ấy.”

Ừ nhỉ, rõ là không hiệu quả.

“Tớ không rõ chỗ này cho lắm,” cậu ấy tiếp tục, “nhưng nếu điều kiện cho các cậu là hoàn thành bất kỳ một kiểu manga nào thì nghe có vẻ đâu đến nổi khó khăn phải không?”

“Đúng vậy. Cũng chỉ là lên ý tưởng, vẽ, rồi dùng bất cứ cái máy in cũ nào để in ra là xong.”

“Nếu kế hoạch thành công tốt đẹp thì phe của Asanuma sẽ giành lại thế chủ động và CLB chính thức chia làm đôi một cách yên bình. Nếu không thì lỗi sẽ hoàn thành thuộc về họ mà thế là quá đủ để khiến họ rời CLB phải không?”

Hoàn toàn đúng, nhưng những chuyện sau đó thì tôi không đoán được.

“Nhưng nếu vậy… nếu Hani giống như vị vua trong câu truyện của Melos thì chẳng lẽ cậu ta thật không có chút lý do nào để trộm quyển tập của tớ? Nếu làm vậy chỉ vì vui thì thật là đáng khinh.”

Tôi không nói là sẽ ổn nếu cậu ta thực sự có nội tình, nhưng nếu chỉ vì ân oán cá nhân thì đừng hòng tôi để yên.

Nhìn xuống sàn, Fuku-chan khẽ lẩm bẩm. “Cậu nói phải. Đó là điều duy nhất tớ trăn trở… Ôi bực tình quá… Nếu Houtarou ở đây thì cậu ấy đã nghĩ ra đáp án cái một. Tại sao cậu ta lại làm vậy? Ăn trộm cuốn tập lợi lộc thì chưa chắc nhưng rắc rối thì đầy rồi đấy.”

Lúc nào Fuku-chan cũng nói cái câu nhảm nhí “Một có sở dữ liệu thì không rút ra được kết luận”. Cậu ấy biết nhiều và cập nhật rất nhanh, nhưng lại luôn tự thuyết phục rằng chính vì lẽ đó mà mình không tìm ra sự thật. Nghe như thể bỏ cuộc trước cả khi bắt đầu vậy. Thế mà giờ đây cũng Fuku-chan lại là người tha thiết muốn hiểu rõ ngọn ngành. Không còn những lời như “Tớ không biết” hay “Tớ không thể làm gì hơn được nữa”. Fuku-chan vẫn vững vàng ở đây, mà tập trung hết mức để suy luận về các khả năng…

Tôi cũng suy nghĩ, nhưng cùng lúc không thể rời mắt khỏi anh chàng này không im lặng.

Cuối cùng cậu ấy cũng lên tiếng, mày có hơi nhướn lên.

“Tui mình chắc chắn sẽ lấy lại được cuốn tập Mayaka à, nhưng… thực ra tớ cũng không hiểu tại sao mình có cảm giác này nhưng mà… tại sao tụi mình không bình tĩnh chờ và xem điều gì sẽ xảy ra?”

Xét cho cùng thì dù Fuku-chan có cố gắng và tôi có tức giận đến đâu thì hy vọng lấy lại quyển tập nội trong hôm nay sẽ vẫn là số không vì nhiều khả năng Hani đã về nhà. Nếu cậu ta chỉ định lấy cho vui thì có khi nó đã nằm trong thùng rác, hóa ra tro hoặc dưới đáy sông rồi. Còn nếu không? Thì hy vọng lấy lại coi như vẫn y nguyên… tuy vậy Fuku-chan lại muốn ngồi đợi.

“Tớ mừng khi thấy cậu tự tin như vậy, nhưng tại sao tụi mình phải chờ?”

Lúc này Fuku-chan lại trở nên rối rắm.

“Ừ thì tớ cũng từng nhìn thấy cậu vẽ rồi nên khá chắc là cậu vẫn có thể tiếp tục dù không có cuốn tập đó phải không? Tớ biết là cậu đang giận. Dĩ nhiên tớ cũng không thể cho qua vụ này, nhưng nếu nhìn dưới một góc độ khách quan nhất có thể thì tất cả những gì cậu phải làm là viết lại những nội dung đã mất trên một cuốn tập khác phải không?”

Đúng vậy. Quyển tập không nói lên điều gì cả, và toàn bộ những gì trong đó chỉ tốn ba ngày để thực hiện. Tạm bỏ qua cảm giác ức chế thì những gì tôi cần chỉ là ba ngày nữa.

“Nghĩ theo hướng đó thì dường như ý định của Hani là câu giờ chăng? Có thể cậu ta muốn đạt được một điều gì đó sau ba ngày liên tiếp theo dõi cậu. Nghĩ mà xem, trong hàng trăm tiểu thuyết trinh thám có tình huống bắt cóc con tin thì nhân vật chính luôn phải chờ thủ phạm chủ động bắt liên lạc đúng không? Hãy kiên nhẫn đợi và quan sát tình hình trước khi quyết định hành động tiếp theo.”

“Ừm, nhưng tớ cũng nghĩ nên cản lại càng sớm càng tốt nếu cậu ta thực sự có âm mưu xấu.”

“Ừ. Nếu điều đó xảy ra tớ sẽ bảo vệ cậu.”

… Cũng như không thể không tự hỏi rằng liệu cậu ấy có thể bảo vệ tôi khi có chuyện xảy ra hay không, thì chính tôi cũng cảm thấy chẳng lý nào mình lại không cho phép bản thân tin nào lời nói ấy. Tôi gật đầu cái rụp.

“Được, tớ hiểu rồi. Tớ sẽ chờ một thời gian, và liệu có tốt hơn nếu ngày mai tớ cư xử với Hani như không có gì xảy ra?”

“Tớ biết là khó, nhưng đồng thời lại có cảm giác là chính Hani sẽ sớm chủ động bắt chuyện với cậu. Dĩ nhiên tất cả chỉ là phỏng đoán. Ôi thiệt tình! Thề có trời tớ ước giá mà Houtarou có ở đây.”

Đúng là nếu Oreki ở đây thì cậu ta sẽ làm được nhiều hơn hai chúng tôi cộng lại.

Nhưng vấn đề là chưa tới một lần tôi muốn ước như thế. Cám ơn.

6

Thứ sáu ngày mười tám tháng năm - đây lẽ ra là một ngày tôi rất chờ mong nhưng mọi thứ lại quá nặng trong đầu.

