——Thú vị lắm đấy

Chỉ có vài chữ nguệch ngoạc viết trên tờ giấy màu hoa anh đào.

Có thể dòng chữ này cũng chỉ bình thường như ngọn cỏ ven đường mà thôi.

Nhưng chừng đó thôi cũng đã đủ khiến tôi quyết định cống hiến hết mình rồi.

Mở đầu - Nhà văn, nữ sinh Cao Trung và lễ hội cosplay

Màn hình máy tính bị bao phủ bởi một màu đen kịt ngay khi tôi ngắt nguồn.

Phản chiếu trên đó là khuôn mặt của một người đàn ông thân quen.

Tôi quay đầu, nhìn sang trái một chút, rồi nhìn sang phải một chút, cuối cùng lại nhìn chằm chằm vào màn hình.

Tôi nở một nụ cười.

Xin chào, là tôi đây.

Khi trông thấy cảnh này, tôi không khỏi thở dài một cách đầy bất lực.

Có lẽ là vì mấy ngày trước, do Matsuri nài nỉ nên tôi đã mở quyển album tốt nghiệp Cao Trung đã vứt xó từ lâu.

Từ khi tốt nghiệp Cao Trung đến giờ cũng đã được mười năm rồi, dù ngày nào cũng lôi những bức ảnh này ra ngắm nhưng thật khó để nhận ra thời gian trôi qua nhanh như thế nào. Dù vậy, khi so sánh bản thân bây giờ với thời cấp ba thì dấu vết của những năm tháng mà tôi trải qua đã hằn sâu trên da thịt lại hiện rõ.

Nếu không chú ý một ngày thì mắt tôi sẽ có vết chân chim.

Hai ngày không quan tâm thì râu tôi sẽ mọc như măng non.

Có lẽ do lúc nào tôi cũng không biết rằng tương lai sẽ đi về đâu nên đồng tử thì đục ngầu, còn sự ngây thơ hồn nhiên của con trẻ thì đã biến mất từ lâu. Mà suy cho cùng thì từ khi còn học Cao Trung, tôi cũng chả phải loại người hay suy tính cho tương lai. Tuy vậy, tôi vẫn mường tượng được đôi chút thế nào là một cuộc sống bình thường.

Đại loại thì như thế này.

Trước tiên, vào một trường đại học khá nổi tiếng, làm một công việc bán thời gian phù hợp và tham gia vào vài hoạt động câu lạc bộ. Tiếp đến là hẹn hò với nữ sinh xinh thứ tư trong khoa. Sau khi tốt nghiệp thì vào làm cho một công ty sẽ không bị phá sản kể cả trong thời kì kinh tế suy thoái, và tiếp theo là được thăng chức lên một vị trí cao. Sau đó thì kết hôn, rồi nuôi dạy một đứa con trai và một đứa con gái.

Và khi về hưu thì dành phần đời còn lại để thư giãn, cùng vui vẻ uống trà với vợ và con gái dưới hiên nhà.

Nhưng hiện thực thì lại không được như thế.

Nói ngắn gọn thì, ở tuổi hai mươi tám, cuộc đời tôi hoàn toàn khác xa cái viễn cảnh kia.

Dù đã trúng tuyển vào đại học một cách an toàn, nhưng mà một đứa mọt sách lúc nào cũng chúi mũi học thì có gì thú vị cơ chứ, vì thế nên tôi cũng chẳng thể kiếm nổi một cô bạn gái. Dù có đủ thể loại câu lạc bộ và công việc bán thời gian để tôi lựa chọn, nhưng rốt cục cuối cùng thì tôi cũng đã quyết định xin nghỉ.

Thứ mà tôi nhận được sau khi tốt nghiệp đại học với mức giao tiếp xã hội tối thiểu chính là một cuộc sống khép kín hết ngày này qua ngày khác. Chà, thành thật mà nói thì, tôi đúng là một kẻ thất bại mà.

