「Hân hạnh được gặp, em là Saimori Miyo ạ.」

Trên tấm chiếu tatami, cô đang cố gắng hết sức để quỳ đẹp nhất có thể.

...Rõ ràng ở đây cô không được chào đón, không cần xác nhận đâu. Nhưng mà, ít nhất thì cô không muốn tỏ ra mình là người bất lịch sự trong lần gặp đầu.

「...」

Chàng trai ở trước mặt, người có thể trở thành chồng của cô vẫn để mắt vào cuốn sách trên bàn. Như thể trong mắt anh ta, không có sự hiện diện của cô vậy.

Miyo vẫn cứ cúi đầu, không nhúc nhích chút nào đến khi nghe thấy một tiếng động nhỏ.

Bi kịch thay, cô đã quen với việc bị đối xử bất công như vậy rồi. Bị bỏ qua và lãng quên, với lại, cô cảm thấy cách hành động này thích hợp với mình hơn là hành xử theo như ý cô muốn ở ngay lần gặp đầu tiên.

「Cô còn định cúi đầu đến khi nào?」

Một lúc sau, đó là những lời được phát ra. Lập tức, cô ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của anh ta lần đầu tiên trước khi cúi xuống một lần nữa.

「Thành thật xin lỗi ạ.」

「...Tôi không bảo cô phải xin lỗi.」

Người hôn phu với vẻ ngoài thanh lịch thở dài, rồi bảo cô ngẩng đầu lên.

Một lần nữa, Miyo đưa mắt ngắm nhìn vị hôn phu của mình, Kudou Kiyoka, chàng trai mang vẻ đẹp ngoài sức tưởng tượng. Anh ta sở hữu làn da trắng tựa như sứ, cùng mái tóc dài màu trà và đôi mắt màu xanh biển nhạt. Ngoại hình của anh ta trông nhẹ nhàng, đi cùng với những đường nét thanh tú đó khiến người ta nhìn vào có cảm giác anh không giống đàn ông.

Tuy nhiên, có tin đồn rằng anh ta là một kẻ lạnh lùng và máu lạnh—— bất cứ ai không vừa ý anh ta đều sẽ bị loại bỏ.

Nhưng Miyo nghĩ, không thể nào có thể đánh giá một quyển sách qua trang bìa của nó được.

Mặc dù sự thật có nhiều người phụ nữ đã từ bỏ ý định kết hôn với anh ta chỉ trong vỏn vẹn ba ngày. Miyo chẳng còn lựa nào khác. Cô không còn nơi nào có thể gọi là nhà, cũng như không có nơi nào an toàn để lẩn trốn cả. Vì thế, dù cho có bao nhiêu đau khổ trong tương lai sắp tới, cô cũng chỉ có thể ở lại nơi này.

***

「Cái quái gì thế này!」

Shaa, một làn chất lỏng chảy từ trên đầu xuống ngực cô.

Miyo cúi đầu xuống sàn mà không phản ứng hay phát ra tiếng động gì cả.

「Thứ này quá đắng! Trà như vậy làm sao tôi có thể uống nó được!」

「Thật lòng xin lỗi!」

「Làm lại ngay đi!」

Lý ra trà vẫn có vị bình thường. Nhưng cô hiểu được, em gái cô chỉ đang vô lý trong khi cô như kẻ hầu đang chạy vào bếp vậy.

「Geez, thậm chí cô còn chẳng thể nào pha trà đúng cách, bộ cô không thấy xấu hổ về bản thân mình à?」

「Thật sự là một cảnh tượng xấu xí!」

Từ phía sau lưng, cô có thể nghe thấy tiếng mẹ và em kế chế giễu mình, nhưng đành giả vờ như không nghe thấy gì. Trong khi ấy, cha cô vẫn bình thản ngồi ăn như chẳng có chuyện gì. Điều đó đã xảy được nhiều năm rồi và Miyo từ lâu đã không còn hy vọng gì nhiều từ ông ta nữa.

Gia đình Saimori là một gia tộc lớn với lịch sử lâu đời và Miyo là đứa con đầu tiên của gia tộc.

Hôn nhân của cha mẹ cô chỉ vì chính trị. Bởi vì gia tộc Saimori sở hữu những tài năng hiếm có, nên cuộc hôn nhân này được sắp đặt nhằm mục đích duy nhất đó là duy trì dòng máu đặc biệt đó. Cha cô đã có người mình thương vào thời điểm ấy, nhưng dù cho ông có chống đối như thế nào, ông vẫn không thể chống lại quyết định của gia đình mình. Và phải kết hôn với mẹ cô trong sự miễn cưỡng.