Vì phải vòng về nhà để lấy chiếc khăn bỏ quên nên tôi đến trường muộn hơn bình thường. Hani-san đã ngồi sẵn trong lớp, nhìn thấy tôi nhưng lờ đi như người xa lạ. Tôi có thể túm vai cậu ta, vừa lắc qua lắc lại vừa lớn tiếng “Trả lại quyển tập đây!” nhưng đã quyết định tin vào lời khuyên của Fuku-chan. Vả lại không khéo lỡ tay lại gây ra tai nạn thì chuyện sẽ càng rắc rối.

Bình tĩnh nào.

Nhưng so với chuyện đối mặt với Hani thì việc phải giải thích cho Asanuma còn căng thẳng hơn. Tôi đã không thể giữ lời hứa sẽ ước lượng số trang cho cậu ấy vào thứ sáu. Đó không phải là thứ có thể thông báo bằng một tin nhắn, thế là tôi bèn chờ tới giờ nghỉ trưa mà đi sang lớp 2-A. Ở đó bấy giờ chỉ có hai tới ba học sinh ở lại dùng bữa trưa, còn lại thì chắc hoặc là ăn xong hoặc là làm những việc khác. Kể cũng lạ - dù chả ai cấm nhưng tôi luôn thấy không thoải mái mỗi khi đi vào lớp của người khác. Khi còn chần chừ đứng ngoài cửa thì tôi bị gọi bởi một nữ sinh mảnh khảnh và rất dễ thương.

“Cậu tìm ai à?”

“A, ừm, Asanuma-san ấy.”

“À, không biết cậu ấy có trong phòng không nữa…”

Cô bạn nhanh chóng quay lại nhìn, và ngay khi thấy Asanuma đang ngồi cạnh cửa sổ cậu ấy liền tới mà vừa nói gì đó vừa chỉ vào tôi. Ngay khi nhận ra tôi có cảm giác sắc mặt của Asanuma như tối sầm đi. Cậu ấy chầm chậm bước đến mà nói:

“Có chuyện gì vậy?”

Một giọng nói vô cảm – có vẻ tâm trạng vẫn còn tệ lắm, và sẽ còn tệ hơn nếu phải nghe những gì tiếp theo đây. Nghĩ vậy tôi lại càng dồn lòng căm phẫn lên “người đó”.

“Tớ có bảo là sẽ quyết định số trang vào hôm nay, cậu nhớ chứ.”

“Ừ.”

Đoạn Asanuma liền nhìn ngó hai bên. Có lẽ cậu ấy không thấy thoải mái khi nói chuyện về manga trong lớp, hoặc chỉ là tăng cường cảnh giác sau lần kế hoạch bị bại lộ chăng? Thấy vậy tôi cũng nói khẽ hơn.

“Xin lỗi, nhưng cậu đợi thêm một chút được không?”

Asanuma nhướn mày lên tức khắc.

“Cái gì? Ý cậu là sao? Chính cậu bảo là hôm nay cơ mà?”

Biết cậu ấy sẽ không vui gì nhưng chẳng ngờ lại phản ứng đến vậy. Tôi đã quyết định từ trước là sẽ không mang chuyện Hani trộm quyển tập ra để làm cớ. Chẳng có bằng chứng nào cả, và nếu, chỉ cần là nghi ngờ thôi, mà chuyện tới tai thành viên phe “vẽ” thì một cuộc tranh cãi lớn sẽ lại diễn ra ở Cộng đồng Manga. Dĩ nhiên nó là cái giá đáng để đổi lấy trong trường hợp tôi mất quyển vở thật, nhưng giờ thì chịu im lặng đã.

“Tớ thực sự, thực sự xin lỗi. Tớ đã nghĩ là hôm nay sẽ xong nhưng công đoạn phác thảo tốn nhiều thời gian quá, và đủ thứ…”

Asanuma thở dài một cái.

“Được rồi. Tớ chỉ mong là cậu không tính nhảy tàu.”

Rõ ràng có một sự độc địa trong lời nói ấy.

“Ý cậu là sao?”

“Tai khóc và trốn rồi. Nishiyama chính là đứa phản bội mà đi nói tất cả, còn cậu ở đây nói tớ là hãy chờ. Tớ có quyền lo là cậu cũng sẽ muốn buông luôn chứ.”

Dù đây là kế hoạch của Asanume nhưng hiển nhiên không có nghĩa là tôi vô tội. Không giữ lời hứa là lỗi rồi. Tôi bèn cúi đầu một cái nữa.

“Tớ xin lỗi.”

“Này, cậu sẽ làm chung với tớ mà đúng không?”

Sự hoảng loạn mà Asanuma đang gửi vào từng lời dường như vượt quá lo sợ của tôi mất rồi.

“Tớ tới đây là để xin lỗi. Cậu không tin tớ ư?”

Cậu ấy lại thở dài, nhưng lần này tự nhiên hơn hẳn.

“Xin lỗi cậu, tớ không được ổn lắm.”

“Tớ cũng vậy. Không sao đâu mà.”

“Vậy… cậu cần bao lâu?”

Tôi đã đi xong một nửa phần phác họa, nên nếu lấy lại được quyển tập vào thứ hai thì thứ ba có lẽ là xong. Còn nếu không thì làm lại từ đầu. Trường hợp tệ nhất đó thì nếu bỏ ra cả thứu bảy lẫn chủ nhật thì…

“Thứ tư… Chắc chắn là thứ tư tuần sau.”

Asanuma gật đầu rồi nhìn xuống sàn nhà. “Tớ hiểu. Xin lỗi Ibara nhé. Tại tớ mà chuyện trở nên phức tạp như vậy…”

Với Asanuma đây là một kế hoạch, còn với tôi đây là cơ hội để được vẽ. Cậu ấy không cần phải xin lỗi. Nghĩ vậy như tôi chỉ trả lời “Chào nhé” rồi rời khỏi phòng.

Khi trở về lớp thì giờ nghỉ trưa cũng gần hết và mọi người cũng dần dần trở về chỗ ngồi. Tiết năm là thể dục. Tôi bước tới bàn mình mà thầm biết ơn vì có cơ hội vận động để thư giãn đầu óc trước khi nhận thấy tiếng bước chân của ai đó phía sau. Quay lại, thứ tôi thấy là một Hani-không-chút-biểu-cảm. Cậu ta mở lời với chất giọng tươi vui như thường ngày.

“Maya-cchi, tan học hôm nay cậu có rảnh không?”

