Thôi chết tôi rồi.

“Tội lỗi phát ngôn những lời báng bổ hoàng tộc trước mặt công chúa Phoenia đáng kính, can thiệp vào kỳ thi tuyển sinh của học viện thánh Sylvania một cách bất hợp pháp. Kèm theo đó là tội xem thường khuôn phép, làm ô uế cái tên của gia tộc, bị lòng đố kỵ che mờ con mắt. Đó đều là những tội không thể xem nhẹ- Ed sẽ không còn được công nhận là thành viên gia tộc Rothstaylor.”

Không còn lí do gì mà phải đọc tiếp cả, đây là bức thư từ người đứng đầu gia tộc Krepin Rothstaylor đích thân gửi. Bỏ qua mọi thủ tục để đến kết luận tôi không được sử dụng cái tên đấy nữa.

Cuộc sống như một vị vua dưới quyền lực và sự ủng hộ từ gia tộc đã kết thúc.

Có cảm giác như thần số mệnh đang nhạo báng tôi.

Có phải cậu ta đang vui vẻ trước nỗi đau của tôi không? Khi cuộc sống của tôi lại trở thành một địa ngục?

Những lời trong thư cứ quay cuồng và đọng lại trong tâm trí tôi, tôi rất muốn đáp trả những lời đó.

Tại sao ư?

Bởi vì Ed Rothstaylor, tên đó lấy cái tên được ban của gia tộc làm lá chắn để sống với cuộc đời kiêu ngạo, chà đạp người khác….Tất cả thứ đó không phải do tôi, nhưng cậu ta đâu còn ở đây đâu mà chịu trách nhiệm.

“Đây là tất cả mọi thứ của cậu, tôi đã sắp xếp hết ở đây. Cảm ơn ‘nỗ lực’ của cậu bấy lâu nay.”

Người giúp việc ở Ophelis Hall, ký túc xá tốt nhất của học viện Sylvania đã lịch sự từ biệt tôi cùng hai chiếc vali gỗ.

Với vẻ mặt cứng đơ của tôi khi nhận chúng, căn phòng xa xỉ của tôi được gói gọn trong hai chiếc vali này. Nói cách khác, tất cả đồ đạc trong đó chưa từng là của tôi ngay từ đầu.

Tôi chỉ nhận ra điều đó lúc bị cắt đứt quan hệ bởi gia tộc, đây có lẽ là hoàn cảnh khó khăn nhất mà tôi gặp phải.

“Chúc cậu có cuộc sống tốt trong phần đời mà cậu để lại.”

Ngay cả khi tôi đã trở thành kẻ bị ruồng bỏ vào lúc này, sự lịch thiệp đối với một cựu quý tộc vẫn còn đó, vết thương này quả là đau khi bị xát muối vào.

Cánh cửa của Ophelis Hall đóng sầm lại, để lại một mình tôi ở khu vườn hoa nở rộ.

Ahh… phải chấp nhận sự thật thôi.

“Tôi đang trong thế giới game?”

‘Kiếm sĩ thất bại của Sylvania’

Chuyển sinh vào thời điểm tồi nhật nhất cùng nhân vật phản hạng ba tồi tệ chẳng kém gì.

Tôi đành đặt túi xuống ghế mà ngồi vuốt cả hai tay mình lên mặt.

***

Ed Rothstaylor là thứ tôi cảm thấy bất lực khi nghe tới.

‘Kiếm sĩ thất bại của Sylvania’ có tổng cộng 43 phần, tôi đã chơi đi chơi lại năm lần mà vẫn không nhớ cái tên này ở đâu ra. Chỉ có lí do duy nhất, cậu ta đã phải biến mất ngay từ khi xuất hiện.

‘Này nhìn kìa, đó có phải là hắn ta không? Cái người bị học viện đuổi á.’

‘Sh… đừng có nhìn hắn! Hắn để ý đấy!’

‘Chẳng phải hắn ta đã bị đuổi rồi sao? Lo lắng cái gì nữa cơ chứ.’

‘Hôm qua người bạn ở Ophelis của tôi nói rằng họ đã dọn phòng hắn, tôi khá chắc kì tới ta không còn phải gặp mặt hắn nữa.’

‘Mà sao hắn lại có thể vào học viện nhỉ? Có phải hắn đã bí mật gian lận không?”

