Không biết vị trí, không biết hình dạng, bọn họ chỉ có thể mù quáng tìm kiếm như ruồi không đầu, trên đường còn phải đối phó với sự truy đuổi của khủng long, những người đủ thể lực còn có thể cầm cự, nhưng người không đủ thể lực thì đã bắt đầu không chống đỡ được. Từ Tử Nguyên không để ý dưới chân nên bị vấp cục đá, đột nhiên ngã xuống đất, đầu gối bầm tím một mảng lớn, đau đến mức thở hổn hển.

Bối Bối chạy tới đỡ anh dậy, hỏi: “Anh không sao chứ?”

Từ Tử Nguyên khập khiễng nhảy lên hai lần, “Không sao, chỉ là vết thương ngoài da thôi, đừng lo cho anh.”

Bối Bối nhìn những người phía trước nhíu mày, “Anh có muốn nghỉ ngơi một chút không, đã tìm lâu như vầy rồi, tiếp tục cũng lãng phí thời gian.”

Từ Tử Nguyên lắc đầu, “Không, thành công hay thất bại đều phụ thuộc vào lần này. Cho dù có bị gãy chân, anh cũng phải tiếp tục tìm kiếm, đập nát bức tượng đó.”

Nói đến đây, anh dừng lại, quay đầu cười nhìn Bối Bối, “Sau đó đưa em về nhà.”

Bối Bối không có ba mẹ và là một đứa trẻ mồ côi, khi Từ Tử Nguyên đưa cậu nhóc về đội đã coi cậu nhóc như người một nhà, dù sau này có ra ngoài cũng sẽ không để tình cảm giữa các đồng đội trở nên lạnh nhạt. Nếu Bối Bối không có nhà, vậy sẽ về với anh, anh sẽ chăm sóc cho Bối Bối thật tốt, dẫn cậu đi học và là gia đình của cậu.

Từ Tử Nguyên đã quên mất, không phải là Bối Bối không có nhà, ba mẹ cậu nhóc quen biết nhau ở Vương Miện, nếu họ thành công thì ba mẹ cậu nhóc cũng sẽ ra ngoài, đến lúc đó, cậu nhóc nên về đoàn tụ với ba mẹ mình.

Anh không nghĩ tới chuyện này, nên mới nói ra những lời này, mà không biết có phải Bối Bối cũng không nghĩ đến hay không, cậu nhóc nhìn nụ cười trên mặt Từ Tử Nguyên, một lúc sau mới nở nụ cười ngọt ngào, “Cảm ơn đội trưởng.”

Có người phát hiện Từ Tử Nguyên bị thương, liền dùng một món quà trị liệu cho anh. Thời điểm mấu chốt này, dù là trầy gia cũng phải để tâm, lỡ như một lúc nào đó mà mọi người không thấy, Từ Tử Nguyên không kịp cứu mình, vậy sẽ xảy ra chuyện lớn.

Tuy nói những người còn lại cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ, nhưng chỉ sợ ngày càng có nhiều trường hợp như này, mỗi người đều là lực lượng chiến đấu không thể thiếu, không thể mất đi bất kỳ người đồng đội nào.

Cảm giác tim phổi như sắp nổ tung lại ập đến, Triệu Tòng Huy thở hổn hển chống đầu gối, bi ai phát hiện, dù đã vượt qua sáu cửa, thể chất của mình vẫn tệ như vậy!

Chấp nhận số phận đứng lên, mọi người tiếp tục tiến về phía trước, mà ngay trước mặt, lại có vài con khủng long chạy về phía họ.

“Con mẹ nó, vẫn chưa kết thúc nữa à!”

Người nói là Đại Cát, gã hợp tác với Kính Nghiệp Phúc, Nhan Hành Thạc, Tịch Viễn để đưa đám khủng long này lên Tây Thiên. Tuy nhiên, khủng long cũng không phải ăn chay, sau khi đã sử dụng hết quà tấn công quần thể, đối phó lại càng thêm khó khăn.

