Mở đầu: Tôi, người siêu cấp đáng yêu.
.
.
“Đáng Yêu” thực là thứ thần kỳ.
Diện bộ đồ đáng yêu, dùng những mĩ phẩm đáng yêu. Chỉ bằng cách khoác chúng lên, ta đã có thể che dấu những bí mật sâu kín, và tỏa sáng lấp lánh.
Trước cửa sổ của tòa Shibuya 10Q, một cô gái yểu điệu diện áo sơ mi xếp ly thêu và chân váy loe bất đối xứng đang được phản chiếu lại.
Khi cô ấy cười, đôi mắt được thoa phấn màu hồng nhạt nhẹ cùng lớp kim tuyến tỏa sáng lấp lánh, bờ môi được tô điểm bằng loại son môi yêu thích khiến nụ cười hình vòng cung càng trở nên xinh đẹp.
-Ừm, hôm nay mình vẫn siêu cấp đáng yêu.
Hài lòng với hình ảnh “Đáng yêu” lý tưởng phản chiếu trên cửa sổ, cô gái rời đi khỏi cửa hàng đầy ắp phục trang được trang trí bằng nhiều diềm xếp và ruy-băng.
Mỗi bước cô đi, chiếc túi màu xanh bạc hà trên vai cô khẽ lắc lư qua lại, mái tóc dài màu trà sữa hơi xoăn sẽ nhẹ nhàng bay múa và chiếc váy đung đưa nhịp nhàng tựa đóa hoa đang nở rộ.
“À…ừm…này…”
Trên đường về nhà từ Shibuya 10Q. Tôi đột nhiên bị một giọng nói ngập ngừng từ phía sau chặn lại.
Xoay người về sau, chủ nhân giọng nói là một bạn nữ mặc đồng phục trường. Phía sau mái tóc dày che đi đôi mắt màu nâu sẫm là ánh nhìn chằm chằm với vẻ tha thiết hướng thẳng đến tôi.
“Làm ơn, hãy biến mình thành một cô gái dễ thương như bạn..!”
“?”
Yêu cầu đột ngột này khiến cả hai sững sờ trong giây lát.
Một cô gái 'dễ thương' như bạn, là sao?
Điều này, chắc chắn là không được.
“…Xin lỗi, tôi đang vội.”
“A, đợi, đợi đã.”
Ngay lúc chuẩn bị tăng tốc để rời đi, một tiếng kêu ngu ngốc truyền đến tai cô.
Ngoái đầu lại, cô thấy bạn nữ kia đang nhào thẳng đến mình vì bị vấp chân với cánh tay duỗi thẳng.
Né chẳng được mà đỡ đối phương cũng chẳng xong, cả hai cứ thế chổng kềnh xuống đất.
“Ui da…”
Tôi khẽ kêu, rồi đứng dậy. Và cái gì đó tuột khỏi đỉnh đầu tôi.
“Hơ?”
“Á.”
Ánh mắt cả hai cùng rơi vào thứ màu trà sữa bị bạn nữ mặc đồng phục chộp.
Thứ đó là một mái tóc dài màu trà sữa đẹp đẽ.
Mái tóc xoăn bồng bềnh được tạo kiểu trước khi rời nhà giờ đây đang lủng lẳng vô hồn trên tay bạn nữ mặc đồng phục trường.
“Ư, oaaa, hó-hói~đầu... ”
Cô ngẩng đầu lên, nói ra điều gì đóa vô cùng đáng ngại cũng như thô lỗ.
Hoàn toàn không có cách nào, từ tinh thần cho đến thời gian để né tránh được ánh mắt ấy cả.
“Ơ, không đời nào, không có hói – ơ khoan, chẳng phải là…bạn Hoshimi đây sao….”
May thay cho cô, người cô giật tóc hoàn toàn không bị hói.
Nhưng không may cho tôi, bí mật của tôi đã bị kéo tuột xuống cùng bộ tóc giả.
Rằng Jiro Hoshimi siêu cấp đáng yêu này đây, đang giả gái.