Trans: Cam cam
Edit: Miu
—--------------------------------------------
Bối cảnh: Một tòa nhà phong cách phương Tây vào buổi tối.
Mặt của người phụ nữ trung niên đã bị bấu tối giấu đi.
Tsugumi đuổi theo người phụ nữ đó và hồi tưởng lại cảnh tại phòng bệnh cũng trong tối hôm đó.
—--------------------------------------------
“Đáng yêu quá.”
“Dễ thương ghê.”
“Thật ngọt ngào.”
“Thật…”
“Thật…”
“Thật…”
“Ồ hố, Tsugumi-sama, hãy là trở thành của em đi.”
“Em phải làm gì đây? Sao để chị có thể nở một nụ cười với em đây?”
“À đúng rồi. Giá như chị chỉ có thể sống trong thế giới của em.”
Người phụ nữ nở một nụ cười điên loạn đuổi theo tôi, còn tôi vẫn ngơ ngác không biết chuyện gì. Khi tôi bị đuổi tới cầu thang, cô ta đẩy tôi. Nụ cười trên mặt cô ta không phải ai cũng chịu nổi. Cô ta rất có tư chất cho vai diễn viên ‘hóa rồ’ đấy.
Nếu như tôi nhớ không lầm thì cô ta là… gia sư riêng của tôi. Người mà cha tôi đã chọn cho tôi. Cô ta là giáo viên được sắp xếp cho tôi để chuẩn bị 1 sự kiện mà tôi chưa từng có trong kiếp trước - kỳ thi tuyển sinh cấp 1. Cô ta chính là gia sư chuyên nghiệp từ một trường đại học danh tiếng sau 30 năm học tập. Cô ấy thích những cô gái nhỏ và đã rơi vào lưới tình với Sorahoshi Tsugumi, một người mang nét đẹp Bắc Âu thuần túy, và hóa rồ. Chà, đây quả là một gánh nặng lớn cho cô bé nguyên chủ và khiến ký ức tiền kiếp của tôi được giải phóng. Chết dở.
Nhờ vào cơn sốt và một giấc ngủ sâu, tôi đã có thể chỉnh chu lại ký ức mình. Tôi mở mí mắt của mình như vừa thoát khỏi một giấc mơ và đón chào cái trần nhà màu trắng lần thứ hai.
“Ngáp*”
Khi tôi ngáp một cái, ống truyền dịch cản đường hô hấp của tôi. Hmm… tôi hay đi lại bằng bốn chi với cái ống truyền dịch bên cạnh nhưng nếu làm thế thì tôi sẽ gặp rắc rối mất. Thế nên, tôi đành bỏ bài tập thể dục nhẹ này vậy.
Bên cạnh đó, tôi sẽ thấy tội lỗi khi dùng cái nút gọi hỗ trợ chỉ để nhờ ai đó. Bất lực, tôi chỉ nhìn quanh và thấy một cuốn lịch đáng yêu. Có vẻ như nguyên chủ cơ thể này và tôi kiếp trước đều thích động vật. Tôi thấy hình in của một con rắn, một con quạ và con ếch. Cha mẹ ơi, con xin lỗi vì thích mấy con kỳ dị như vậy nha.
“Nghĩ lại thì đây là năm bao nhiêu rồi nhỉ?... 2020 à?”
Tên thời đại là… Reiwa, năm nào vậy? Vậy còn Heisie thì sao? Chà, theo ký ức của cơ thể này, TV khá mỏng và điện thoại thì siêu nhỏ, nhưng tôi hiểu được rồi, đây là 20 năm sau… Nếu như tôi sống được tới đó thì người thân và bạn bè của tôi hẳn là đã già hoặc có tuổi rồi. Tôi chắc cũng không khá hơn họ bao nhiêu.
Hmm, nếu thế thì chuyện gì sẽ xảy ra với ngành công nghiệp phim kinh dị nhỉ? Nếu tôi nói tôi thích những bộ phim kinh dị thời của mình thì có bị gọi là người tối cổ không?
“Mình muốn xem TV…”
Không chỉ phim kinh dị. Điện thoại đã tiên tiến đến cỡ nào rồi? Vậy còn internet thì sao? Còn VHS thì sao? Đây là một thế giới mới lạ. Cái cảm giác tò mò với những điều chưa biết thật tuyệt vời. Tôi tự hỏi mình sẽ phấn kích như thế nào khi có thể xem được những bộ phim đã phát triển và cải tiến qua từng năm.
Tôi mò quanh giường mình và tìm thấy vài cuốn sách ảnh. Truyện cổ tích nhà Grimm, Andersen và Shakespeare. Chúng đều là những kiệt truyền qua các thế hệ. Trong số đó, tôi đã chọn ngẫu nhiên một cuốn và mở ra. Tôi biết cách duy nhất để bình tâm mình chỉ có sách thôi.
