Trans+Edit: Thepa
~~~~~~~~~~
Khi mở mắt ra vào buổi sáng, tôi vực người dậy khỏi giường và dụi mắt.
Tôi cảm thấy như thể máu đang chảy ra từ đầu vậy, và khi ý thức dần mờ đi, tôi lại muốn lên giường để cố ngủ thêm lần nữa.
Khi tôi thức dậy từ giấc ngủ thứ hai, thì chỉ còn chưa đầy ba mươi phút nữa là đến chiều.
Tôi rửa mặt và sau đó ngồi vào bàn vi tính.
Lướt thoáng qua các bản tin hằng ngày trên trang tin tức xong, tôi theo dõi cộng đồng game mà mình đang chơi dạo gần đây.
Bởi thấy đói bụng, tôi làm một bữa sáng đơn giản bằng cách đổ đầy một ly mì ramen với nước sôi.
Sau đó, tôi khởi động game lên và ngồi trong khoảng ba tiếng đồng hồ.
Tiếp theo, tôi đi đến một cửa hàng trong xóm để làm một bát Gyudon.
Tôi gọi một bát cỡ lớn, đủ để lấp đầy dạ dày của mình.
Vì ly mì ramen mà tôi vừa ăn hôm nay là cái cuối cùng trong nhà, nên tôi cũng đi đến một siêu thị.
Tại siêu thị, tôi mua một chai rượu sake rẻ tiền, một bữa ăn tối, và những ly mì ramen, rồi trở về nhà.
Nó là một căn nhà một tầng xập xệ được xây nên cách đây năm năm, và là thiết kế 3DK.
Nơi này cũng là nơi mà mẹ tôi được sinh ra.
Dẫu nó quá rộng rãi để ở một mình, nhưng nó từng có năm người sống tại đây trong quá khứ. Vào thời điểm ấy, chuyện bị tù túng là không thể tránh khỏi.
Mua nhu yếu phẩm và bữa trưa, kiểm tra cộng đồng game và chơi cùng người quen… cho đến khi họ dừng, thì tôi chơi với các người nước ngoài thông qua ghép đội ngẫu nhiên.
Tôi vừa chơi game đến ba giờ sáng vừa uống rượu ở giữa chừng.
Một khi thấy buồn ngủ, tôi lên giường.
Mặc dù tôi đang thấy vui vẻ, nhưng tâm trí của bản thân lại mơ hồ. Cuộc sống của tôi bị che phủ bởi một hương thơm thối rữa. Nó là một mùi hương bắt nguồn từ những trái cây bị hư.
Bên cạnh đó, nếu cuộc sống trở nên quá sức ngột ngạt, tôi sẽ bắt một chuyến du lịch, nhưng khi trở về nhà, tôi sẽ về lại với cuộc sống ban đầu.
Tôi cứ tiếp tục lối sống như vậy trong ba năm trời, rồi tuổi tác của bản thân cũng vượt quá ba mươi.
Tôi muốn sống trong một cuộc sống không lập gia đình, và một cuộc sống từ tiền tiết kiệm trong ngân hàng.
Tôi cá chắc bản thân vẫn sẽ cứ sống như vậy, trừ khi có một bước ngoặt gì đó.
Tôi tự hỏi bọn người vốn chẳng có gì quan trọng đang phấn đấu vì thứ gì chứ?
Dĩ nhiên đối với tôi thì cũng chẳng có gì quan trọng, kể cả cuộc sống của chính mình.