“Ừ”

Huyết Hồ nhàn nhạt nhìn Bách Lý Huyền Không, lẳng lặng chờ hắn nói tiếp.

Thấy vậy Bách Lý Huyền Không khẽ cười một tiếng: “ Chỉ là phương pháp này ta vẫn chưa phát hiện ra, chờ khi ta phát hiện được sẽ đưa ngươi ra ngoài.”

Khóe miệng Huyết Hồ co quắp vài cái, trong lòng là một trận khinh bỉ. Cái tên Bách Lý Huyền Không này ngoài mặt một bộ dáng chính nhân quân tử con mẹ nó không ngờ được trong lòng hắn lại phúc hắc như vậy!

Nhưng Huyết Hồ cũng chưa nói gì ngược lại nhìn về phía Lục Trúc, chậm rãi mở miệng: “Lục Trúc, chúng ta đi tìm đồ ăn.”

“Ta đi cùng nàng!” Bách Lý Huyền Không cười rạng rỡ như đóa hoa, thanh âm ấm áp như gió xuân khiến tâm người xao động.

Huyết Hồ liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Không cần, các ngươi tự mình tìm đường ra của mình đi. Cáo từ.”

“Tiểu hồ ly, lòng dạ nàng thật độc ác nha!” Bách Lý Huyền Không phất tay áo, lắc đầu cười một cái.

Thần sắc Huyết Hồ lạnh nhạt như nước, không để ý tới hắn nữa, nhấc chân đi vào trong rừng sâu. Nhưng nàng lại không phát hiện có một đôi mắt tràn đầy ác độc cùng hận ý nhìn chằm chằm nàng, lóe ra ánh sáng quỷ dị.

……

Ban đêm tĩnh lặng, ánh trăng chiếu sáng cả bầu trời đêm.

Sâu trong rừng rậm vang lên tiếng gió tiêu điều, khắp đảo bao phủ một bầu không khí âm trầm quỷ dị.

Lục Trúc đi sát phía sau Huyết Hồ. Gió lạnh thổi qua khiến nàng cảm thấy lạnh lẽo bao trùm, không khỏi sợ hãi trong lòng .

Lục Trúc dù sao cũng chỉ là một tiểu nha đầu mười ba mười bốn tuổi, ngày trước ở Lam phủ tuy nói là không được đãi tốt nhưng cũng chưa từng trải qua chuyện như bây giờ, sợ cũng là chuyện thường tình. Nếu người thường gặp qua tình huống này đã bị dọa sợ đến kêu cha gọi mẹ rồi.

Nhưng tiểu nha đầu nhìn Huyết Hồ bình tĩnh, không có một chút dáng vẻ sợ sệt, lá gan cũng lớn thêm một ít.

Tuy vậy trong lòng Lục Trúc vẫn hơi nghi ngờ. Huyết Hồ dù không được cưng chiều nhưng cũng là tiểu thư nuôi ở khuê phòng mà khi đối mặt với hoàn cảnh như vậy nữ tử kia lại lớn gan như thế. Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng kia, sắc mặt bình tĩnh, bước chân trầm ổn không có chút nào giống dáng vẻ của một tiểu thư chưa trải sự đời.

Dĩ nhiên Lục Trúc không biết được Huyết Hồ cũng không phải là Lam Vũ Lạc, Huyết Hồ là người được lựa chọn từ bé để tổ chức huấn luyện thành sát thủ. Hoạt động ban đêm với nàng chỉ là chuyện thường. Đã từng có một lần nàng phải ngủ trong đống thi thể ba ngày ba đêm. Ba ngày kia nàng trôi qua chính là cuộc sống ở địa ngục. Uống là uống máu, ăn là ăn thịt chết.

Cuộc sống gian khổ như vậy nàng cũng đã trải qua thì trên thế giới này còn có gì là đáng sợ!

Lúc này Lục trúc cảm thấy Huyết Hồ đã thực sự lột xác. Huyết Hồ như vậy tựa hồ rất tốt, rất khí phách, tựa hồ không có gì là có thể làm khó được nàng.

Con ngươi rất tinh của Huyết Hồ nhìn tới nhìn lui trong bóng tối, ánh mắt sắc bén mang theo khí thế lạnh lẽo thấu xương. Chợt đầu ngón tay nàng vung lên, kim ti xẹt qua một con thỏ đã chết nằm ở đó.