Nếu không chuẩn bị tinh thần trước thì có trời biết tôi sẽ đáp lại thế nào. Chẳng lẽ lại hét toáng lên “Đừng đùa với tôi!” hay là sợ sệt trước một âm mưu gì đó? Tôi đã không làm vậy, trái lại còn vui vì dự đoán của Fuku-chan đã đúng. Nhờ cậu ấy mà tôi có thể bình tĩnh mà nói:

“Tớ trực ở thư viện tới năm giờ. Sau đó thì rảnh. Bộ có chuyện gì à?”

Trong một thoáng Hani dường như soi xét tôi – hẳn là nghĩ rằng đối phương phải dao động đây mà – nhưng nhanh chóng cậu ta trở về với cái cười quen thuộc.

“Xin lỗi, nhưng cậu có thể đi với tớ tới một nơi không?”

Tôi làm bộ nghiêng đầu tỏ ra suy tư rồi đáp: “Ưm, hôm nay tớ không được khỏe, nhưng để làm gì mới được?”

“Tớ muốn trả lại cậu một thứ, và nghĩ là càng sớm thì càng tốt.”

Tôi không giỏi đối phó với kiểu úp úp mở mở này. Mỗi lời Hani thốt ra như lại làm gò má tôi nóng lên chỉ suýt soát mức hết kiềm chế nổi.

“Đúng thế. Càng sớm càng tốt. Vậy muốn tớ đi đâu đây?”

Hani gật đầu.

“Cậu có biết một cái tiệm tên Byron không?”

“Tiệm bánh cạnh trung tâm văn hóa hả?”

“Đúng nó, vậy là tiện hơn rồi. Trong tiệm có một khu giành cho khách uống trà hoặc cà phê. Cậu có thể ngồi trong đó mà chỉ cần gọi trà. Gặp nhau vào lúc năm giờ ba mươi nhé. Ổn chứ?”

Tôi có thể nghĩ quá, nhưng nghe như là cậu ta muốn trao đổi con tin ấy nhỉ. Nghe thì công bằng đấy nhưng rõ ràng tôi đã bị đưa vào thế đã rồi. Rất muốn được thẳng miệng từ chối nhưng tôi kịp kiềm lại, mà thay thế nỗi tức giận bằng một nụ cười.

“Dĩ nhiên! Tớ mong lắm ấy.”

“Tớ biết. Vậy thì năm giờ ba mươi nhé.”

Lẽ ra hôm nay là một ngày tôi rất chờ mong nhưng mọi thứ vẫn quá nặng trong đầu. Chuông vang lên và tất cả nữ sinh trong lớp lần lượt nối nhau đi tới phòng thay đồ.

Tôi rời khỏi trường lúc năm giờ lẻ năm. Bước những bước gấp gáp tới nơi hẹn tôi cảm thấy đầu mình như ong lên vì nhiều nỗi trăn trở.

Đầu tiên là việc Hani chủ động tiếp cận đúng như Fuku-chan dự đoán khiến sự chờ đợi của tôi rốt cục cũng chỉ mỗi một ngày. Cậu ta muốn làm cái quái gì nhỉ? Quyển tập chỉ là mỗi câu để ép tôi gặp riêng thôi sao? Khó mà như vậy. Dù chúng tôi không thân nhưng nếu muốn nói chuyện thì tôi chẳng có lý do gì để từ chối. Quyển tập chắc chắn không bị lấy đi vì lẽ đó.

Hay là muốn nhìn trộm nội dung để biết chính xác thứ mà Asanuma sẽ dùng để chống lại mình? Nếu Hani xin dược xem quyển tập thì có lẽ tôi sẽ tìm một lý do nào đó để từ chối. Vì… xấu hổ lắm, nhưng để làm thế thì có cần phải lấy đi luôn không? Không, tôi tự phủ quyết. Chỉ vì chắc chắn rằng mình sẽ đi đến cùng trong việc từ chối chẳng có nghĩa Hani cũng muốn chơi tới cùng bằng thủ đoạn nặng tay như vậy. Người như cậu ta sẽ lịch sự hỏi trước…

Tự dưng tôi bắt đầu thấy mình như bị bỏ vào hộp kín mà cố tìm hiểu chuyện bên ngoài trong mù mờ, nên có lẽ tốt nhất là dành suy nghĩ cho một vấn đề khác. Liệu tôi sẽ thấy khó chịu cỡ nào khi ngồi nói chuyện với Hani? Cơ mà cũng chưa chắc chỉ có hai mặt một lời nữa. Liệu cậu ta sẽ mang theo bao nhiêu người? Tôi sẽ làm gì nếu đến đó và nhận ra cả bộ sậu phe “đọc” đều đã chờ sẵn mà tiếp đón tôi như kiểu “Ồ tới rồi đấy. Tiên là ngợi khen lòng dũng cảm, còn hậu thì chuẩn bị ăn đòn của tụi này nhé!” chăng? Không, chắc không tới nỗi đó đâu. Nếu họ muốn hội đồng thì ở trường có khi còn dễ hơn. Dù vậy cũng không thể loại trừ việc Hani sẽ có ai hộ tống nên chẳng phải tôi cũng nên nhờ Fuku-chan, Chi-chan hay Asanuma sao? Nhưng lại là không! Đây là vấn đề của tôi vả phải được giải quyết bằng hết sức có thể từ tôi.

Giờ hẹn chỉ cách thời điểm kết thúc ca trực thư viện ba mươi phút nên tôi không đủ thời gian để ghé qua tiệm sách. Tôi đã mong chờ, hay đúng hơn là lo lắng, về cái ngày ngày lâu rồi, nhưng khốn khổ ở chỗ là chẳng thể nhờ ai làm dùm cái việc đó được.

Năm giờ ba mươi… hy vọng có thể xong chuyện sớm. Mẹ không bao giờ nói gì khi tôi về trễ ngoại trừ một biểu cảm rõ là không hài lòng. Để cho chắc tôi cũng gửi một tin nhắn bảo rằng mình có ca trực ở thư viện và hoạt động CLB nên sẽ về trễ, dù vậy tôi vẫn mong là kịp bữa tối.

Tôi cũng chẳng thích cái ý tưởng gặp nhau ở Byron chút nào. Kamiyama là một thành phố nhỏ nên số cửa tiệm bánh âu cũng không nhiều. Trong số đó Byron là nổi bật nhất với những loại bánh nức tiếng cả vùng. Hồi tiểu học cứ mỗi dịp sinh nhật là tôi lại được ba mẹ mua cho một cái bánh Byron, và cả cái bánh lần trước mang qua nhà Chi-chan cũng là mua ở đó. Công nhận nơi đây không có quá nhiều địa điểm mà những học sinh Cao trung như tôi và Hani có thể gặp mặt, nhưng tôi không muốn những kỷ niệm đẹp của mình ở Byron bị vấy bẩn bởi dù là cái gì chúng tôi sắp quăng vào mặt nhau đây.

