Editor: Cô Rùa

*

Vưu Giai Giai cúi người nói nhỏ bên tai Hạ Tiểu T1nh: “Gì đây, cậu chấm anh này hả?”

Hạ Tiểu T1nh trợn tròn đôi mắt, hớt hãi cãi lại: “Sao tớ dám chứ?!”

Hạ Tiểu T1nh nói chuyện hơi lớn tiếng, khiến Khâu Ngôn Chí quay đầu nhìn cô.

Hạ Tiểu T1nh tằng hắng hai tiếng, lẩm bẩm nói: mấy người lo nói chuyện công việc đê.

Nói xong, cô cúi đầu cầm nĩa nhỏ bắt đầu bánh nhỏ.

Mới đầu Khâu Ngôn Chí vẫn chưa nhận ra, nhưng giờ nhìn lại thì mới nhận ra Hạ Tiểu T1nh. Lúc Hạ Châu mới nhập vào thân thể Tần Hạ, Khâu Ngôn Chí đã nghiêm túc điều tra về nhà họ Hạ.

Tần Hạ và ông ngoại cậu ta rất ít xuất hiện trên mặt báo, chỉ có Hạ Tiểu T1nh là được giới truyền thông ưu ái, trên mạng tung đầy ảnh và thông tin của cô nàng.

Chuyện Tần Hạ hồi học cấp ba thường xuyên chạy đến trường cậu nhìn lén cậu, cũng là do Hạ Tiểu T1nh kể cho Hạ Châu nghe.

Nói cách khác, Hạ Tiểu T1nh này vô cùng thân với Tần Hạ. Nhưng thấy cô giả vờ không quen mình, Khâu Ngôn Chí lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Thật lòng mà nói, cậu cũng hoàn toàn không muốn bởi vì việc này mà mất đi công việc sáu con số của mình.

Hạ Tiểu T1nh cúi đầu, cầm nĩa ăn bánh, từng miếng lại từng miếng, không ngừng dừng lại.

Đầu cô hơi ngước lên, chỉ thiếu điều muốn viết lên mặt dòng chữ: mấy người nói chuyện của mấy người đi, tui là không khí.

Mãi đến khi có cô gái mỉm cười hỏi: “Anh Khâu có bạn gái chưa ạ?”

Hạ Tiểu T1nh dừng ăn, dựng lỗ tai lên hóng.

Khâu Ngôn Chí nhoẻn miệng cười, giọng điệu êm ái: “Tôi có bạn trai rồi.”

“Wow, quá đỉnh!” Cô gái kia trố mắt ra.

Họ đều là những cô gái trẻ ở độ tuổi ngoài 20 và họ cũng rất tiếp thu khía cạnh này, chưa kể họ còn có sở thích đọc truyện BL.

Nhưng dù là vậy, bọn họ vẫn chưa bao giờ gặp một chàng trai nào dám thừa nhận mình là gay hết, đã vậy còn đẹp trai như thế nữa.

Ánh mắt lập tức sáng như sao, ríu rít dò hỏi.

Tính cách của họ thoải mái, chẳng mấy chốc đã gọi cậu từ Khâu Ngôn Chí thành Ngôn Ngôn.

“Ngôn Ngôn, bạn trai anh là người như thế nào?”

Khâu Ngôn Chí: “Ảnh đẹp trai lắm.”

Hạ Tiểu T1nh dùng đầu nhọn của chiếc nĩa chọt quả cherry trong bánh ngọt, thầm cười lạnh: Hứ, có thể đẹp bằng anh tui sao?

Khâu Ngôn Chí: “Còn rất thông minh.”

Hạ Tiểu T1nh: anh tui 16 tuổi đã tốt nghiệp, nhảy lớp một năm, năm 17 tuổi theo học một trong những trường đại học TOP đầu của Mỹ, với hai bằng ngành toán học và tài chính. Bạn trai anh có thể thông minh hơn anh tui sao?!

Khâu Ngôn Chí: “Rất có đầu óc kinh doanh, là một thiên tài trong lĩnh vực này.”

