Nam Quốc, Thanh Bình trấn, sáng sớm một gian hàng nhỏ trong ngõ hẻm mở ra cửa, phía trong bước ra một thiếu niên chỉ tầm 20 tuổi. Hắn tên cũng như cái trấn này Thanh Bình, hắn không phải người của thế giới này, chỉ là một lần làm việc quá sức ở công ty rồi ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy đã thấy mình xuyên không tới thế giới này. Hắn không có cha cũng không có mẹ, người trong trấn nói khi đội săn thú ra ngoài đi săn thì gặp một đứa bé bị bỏ lại trong rừng, đứa trẻ đó chính là hắn. Hắn được người dân trong trấn nuôi lớn, sau khi hắn lớn một chút, người dân cũng góp tiền cho hắn xây một gian nhà nhỏ trong hẻm này. Từ đó hắn liền nhờ vào kiếp trước thấy qua mấy món đồ ăn vặt mà học rồi mở quán nhỏ như hiện này. Quán cũng chỉ có những đứa trẻ nhỏ trong trấn là thường hay ghé qua ủng hộ hắn, hắn cũng rất ít khi ra khỏi ngõ hẻm, chỉ là hôm nay hắn cần phải ra ngoài mua chút bột mỳ để làm bánh.



Vừa ra đầu ngõ còn chưa đi bao xa đằng sau liền truyền đến tiếng người gọi hắn.



“Thanh Bình tiểu tử, sáng sớm ngươi đã vội vã đi đâu đó?.”



Hắn quay đầu lại, phía sau hắn là một người trung niên có thân hình vạm vỡ, tay cầm một con dao thái thịt, cả người chỉ mặc một chiếc quần cộc cùng một chiếc tạp giề. Gương mặt vuông vức, hai mắt cực kì sắc bén, trên mặt có ba vết sẹo dài cắt ngang qua mắt.



“Vương thúc sớm, ta đang tính đi ra quầy di thẩm mua chút bột mỳ, mới tới nhà kia khá đông trẻ con, vì vậy đồ ăn vặt của ta làm không quá đủ bán.”



“Nha…! Tiểu tử ngươi làm ăn phát đạt.”



Nói rồi lão Họ Vương tay trái đưa qua một chiếc giỏ trúc.



“Linh di ngươi bảo ta đưa cho ngươi chút đồ, đây là thịt hung thú hắc trư, tối qua ta cùng mấy tên trong trấn săn trở về.”



“Vậy đa tạ Vương thúc rồi.”



“Ừm, tiểu tử ngươi hôm nay lại khách khí với ta, không nói ta còn vội ra sạp bầy hàng đâu, tiểu tử ngơi bái bai lặc.”



Nói rồi Vương thúc quay người mà đi.



Thanh Bình nhìn trong tay mình thịt không khỏi lắc đầu, Vị Vương thúc kia tên đầy đủ là Vương Chấn, là một gã bán thịt ngoài chợ. Nhà có vợ tên Lam Linh, có hai người nữ nhi nhưng đều không ở nhà.



Nhắc đến cũng kì quái, Vương Chấn từng bảo hai nữ nhi của mình lên thành lớn học, nhưng Thanh Bình từng tình cơ gặp đại nữ nhi của hắn được một đội người dẫn bay lên trời rồi biến mất, Thanh Bình hắn cũng không muốn hỏi nhiều, hắn biết thế giới này có hệ thống tu hành, có yêu thú, có ma tộc, có dị tộc, nhưng một lần hắn từng hỏi thì Trấn Chủ lại bảo thế giới này làm gì có những thứ đó, chẳng qua chỉ là do hắn nghĩ ra thôi.



Nhưng hắn tuy là người phàm lại có thể cảm nhận được, miếng thịt hắn xách trên tay vô cùng không đơn giản, tiềm thức của hắn luôn luôn đang nhắc nhở hắn cái Trấn này cũng như cả thế giới này đều không đơn giản như lời Trấn Chủ nói.



Mấy năm trước hắn từng cố tìm tòi hư thực, nhưng chỉ cần hắn bước chân ra khỏi trấn quá xa sẽ có người tiếp ứng hay vô tình gặp được rồi đưa hắn về, mà lý do rất đơn giản là sợ hắn gặp hung thú.



Dần dần hắn cũng chẳng muốn ra khỏi trấn nữa, nhưng từ những người đi qua trấn lâu dần hắn cũng tích luỹ được chút thông tin.



Thế giới này có rất nhiều ly kì cổ quái chủng tộc, có hệ thống tu hành được chia ra nhiều cấp.