Khuôn mặt Triệu Tòng Huy đầy vẻ lo lắng, trong tay cậu ta vẫn còn một món quà tấn công quần thể, nhưng mọi người không cho cậu ta sử dụng, bảo phải giữ nó đến thời khắc mấu chốt, không biết bây giờ có phải là thời khắc mấu chốt hay không.

Trong lúc đang rối bời, Triệu Tòng Huy vươn cổ nhìn về phía trước, đột nhiên phát hiện trong đàn khủng long trước mắt, có một con khủng long có phong cách khác với những con khủng long còn lại.

Đầu tiên, nó khá nhỏ, về cơ bản là tương đương với một con người, thứ hai, nó mở miệng, liên tục kêu to và tiếp tục nhảy trên mặt đất, nhảy vài lần, sau đó lùi lại hai bước, sau đó lại chạy về, tiếp tục nhảy, nhảy xong thì lùi lại hai bước và lặp lại quy trình.

Triệu Tòng Huy nhìn nó, bắt đầu cảm thấy con khủng long này chắc có vấn đề về não.

Bên kia, Du Luân cũng nhìn thấy con khủng long, trí nhớ cậu khá tốt, nhìn chằm chằm con khủng long một hồi, đột nhiên hỏi Triệu Tòng Huy: “Nhìn xem, chả phải nó giống như con khủng long chân chim đã mang thức ăn cho chúng ta sao?”

Khủng long cùng loài đều trông giống nhau, Triệu Tòng Huy đã nhận ra nó giống loài từ nãy, nhưng nếu nói đây là cùng một con thì quá miễn cưỡng, sao có thể trùng hợp đến vậy được, có thể gặp con khủng long đã nhìn thấy trước đây, hơn nữa, dù đã nhìn thấy thì con khủng long đó cũng không thể nhớ cậu ta được.

Từ từ.

Triệu Tòng Huy đột nhiên không chắc, nếu như con khủng long này không có vấn đề về não, mà là thật sự nhận ra họ…

Cậu ta nghi ngờ tiến về phía trước vài bước, quả nhiên, con khủng long càng nhảy hăng hơn.

Thấy vậy, Du Luân cũng tiến lên vài bước, còn cố ý đi tới bên cạnh, nhưng khủng long chân chim lại không thèm nhìn cậu, cái đầu to vẫn luôn hướng về phía Triệu Tòng Huy.

Triệu Tòng Huy lại thử đi lên trước vài bước, đã đến ngay bên cạnh Đại Cát, Đại Cát thấy cậu ta đột nhiên lại đây, bớt thời giờ quay đầu lại hỏi một câu, “Làm sao vậy?”

Triệu Tòng Huy không trả lời Đại Cát, trong tầm nhìn của cậu ta, khủng long chân chim nhanh chóng xoay người, chạy lùi lại mấy bước, sau đó quay đầu lại và gọi to một tiếng.

Triệu Tòng Huy cuối cùng cũng hiểu, nó muốn mình đi theo.

Cậu ta quay đầu, hỏi Du Luân: “Đội trưởng?”

Du Luân hơi suy nghĩ một chút, lập tức nói, “Đi!”

Con khủng long này rõ ràng là khác với mấy con khủng long khác, nó nhớ người, hơn nữa còn giống con người hơn, có lẽ, nó muốn giúp đỡ họ.

Được lệnh của Du Luân, Triệu Tòng Huy đuổi theo, một con khủng long muốn tấn công cậu ta nhưng Du Luân đã ngăn lại bằng một món quà, sau đó cậu cũng đuổi theo. Hai đội viên đã bỏ chạy, Miêu Thắng Nam sững sờ một giây rồi cũng nhanh chóng chạy theo, Nhan Hành Thạc không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng chắc chắn Du Luân có lý do của mình nên anh cũng bỏ những người khác, chạy theo.

Những người còn lại nhìn nhau, không thèm đếm xỉa đến đám khủng long, tất cả đều chạy cùng.

Tốc độ của khủng long chân chim không phải thứ con người có thể sánh kịp, Triệu Tòng Huy chạy đến hụt hơi, mấy lần bị bỏ lại, may mà lâu lâu khủng long chân chim nhìn lại, thấy câu ta tụt lại phía sau sẽ nôn nóng kêu lên để cậu ta nhanh chóng đuổi theo.