Kết quả là, Miyo được sinh ra trong cuộc hôn nhân không tình yêu.

Lúc đầu, Miyo chắc chắn từng được yêu thương… có lẽ là vậy… Mặc dù kí ức đó có phần mờ nhạt, nhưng cô nghe được, rằng cha cô từng là một người dịu dàng và mẹ cô yêu cô thật lòng. Tuy nhiên, khi mẹ cô chết vì bệnh và cha cô cưới lại người yêu cũ của mình, mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi.

Người mẹ kế ghét Miyo, đứa con gái đã chia rẻ bà ta với người mình yêu. Trong khi đó, cha Miyo cảm thấy hối hận vì chấp nhận cuôc hôn nhân được sắp đặt kia, nên ông ta không tỏ ra bất kỳ thái độ chống đối nào với người mẹ kế. Và có lẽ, người con gái của người ông yêu sinh ra trông dễ thương hơn. Nên cùng theo sự lớn lên của cô em kế, dần dần ông ta không quan tâm đến cô nữa.

Kaya, người em kế, xinh đẹp và giỏi hơn cô rất nhiều lần, còn được giáo dục tử tế. Ngoài ra, cô còn sở hữu đôi mắt huyền bí, thứ mà Miyo không được thừa hưởng. Do đó, không mất quá nhiều thời gian khi cô em kế cùng mẹ kế của cô bắt đầu khing thường Miyo.

Năm nay, Miyo đã tròn 19 tuổi. Nếu xuất thân từ một gia đình tốt thì có lẽ giờ đây cô đã kết hôn rồi. Nhưng đối với Miyo, người bị đối xử như người hầu kẻ hạ trong gia đình, thì chuyện kết hôn đối với cô dường như là bất khả thi. Vì cô không nhận được tiền cho những gì mình làm, do đó cô không thể rời khỏi đây dù cho có muốn như thế.

「Xin lỗi vì đã để cô phải đợi.」

Đặt ấm trà đã được pha lại lên bàn Kaya. Cô ta không nói gì, và chỉ tỏ ra không vừa ý.

Miyo chắc rằng phần đời còn lại của mình sẽ sống lặng lẽ với tư cách là một người hầu. Vậy nên cô gần như đã từ bỏ mọi thứ.

Một khi cha, mẹ và em kế dùng bữa sáng xong, Miyo sẽ ở lại dọn dẹp cùng với những người hầu khác và còn lau dọn thêm ở phía cổng chính.

Hiếm khi cô làm việc ở trong nhà. Lý do là- nếu cô vô tình bắt gặp mẹ kế hay Kaya, họ sẽ ra lệnh cho cô rồi làm mọi chuyện lằng nhằng lên. Những người hầu khác cũng biết điều này. Nên có vẻ vì lo lắng cho cô, nên Miyo luôn được giao cho việc giặt và dọn dẹp bên ngoài.

「Chào.」

Trong khi đang lặng lẽ quét sân ở bên ngoài vào lúc giữa trưa thì bất ngờ có người đến thăm Miyo.

「Ah… Xin chào, Kouji-san.」

Miyo cúi đầu xuống chàng trai trẻ với đôi lông mày rũ xuống cùng một nụ cười nhạt nở trên môi.

Kouji là con trai thứ hai của gia tộc Tatsuishi. Cũng như gia tộc Saimori, gia tộc Tatsuishi cũng sở hữu dòng máu với những năng lực đặc biệt. Và ấy cũng là bản thuở nhỏ của Miyo và Kaya.

Điều quan trọng nhất là, anh ấy đối xử với Miyo như là con gái của nhà Saimori. Anh ấy là một chàng tốt bụng, người mà chúng ta có thể chia sẻ nỗi lòng.

「Thời tiết hôm nay thật ấm và đẹp.」

「Vâng, quần áo sẽ mau khô nếu trời đẹp như thế này đấy ạ.」

Vào lúc này anh ấy là người duy nhất mà cô có thể nói chuyện bình thường được. Nhiều lần anh đã cố bảo vệ cô, khi bị gia đình đối xử như người hầu. Để rồi anh bị trưởng gia tộc Tatsuishi nhắc nhở là「Đừng có xen vào chuyện nhà người khác.」 Dù thế, Miyo vẫn coi anh là bạn của mình.