Không cần ai bảo tôi cũng biết. Nhưng dù thế, tôi vẫn tin rằng thành công đang chờ đợi tôi ở đâu đó trên đường đời. Chắc chắn là thế, nếu không thì e rằng tôi sẽ mãi chết chìm trong tuyệt vọng mất.

“Ừm, thế này là được rồi đúng không ạ? Ừm… mặc mấy bộ đồ không quen đúng là khó thật đấy.”

Từ phòng thay đồ vang lên giọng nói của một thiếu nữ dễ thương.

Tôi ngoảnh lại nhìn chủ nhân của giọng nói đó.

Không biết có phải do xấu hổ mà em ấy đỏ mặt và hành động ngại ngùng như thế không. Những suy nghĩ vu vơ trong đầu tôi liền biến mất ngay tức khắc. Hiện thực? Dẹp cả đi. Kẻ thua cuộc? Vớ vẩn hết.

Không, không, nó không thể như thế này được, hãy nhìn mà xem!

Dù rằng tôi đang rỗng túi, nhưng không nghi ngờ gì nữa, thứ đang ở ngay trước mắt tôi bây giờ chắc chắn là ước mơ của mọi thằng đàn ông.

“Excellent!”

Tôi không khỏi xúc động khi đứng dậy vỗ tay.

“EXCELLENT, EXCELLENT, EXCELLENT oooh! Hooo!!”

Cảm xúc trong tôi càng dâng trào thì giọng nói của tôi càng to lên.

Một tràng pháo tay to như sấm rền được tạo ra bởi đôi tay của chỉ một người.

Một khu chung cư hai tầng tồi tàn được xây bằng gỗ để làm chỗ ở cho học sinh, cách nhà ga chừng hai mươi phút đi bộ, giá tiền thuê một căn hộ có mặt tiền hướng về phía tây là 58,000 yên mỗi tháng. Căn hộ vốn không còn gì thú vị với tôi, người đã sống ở đây sáu năm kể từ khi tốt nghiệp đại học, giờ đã biến thành địa đàng trần gian.

Trước mắt tôi bây giờ là lễ hội cosplay của một nữ sinh Cao trung xinh đẹp.

Liệu có thằng đàn ông nào có thể kìm mình khi chứng kiến cảnh tượng này không cơ chứ?

Từ sườn xám, đồng phục y tá, đến trang phục vu nữ, đồng phục thể dục, và thậm chí là cả đồ thỏ nữa. Bộ đồ bơi một mảnh tất nhiên là kiểu truyền thống với màu xanh navy rồi. Tuy biết rằng vẫn còn vài người không đồng tình, nhưng mà dù có là ai phản đối thì tôi cũng sẽ không nghe đâu. Áo tắm một mảnh kiểu truyền thống chính là chân lý!

Thường ngày thì Matsuri toàn mặc đồng phục kiểu Tây nên hôm nay tôi đã yêu cầu em ấy thử mặc đồng phục thủy thủ xem sao.

Cực kỳ hợp với em ấy luôn!

Nói đến cosplay thì không thể không nhắc đến trang phục hầu gái với hàng trăm mẫu mã đa dạng, từ kiểu cổ điển thanh lịch cho đến những bộ váy ngắn cũn cỡn rẻ bèo mà bạn có thể tìm thấy ở bất cứ cửa hàng Don Quijote nào.

Nhân tiện nhắc luôn, thứ mà Matsuri đang mặc chính là bộ đồ hầu gái váy ngắn kia.

Tại sao khi đặt hàng trên mạng về để làm tư liệu cho việc viết truyện thì tôi lại nghĩ rằng bộ váy rẻ bèo này sẽ chả có tác dụng gì nhỉ? Được tận mắt nhìn Matsuri mặc nó thế này lại càng trông giống cosplay hơn ấy chứ. Thành thật mà nói thì, quá đẹp!