Hạ Tiểu T1nh: Cùng anh tui so sự nhạy bén trong kinh doanh?! Anh tui là giám đốc điều hành của Công ty khoa học công nghệ Vĩnh Hằng đó, là người thừa kế duy nhất của Tập đoàn Thịnh Nguyên, ảnh đã thể hiện tài năng kinh doanh phi thường từ khi còn là một đứa trẻ. Anh khen ngợi bạn trai của mình là thiên tài, vậy bạn trai anh là ai hả?

Hạ Tiểu T1nh nghĩ đến đây liền không nhịn được, ngẩng đầu hỏi Khâu Ngôn Chí: “Cho em hỏi bạn trai anh Khâu hiện đang làm gì vậy?”

Khâu Ngôn Chí: “Anh ấy ở nhà chơi chứng khoán.”

Hạ Tiểu T1nh không dám tin hỏi: “Thế không phải là dân thất nghiệp à!”

Ngoài mặt Khâu Ngôn Chí mỉm cười, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, chẳng những thất nghiệp, ảnh còn không có hộ khẩu, chẳng những không có hộ khẩu, mà bây giờ ngay cả cơ thể mình còn không biết nơi đâu.

Hạ Tiểu T1nh cảm thấy mình đã biểu hiện sự chán ghét quá rõ ràng qua câu nói lúc nãy, nên ho nhẹ nói: “Vậy anh ấy tốt nghiệp trường nào và chuyên ngành gì? Anh ấy giỏi như vậy, tôi có thể giới thiệu cho anh ấy một công việc.”

Khâu Ngôn Chí: “Mấy thứ bằng cấp này thường không thể khái quát được hết năng lực của một người.”

Hạ Tiểu T1nh tỏ vẻ thấu hiểu gật đầu, uống một ngụm cà phê.

À thì ra là không có bằng cấp chứ gì.

Ngay lập tức, cô lấy điện thoại di động để dưới gầm bàn ra và nhắn tin cho anh mình.

“Anh à, anh nghe em nói này! Hôm nay em biết được một chuyện, bạn trai của Khâu Ngôn Chí chẳng những không có học thức, mà còn là một dân thất nghiệp! Thế mà anh ta còn khen lấy khen để bạn trai mình, theo em thấy bạn trai ảnh chỉ là một thằng được cái mã giỏi ăn bám thì có! Cả ngày chỉ biết lấy sắc thờ người, còn làm Khâu Ngôn Chí lú đến quên trời quên đất!”

Qua một đoạn thời gian thật dài, Hạ Tiểu T1nh mới nhận được sáu dấu chấm từ anh mình.

Ý gì đây?

Hạ Tiểu T1nh nghiêng đầu gãi gãi tóc.

Hừ! Chắc chắn anh ấy cũng đang bất bình và phẫn nộ trước mắt nhìn người của Khâu Ngôn Chí.

Hạ Châu nhìn tin nhắn kia, rơi vào trầm tư.

Không bằng cấp, dân thất nghiệp lang thang, đẹp mã chỉ giỏi ăn bám?

Hạ Châu thở dài.

Có vẻ đã đến lúc chuyển việc thú tội lên đầu danh sách những điều cần nên làm rồi.

Hạ Châu buông di động, ngẩng đầu nhìn về phía Trần Nhạc Tư và nhóm trưởng, dò hỏi: “Hiện tại đã tiến hành đến đâu rồi?”

Ngón tay Trần Nhạc Tư không ngừng gõ vang trên bàn phím, đầu cũng không ngẩng: “Có hơi phức tạp, nhưng vấn đề cũng không lớn, có thể giải quyết nhanh được.”

Nhóm trưởng quay đầu giải thích: “Anh Hạ, anh yêu cầu chúng tôi loại bỏ NPC Diệp Đồng Phương, nhưng tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra nữa, nó đã được đổi tên thành Diệp Hoành Viễn trong lần vận hành thứ hai của game. Để ngăn chặn lỗi do tên bị thay đổi, chúng tôi đang thống nhất tên lại, thay đổi toàn bộ tên Diệp Hoành Viễn thành Diệp Đồng Phương, sau đó có thể thực hiện xóa một lượt.”

Tầm mười phút sau.

Trần Nhạc Tư duỗi người tại chỗ, nói: “Sửa xong rồi, bây giờ có thể bắt đầu tiến hành xóa bỏ dữ liệu nguồn của Diệp Đồng Phương.”

Hạ Châu ngồi sô pha bên cạnh uống cà phê, nghe đến đây anh đặt ngay ngắn tách cà phê trước mặt mình.

Khoảnh khắc tách cà phê chạm mặt bàn, tay anh bỗng nhiên run lên, một chút cà phê bị tràn ra, dính lên bìa tạp chí kinh doanh trên tay.

Cùng lúc đó, trước mặt anh đột nhiên xuất hiện ảo ảnh, đôi mắt anh mở lớn, con ngươi có hơi giãn ra.

Diệp Hoành Viễn có thể nghe thấy những gì mà bọn họ nói, thậm chí còn loáng thoáng thấy được hình ảnh.

Từ lúc hắn bị Hạ Châu ‘ép xuống’, hắn đã như phát điên muốn bứt ra.

Mong muốn mãnh liệt này lên đến đỉnh điểm khi hắn nghe thấy người lập trình viên nói “Bắt đầu xóa dữ liệu gốc của Diệp Đồng Phương”.

Hắn ngưng tụ tất cả tinh thần của mình, nếu bây giờ hắn có một thực thể, hắn thậm chí có thể cảm thấy mỗi tế bào của chính mình đang điên cuồng gào thét.

Hắn có thể thấy một chút ánh sáng và lao thẳng về phía ánh sáng đó.

Hắn cảm thấy mình đang chìm vào đáy biển, lúc hắn mở to mắt nhìn quanh, hắn thấy cuối cùng của biển cả vô tận là mặt trời đã tắt hết ánh sáng.

Hắn dùng hết sức bơi về phía mặt trời, nhưng chân bị rong biển quấn vào, cánh tay bị cá mập cắn, bị nước biển đè lại và chìm dần xuống từng chút một.

Nước biển mặn chát tràn vào mắt, vào miệng, vào từng lỗ chân lông trên cơ thể.

Hắn dùng hết sức mở to mắt, giống như một con cá không muốn ch3t, nước biển hết lần này đến lần khác rửa sạch nhãn cầu của hắn, sinh vật phù du dính chặt vào con ngươi của hắn, trước mắt hắn là một mảnh tối đen mênh mông, thậm chí ánh mặt trời cũng mất đi màu sắc.

Bóng tối vô tận.

Trong bóng tối lại sinh ra một chút ánh sáng, vẽ nên một bức tranh nên thơ.

Diệp Hoành Viễn nhìn thấy hắn đang đứng chân trần trong dòng suối nhỏ, đá cuội nhẵn nhụi tí hon, hắn muốn di chuyển, nhưng sau đó lại nhìn thấy một con cá nhỏ sượt qua ngón chân.

Hắn liền không nhúc nhích.

Sợ làm con cá kia lạc mất phương hướng.

“Đồng Phương!” Mẹ hắn nhẹ nhàng gọi hắn trong khi sắp xếp đồ dùng dã ngoại, “Đến giờ ăn rồi.”

Hắn nhíu nhíu mày, đôi mắt nhìn chằm chằm con cá đang bơi quanh chân trái mình, từ chối: “Con sẽ ăn sau.”

Em trai Diệp Minh Húc nhận phần ăn từ tay mẹ, chân ngắn bước tới, duỗi bàn tay bé nhỏ mũm mĩm đưa cho anh một chiếc bánh kẹp sandwich: “Anh phải ăn đúng giờ thì mới cao lớn được!”

Diệp Hoành Viễn vẫn luôn thừa nhận mình là người hạnh phúc.

Cho dù sau này cha mẹ đều qua đời, hắn cũng chưa từng cho rằng bản thân bất hạnh.

Hắn nuôi em trai, quản lý công ty, kiếm thật nhiều tiền, trở thành một người xuất sắc.

Hắn gặp một người phụ nữ mù và thanh lịch vào đầu tuổi 50 trong một viện dưỡng lão. Người phụ nữ này gọi hắn là Đồng Phương với giọng nói cực kