Đường Vân cong eo lẻn tới chỗ Sở Hoàn, ép giọng hỏi: "Ê, tổ trưởng sao vậy? Sầu mi khổ kiểm cả sáng giờ."

Sở Hoàn cũng ép giọng cực thấp: "Không biết, hỏi La Minh đi, cậu ấy và Trần Nặc tới sớm hơn bọn tôi."

Đường Vân lại cong eo chạy qua hỏi La Minh, La Minh lắc đầu, "Sáng nay dậy trễ, khi tôi tới tổ trưởng và lão Đại đã tới rồi, tôi chỉ nghe được một câu."

"Câu gì?" Đường Vân lên tinh thần.

"Hôm nay Đoan Ngọ."

Đường Vân trợn trắng: "Tôi biết hôm nay Đoan Ngọ."

La Minh nhún vai, "Tổ trưởng chỉ nói vậy."

Đường Vân cảm thấy mình bị La Minh hố.

Yến Dương tặc hề hề bu lại: "Có phải là cãi nhau với lão Đại?"

La Minh sờ cằm: "Không giống."

Đường Vân nói: "Nhìn cái mặt của tổ trưởng, hình như muốn lấy cớ để làm gì."

"Đại khái là làm chuyện xin lỗi lão Đại, đang khổ não giải thích thế nào." Yến Dương giở giọng xem kịch vui.

Sở Hoàn gõ đầu cậu, "Lão Đại cãi nhau với tổ trưởng, xui xẻo còn không phải chúng ta."

Nghe bọn họ xì xào Trần Nặc không hiểu, muốn biết tổ trưởng phiền não gì, trực tiếp hỏi không phải được rồi ư? Vì sao lãng phí nhiều thời gian đoán tới đoán lui vậy?

Thấy bọn Sở Hoàn đoán quá "thống khổ", Trần Nặc quyết định giúp một tay.

"Tổ trưởng, bọn họ muốn biết anh vì sao nhíu mày than thở."

Sóng mắt như laser của Tiêu Xuân Thu lập tức quét ngang.

Xổm dưới bàn rủ rỉ bọn Đường Vân bị bắt tại trận, Sở Hoàn Yến Dương Đường Vân nhất trí quay đầu trừng La Minh.

Trần Nặc rất đơn thuần, không thể trách cậu ấy, cho nên đành phải trách La Minh không dạy dỗ tốt.

La Minh sờ mũi, nhìn trời.

Tiêu Xuân Thu u oán nói: "Hôm nay Đoan Ngọ."

Bọn Sở Hoàn gật đầu, "Ừ, Đoan Ngọ."

"Đoan Ngọ nên ăn bánh chưng."

"Ừ, nên."

"Thế nhưng bánh chưng rất đắt."

Ừ? Không phải đi, là vì lý do rách này nên thở dài?

Bọn Sở Hoàn cảm thấy mình ở đây đoán nửa ngày thật buồn chán.

Trần Nặc nghiêm túc nói: "Lễ lớn lễ nhỏ đều là thời cơ thương gia nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, bóc lột còn hơn cả dao cạo."

Tiêu Xuân Thu vỗ tay, "Câu này của Trần Nặc thật quá đúng."

"Cho nên..." Sở Hoàn tiếp lời.

"Tôi muốn ăn bánh chưng, nhưng lại thấy rất đắt, không cam lòng bị bóc lột, nên đang nghĩ cách ăn được bánh chưng vừa ngon vừa miễn phí."

"Gọi lão Đại bao cho anh ăn." La Minh nói.

Tiêu Xuân Thu liếc trắng, "Cậu thấy có thể sao?"

Yến Dương lắc đầu: "Không thể, tôi thấy lão Đại có khả năng nhất là trực tiếp trả tiền để tổ trưởng tự đi mua."

"Cho nên, vẫn là bị bóc lột, tiền của Thượng Quan Hiên còn không phải tiền của tôi, mau, nghĩ giúp tôi đi, nếu không tôi bảo Thượng Quan Hiên tìm việc cho các cậu làm."

Bọn Sở Hoàn ai oán, đây là trắng trợn áp bách.

"Nghe nói trù nghệ của Huyền Huyễn không sai, cháu bảo Huyền Huyễn mời cháu ăn không phải được rồi sao." Một thanh âm đột nhiên chen vào.

"Chủ ý hay, sao cháu nghĩ không ra."

Một lời giật tỉnh người trong mộng, Tiêu Xuân Thu nhảy lên.

"Chủ ý hay đúng không, làm báo đáp thuận tiện hỏi cho chú hai cái đi."