Không thể diễn tả thành lời, tôi chỉ biết rơi những giọt nước mắt xúc động. Tôi cứ vậy mà tiếp tục vỗ tay tán thưởng Matsuri — người có công lớn nhất trong sự thành công của án vĩ đại này.

Tuy nhiên, người vừa được nhận tràng vỗ tay là Matsuri lại trông chẳng vui vẻ gì, trái lại, em ấy còn nhíu mày lại thành hình chữ bát và chỉ biết cười góp.

“Sao thế Matsuri?”

“Ho, Hozumi-sensei! Chuyện này có thật sự cần thiết cho việc viết lách không ạ!?”

Matsuri hỏi trong khi cố kéo chiếc váy ngắn của mình xuống một cách đầy tuyệt vọng.

Cử chỉ hơi ngại ngùng này của em ấy trông cũng dễ thương quá!

Cặp đùi trắng nõn khỏe mạnh, phần mà mọi người yêu thích nhất, hơi bị thắt lại ở nơi tiếp giáp giữa đôi tất cao quá gối và da. Trông múp quá, tôi không thể cưỡng lại được nữa rồi!

Đằng sau đó là một vùng đất kỳ bí, nơi ẩn chứa một bí mật đang say giấc nồng.

Đó chính là dục vọng. Sinh vật với cái tên gọi đàn ông luôn khao khát về những thứ xúc cảm nằm trên ranh giới của những cái vô hình và hữu hình, và đó cũng chính là động lực thúc đẩy chúng tìm mọi cách để thấy được những thứ vô hình đấy. Có kẻ thì buồn bã chán nản do không thấy được những thứ đó, nhưng cũng có những kẻ thậm chí còn đánh đổi cả mạng sống của mình để đạt được mục đích.

Lột đồ hết.

Bí ẩn của chiếc váy ngắn nằm ngay đây.

Nhưng trên cơ thể của Matsuri hiện giờ, hoàn toàn không có điểm nào như thế.

Tôi đáp lại sau khi nhìn chằm chằm vào Matsuri một lượt từ trên xuống dưới.

“Tất nhiên rồi. Việc này là để làm tư liệu, là làm tư liệu ấy mà.”

“Vậy, vậy, vì, vì sao từ nãy tới giờ sensei cứ nhìn em bằng ánh mắt dâm dục thế?”

“Em hỏi gì lạ vậy. Đúng là anh nhìn em với ánh mắt dâm dục từ nãy giờ mà!”

Em ấy đang nói gì vậy nhỉ.

“Nhìn em bằng ánh mắt dâm dục á!?”

Do bị bất ngờ nên Matsuri chẳng thể làm gì khác ngoài hét thành tiếng những gì tôi vừa nói ban nãy.

“Nói cách khác thì khung cảnh bây giờ chỉ có thể ngắm nhìn bằng ánh mắt dâm dục mà thôi. Dù sao đây cũng là điểm hút khách của quyển sách, tức là độc giả cũng sẽ ngắm nhìn khung cảnh này bằng ánh mắt dâm dục đó. Vì thế nên nếu muồn truyền tải hoàn toàn cảm xúc cho độc giả thì tác giả phải đặt mình vào vị thế của họ chứ. Thế mới thấy được trải nghiệm thực tế nó quan trọng thế nào. Vậy nên…”

“N, nên gì ạ?”

“Em bỏ tay ra khỏi váy nhé.”

“Ểểểểể! Nếu thế thì sensei thấy được quần lót của em mất!”

“Cho anh nhìn đi mà.”

“Bằng cái ánh mắt dâm dục đó á?”

“Đừng để anh phải nói nhiều lần chứ. Là nhìn bằng ánh mắt dâm dục đó!!”

Tôi gật đầu lia lịa với vẻ mặt nghiêm túc.

“Thế, thế thì không được.”