Nhân tộc có hệ thống tu hành riêng, sau khi sinh ra sẽ được tẩy linh, tức là sẽ đưa đứa nhỏ lên một bình đài, ở đây đứa bé sẽ được tẩy luyện cơ thể kích hoạt ra linh lực. Linh lực độ mạnh yếu được sẽ được xem qua những viên đá trên bình đài, càng nhiều viên đá sáng lên thì sẽ có độ phù hợp linh lực càng cao, sẽ càng được tẩy linh thời gian lâu.



sau khi tẩy linh hoàn thành cơ thể sẽ tự động hấp thu linh khí bồi bổ cơ thể gân mạch, nhưng linh lực hấp thu này rất tán loạn rời rạc, chỉ đến khi đủ mười tuổi đứa trẻ sẽ được tiếp xúc công pháp tu luyện.



Cảnh giới được chia ra làm, tụ linh cảnh, hoá linh cảnh, luyện cốt cảnh, linh mạch cảnh, hoá thiên cảnh, tiên thiên cảnh, hoá hồn cảnh, phong thiên cảnh, phá đạo cảnh, hợp đạo cảnh.



Mỗi cảnh giới lại chia làm sáu tầng nhị tam trọng cảnh.



Thanh Bình lắc đầu cười một cái bước nhanh đi, những thứ kia đến bây giờ chỉ là hắn hiếu kì tìm hiểu một chút.



Hắn là người xuyên việt, kiếp trước hắn từng đọc vô vàn các thể loại truyện, nhưng đó cũng là truyện mà thôi.



Thiếu niên nghịch tập, thiếu niên kiên trì tu luyện, nhưng thật ra khi hắn trải qua mới hiểu nào có chuyện đơn giản như vậy, nếu không có khởi đầu tốt thì phế vật cũng chỉ là phế vật, phàm nhân cũng chỉ là phàm nhân. Giống như hắn, làm một kẻ phàm nhân sống cho hết đời.



Khi quay lại ngõ hèm, từ đằng xa hắn đã trông thấy từng tốp đứa nhỏ đang tụ tập trước cửa quán của hắn. Hắn bước nhanh đến, mấy đứa nhỏ nhìn thấy hắn về cũng ồn ào lên.



“Thanh ca về rồi… Thanh ca về rồi.”



“Thanh ca hôm nay có làm đủ que cay không??”



“Thanh ca ta muốn coca.”



“Ta muốn kẹo hồ lô…”



“Ta muốn ăn quẩy ngọt…”



Từng tiếng ríu rít bên tai, Thanh Bình mỉn cười nhìn lũ trẻ.



“Có hôm nay tất cả đều có, mấy nhóc từ từ, ca đi làm cho mấy đứa.”



“Hoan hô thanh ca….”



“Ta mụ mụ hôm nay cho rất nhiều tiền, ta hôm nay có thể ăn hết những món thanh ca làm.”



“Phụ thân ta hôm nay mới đi buôn trở lại, cũng cho ta nhiều tiền, ta cũng muốn muốn.”



Trong tiếng ồn ào của lũ trẻ Thanh Bình bước nhanh vào nhà đi vào bếp. Hắn bỏ những thứ hắn mua lên bàn rồi bắt tay vào làm việc.



Một tiếng sau, mùi quẩy mùi kẹo đường hồ lô thớm nức lan toả khắp ngõ hẻm.



Mấy đứa trẻ con nô nức hít hà lấy không khí mùi thơm.



Chợt Thanh Bình kéo ra phía ngoài cửa từng mẻ đồ ăn vặt vẫn còn nóng hổi.



Bọn trẻ thấy thế rối rít móc tiền chạy đến trước quầy hàng.



Chỉ là phục vụ mấy đứa trẻ cũng khiến hắn toát mồ hồi, những đứa trẻ này không chỉ mua để ăn, chúng còn mua một chút quẩy về làm điểm tâm ở nhà.



Người dân trong trấn cũng là quen buổi sáng ăn bánh quẩy nhà hắn cùng một ly sữa tười.



Cái truyền thống này từ hắn bày mà ra.



Bận rộn đến gần hết buổi sáng cuối cùng hắn cũng thở phào thu quán, quán nhỏ của hắn không riêng là bán quà vặt, trước đây trong lúc rảnh rỗi hắn còn viết vài bộ truyện của kiếp trước ra rồi nhờ Trần gia trang đi sao ra nhiều bản, làm cái kệ nhỏ để bán.



Cũng chỉ là vô tình vài người khách lạ ghé qua thấy hứng thú mua giúp hắn một quyển.



Thanh Bình kéo chiếc ghế nằm ra cạnh cửa nằm xuống phơi nắng.



Nhớ lại khi hắn mới xuyên qua vẫn còn ngày đêm kêu gọi hệ thống nhưng kết quả chả có cái gì, gì mà hệ thống là đi kèm của xuyên không, rồi lão gia gia.