"Ông chú?!"

Ông chú Hồ không biết từ đâu chui đi ra, lúc này đang vểnh chân ngồi ở chỗ Sở Hoàn.

Cao hứng một hồi, Tiêu Xuân Thu lại phờ phạc: "Không được, Huyền Huyễn là điển hình no money no talk, ăn bánh chưng cũng phải trả tiền, cháu muốn miễn phí, miễn phí."

Nhớ tới sự tinh minh của Huyền đại sư, bọn Yến Dương đều cảm thấy muốn ăn được bánh chưng miễn phí trên tay Huyền Huyễn rất khó, khó quá đi.

Tiêu Xuân Thu ỉu xìu nói: "Ông chú cho chủ ý dở, vốn cháu không tính ăn bánh chưng Huyền Huyễn làm, thế nhưng chú vừa nhắc, cháu đã nhớ mãi không quên."

Ngẫm lại trù nghệ của Huyền đại sư còn nhỉnh hơn Sở Hoàn, Yến Dương vừa chảy nước miếng, vừa phụ họa: "Phải, đều là lỗi của ông chú."

Ông chú Hồ buồn, lại đổ lên đầu mình?

Trần Nặc nhìn cái này, lại nhìn cái kia, nghi hoặc hỏi: "Huyền đại sư cũng thu tiền của lão Đại sao?"

Ừ?

Một chủ ý nảy ra, Tiêu Xuân Thu dùng sức vỗ vai Trần Nặc, "Trần Nặc cậu luôn có thể khiến người kinh hỉ!"

Nhìn Tiêu Xuân Thu hớn ha hớn hở xông vào phòng làm việc của Thượng Quan Hiên, bọn Sở Hoàn nhìn nhau, lập tức nằm sấp ngay cửa nghe trộm.

Ông chú Hồ càng làm gương cho binh sĩ, chiếm lấy vị trí tốt nhất.

Đáng tiếc là, bọn họ chỉ nghe được một câu: Ngoài cửa có người nghe trộm, chúng ta nhỏ giọng tí.

Câu này là Tiêu Xuân Thu nói.

Sau, bọn ông chú Hồ cố gắng nửa ngày, nửa chữ cũng không nghe được.

Bọn họ đành phải phẫn nộ trừng nhau.

...

"Nguyệt Vũ, nghe điện thoại, tôi đang bận."

"Tới đây."

Ra phòng khách, thấy bọn sóc chuột tụ tập nhìn Huyền Huyễn bao bánh chưng, Nguyệt Vũ không khỏi cười.

"Uy? Thượng Quan Hiên?"

"Bánh chưng? Có, Tiểu Nguyệt đang bao."

"Này để tôi hỏi, anh đợi tí."

Nguyệt Vũ quay đầu hỏi Huyền Huyễn: "Tiểu Nguyệt, Thượng Quan Hiên muốn cậu tặng anh ta mấy cái bánh chưng, đáp ứng sao?"

Huyền Huyễn nhướng mày, "Anh hỏi là ý của anh ta, hay Tiêu Xuân Thu xúi?"

"Ý của anh ta."

"Bảo anh ta chạng vạng tới lấy."

"Úc."

Nguyệt Vũ cúp máy, nói: "Tôi xem phân nửa là ý của Tiêu Xuân Thu."

"Tôi biết, bất quá chúng ta đã làm, cũng không kém mấy cái, để anh ta nợ tôi một nhân tình cũng tốt, nhân tình của Thượng Quan Hiên đáng giá hơn mấy cái bánh chưng."

Nguyệt Vũ cười, Tiểu Nguyệt xưa nay không làm ăn lỗ vốn.

"Cần giúp sao?"

"Có, ôm bọn Tiểu Hoa đi."

Chi! Sóc chuột lập tức kháng nghị, chúng rất ngoan, sẽ không quấy rối, vả lại cũng không có lá gan.

Nguyệt Vũ cũng không hiểu.

"Nhìn chúng, tôi đặc biệt muốn cột chúng thành bánh chưng."

...

Ngày Tết Đoan Ngọ, Tiêu Xuân Thu như nguyện ăn được bánh chưng vừa ngon vừa miễn phí.

Nhìn Tiêu Xuân Thu thỏa mãn, Thượng Quan Hiên nhạt nói: "Lần sau đừng lấy tôi làm cớ."

Tiêu Xuân Thu cười híp mắt gật đầu.

Lần sau tìm anh trai hỏi Huyền Huyễn, nể tình anh trai là em rể, Huyền Huyễn sẽ không keo kiệt đi, hắc hắc!

...