Nhưng đây là chuyện không tránh được. Khi còn mải mê nghĩ này xét nọ tôi đã thấy mình đứng trước những bức tường trắng và hàng ngói màu xanh hải quân độc đáo của tiệm Byron. Chiếc đồng hồ lúc này đang chỉ năm giờ hai mươi bảy phút. Vừa kịp.

Do đi hơi nhanh nên tôi nhận ra nhịp thở mình có hơi gấp cũng như ra mồ hôi một chút. Hít thở vài hơi sâu, tôi lấy khăn tay ra mà thấm thấm lên trán.

Rồi, giờ tôi đã đi đến đây thì không cần lo âu gì nữa. Chả cần biết là cọp hay beo tôi cũng sẽ đập hết, lấy lại quyển tập rồi về nhà. Vỗ nhẹ hai tay vào má một cái tôi tiến vào bên trong.

Những chiếc bánh đủ màu sắc được xếp ngay ngắn trong tủ giữ lạnh của tiệm. Lúc này hình như đang là mùa đào và sắp tới mùa anh đào nhỉ? Tôi lê mắt qua những chiếc bánh phủ sô-cô-la và dâu nhưng chẳng có hứng vị gì cả. Người phục vụ đang đứng quầy mang một bộ đồng phục toàn đen với cổ áo trắng và nón vải cũng đen khiến tôi liên tưởng với một ma sơ. Với giọng nói giọng ngào cùng một nụ cười tươi chị nói: “Xin chào quý khách.”

“Dạ, em muốn dùng cà phê.”

“Vâng, mời quý khách vào khu trong cùng ạ.”

Tôi chưa từng đi sâu vào Byron đến thế. Theo hướng chỉ tôi băng qua dãy hành lang hẹp được thắp sáng lờ mờ và đột nhiên thấy mình đang đứng giữa một không gian rộng. Phòng có trần cao cùng những khung cửa sổ to bản, ngoài ra còn có một cái đồng hồ quả lắc lớn tựa lưng vào tường mà đứng trên lớp sàn gỗ. Dù được Hani gọi là “một khu nhỏ” nhưng với tôi nó phải cỡ một hội trường cỡ trung. Có lẽ giờ này đã quá trễ cho một bữa trà chiều nên không có mấy khách… đúng hơn là chỉ duy nhất một người. Cô gái trong bộ đồng phục thủy thủ có lẽ đã nghe tiếng bước chân mà từ từ quay lại.

“Mừng vì em đã tới, Ibara.”

Tôi như chết lặng.

Ờ thì nãy có nói là không sợ beo chẳng sợ hổ nhưng tôi không nhờ lại gặp người này ở đây. Học năm ba tại Cao trung Kamiyama và là cựu thành viên Cộng đồng Nghiên cứu Manga – chị Ayako Kouchi.

Chị cười nhẹ mà tiếp tục: “Chị không ăn thịt em đâu mà lo. Mà bộ Hani không nói gì cả à? Thôi đừng lo, và chị sẽ thầu kèo này… dù gì chị cũng là đàn chị của em mà.”

Mâu thuẫn giữa phe “đọc” và phe “vẽ” trong Cộng đồng Manga đã nhen nhóm từ Lễ hội văn hóa năm ngoái, nhưng chỉ bùng lên sau sự kiện chị Kouchi – thủ lĩnh bất thành văn của phe “đọc” – quyết định rồi CLB sớm hơn mọi thành viên năm ba khác. Khi người giữ vai trò như cái nắp của một nồi lẩu xung đột mất đi thì nơi đây đang đứng trên bờ vực của sự tan rã. Vậy mà bây giờ người đó đang đứng đây mà nói chuyện về Hani. Tôi hoàn toàn không hiểu nỗi chuyện gì đang xảy ra, và điều đó khiến tâm trí bị tràn lấp bởi một mong muốn nhanh chóng quay đi mà bức tốc ra khỏi tiệm. Nhưng ít nhất tôi vẫn nhận thấy cái vẫy tay của chị.

“Đừng há hốc mồm mà đứng đó thế. Tới đây ngồi nào.”

Lời của chị bình thường nhưng tôi nhận thấy có chút gì căng thẳng trong giọng nói. Chẳng có vẻ gì là một cuộc tranh cãi sẽ xảy ra cả nhưng tôi cũng không dò ra được là chị muốn gì. Vừa suy nghĩ tôi vừa thận trọng tiến tới cái bàn.

Trước mặt chị chị là một tách đầy trà đen, một cái ấm có họa tiết là những bông hoa và một quyển tập. Trên chiếc ghế bên cạnh cái chị ngồi có một cái túi giấy có vẻ như là chứa vật gì có độ dày cỡ quyển tạp chí bên trong. Không có menu trên bàn, nhưng nhanh chóng chị phục vụ nhìn-như-ma-sơ lúc nãy đã đến và đưa cho mỗi người chúng tôi một cái.

Chả có bụng dạ nào nên tôi gọi trà đen.

Khi chị phục vụ rời khi thì một lần nữa chúng tôi hai mình trong phòng. Chẳng hiểu sao tôi lại nhớ về việc Fuku-chan nhận xét sự việc của tôi giống với bài cảm nhận văn học của Oreki. Bài viết bình luận rằng người đứng đằng sau giật dây không phải đức vua xem ra lại giống với việc có một người đã khiến Hani phải trộm quyển tập của tôi. Đó là đã biết từ trước hai người rất thân nhau rồi ấy…

Chị Kouchi nhấc tách trà lên, khẽ chạm môi rồi đặt xuống đĩa lót nghe một tiếng keng.

“Vậy, gần đây ở đó thế nào?”

“Tệ hại.”

Có lẽ chị muốn bắt đầu bằng cuộc trò chuyện phiếm nhưng tôi không thấy lý do gì để nói giảm nói tránh cả. Nó đã đè nặng tinh thần biết bao lâu rồi?

“Mọi người sỉ nhục và mắng nhiếc nhau như chốn không người. Em muốn phát bệnh. Tại sao chị lại rời CLB vậy?”