「Ah, đây chỉ là ít quà nhỏ của anh thôi. Mong em nhận nó nhé.」

「...Kẹo ư?」

Kouji đưa cho cô chiếc hộp sặc sỡ đầy màu sắc.

「Đúng vậy. Anh xin lỗi, nó là loại kẹo đang rất thịnh hành từ phương tây. Nghe nói nó có vẻ dễ hỏng.」

「Sao lại xin lỗi chứ. Cảm ơn anh nhiều. Em sẽ chia nó cho những người hầu khác nữa.」

「Un, hãy làm điều đó nhé.」

Vào lúc này, Miyo chợt nhận ra có gì đó không ổn.

「Hôm nay có chuyện gì à?」

Dừng như hôm nay Kouji ăn mặc trang trọng hơn thường lệ. Anh ấy hiếm khi mặc đồ tây đến nhà cô. Trước câu hỏi của Miyo, nét mặt của Kouji bỗng tối sầm lại trong khi lúng túng quay mặt qua hướng khác.

「Ah, um, chỉ là… Anh có c-chuyện quan trọng cần nói với cha em ấy mà.」

Thái độ của anh ấy cũng lạ nữa. Tuy anh vốn là người ít nói, nhưng mỗi khi anh nói đều rõ ràng. Trong khi Miyo nhẹ nghiên đầu khó hiểu, Kouji vội vã chạy vào trong nhà và nói.

「Hẹn gặp em sau nhé.」

Cô tự hỏi chuyện quái gì đang xảy ra vậy. Nhưng cô nhanh chóng quay lại làm việc, nghĩ thầm rằng chuyện đó không liên quan gì tới cô cả.

Miyo là người con đầu tiên của nhà Saimori. Tất nhiên, tất cả những gì cô có chỉ là danh tiếng của gia đình. Ngoài nó ra, cô không được giáo dục một cách tử tế, không có tài năng hay ngoại hình, cô trông không khác gì con gái của gia đình nông dân cả. Thế giới cô sống tách biệt hoàn toàn so với Kouji.

Một lúc sau, có một người hầu trong gia đình gọi cho Miyo.

「Miyo-san, Danna-sama gọi cô.」

「Eh?」

「Ông ấy bảo cô đến phòng khách ngay bây giờ.」

「T-Tôi hiểu rồi.」

Không biết sao, nhưng bỗng dưng cô có cảm giác không lành và trong tâm trí cô ngập tràn cảm giác sợ hãi.

Miyo, người thường xuyên bị đối xử như người hầu về cơ bản cô sẽ không bao giờ được gọi lên để tiếp khách. Thế nên, trong tình huống bất thường này cô chỉ có thể cảm thấy sợ hãi.

Cô cảm thấy giận vì đôi chân của mình đang rung rẩy dữ dội, nhưng bằng cách thần kì nào đó cô đã kiểm soát được bản thân mình và đi đến phòng khách.

「Xin thứ lỗi, là Miyo đây ạ.」

Tiếng trả lời của cha cô là「Vào đi」, sau cách cửa trượt. Giọng ông cứng nhắc và thô lỗ, khiến cho đầu ngón tay của cô cứng đờ vì lo lắng.

Ở trong phòng khách, cha cô và Kouji, mẹ cùng em kế cô ngồi cạnh nhau.

Đúng như dự đoán, cô cảm nhận được điều gì đó không lành đang đến với cô. Nhưng cô giấu đi nỗi lo lắng của mình dưới lớp mặt nạ vô cảm và đứng cách xa mẹ và cô em kế, những người đang tỏ vẻ không hài lòng. Rồi cha cô lạnh lùng mở lời.

「'Cuộc nói chuyện' này không nói gì khác, ngoài chuyện kết hôn và tương lai của gia đình này. ...Miyo, Ta nghĩ con nên nghe thì hơn.」

Kết hôn.

Miyo bàng hoàng khi nghe được hai từ này.

Nỗi sợ hãi và lo lắng đang ngập tràn trái tim cô, và có lẽ một chút hy vọng nhỏ nhoi. Có lẽ, chỉ có lẽ thôi, cô có thể rời khỏi căn nhà này và tìm được nơi nào đó tốt cho mình ở ngoài kia—— Cô nhanh chóng cắt đi dòng suy nghĩ ấy. Không đời nào một chuyện như thế có thể xảy ra được, một phép màu kì diệu như vậy.