“Chuyện đã tới mức này rồi thì không còn đường lui nữa đâu. Mà nếu em không muốn bị lộ quần lót của mình thì lấy mấy cái quần lót kẻ sọc đằng kia mà dùng. Đừng lo, toàn đồ mới cả thôi. Như vậy thì em sẽ không xấu hổ nữa đúng không?”

“Vấn đề không phải thế. Mà sao sensei lại có mấy thứ đó vậyyyyyy?”

「Toàn mấy món anh từng dùng làm tư liệu thôi ấy mà. 」

Đây là một tình huống hoàn hảo, cực kì chân thực mà không ai có thể phàn nàn được.

Nơi này là thiên đường của tôi.

Là lâu đài của riêng tôi.

“Ha ha ha. Thế nên là em buông tay được rồi đấy.”

Tôi vừa hô to vừa vươn tay ra nắm lấy cổ tay mảnh mai của Matsuri.

“ĐÓ LÀ LÝ DO TẠI SAO TỚI GIỜ SENSEI VẪN CÒN TRINH ĐẤY !!”

Câu nói của em ấy về thực tại phũ phàng cứ như một lưỡi dao sắc lẹm đâm xuyên qua ngực tôi.

Ngay khi tôi muốn ói ra máu vì vết thương lòng thì Matsuri đã nhanh chóng lùi ra xa. Tôi hét lên trong khi ôm trái tim đang đau nhói của mình.

“Aaaaaa...! Chuyện này! Riêng chuyện này thôi! Em không được nói về chuyện này!”

“Cũng phải có người nói cho sensei biết chứ! Sensei sắp 30 tuổi rồi đấy!”

“Aa, khoan đã, chờ chút…! Đừng có dùng cái bản mặt nghiêm túc kia mà tỏ vẻ thương hại với anh như thế! Với lại cũng đừng có nhấn mạnh tuổi tác nữa, anh đau lòng lắm đó! Dừng lại đi! Này này! Đừng nhìn anh như thế ——”

Những lời nói không thương tiếc ấy đã đánh bại tôi hoàn toàn.

Tôi cứ vậy mà gục đầu xuống, hai tay chống lên sàn.

Lúc gặp nhau lần đầu, tôi cứ tưởng em ấy tôn trọng mình lắm, nhưng mà giờ thì cái suy nghĩ ấy hoàn toàn biến mất rồi. Nếu nhìn từ mặt tích cực thì đây có lẽ là dấu hiệu cho việc chúng tôi đang dần thân thiết với nhau hơn. Nếu mà không phải vậy thì tôi đã không nhờ một cô gái làm một việc như là cosplay rồi.

Matsuri nhìn tôi và thở dài một cách ngạc nhiên.

Gì——? Lạ lắm hả?

Thế là đã thắng rồi phải không.

Phụt, hahaha, không ngờ đấy.

Ngây thơ. Quá đỗi ngây thơ. Anh chưa bỏ cuộc đâu. Dù em có lấy tay kéo váy xuống thì từ chỗ này anh vẫn thấy được pantsu của em thôi. Có thể thấy được, chắc chắn là thấy được. Không biết pantsu của Matsuri có màu gì thế nhỉ?

Tôi từ từ ngẩng đầu lên với trái tim đập mạnh trong lồng ngực, thế nhưng, thứ xuất hiện trước mắt tôi ngay lúc đó lại là khuôn mặt đang nhếch mép cười của Matsuri.

“Hở?”

“Hi hi, em biết anh tác giả còn trinh đây đang nghĩ gì đấy nhé.”

Có vẻ như trong lúc tôi còn đang bận suy nghĩ về mấy thứ bậy bạ trong đầu thì Matsuri đã ngồi xuống bên cạnh tôi. Tôi hơi bất cẩn rồi. Từ khoảng cách gần thế này thì làm sao thấy được pantsu của em ấy đây.

Matsuri dùng hai tay ôm lấy má tôi, giữ đầu tôi tại chỗ và nói.