Nếu chị Kouchi trì hoãn việc đó chỉ một chút thôi, có khi CLB đã có thể hồi phục trước khi thành ra thế này. Tôi không ghét chị vì điều đó. Ai cũng có quyền tự do gia nhập và rời bỏ CLB bất cứ lúc nào họ muốn, nhưng tôi chỉ là không thể không nghĩ rằng sự rời đi của chị phải nhận lấy trách nhiệm.

“Ừ, ờ… thì…”

Chị ấp úng trước khi nhấc cái tách lên để đổ vào thêm chút trà như thể muốn tránh trả lời. Không lâu sau chị phục vụ quay trở lại để mang tách trà đen cho tôi.

“Tôi xin đề xuất quý khách chờ khoảng hai phút trước khi uống. Quý khách có dùng đường không ạ?”

Thường thì tôi sẽ uống cà phê và trà chung với đường. Chỉ riêng lần này tôi lại muốn uống cái gì đó đắng.

“Dạ không, cám ơn chị.”

Người phục vụ lại đi ra. Không thể chịu đựng bầu yên lặng tôi đành phải lên tiếng.

“Kia là quyển lập chị lấy của em phải không ạ?”

Vẫn nhìn vào tách trà chị đáp: “Ừm, chính là nó.”

Suýt nữa tôi đã hỏi tại sao, nhưng chuyện quan trọng trước nên được làm trước.

“Trả cho em.”

Tôi sẽ không tiếp tục cuộc trò chuyện này một giây nào nữa nếu chưa nhận lại quyển tập về. Biểu cảm của chị Kouchi trông rất lạ, như thể một cái cười mỉm gượng ép trước khi chị nói “Dĩ nhiên” mà đặt tay lên quyển tập. “Nhưng nhận lại rồi đừng chạy nhé.”

“Chị muốn ép em làm gì sao?”

“Chị biết em rất giận. Ừ, chị không có cái cớ nào khác.” Đoạn chị đặt tách trà xuống mà cúi đầu trước mặt tôi.

“Chị xin lỗi. Là lỗi của chị, nhưng vì chị thực sự muốn em nghe một điều.”

Tôi không định tha thứ… hay đúng hơn là chả biết phải tha thứ chị ấy về điều gì nữa. Đanh giọng lại một chút tôi trả lời.

“Vâng. Nói thật là em vẫn còn giận, nhưng em sẽ nghe.”

“Cám ơn em.” Chị đẩy quyển tập về phía tôi mà thêm vào. “Chị không nhìn trộm đâu.”

Vừa có trong tay tôi liền ôm chặt quyển tập vào lòng. Tôi muốn kiểm tra xem nội dung có còn toàn vẹn không nhưng làm thế nghĩa là không tin tưởng chị. Thôi thì về nhà rồi tính. Trong tập chỉ có vài câu thoại và mấy nét phác thảo không phải không thể thay thế, nhưng giây phút nó được nhét vào cặp mới là lúc tôi thực sự cảm thấy rằng mình toàn vẹn mà giũ đi những muộn phiền trước đó. Nhất định phải báo cho Fuku-chan ngay khi về nhà để cậu ấy đỡ lo.

Đổ chút trà vào tách tôi làm một hớp nhỏ, để thứ trà ấm áp từ từ thấm xuống họng rồi vào bụng làm tan biến bao mệt mỏi trước khi nhìn thẳng vào chị Kouchi.

“Vậy chị muốn nói gì với em?”

“Ừm.” Dường như chị cũng thôi căng thẳng mà đáp trả lại bằng một cái nhìn sắc bén. “Ibara.”

“Vâng?”

“Rời Cộng đồng Manga đi.”

Thế ra cũng là vậy. Khựng lại một hồi tôi đáp:

“Vậy chị lấy quyển tập chỉ để đe dọa em như thế?”

Đe dọa á? Ờ thì chị biết là chị sai nên khó mà nói lại được.” Đoạn chị thở dài mà hơi cúi đầu xuống, nhưng cùng lúc lại mìm cười rất khẽ. “Nhưng em đã cả nghĩ rồi. Chuyện không phải như thế.”

Thấy tôi không nói gì chị lại ngẩng mặt lên.

“Chị biết chuyện xảy ra trong nhóm Asanuma. Một con bé vì quá nhát gan đã kể cho Hani mọi thứ thế là Hani tìm đến chị để xin lời khuyên. Em ấy cũng đề cập đến việc Asanuma có rủ em và dường như em đã đồng ý nhảy vào.”

Tôi sẽ không nói “nhảy vào” là từ tốt nhất để diễn tả quyết định này, nhưng…

“Chỉ cần em có cơ hội được vẽ…”

“Thì em sẽ không quan tâm là ở đâu sao? Em nên quan tâm. Trời ạ!”

Tôi chỉ im lặng trước lời phủ quyết. Đặt tay phải lên bàn chị Kouchi rướn người về trước.

“Em có thực sự nghĩ là mình còn thời gian để chơi với những thứ vô nghĩa này không? Những gì Asanuma muốn là chiếm lấy quyền điều hành CLB – và em biết chứ không phải là không.”

Tôi đã muốn phản pháo rằng đó là cách Asanuma quan tâm tới Manga chân chính nhưng không thể. Tôi chưa từng đọc những gì Asanuma vẽ, thậm chí còn chẳng biết cậu ấy thích loại manga nào. Ồ, nghĩ lại tôi mới nhận ra là hai đứa còn chưa từng có một cuộc thảo luận nào về manga nữa kia. Dù vậy tôi vẫn thấy chút gì ấm ức.

“Tại sao em lại không có đủ? Hay là chị nghĩ là em nên làm thêm cái gì?”

“Đúng, đó là việc cải thiện khả năng sáng tác của em. Mải mê theo kế hoạch của Asanuma mà bỏ sức vào những thứ tầm phào chỉ làm tốn thời gian của em mà thôi.”

Tôi bị sốc, và không biết điều đó có hiện rõ trên mặt không mà chị Kouchi dường như hăng hơn nữa. “Chả có cái gì tốt đẹp nếu em cứ tiếp tục những thứ đó.”

“…”

“Cộng đồng Manga chỉ đang níu chân em lại.”

Dĩ nhiên tôi biết chuyện đang xảy ra chứ. Nhiều lần tôi đã tưởng tượng rằng CLB sẽ tràn ngập với bao nhiều là câu truyện thú vị nếu mọi người không cãi nhau… không, sẽ là nói dối nếu bảo là tôi không thôi nghĩ về nó từng giây, từng phút mỗi khi ở trong phòng sinh hoạt. Nhưng dù mọi chuyện đã không như mơ thì tôi chắc chắn chưa bao giờ nghĩ rằng họ đang “níu chân” mình theo bất kỳ cách hiểu nào.

