Tiêu Xuân Thu không thế nào hứng thú với ngày lễ phương Tây, bản tính anh kỳ thực có chút truyền thống, anh thích ngày lễ phương Đông hơn phương Tây rất, chỉ là năm nay có chút đặc biệt, tết âm lịch và Valentine"s Day trùng một ngày, chính vì thế, ngược lại khiến người cảm thấy Valentine"s Day này phá lệ đặc biệt, vì vậy ngày lễ thuộc về phương Tây này cũng được Tiêu Xuân Thu coi trọng.

Chỉ là nếu bạn bảo anh cố ý mua quà cho Thượng Quan Hiên, Tiêu Xuân Thu lại khó xử, thấy thế nào có chút quái quái, mà chỉ nói với Thượng Quan Hiên một câu Happy Valentine"s Day, ầy, này càng quái! Tiêu Xuân Thu trái phải đều khó, phát sầu.

Ba mươi tết, sau khi cùng Thượng Quan Hiên kéo anh trai, Huyền Diệu Khả tới nhà Huyền Huyễn cọ bữa cơm tất niên, Tiêu Xuân Thu vẫn không lấy được chủ ý, mắt thấy mai là mùng một, cũng là Valentine"s Day, anh càng sầu.

Thượng Quan Hiên phát hiện Tiêu Xuân Thu từ khi ăn xong bữa cơm ở nhà Huyền Huyễn, vẫn kỳ kỳ quái quái, thường nhíu mày thở dài ra vẻ khổ não, anh không khỏi kinh ngạc, có chút lo lắng hỏi: "Cậu sao vậy? Khó chịu à?"

Tiêu Xuân Thu bị bàn tay với tới đặt trên trán dọa phải, suýt nữa nhảy lên.

Anh khẽ ho một tiếng, ngượng ngùng nói: "Không, không sao cả."

Thượng Quan Hiên càng kinh ngạc, cái kiểu đầy lòng tâm sự này sao có thể không sao cả?

Chỉ là Tiêu Xuân Thu không nói, Thượng Quan Hiên rất thông minh không hỏi, anh biết, Tiêu Xuân Thu có lúc thích nghĩ những điều vẩn vơ, đã Tiêu Xuân Thu không muốn nói, vậy anh chỉ có thể nói bóng nói gió.

"Há, không sao thì tốt, đi tắm đi."

"Cậu tắm trước đi, tôi thấy hơi no, hồi nữa mới tắm."

"Vậy được rồi."

Thượng Quan Hiên càng xác định Tiêu Xuân Thu có việc giấu mình, anh cẩn thậm ngẫm lại, đích xác đoán không ra là việc gì, bị bế tắc, chỉ có thể thừa dịp Tiêu Xuân Thu ngủ mơ mơ hồ hồ dỗ anh lộ ra vài câu.

Xác định Thượng Quan Hiên đã vào tắm, Tiêu Xuân Thu cầm điện thoại do dự, cắn răng, anh ấn số Huyền Diệu Khả.

"Xuân Thu chiến quốc, khó được anh tìm em, có chuyện gì vậy?"

"Chẳng là, có một vấn đề muốn thỉnh giáo." Tiêu Xuân Thu thấy có chút khó mà mở miệng, sững sờ nửa ngày mới tổ chức ngôn ngữ, "Anh muốn tặng quà cho Thượng Quan Hiên, thế nhưng lại không muốn rất đường đột."

"Quà Valentine"s Day?"

"Xem như."

Huyền Diệu Khả cười, "Giờ này mới chọn quà có hơi muộn, ầy, bảo anh nói mấy câu tâm tình với ông chú Thượng Quan, phỏng chừng anh cũng không nói được, vậy đi, anh dùng điện thoại nhắn tin cho anh ta, thí dụ như nói, Thượng Quan yêu dấu, em rất yêu anh ơ, nếu như anh có thế cho em phản công thì càng tốt..."

Tiêu Xuân Thu bị Huyền Diệu Khả bóp cổ họng giả giọng hờn dỗi đánh cho nổi da gà, anh lập tức quả đoán say goodbye cúp máy.

