Sau khi gió lạnh hiu hiu thổi qua, những nhánh cây lay động chập chờn dừng lại.
Ánh nắng rọi lên đôi gò má trong veo và trắng nõn của cô, được anh ôm chặt trong lòng khiến cô chợt cảm giác vô cùng an tâm.
Cô nhắm mắt, cánh tay siết lại ôm chặt lấy eo anh, hai người cứ ôm nhau như vậy thật lâu.
Thật lâu đến khi cuối cùng cô cũng cảm thấy đủ rồi mới buông tay. Cô ngẩng đầu lên, thấy anh từ đầu đến cuối chỉ ôm mình thì lại hơi bất mãn.
Cô đã nói rồi, cô và Ngu Tùng Tùng là cùng một kiểu người, tính tình cực kỳ dễ nổi giận, thậm chí ở phương diện này, nói thật thì Ngu Tùng Tùng còn thua kém cô một chút!
“Em đã thê thảm thế này rồi mà anh còn nói em là đồ con nít? Anh có lòng đồng cảm không thế?”
“Còn nữa, là lỗi của anh hết đó. Nếu anh làm rõ tin đồn liên hôn của hai nhà Ôn Lý sớm hơn chút thì hôm nay em đã chẳng bị tai bay vạ gió thế này.”
Nếu Chu Thanh Thanh đã muốn phê phán một người thì góc độ xảo quyệt nào cô cũng có thể tìm ra.
Nếu không trước kia Ôn Tư Ngật đã chẳng luôn cảm thấy cô gây sự vô lý.
Nhưng đó cũng chỉ là trước kia.
So với dáng vẻ hai mắt cô đỏ hoe thì Ôn Tư Ngật cảm thấy việc cô gây sự vô lý một chút cũng không có gì không tốt cả: “Được, do anh sai.”
Chu Thanh Thanh hít hít mũi, cái này thì tạm được. Đoạn, cô chớp chớp đôi mắt hơi khô của mình.
Ôn Tư Ngật đưa ngón tay khớp xương rõ nét sờ lên hốc mắt ửng đỏ của cô, khẽ thở dài rồi lại ôm cô vào lòng: “Mắt đỏ lên hết rồi, có phải em —”
“Không phải.” Chu Thanh Thanh lắc đầu trong lòng anh: “Em sẽ không buồn vì những người không quen biết kia đâu.”
Cùng lắm là cô chỉ rất tức giận, rất không vui một thời gian sau khi đọc những bình luận kia thôi, cô sẽ không buồn bã bởi những lời bàn tán mất não của những người không hiểu rõ sự thật mà chỉ biết hùa theo đám đông.
Vì điều ấy không cần thiết.
Những người đó không quen biết cô, nội dung bình luận cũng không phải nói đến cô, trên thế giới này vốn có rất nhiều người xa lạ mang ác ý, chẳng có gì hay mà để tâm đến cả.
“Vậy thì thế nào.” Giọng Ôn Tư Ngật rất dịu dàng, anh dỗ dành cô: “Nói cho anh biết, được không?”
Ngón tay trắng nõn của Chu Thanh Thanh chơi đùa với chiếc nút áo trước ngực anh, giọng cũng trở nên buồn bực: “Ba mẹ cãi nhau vì chuyện của em. Còn có em trai em nữa, ba hiểu lầm thằng bé nên nó rất tủi thân.”
“Ôn Tư Ngật, em thật sự không muốn họ cãi nhau vì em.”
Chu Thanh Thanh nghĩ đến tình cảnh lúc nãy, bất chợt lại cảm thấy khó chịu: “Khi đó em hoảng lắm, không biết phải làm sao hết. Sau đó trong một khoảnh khắc em đột nhiên nhận ra, mình đã trưởng thành rồi.”
“Nỗi khổ tâm của ba, sự lo âu của mẹ, hay sự lệ thuộc và oan ức của em trai, tất cả những chuyện này đều là chuyện mà em phải tự mình giải quyết.”
Ôn Tư Ngật lẳng lặng nghe cô chậm rãi kể về những khổ sở và lo lắng của mình. Anh dần siết chặt cánh tay đang ôm cô, đưa một tay sờ mái tóc mềm mại của cô và nhẹ giọng hỏi: “Vậy em đã giải quyết chưa?”
“Ừm ừm.” Chu Thanh Thanh gật đầu một cái: “Mặc dù rất hoảng nhưng em đã xoa dịu mọi người xong hết cả rồi.”
Nghĩ đến việc Tùng Tùng đã đi xin lỗi mẹ, giữa họ đã cởi bỏ những nút thắt, cô cảm thấy vô cùng vui vẻ. Những vấn đề khác thì cứ từ từ vậy.
Bỗng nhiên cô lại ngẩng đầu lên, rời khỏi vòng tay anh, sau đó dùng ngón tay đâm đâm vào ngực anh: “Sao anh vẫn mang điệu bộ của một nhà tư bản thế, lúc nào cũng chỉ chú ý đến kết quả. Lúc này chẳng phải anh nên lo lắng cho em sao?”