“Tiếc quá nhỉ.”

Em ấy trông có vẻ đắc ý khi chứng kiến những toan tính của tôi tan thành cát bụi.

Nhưng mà, em ấy vẫn còn quá ngây thơ.

Tôi là một thằng trai tân, cũng là một tác giả, và tôi là một tác giả còn trinh, thật là ngây thơ khi xem thường anh như thế này đấy.

Dù sao thì tôi cũng đã dự đoán trước được tình huống này từ trước rồi, “A, có thể mọi chuyện sẽ như này”, nghĩ vậy nên tôi đã chuẩn bị rất kĩ càng. Mặt tôi giờ đang nằm sát ngay mặt Matsuri, cảm giác như là chúng tôi sắp sửa hôn nhau vậy. Thế này đúng là tuyệt nhất mà. Chà, có vẻ đưa cảnh này vào trong truyện cũng được đây, phải ghi lại mới được.

Tôi và Matsuri.

“A ha ha ha.”

“A hi hi hi.”

Chúng tôi đều cất giấu những tâm tư của mình vào sâu trong lòng và cùng vui vẻ cười đùa với nhau. Thế nhưng, ngày hôm đấy, tôi vẫn chưa thực sự biết gì về em ấy cả.

Vậy thì, đầu tiên để tôi giải thích chuyện này đã nhé.

Những gì sắp sửa xảy ra tiếp theo là cuộc sống thường nhật của một tác giả Light Novel hạ cấp có thể tìm thấy ở bất cứ đâu.

Nhờ biên tập viên góp ý về tác phẩm, reo hò vui sướng khi thấy bức tranh của họa sĩ minh họa, và đôi khi còn hẹn đi ăn tối với một tác giả cùng thời. Thế nhưng, sâu bên trong tôi vẫn chỉ là một gã đàn ông trung niên ngồi gõ phím lạch cạch trước màn hình máy tính mà thoi. Mỗi lần nảy ra một ý tưởng mới, tôi lại ngồi xuống trước màn hình máy tính và nghĩ,

“À, có lẽ như này là ổn”, rồi lại nhấn phím xuống dòng và gõ tiếp.

Cuộc sống thường ngày của tôi hoàn toàn bình thường, không hề có gì đặc biệt.

Tôi không được triệu hồi đến thế giới khác, cũng chẳng bị mắc kẹt trong thế giới trò chơi, và cũng không hề có một cuộc gặp gỡ định mệnh bất ngờ với một thiếu nữ xinh đẹp từ trên trời rơi xuống. Tất nhiên là những giao ước trong Tueee hay mấy tên biến thái số đỏ trong ToLOVE chỉ tồn tại trong mơ mà thôi. Mặc dù tôi đã từng nghĩ rằng mình sẽ được trải nghiệm những chuyện như thế một lần trong đời, nhưng xem ra đó cũng chỉ là chuyện viễn vông mà thôi.

Gió thổi thì mây trôi, dù là bất cứ lúc nào, những gì chờ đợi tôi phía trước cũng chỉ là những ngày thường nhật bình yên mà tôi đã quen thuộc đến mức xem đó là lẽ thường tình. Nhưng, a, đúng rồi, có thể vậy lắm chứ.

Bằng một cách tình cờ, từ khi một nữ sinh Cao Trung đến ở nhà tôi vào cuối thu, cho đến khi em ấy đột nhiên rời đi vào mùa xuân. Tuy không được lâu nhưng có thể xem đó là một quãng thời gian đặc biệt.

Hừm. Cũng không hẳn.

Đó là một quãng thời gian đặc biệt đầy nhiệm màu thì đúng hơn.

Ít nhất thì đối với tôi là vậy.

Đây là câu chuyện về một nhà văn và một nữ sinh Cao Trung.

Và dựa theo số trang sách, thì đây có lẽ là một câu chuyện quan trọng tồn tại giữa em và tôi.