“Kệ đi, ngay từ đầu tôi biết hắn ta là người như nào rồi, ngay cả khi không có kĩ năng thì hắn vẫn luôn thể hiện độ thượng đẳng của mình.’

Giờ ăn trưa đã đến, các học viên bắt đầu tụ tập tại sảnh sinh viên. Những lời thì thầm to nhỏ mà tôi tình cờ nghe được những thứ đó.

Sự thăng trầm của một người là món ăn hoàn hảo nhất cho những câu chuyện mà các học viên bàn tán, dù tất cả đó là sự thật được chứng minh bởi cả học viện này thì tôi vẫn cảm thấy điều đó thật bất công.

Trước khi biến thành thế này, tôi chỉ là một con người bình thường sống đạm bạc, chăm chỉ cho công việc để có cuộc sống yên bình, tham vọng của tôi cũng chỉ có vậy.

Vì điều đó mà tôi cảm thấy thật quá đáng khi đối xử với người khác chẳng khác gì một tên tội phạm?

Thở dài thườn thượt

Tôi muốn một điếu thuốc lá để giải tỏa suy nghĩ đấy, nhìn đám người đi qua và dần biến mất xung quanh tôi.

Đã hai tiếng trôi qua kể từ khi tôi bị đuổi khỏi ký túc xá, các dây thần kinh của tôi đã ngừng hoạt động sau tình huống khó xử mà tôi gặp phải. Tôi đã phải tập hít thở sâu để bình ổn tâm trạng mình.

Mặc cho tôi biết nó là điều phi logic nhất mà tôi từng đối mặt nhưng tôi vẫn sẵn sàng chấp nhận sự bất ngờ này ở mức độ nào đó. Nhưng không mất quá nhiều thời gian để bình tĩnh với cơ thể này, chắc do ảnh hưởng từ tên Ed Rothstaylor.

Mở vali gỗ ra và lấy một tấm gương được trang trí công phu, nhìn vào đó tôi thấy được hình dạng bây giờ của Ed. Một thanh niên tóc vàng đẹp mã đang tự nhìn chính mình.

Diện mạo mới của tôi.

[Tên: Ed Rothstaylor ]

Nam giới

Tuổi: 17

Giống loài: con người

Thể lực: 3

Trí lực: 4

Khéo léo: 7

Ý chí: 7

May mắn: 6

Đây là phương pháp được sử dụng để mở cửa sổ trạng thái của một người chơi, bằng cách nhìn vào các vật có thể phản chiếu như gương, nước trong ao hồ hay là cửa kính. Chỉ cần truyền lượng ma lực nhất định thì có thể xem được.

Nhưng giờ mới biết lí do tại sao tên Ed Rothstaylor này lại là tên tồi tệ nhất trong cái game này rồi.

Đến ngay cả NPC nông dân còn có thể lực trung bình là 5. Nhân vật chính trong này tập trung chủ yếu vào kỹ năng chiến đấu và kiếm thuật, có thể lực là 20. Xét những con số này thì quả thực cậu ta thật thảm hại dù có là quý tộc.

Học ở hệ ma pháp mà trí lực thấp lè tè, không biết cậu ta thi triển ma pháp kiểu gì?

Tuy vậy chỉ số khéo léo và ý chí cậu ta lại khá tốt nhưng vẫn không có điểm nổi bật nào làm tôi phải chú ý cả. So sánh với nhân vật chính tôi từng chơi với cậu ta, nó như một trời một vực.

Điều đó làm tôi chẳng nhớ tí gì về cậu ta sau đó cả.

Không, chờ chút- tôi nhớ rồi.

Ở phần credit cuối game khi người chơi hoàn thành tất cả, cậu ta đã xuất hiện thoáng qua. Lúc đấy cậu ta đang ăn xin như kẻ vô công rỗi nghề vậy.

Ahh…cũng chẳng có gì ngạc nhiên khi một kẻ chẳng biết cái gì bị ném ra ngoài đường và trở thành kẻ ăn xin như thế cả. Còn sống là điều may lắm rồi.

Không khỏi thở dài khi nghĩ tới tương lai của mình, tôi phải tránh bị chết đói bây giờ đã, không thể như cậu ta được.

Và tôi phải làm gì ngay bây giờ nhỉ?

Không có câu trả lời, nhưng nghĩ lúc tôi chỉ có thể nói: Bằng mọi giá, tôi phải sống sót đến khi tốt nghiệp.