“Dĩ nhiên anh rất lo lắng cho em.”
Ôn Tư Ngật bắt được ngón tay cô rồi nắm trọn tay cô trong lòng bàn tay mình, anh cúi đầu hôn lên chóp mũi cao của cô một cái: “Chỉ là anh tin tưởng em chắc chắn có thể giải quyết được.”
Chu Thanh Thanh kìm lòng chẳng đặng cong nhẹ khóe môi.
Được rồi, so với lo lắng thì đúng là cô cảm thấy sự tín nhiệm này càng làm cô vui vẻ hơn.
Hệt như trước đây lúc còn làm việc bên cạnh anh, dù anh có bắt bẻ đến mấy cũng chưa bao giờ nghi ngờ khả năng hoàn thành công việc của cô. Vì anh biết cô có thể hoàn thành nó thật tốt.
Thật ra thì có lúc anh còn hiểu rõ bản thân cô hơn cả chính cô.
Nhưng,
“Em mặc kệ.” Chu Thanh Thanh nhón chân lên, nhào vào lòng anh: “Anh phải dỗ em cơ.”
Cô chơi xấu đu lên người anh hệt như một chú gấu túi.
Ôn Tư Ngật cười một tiếng, sau đó khom người xuống, luồn hai tay qua nách cô, anh dùng sức một chút bế nhấc cô lên: “Dỗ thế nào?”
Chu Vân Thù cũng nhìn qua, vừa nãy khóc nên bây giờ mắt bà vẫn còn hơi đỏ nhưng vẻ mặt tò mò kia muốn giấu cũng không giấu được: “Bé cưng, không giới thiệu cho mẹ biết sao?”
Chu Thanh Thanh lúng túng cuộn ngón chân lại, khó khăn lắm mới nặn ra một nụ cười: “Anh ấy là Ôn Tư Ngật, hai người hẳn cũng biết.”
Ngu Tùng Tùng lập tức chặc lưỡi hai cái, muốn nói gì đó nhưng thấy Chu Thanh Thanh liếc mắt qua nên cậu lại vội vàng ngậm miệng.
Lúc này Chu Thanh Thanh mới quay đầu nói với Ôn Tư Ngật: “Mẹ em, với em trai em.”
Ôn Tư Ngật chậm rãi đi đến trước mặt Chu Vân Thù, anh lịch sự chào hỏi bà với vẻ mặt hòa nhã: “Dì Chu, cháu mạo muội đến thăm, làm phiền gia đình rồi.”
Chu Vân Thù không hề khách sáo quan sát anh từ trên xuống dưới một lượt. Vóc dáng cao ráo cực kỳ tốt, ngoại hình cũng rất điển trai. Trông ưa nhìn hơn ba Thanh Thanh lúc trẻ một chút, kết đôi với con gái bà khá ổn.
Con trai của Ôn Mục Vân, không tệ không tệ.
Đến đây, bà càng cười tươi hơn, gật đầu một cái: “Không phiền gì hết, Tiểu Ôn à, vào nhà uống tách trà nhé?”
Quên nói, mẹ cô là người cuồng nhan sắc.
Ôn Tư Ngật chưa kịp nói gì thì Chu Thanh Thanh đã vội vàng bảo: “Mẹ, anh ấy còn công việc cần làm.”
Bây giờ ba mẹ cô còn đang cãi nhau, không ai phản ứng ai, tình cảnh lúc ấy sẽ gượng gạo đến nhường nào.
Hôm nay thật sự không phải là một thời điểm tốt, Ôn Tư Ngật cũng hiểu nỗi đắn đo của cô, anh cười đáp: “Hôm nay cháu đến nhà vội quá, hôm khác cháu chuẩn bị ổn thỏa sẽ lại đến thăm dì và chú.”
“Cũng được.” Chu Vân Thù nhìn hai người họ: “Vậy Thanh Thanh, con tiễn Tư Ngật giúp mẹ nhé.”
“Vâng, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!” Chu Thanh Thanh ngượng ngùng, lập tức kéo Ôn Tư Ngật rời đi.
Sau khi tiễn Ôn Tư Ngật về, cô quay vào nhà, quả nhiên thấy mẹ đang ngồi chờ cô trong phòng khách: “Tùng Tùng, con lên lầu trước đi, mẹ có việc cần nói với chị con.”
Ngu Tùng Tùng vừa ngáp vừa nói: “Có chuyện gì mà người đẹp trai cao 1m86 như con đây không thể nghe à?”
Chu Vân Thù im lặng chốc lát mới nói: “Có thể chứ, vậy trước tiên con nói cho mẹ biết người cưỡng hôn con —”
Ngu Tùng Tùng lập tức chạy lên lầu như thể mông ngựa bị cháy.
Chu Thanh Thanh nhìn dáng vẻ của mẹ mà da đầu tê rần, cô chậm rãi ngồi xuống bên cạnh bà, còn vô cùng khôn khéo rót nước cho bà.
“Ngoan, bây giờ mẹ không khát, con uống đi.”