Cao Tàm và những người khác nhanh chóng bắt kịp, gã hỏi Du Luân, “Chuyện gì vậy?”

Du Luân giới thiệu ngắn gọn mối ân oán tình thù giữa Triệu Tòng Huy và con khủng long này, sau đó, cậu nhìn về phía cuối tầm mắt đằng trước, “Tôi nghĩ rằng nó đang dẫn dắt cho chúng ta.”

Cao Tàm nhướng mày, gã cũng nhìn về hướng con khủng long đang chạy, rất xa, một nơi mà họ chưa từng đến trước đây.

Cuộc đua Marathon này đúng là mệt bở hơi tai, một lúc lâu sau, khủng long chân chim trước mặt vẫn không dừng lại, nó rẽ trái rẽ phải, không dẫn bọn họ vào rừng mà cứ chạy vòng ra rìa đồng bằng cho đến một chỗ khuất. Khủng long chân chim đột nhiên rẽ trái tiến vào, đám người phía sau cũng theo sát, Du Luân nhìn về phía đó, tim đập càng lúc càng nhanh.

Không biết có phải là do Wodiver từng cho cậu dấu ấn hay không, mà trực giác về phương hướng của Du Luân luôn nhạy hơn những người khác một chút, chẳng hạn như bây giờ, tim cậu như muốn nhảy ra khỏi lồng nguc, trực giác cho cậu biết rằng có một cái gì đó ở phía trước, và nó rất quan trọng

Cuối cùng khi đến nơi, khủng long chân chim kêu lên một tiếng dài, nó dừng lại, quay người và nhảy nhảy với Triệu Tòng Huy rồi chui vào bụi cỏ bỏ chạy mất.

Triệu Tòng Huy ngẩn người đứng ở nơi đó, nhìn về phía điểm trắng tựa vào vách núi ẩn hiện trong rừng cây, nuốt nước miếng.

Tảng đá trắng cao gần bằng hai người, lại bị cây cối chắn ngang, mọi người không nhìn thấy toàn cảnh, Du Luân thở hổn hển một hồi, buộc mình phải bình tĩnh lại, cậu gạt đám cỏ trước mặt sang một bên, bước vào

Cỏ cao bằng người, cây cắm thẳng lên trời, bức tượng này ẩn trong cây cối, chưa có người nào từng đến gần nó.

Du Luân là người đầu tiên nhìn thấy nó.

Phía sau Du Luân, mọi người lần lượt đi vào, nhìn thấy Du Luân ngẩng đầu với ánh mắt cứng đờ, mọi người cảm thấy kỳ quái, nhưng đều nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn bức tượng đá cao lớn này.

Đây là một chàng trai, cậu lặng lẽ đứng trên mặt đất, đôi mắt khép hờ, hai tay đưa ra phía trước và đang cầm một chiếc vương miện được phóng to giống hệt như chiếc nhẫn trên tay của người vượt cửa, ánh sáng viên đá năng lượng khổng lồ trên vương miện lấp lánh, tựa như có thể hấp thụ toàn bộ ánh sáng.

Tư thế của người này uy nghiêm, trang trọng và toát lên vẻ thánh thiện không thể phớt lờ, người thiết kế ra bức tượng hiển nhiên đã bỏ rất nhiều công sức để tạo ra một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp như thế này.

Nhưng lúc này, mọi người không còn đánh giá được vẻ đẹp của bức tượng này nữa, bởi vì, khuôn mặt của bức tượng này giống hệt Bối Bối.

Người đầu tiên phản ứng là Miêu Thắng Nam, cô nhóc mở to mắt, vừa lo sợ vừa nghi hoặc nhanh chóng xoay người, nhìn Bối Bối đang đứng đằng sau với ánh mắt tràn đầy sợ hãi.

Mà lúc này, cuối cùng cô nhóc cũng nhớ ra lời tự giới thiệu mà Bối Bối đã nói khi Từ Tử Nguyên giới thiệu cậu cách đây rất lâu.

“Xin chào mọi người, em tên là Ốc Bối Bối.”

- -----oOo------