“Điều đó… không đúng.”

Chị Kouchi nói lại ngay:

“Em vẫn muốn chơi trò bạn bè đấy à? Hay lo là nếu giờ mà bỏ thì người ta sẽ nghĩ em là kẻ quẳng gánh giữa đường? Vậy thì để chị thêm nào nhé: cũng như việc CLB chẳng làm được gì tốt đẹp cho em thì em cũng chẳng mang lại lợi lộc gì cho CLB cả. Có thể em không là toàn bộ lý do cho chuyện xảy ra đến hôm nay, nhưng một phần thì chắc chắn.”

Có lẽ chị muốn ám chỉ vụ tôi bị tạt nước bẩn hổi Lễ hội văn hóa là căn nguyên của mọi xung đột đây mà. Ý tôi là… ừ thì đúng là thế thật nhưng chỉ là tai nạn thôi. Làm sao tôi tránh được?

“Em không hiểu chị đang nói gì phải không? Vậy em có đồng ý là đội bóng rổ trường mình dở như hạch chứ?”

Chủ đề lập tức bị thay đổi khiến tối ngớ người một hồi lâu.

“Dạ… em có nghe người ta nói.”

“Điều đó không có gì bất ngờ. Cao trung Kamiyama là trường dành cho học sinh có mong muốn học lên cao nên khó có thể đòi hỏi thành tích ở các CLB thể thao được. Rồi, ta biết đội mình dở, vậy sẽ ra sao nếu một thiên tài ngàn-năm-có-một, loại mà sẽ đứng đẩu kể cả trong một đội bóng cao trung hạt giống đi ấy, gia nhập đội chúng ta?”

Cho tôi một giây xem xét, chị tiếp tục:

“Những thành viên còn lại sẽ được khơi nguồn cảm hứng mà luyện tập miệt mài hơn và cả đội sẽ mạnh lên nhỉ? Ừ đúng đấy, và cái kết quả màu hồng đó chỉ tồn tại trong truyện tranh mà thôi. Chín trong mười trường hợp họ sẽ nhận ra giới hạn của mình và xem người thiên tài kia như cái gai trong mắt.”

Tôi hiểu chị đang muốn so sánh với Cộng đồng Manga hiện tại.

“Nhưng…” Khó khăn lắm tôi mới có thể lên tiếng, “Em không phải là thiên tài ngàn-năm-có-một.”

“Đúng, chị đồng ý rằng gọi em như thế là phóng đại,” chị Kouchi gật đầu ngay, nhưng lập tức thêm vào: “Nhưng sự thực là em có một dấu vết nhỏ xíu tí teo của một thiên tài trong mình. Ít nhất chị có thể nói là em giỏi bằng chị.”

Tôi đã đọc một sáng tác của chị trước đây. Tựa đề là “Cái xác biết nói”. Đó là một manga hay, thực-sự-hay.

“Chị giỏi hơn em nhiều,” tôi nói.

“Và đó là vì chị lớn hơn em một tuổi. Nghe này, khiêm tốn là tốt nhưng đồng thời em phải tập nhìn chính mình dưới góc độ khách quan nữa.”

Chị lại đưa tách là lên môi mà phát ra một tiếng thổi nhẹ với đôi mắt nhìn xuống nước trà. Cái tách như khẽ run khi chị vẫn còn cầm mà nói rất khẽ: “Chị… muốn trở thành họa sĩ manga chuyên nghiệp. Bây giờ thì chị dở, nhưng thực sự chị muốn mình giỏi hơn.”

Nghe cái lời “chị dở” thốt lên từ chính chị Kouchi khiến mọi sự điềm tính của tôi như tan biến. Nhiều chuyện đã xảy ra giữa hai chị em nhưng điều đó không làm tôi bớt thích thú tác phẩm của chị. Chị có một óc hài hước rất tuyệt vời, tới nỗi tôi có thể cười trong những thời điểm khó khăn mỗi khi đọc xong và… thậm chí đọc lúc vui thì nó lại có thể khiến tôi buồn ấy chứ.

“Chị đã từng không dám rời Cộng đồng Manga,” chị lại nói tiếp, “Và giống như em, chị đã không thể tập trung vào việc vẽ manga khi xung quanh mình chỉ toàn là những lời cay độc. Chị không thể ngăn lại ý định muốn bám trụ tới cuối vì lý do gì thì có trời biết. Thế đấy, chị chỉ biết là mình không thể.”

Đoạn chị Kouchi nhìn thẳng vào tôi, như thể muốn cầu mong điều gì.

“Và chị đã hối hận. Hai trong ba năm của chị coi như bị phí hoài ở cái nơi đó.”

Trong bầu im lặng nối theo tôi nghĩ rằng chị cũng thầm nhấn mạnh việc tôi đã bỏ mất một năm.

Nắm tay lại thành quả đấm, chị tiếp tục:

“Chị cần phải được vẽ nhiều hơn. Đó là lý do chị rời CLB. Chị biết chị cũng có tài – dù dấu vết của nó có nhỏ bé gần như là không đi nữa thì chị vẫn muốn ôm lấy nó như một vật báu của mình.

Ôm tài năng mình như một vật báu…

Điều đó chẳng phải khó lắm sao chị ơi? Cái cảm giác sợ hãi khi quay lưng lại với bạn bè của mình mà đặt lòng tin vào thứ tài năng chưa được ai công nhận ấy? Đó là điều chị đã làm, và cũng là điều chị muốn em làm hay sao?

Đột nhiên giọng nói của chị Kouchi trở nên tươi vui kỳ lạ.

“Em cũng nên bỏ nó đi Ibara ạ.”

“Nhưng…”

“Rời Cộng đồng Manga, rồi hợp tác với chị.”

Tôi lại cứng đờ. Mình có nghe lộn không nhỉ? Chị lại tiếp tục:

“Em nhớ Cái xác bóng chiều phải không?”

Không thể nào tôi quên được. Đó là quyển truyện tôi mua từ thời còn là học sinh Sơ trung đi dự lễ hội văn hóa ở Cao trung Kamiyama, và cũng là thứ đánh dấu cho một bước ngoặt quan trọng. Việc nhận ra rằng một học sinh Cao trung có thể làm ra một tuyệt tác như vậy đã thay đổi tôi, khiến tôi ngay khi vào Cao trung đã đăng ký làm thành viên của Cộng đồng Manga mà không cần suy nghĩ. Nhưng dĩ nhiên giờ đây rõ là tôi nên xét lại vì ngay từ đầu tác giả của “Cái xác bóng chiều tà” có phải thành viên CLB đâu?