“Người đẹp ngủ trong rừng. Mhmm, cuốn này được.”
Tôi cảm giác hơi phóng đại khi gọi bản thân là người đẹp, nhưng quả thân là tôi vừa mới tỉnh dậy. Mặc dù tôi giỏi nhập vai, có tình huống sẵn vẫn dễ hơn và không có gì tốt hơn thế.
Tôi là nàng công chúa ngủ trong rừng. Tôi đã bị nguyền rủa bởi mụ phù thủy ác độc vào sinh nhật mình và đánh giấc trăm thu. Một ngày nọ, một hoàng tử xuất hiện và với nụ hôn của chàng, người đẹp ngủ say đã được đánh thức.
“[Là chàng hôn em ư]”, tôi đặt tay lên má hoàng tử, rồi anh ta nắm lấy tay tôi lại.
“[Em đã bị nguyền rủa bởi một mụ phù thủy và an giấc ngàn năm.]”
Tôi khẽ than thở trước ánh nhìn dịu dàng của chàng.
“[Đó là một lời nguyền cô đơn, lạnh lẽo và ác độc đó.]”
Khi hoàng tử thấy được nỗi buồn bên trong lời nói của tôi, anh ta đáp, “Nàng không cần phải lo lắng gì nữa. Từ giờ trở đi, ta sẽ bảo vệ nàng.”
“[Vâng.]”, tôi đáp lời chàng hoàng tử anh tuấn. Đôi môi tôi run rẩy trong tình yêu và niềm hân hoan ôm lấy tôi. Sự vui sướng chiếm cả trái tim tôi và tôi đón lấy bình minh như tia sáng chiếu rọi vào bóng tối bên trong tim mình.
“--Thiên thần của bố ơi.”
Bỗng nhiên, một giọng nói vọng vào tai khiến tôi thoát khỏi vai diễn của mình. Trong phút chốc, tôi nghĩ nữ anh hùng không phải gu mình thì một người đàn ông điển trai, trông có nét quen thuộc quỳ trước tôi.
“Ôi Tsugumi, thiên thần của bố. Con đang muốn nũng nịu ai với đôi mắt đáng yêu này hả?”
Đây là loại nhân vật sẽ biến mất nếu tôi ngẫu nhiên nói nên một cái tên. Bởi vì tôi nghĩ nó có thể diễn ra vì vài lý do nào đó nên tôi chọn phương án an toàn nhất.
“Bố, mẹ!”
“Chà chà, chẳng lẽ là em đã bị Tsugumi mê hoặc rồi sao? Lại đây, cho mẹ ômmmm —nè.”
Từ sau lưng cha tôi, mẹ tôi xuất hiện và tặng tôi một cái ôm. Cha tôi thì bị cho ra rìa nhưng ông dễ dàng đứng lên và tham gia cái ôm gia đình.
“Trời ạ, là tôi đang mơ hay sao? Trông mà xem nữ thần và thiên thần của tôi đang chơi với nhau đáng yêu đến chừng nào kìa? Hai mẹ con có để bố tham gia cái ôm này không nào?”
“Hehehe, mẹ nên làm gì đây? Con nghĩ sao hả, Tsugumi”
“Hehe, con sẽ cho bố đặc quyền đó!”
“Ôi trời. Hai mẹ con thật tốt bụng khi quan tâm đến bố mà… Giờ thì bố có được cái ôm thiên thần nào không nè?”
“Có chứ ạ.”
Tôi tự hỏi rằng đây có phải là cảm xúc của một đứa trẻ ngây thơ hay không. Tôi không nghĩ nó như thế này, nhưng cũng không đồng nghĩa là tôi đang không diễn hết sức. Mặc dù tôi đang cố gắng giấu sự ngượng ngùng, nhưng khát khao được chơi với cha mẹ ấm áp đã chiếm lấy tôi.
Suy cho cùng, tôi là một đứa trẻ bất hạnh ở kiếp trước. Ngay khi người cha bạo lực của tôi qua đời thì mẹ lại bỏ rơi tôi. Nếu ông bà ngoại không cứu tôi thì tôi đã chết rồi. Và ngay khi tôi sắp bước vào con đường diễn viên và có thể phụ giúp ông bà thì họ im lặng ra đi. Quả thật, tôi luôn ước có một gia đình từ lâu.
“Dù diễn xuất rất thú vị. Nhưng Tsugumi có muốn đi theo con đường này không?”
Khi được hỏi, tôi nghĩ một hồi. Tôi chắc chắn kiếp này có nhiều lựa chọn hơn kiếp trước trước. Chẳng phải sẽ phí lắm nếu tôi không thử sao? Đó là những suy nghĩ vụt qua đầu tôi.