Huyết Hồ cười yếu ớt thản nhiên, bước lên mấy bước nhặt con thỏ nằm trên đất lên. Chợt hai mắt nàng lạnh lẻo, phi thân lên tránh thoát một thanh ám khí lóe ngân quang quỷ dị.

Đồng thời thân thể nàng bay tới bên người Lục Trúc, đem Lục Trúc tránh thoát ám khí xẹt qua. Lục Trúc thoáng chốc mặt mũi trắng bệch. Thật đáng sợ, ám khí kia có độc nếu đâm vào người, hậu quả sợ là khó có thể tưởng tượng. May là Huyết Hồ hành động nhanh nhẹn.

“Cút ra đây cho ta! ” Huyết Hồ hét lên một tiếng, hai mắt lạnh lẽo trong bóng đêm lại càng kinh khủng.

Có vài bóng đen bay ra, mặt đều che miếng vải đen, chỉ lộ ra một đôi mắt sát ý ngoan tuyệt nhìn thân hình nhỏ nhắn của hai nữ tử kia.

Huyết Hồ nhíu mi, đôi mắt xẹt qua sát khí, trong lòng không hiểu Lam Vũ Lạc là tiểu thư chưa từng bước chân ra khỏi nhà lại có nhiều kẻ thù như vậy. Từ khi nàng xuyên qua người đuổi giết nàng đếm không hết, bây giờ lại có người quấy rầy nàng lấp đầy bụng, quả thật là không thể tha thứ !

Bất quá bây giờ nàng là Huyết Hồ. Nếu những người này đã muốn mạng của nàng như vậy thì nàng không ngại đưa bọn họ đi tìm chết .

“Ta muốn biết tại sao các ngươi lại muốn giết ta? ” Thần sắc Huyết Hồ bình tĩnh, nhẹ nhàng quét mắt nhìn người áo đen, chậm rãi mở miệng .

“ Muốn trách thì trách mẫu thân ngươi đáng chết! ” Một tên áo đen lạnh lùng mở miệng, ánh mắt nhìn Huyết Hồ tràn đầy chán ghét.

Mẹ? Chẳng lẽ mâu thân Lam Vũ Lạc đoạt chồng của người ta nên bị trả thù? Huyết Hồ nhẹ nhếch môi, nâng lên một nụ cười vui vẻ. Nếu như vậy thì chơi cùng bọn chúng một chút!

“Chớ nói nhảm cùng nàng, hành động đi. Tất cả lên! ” Một người áo đen khác liếc mắt nhìn người nói chuyện, cáu kỉnh quát .

Trong nháy mắt có vài bóng đen hung hăng đánh về phía Huyết Hồ. Bảo kiếm trong tay trong bóng đêm lóe ra hàn quang lạnh lẽo, mang theo một cổ sát khí cường đại.

“Đứng im đợi ta.”

Huyết Hồ liếc mắt nhìn Lục Trúc, nhàn nhạt nói, sau đó cúi đầu, túm tóc lên. Khi ngước mắt mặt tràn đầy ngoan tuyệt .

Ám Ma thiên kiếm trong tay phá vỡ đêm đen, mang theo sát khí bay tới chỗ Hắc y nhân.

Hồng sa bay bay, thân hình Huyết Hồ nhanh như thiểm điện, chiêu thức sắc bén đánh về phía địch nhân.

Một lúc sau Huyết Hồ vẫn không thể đánh chết được một tên nào, trong lòng càng trở nên cảnh giác. Đột nhiên trong lòng nàng dâng lên một trận lạnh lẽo chưa bao giờ có.

Thân thủ những Hắc y nhân này vô cùng quỷ dị. Tốc độ kia so với mình chỉ có hơn chứ không kém .

Nhưng Huyết Hồ chính là Huyết Hồ, ngay cả cái chết nàng cũng đã trải qua, nàng còn sợ gì!

Bất kể những người này là người nào, nàng cũng tuyệt đối sẽ không chịu thua. Nàng không có quên thân phận vương giả của mình!

Chỉ có nàng có thể đùa bỡn vận mệnh của người khác còn vận mệnh của nàng là do nàng nắm giữ.

Ngay cả trước mặt là quỷ cũng không thể động vào nàng! Nàng muốn bọn họ trọn đời không được siêu sinh !

Dần dần, Huyết Hồ không chủ động công kích nữa, chuyển qua trạng thái phòng thủ. Nhưng đôi mắt phượng đẹp đẽ kia lại không ngừng lóe sáng.