Có lẽ việc nhắc lại cái tựa này khiến chị có vẻ buồn đi đôi chút.

“Đó là một kiệt tác. Chị đã không thể đọc còn em thì đã bị mê mẩn phải không? Giờ tới lượt của chị… và của em.”

Một cơn ớn lạnh vừa chạy dọc sống lưng tôi.

Chị Kouchi giơ một ngón tay lên.

“Có hai điều em sẽ nhận được. Thứ nhất, không như cái kế hoạch trẻ con của Asanuma đây là thứ sẽ cho cả chị lẫn em những kinh nghiệm quý giá. Với những gì chị thấy thì phần lời thoại của em thường gặp khó khăn vì em cố gắng nói ra mọi thứ. Còn phần chị, nói sao nhỉ, manga của chị chưa có nhiều sức hấp dẫn với người ta lắm. Chị cũng có một vài thói quen xấu khi sáng tác. Hai chúng ta chắc chắn sẽ cải thiện được nếu làm việc cùng nhau.”

Rồi chị giơ nốt ngón thứ hai.

“Thêm nữa, cũng như Cái xác bóng chiều đã làm được, tác phẩm của chúng ta sẽ khơi cảm hứng cho những thế hệ học sinh sau này. Cộng đồng Manga dù đã hết thuốc chữa nhưng chúng ta sẽ là người nối tiếp truyền thống cho nó.”

Chị ấy nghiêm túc chứ?

“Chị định bán nó vào Lễ hội văn hóa à?”

Chị gật đầu. “Đúng thế.”

Làm vậy là vi phạm nội quy trường, nhưng có một vấn đề còn đáng lo hơn thế.

“Chị không sợ bị mọi người trong CLB sẽ ghét sao?”

Dù sao thì tác giả của “Cái xác bóng chiều” cũng không từ Cộng đồng Manga mà ra, còn tôi thì nếu vừa ở vừa bán manga trong lễ hội thì có khác nào thách thức công khai với cả địch lẫn ta đâu?

Chị ấy vẫn không nao núng.

“Đó là lý do chị bảo em rời CLB đấy. Khi còn bị ràng buộc vào cái trò chơi bạn bè thì em sẽ không thể vẽ những thứ mình muốn. Chắc chắn họ sẽ giận, nhưng rồi sao? Họ có làm chúng ta mất giọt máu nào không? Cơ mà… em có nghĩ họ làm thật không? Ờ thì quá lắm ăn một đấm cũng không đến nỗi tệ.”

“Em chỉ muốn được vẽ manga mà thôi.”

“Và đó là điểm-không-thể-quay-lại của em. Chỉ bằng việc thích vẽ manga thì em đã là ‘sinh vật lạ’ và khiến hàng tá người thấy chướng mắt rồi. Em không thích phải không? Vậy thì chọn một trong hai: hoặc là từ bỏ việc vẽ, hoặc là làm họ phải câm mồm.”

Không phải tôi không hiểu, chỉ là hơi khó để nghe nó được nói thẳng đuột ra vậy.

“Và nói thật,” chị tiếp tục, “Không một ai ở nơi đó từng đọc bất cứ sáng tác nào của em dù em đã giành trọn tâm huyết vào cả. Đừng lo, sẽ ổn mà. Mình chỉ cần nhờ ai đó bán dùm thì chẳng ai biết đâu.”

Ồ, có khi vậy mà lại hay đấy. Còn bốn tháng là đến Lề hội văn hóa, và nếu hợp tác với chị Kouchi thì nội dung và nét vẽ còn khác phong cách thông thường của tôi nữa nên… chắc là chả ai nhận ra đâu.

Tôi phải hớp miếng trà để mình bớt hứng khởi.

“Nhưng vậy cũng có nghĩa là em phải nói với Asanuma rằng mình sẽ không giúp… em không biết liệu…”

“Liệu rằng mình có thể phải không? Chị ghét phải nói sau lưng người khác. Con bé đó đúng là có tuyển người nhưng đồng thời cũng nói với họ là em sẽ lo tất.”

Thật vậy sao?

“Em đang bị lợi dụng mà thôi. Biết được vậy rồi thì Asanuma có đáng để em phải trung thành không?”

Thực ra tôi cũng lờ mờ với nghi hoặc này rồi, nhưng nghĩ về cuộc nói chuyện trưa nay làm tôi không thể quay lưng với cậu ấy.

“Em đã bảo Asanuma chờ, vậy nên em tuyệt đối không thể rời CLB lúc này và bỏ ngang được ạ.”

Chị Kouchi thở dài một cái.

“Cái đó thì chị bó tay, cơ mà vào lễ hội năm trước hình như em có vẽ bốn trang phải không? Để giành cho tập san nhưng rốt cuộc đã không xuất bản vì tranh cãi giữa chúng ta ấy.”

Đúng thế, tôi đã vẽ vài câu truyện bốn khung để giới thiệu Cộng đồng Nghiên cứu Manga dù không ai bắt làm vậy. Kêt quả là nó bị xếp vào ngăn bàn cũng với sự hủy bỏ kế hoạch xuất bản tập san.

“Cứ đưa cho nó cái đó,” chị nói, “Dù em có nói cái này là làm hồi năm trước thì con bé đó cũng chẳng có tư cách gì phàn nàn cả.”

Ừm… mà tôi bất ngờ là chị ấy nhớ đấy. Mình còn quên cơ mà. Nhưng trước khi đưa ra câu trả lời vẫn còn một điều tôi cần hỏi. Có lẽ chị Kouchi muốn giúp tôi thoát khỏi thế khó ở Cộng đồng Manga, hoặc là chỉ muốn được sáng tác manga với người đàn em có-tí-ti-tài-năng. Nói chung là cái nào thì tôi cũng vui cả, nhưng tới tận lúc này tôi vẫn chưa tìm thấy cái lý do đó – lý do để “tha thứ” cho chị. Đổ đầy tách trà vầ để đó cho nguội, tôi hít một hơi sâu rồi nhìn chị.

“Dạ, em hiểu. Một câu hỏi nữa thôi chị.”

“Hửm?”

“Tại sao chị phải trộm quyển tập của em?”

Nhớ lại nỗi thống khổ mà con người này đã bắt tôi gánh chịu suốt buổi chiều hôm qua khiến tôi vẫn chưa thể tin tưởng chứ đừng nói là cộng tác.