Tuy nhiên, những suy nghĩ đó đã bị át đi bởi sự thôi thúc tràn ngập trong trái tim tôi. Tôi vẫn muốn trở thành một diễn viên. Tôi muốn hiện thực hóa ước mơ trở thành một nữ diễn viên gieo rắc nỗi sợ hãi cho mọi người ở Hollywood, điều mà kiếp trước tôi không thể đạt được.
“Dạ có ạ.”
Vì vậy, tôi không hề hối hận về cách mình đã trả lời. Tôi chắc chắn họ sẽ cho tôi học diễn xuất. Nếu bây giờ tôi học, nếu tôi rèn luyện bây giờ, thì tôi có thể đạt được bao nhiêu tiềm năng đây? Chỉ nghĩ thôi là tôi đã không khỏi phấn kích rồi.
Đó là lý do tại sao
.
.
.
"Sorahoshi Tsugumi - 5 tuổi. Cảm ơn cháu rất nhiều vì màn diễn này."
Tôi chưa bao giờ mong đợi sẽ có mặt tại buổi thử giọng vào tuần sau khi tôi xuất viện, chuyện này có hơi… rốt cuộc thì tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này? ? ? [note57209]
—--------------------------------------------------------------
Tại Phòng Bệnh Vào Buổi Tối
Pov: Cha lén nhìn chiếc giường qua khe cửa.
Ánh chiều tà chiếu ngang vào mặt người cha đang ngắm Tsumugi từ một bên.
—--------------------------------------------------------------
“[Là chàng hôn em ư]”
Chiếc giường bệnh viện trông như một chiếc giường phủ đầy gai.
“[Em đã bị nguyền rủa bởi một mụ phù thủy và an giấc ngàn năm.]”
Với đôi mắt ẩm ướt, lời nói run rẩy, tôi gần như có thể cảm giác được sự đau đớn đang cắt lấy cô bé.
“[Đó là một lời nguyền cô đơn, lạnh lẽo và ác độc đó.]”
Tôi không thể nghe thấy giọng nói của hoàng tử. Mặc dù mọi chuyện đúng là như vậy, nhưng tôi vẫn có ảo giác thoáng qua về cảnh hoàng tử xinh đẹp nắm lấy tay cô.
– Nàng không cần phải lo lắng gì nữa. Từ giờ trở đi, tôi sẽ bảo vệ nàng.
Lẽ ra tôi không thể nghe được nhưng âm thanh của hoàng tử vang lên từ tâm hồn đồng điệu của tôi
"[Vâng.]"
Sau đó, những lời được chờ đợi từ lâu thật ngọt ngào và mê hoặc.
“Một mụ phù thủy ngu ngốc. Nếu là em thì em sẽ trói cô ấy và giữ cổ bên mình rồi.”
“Anh nghĩ… đó không phải ý định của câu chuyện đâu, Minako.”
Trong bóng tối của phòng bệnh. Tôi liền tỉnh táo trở lại khi nghe thấy tiếng Minako, người đang khẽ nhìn qua mình.
“Em thấy đấy, đó là do mụ phù thủy ghen tị. Ghen tị với vẻ đẹp của Tsugumi.”
“Hehe, nếu anh muốn Tsugumi của chúng ta làm nhân vật chính thì sẽ phá hỏng câu chuyện mất. Chỉ một cái liếc mắt thì ai nấy cũng sẽ nhận ra sự cách biệt nhan sắc rồi. Nó sẽ chẳng khác việc so sánh đom đóm với sao trên trời vậy.”
“Vợ nói chí phải.”
Tsugumi không để ý đến những lời nói đùa vui vẻ của vợ chồng chúng tôi. Vì vậy, khi tôi nhìn Minako, cô ấy mỉm cười nhẹ nhàng và lùi lại một bước.
“Nhưng đó thực sự là một màn trình diễn tuyệt vời. Tsugumi có muốn diễn xuất không nhỉ?”
Sau vài lần trao đổi, tôi hỏi Tsugumi. Sau đó, Minako hiểu ý định của tôi và gật đầu đồng ý.
Nếu con bé nói không thì chúng tôi sẽ đưa nó đến lễ hội phim hay nhất. Để con bé không cảm thấy nhàm chán khi xem.
Nếu con bé nói nó không biết, chúng tôi sẽ dõi theo con bé và xem xem con hướng tới đâu, để con có thể lựa chọn lại trong tương lai.
Tuy nhiên, nếu con gật đầu…
“Hừm.”
—Thì cha sẽ chuẩn bị sân khấu tốt nhất cho con. Để thiên thần của ta sẽ tỏa sáng trên màn bạc.
—--------------------------------------------
Happy 1/4 và chúc mừng tui và chị trans đã qua kỳ ktra nào.