Vài năm sau đó tuy có chút thất vọng nhưng hắn lại bừng bừng muốn kiên trì tu luyện, nhưng cọng lông đều không có. Đến hiện tại hắn đã từ bỏ mọi thứ.



Đang lim dim mắt bỗng nhiên hắn nghe thấy bước chân đặt trên nền đá ngõ hèm, nheo mắt nhìn lại, một nam một nữ đang từ từ đi đến. Người nam tử kia còn một bên đi một bên không ngừng giới thiệu. Lời nói cũng khiến Thanh Bình trợn mắt.



“Tiểu Quận Chúa, không phải ta nói ngoa nhưng quán nhỏ trong hẻm nay của tên tiểu tử Thanh Bình kia bán đồ tặc ngon, nhà ta hôm nào cũng đều mua hàng của hắn, bánh quẩy sáng nay ngươi ăn liền là của nhà hắn.”



Nữ tử được gọi quận chúa kia cũng rất chăm chú lắng nghe, nàng gần đây có việc cần đến Thanh Bình trấn, được ở nhờ tại Trần Gia Trang, sáng nay khi tiểu hài tử nhà họ Trần mạng về bánh quẩy, nàng cũng không ngờ Trấn nhỏ này lại có đồ ăn ngon như vậy.



Tuy là hơi nhiều dầu mỡ một chút, nhưng nàng cũng không để ý, là tu luyện giả chút dầu mỡ đó đều không ảnh hưởng đến nàng.



Sau khi ăn bữa sáng, nàng liền nhờ đại công tử Trần gia dẫn nàng đến quán nhỏ.



Bên cạnh liếc thấy Thanh Bình đang phơi nắng, Trần gia đại công tử vội vàng nói nhỏ với Tiểu Quận Chúa.



“Tiểu Quận Chúa, trong Trấn này Thanh Bình là người phàm, quận chúa đừng nên hỏi hắn vấn đề về liên quan tới tu luyện kể cả khi đọc sách của hắn.”



Tiểu Quận Chúa nhíu mày.



“Phàm nhân, không phải cả Trấn đề là tu luyện giả sao?.”



“Cái này…! Quận chúa cứ nghe ta là được.”



“Tốt…”



Nói rồi hắn quay qua Thanh Bình vẫy vẫy tay.



“Thanh Bình tiểu tử, ta lại đến thăm ngươi.”



Thanh Bình hé mắt nhìn hắn khinh bỉ.



“Phong tử, tiểu tử ngươi là đến xem ta sách mới thì đúng hơn đấy.”



Tên nay tên Trần Phong, là đại công tử của Trần Gia trang, cũng là bạn chơi của Thanh Bình từ nhỏ, lúc lên 10 tuổi hắn từng được Trần gia cho lên Thành lớn học, nhưng chỉ sau 3 năm hắn liền được đưa trở về, Thanh Bình từng hỏi hắn tại sao nhưng hắn lại nhất quyết không nói.



“Thanh Bình ta giới thiệu với ngươi một chứ, vị này là Tiểu Quận Chúa Lý Tịnh của phủ Vương gia.”



Nghe vậy Thanh Bình cũng đứng dậy thi lệ một cái rồi nói.



“Quận Chúa ngươi tốt, ta tên Thanh Bình, là chủ tiệm nhỏ này.”



Quận Chúa nhìn hắn đánh giá, tướng mạo thanh tú, mày kiếm mắt sáng, dáng người cao gầy, trên người hắn nàng có thể cảm nhận ra một khí chất nho nhã như người đọc sách.



Lý Tịnh gật đầu cười nói.



“Ngươi tốt ta tên Lý Tịnh, Trần Phong tên này nói tốt về ngươi rất nhiều, hôm nay gặp mặt, đúng là “mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.”



Thanh Bình nghe vậy cảm thấy mặt nóng nóng vội vàng khoát tay.



“Không dám nhận không dám nhận, Quận Chúa nói vậy ngoài kia ai nghe thấy, ta không phải bị mắng bao nhiêu lần.”



“Quận Chúa mời vào phía trong uống trà.”



“Được!!.”



Nói rồi Thanh Bình dẫn hai người lên cầu thang đi lên tầng hai.



Trên tầng hai Thanh Bình trước đây khi xây dựng đã cố ý để trống một khu vực, bây giờ đã được hắn trang trí thành một nhã gian ngoài trời, hắn treo rất nhiều giỏ cây cùng chuông gió.



Những lúc nhớ về địa cầu, hắn thường lên trên này thư thả đầu óc, vì là địa thế khá cao một chút, nên khi ngồi đây có thể bao quát một phần Trấn Thanh Bình.



Vì là buổi sáng, Trấn Thanh Bình phía trước mặt lại là rừng núi, sương mù sáng sớm còn chưa tan hết, tạo lên một khung cảnh huyền ảo mông lung.