Chị Kouchi nhìn xuống.

“Khi biết em có ý định giúp đỡ Asanuma làm manga thì chị đã lo lắng. Nếu em đồng ý thì coi như chị mất cơ hội để thuyết phục rồi phải không? Em là một đứa cứng đầu cơ mà. Chắc chắn em sẽ từ chối việc rời CLB và có khi còn nhìn lời đề nghị hợp tác của chị bằng nửa con mắt. Đó là lý do chị đã nhờ Hani tìm cách để bản nháp của em không thể tới tay Asanuma vào chiều thứ sáu.”

Thở dài một cái, chị tiếp tục:

“Em đừng giận Hani nhé. Em ấy chỉ làm vì chị nhờ như vậy. Nếu phải lấy cớ thì chị đã không biết cho tới khi tầm trong tay cuốn tập đó. Nếu ban đầu được giải thích rõ ràng hơn thì em ấy có lẽ đã không làm chuyện tồi tệ như vậy, nhưng em biết đấy… chị cũng không thể nói toàn bộ sự thật được.”

Tôi chắc rằng chị ấy đã không nói với Hani về ý định muốn hợp tác với tôi để xuất bản một manga vào Lễ hội văn hóa. Càng ít người biết càng tốt, đó là điều dễ hiểu… nhưng vẫn có cái chưa được toàn vẹn.

“Tại sao lại là hôm nay vậy ạ?”

Xét về việc chị bằng cách nào đó đã biết giao ước của tôi và Asanuma thì… ít ra nếu không xét đến cảm xúc cá nhân thì đó là một giải pháp hợp lý. Nhưng vậy thì tại sao phải tới sát ngày hôm qua mới lấy để hôm nay mới trả?

“Ủa, ờ thì…”

Chị Kouchi chớp mắt lia lịa mà nhìn tôi như thể vừa được nghe một câu hỏi tu từ, rồi lẩm bẩm “Cũng phải thôi” mà lấy thứ trong cái túi giấy để trên chiếc ghế trống cạnh mình ra.

Ngay lập tức tôi lại được phen sững người. Trong tay chị là ấn bản tháng sáu của nguyệt san manga La Shin, với trang bìa được vẽ bởi Yukata Niiro.

“Vì hôm nay là ngày phát hành mà.”

Đúng thế. Mười tám tháng năm là ngày số mới nhất của La Shin chính thức lên kệ, nhưng thứ tôi quan tâm hơn là kết quả giải thưởng Tân Thế Giới được công bố trong đó kia. Thừa thẵng xông lên từ kết quả đợt trước lần này tôi cũng nộp một bài và đã rất háo hức chờ đến ngày hôm nay…

Tại sao nó lại ở đây nhỉ?

Một cái cười châm chọc xuất hiện trên môi – có lẽ là thích thú khi thấy tôi như vậy – trước khi chị giải thích:

“Chúc mừng về giải khuyến khích đợt trước nhé, Kazuru Ihara.

Tôi đột ngột thốt lên một tiếng kỳ cục khiến chị Kouchi nói với giọng làm bộ như hết chịu nổi:

“Hỡi trời. Đã bao lần em nộp bản thảo dưới cái tên này rồi hả? Cả cuộc thi ở Oosu nữa phải không? Chị cũng đọc La Shin dĩ nhiên là phải nhận ra chứ.”

Nhưng chỉ thế mà nhận ra được sao?

Chỉ vào bìa quyển tạp chí, chị tiếp tục:

“Khi thấy tên em trên số tháng ba chị đã tự hỏi mình rằng từ đó đến giờ mình đã làm cái quái gì vậy. Chị biết việc rời đi CLB đã khiến xung đột trở nên trầm trọng hơn mà. Ờ, vậy nghĩa là chị quan trọng đấy, nhưng làm gì còn thời gian cho việc đó? Khoảnh khắc nhận ra cũng là lúc chị nộp đơn xin rời CLB.”

Đặng chị đặt tay lên quyển tạp chí.

“Và cũng từ lời nhận xét ‘Chúc may mắn vào lần tới’ của em mà chị đồ rằng em đã gửi bản thảo trong một thời gian dài. Thế là chị nghĩ thế này, nói thật nhé, dù biết là khó nhưng… lỡ như số tháng này thông báo em đoạt giải quán quân thì chả còn lý do gì để em hợp tác với chị cả. Dĩ nhiên là em nên cố gắng lên chuyên nghiệp sơm chừng nào tốt chừng nấy nên đây cũng là lý do cốt yếu mà chị chờ tới hôm nay mới bàn với em. Nếu đồng ý hợp tác rồi sau đó mới biết mình đoạt giải thì chị cá là em sẽ chỉ vì trách nhiệm mà dính lại với chị.”

Mắt tôi bấy giờ chỉ dính vào bìa quyển tạp chí trước mặt còn tai thì chữ lọt chữ không. Mìm cười, chị đẩy quyển tạp chí về phía tôi.

“Trông em hiếu kỳ lắm rồi kìa. Muốn xem kết quả không?”

“Dạ có ạ.”

“Chị thì xem rồi.”

“R-rồi sao chị?”

Chị chỉ cười đáp trả. Tôi cầm quyển La Shin lên mà giở ra trang cuối để xem mục lục. Không thèm giấu giếm nỗi háo hức tôi mở đến trang có công bố người chiến thắng.

Quán quân giải Tân Thế Giới lần thứ mười lăm: “Kỳ truyện bên bờ biển lạnh”, tác giả Enma Haru.

Tôi tìm tên mình ở giải nhì… không có.

Tôi tìm dưới mục giải khuyến khích, và…

… đặt cuốn tạp chí xuống mà không nói nên lời.

“Khó lắm, chị hiểu mà.”

Đó là lời an ủi chỉ có thể đến từ một người từng trải qua điều tương tự.

“Vậy… em sẽ giúp đỡ chị chứ?”

“… Vâng.”

“Tốt quá.” Chị Ayako Kouchi gật đầu.

“Ibara, chúng ta sẽ tạo ra một huyền thoại! Tác phẩm để đời của chúng ta sẽ lưu dấu trong truyền thống của Cao trung Kamiyama, và sau đó…”

“Chúng ta sẽ giỏi hơn, phải không chị?”

Nụ cười đang hiện trên gương mặt có lẽ là thứ đẹp đẽ nhất mà chị từng cho tôi thấy.

Thế là tôi rời Cộng đồng Manga.