Tiêu Xuân Thu vừa xát tay, vừa ngẫm lại tính khả thi về đề nghị của Huyền Diệu Khả.

Nhắn tin xác thực không cần khó xử, có những lời cũng dễ hơn miệng nói, đề nghị của ma nữ Huyền Diệu Khả không sai, thế nhưng nói gì mới tốt?

Tiêu Xuân Thu nghĩ nửa ngày, bấm một câu:

Thượng Quan Hiên & Tiêu Xuân Thu

Chấp tử chi thủ dữ tử giai lão

(Happy Valentine"s Day!)

Nhiều lần xác nhận OK, Tiêu Xuân Thu nhấn gửi, ai biết sợi gân nào nhất thời rối loạn, dĩ nhiên all-send, Tiêu Xuân Thu ngu mặt——

All-send ý nghĩa gì, ý nghĩa tin nhắn tình yêu vốn chỉ gửi cho Thượng Quan Hiên, Huyền Huyễn nhận được, anh trai nhận được, Huyền Diệu Khả nhận được, bi thảm nhất là, đám nhiều chuyện ở cảnh cục cũng nhận được, trời ơi, để anh chết đi!

Thượng Quan Hiên vừa tắm xong đã nghe tiếng Tiêu Xuân Thu hét thảm, anh cả kinh, vội lao ra phòng tắm, chỉ thấy Tiêu Xuân Thu ôm đầu xổm trên sô pha, ngây ngốc nhìn chiếc điện thoại trên bàn trà.

"Sao vậy?"

Tiêu Xuân Thu ngẩng đầu hai mắt tan rả nhìn chằm chằm Thượng Quan Hiên, rên rỉ, "Thượng Quan Hiên, tôi muốn từ chức."

Thượng Quan Hiên càng kinh, sốt ruột hỏi: "Từ chức? Rốt cuộc sao vậy, vì sao muốn từ chức?"

"Tôi, tôi muốn gửi một tin nhắn cho cậu, thế nhưng, thế nhưng tôi lỡ ấn all-send, sao bây giờ, đám nhiều chuyện kia nhất định đã nhận được, nhất định sẽ cười chết, sao bây giờ?"

Tin nhắn? Nhìn Tiêu Xuân Thu nói năng lộn xộn, Thượng Quan Hiên lãnh tĩnh cầm lấy điện thoại.

Khi thấy nội dung bên trong, Thượng Quan Hiên tâm hoa nộ phóng, nhưng mà vừa cúi đầu nhìn Tiêu Xuân Thu xổm trên sô pha trông chờ mình nghĩ cách giải quyết, Thượng Quan Hiên cũng bó tay.

Khi mắt to đang nhìn mắt nhỏ, điện thoại hai người không hẹn mà cùng vang lên, Tiêu Xuân Thu và Thượng Quan Hiên tiềm thức bấm nhận——

"Oa, Xuân Thu chiến quốc, giỏi nha, ông chú Thượng Quan nhất định cảm động chết! Nhân cơ hội phản công đi!" Đây là Huyền Diệu Khả gửi.

"Thượng Quan, thấy tuyên ngôn tình yêu của Tiêu Xuân Thu chưa, cậu ta sợ cậu quỵt nợ phải không, nên mới cố ý nhờ bọn tôi làm chứng?" Đây là Tống Tiếu Ngự gửi.

"Em à, gửi sai đối tượng rồi?" Đây là Tiêu Xuân Hạ gửi cho Tiêu Xuân Thu.

"Tiêu tiểu tử, cháu và Thượng Quan bao thuở kết hôn?" Đây là ông chú Hồ.

"Tiêu Xuân Thu ngu ngốc, nhất định là ấn nhầm, all-send đi, ha hả~~" Đây là Huyền Huyễn.

...

Tin nhắn và điện thoại phô thiên cái địa không ngừng nổ tung như máy bay ném bom, nổ đến Tiêu Xuân Thu và Thượng Quan Hiên triệt để nghẹn lời.