Nắng sớm vài tia xuyên qua sương mù tạo thành bảy sắc đẹp mông lung khiến người ta đắm say.



Đây cũng là lý do tại sao trước đây Thanh Bình lại chọn khu đất này, tuy là hẻm nhưng địa thế lại cao hơn, còn có thể trực diện phía rừng núi, kiếp trước hắn thường nghe địa thế dựa núi. Nhưng hắn lại một mình thích ngắm nhìn núi buổi sáng cùng chiều tà.



“Ồ thật đẹp.”



Đang miên man bỗng hắn nghe thấy bên cạnh Quận chúa thốt lên.



Trần Phong cũng gật đầu.



“Thanh Bình tên tiểu tử này rất có ánh mắt, lúc trước khi xây dựng, ta thấy ngày nào hắn cũng trèo lên mái nhà trong trấn để ngắm nghía đó.”



Thanh Bình nghe vậy lườm hắn một cái đỗi.



“Đó là ta xem phong thuỷ bảo địa.”



“Thanh Bình hôm nay ngươi tốt nhất mang trân tàng rượu quý ra chúng ta nhâm nhi.”



Nói xong hắn hắc hắc quay ra Lý Tịnh nói.



“Tiểu Quận Chúa, ngài chắc chắn phải thử rượu hắn ủ, tên này trà đạo cũng rất khá mà ủ rượu lại càng được.”



Lý Tịnh cũng đến hứng thú quay ra.



“Có đúng không??.”



Thanh Bình cũng rất bất đắc dĩ, tên này vừa đến thì cho quận chua người ta uống rượu, lễ phép không lễ phép.



Như nhìn ra suy nghĩ của Thanh Bình, Trần Phong hắn lại nói.



“Ngươi yên tâm đi, Quận chúa nàng nhưng là tướng quân, người không nên sợ nàng say.”



Nghe vậy Thanh Bình gật đầu.



“Vậy ta yên tâm, hai người ngồi trước ta đi chuẩn bị rượu cùng chút đồ.”



Nói rồi hắn quay đầu đi xuống lầu.



Còn lại hai người Trần Phong liếc thấy Thanh Bình đã xuống hẳn dưới liền nhỏ giọng nhắc nhở Lý Tịnh.



“Tiểu Quận Chúa, lát nữa dù như thế nào ngươi cũng phải giữ bình tĩnh biết không.”



Lý Tịnh nghe vậy cũng không hỏi chỉ nhẹ gật đầu, nhưng trong lòng lại đầy thắc mắc.



Nửa giờ sau, Thanh Bình tay cầm một khay đồ ăn bưng lên, hắn lấy miếng thịt hắc trư lúc sáng làm một vài món nhậu, sau khi bưng lên lại quay xuống nhà xách lên hai bình rượu.



Thấy thế Trần Phong không kịp chờ đời tiến đến ôm lấy hỏi.



“Thanh Bình tiểu tử, ngươi rượu này là rượu gì.”



Thanh Bình lườm hắn một cái nói.



“Đây là Đào Hoa nhưỡng, ta vì tạo mấy bình này mà vặt sạch cây đào trong sân đấy.”



Nghe vậy Trần Phong siết chặt hơn bình rượu vội vàng chạy đến bàn, cả trấn ai không biết tiểu tử này ủ hoa đào nhưỡng nhưng là cực kì trân phẩm, lúc trước từng lấy ra một lần vì là để ăn mừng đám trẻ con được lên tỉnh học.



Có người thương nhân lúc đấy đã bỏ ra cả một thỏi ngân thạch chỉ để đổi lấy một chén rượu.



Có người thương nhân từ học theo hắn chế tạo hoa đào nhưỡng, nhưng mùi vị lại không thể nào bằng của Thanh Bình hắn, hay nói trắng hơn là kém xa típ tắp.



Thanh Bình cười lắc đầu quay qua lấy ba chiếc chén ngọc, Lý Tịnh thì ở một bên hiếu kì nhìn lấy, thấy thế Trần Phong giải thích.



“Rượu này phải uống bằng chén ngọc mới có thể hãm lại hương vị vào chén không bị bay mất, tí nữa ngươi uống sẽ hiểu.”



Thanh Bình cầm lấy bát nước nóng chuẩn bị sẵn rồi thả ba chén ngọc xuống nhẹ nhàng lắc đều, đến khi ba chén ngọc rực rỡ xanh thẳm hẳn lên hắn liền vớt ra rồi tràng qua bằng nước lá trà.



Hắn đưa tay nhận lấy bình rượu từ Trần Phong, mở nắp phong rồi rót ra ba chén, rượu chảy xuôi rất sánh, hồng mà lại trong vắt, lung linh như ngọc.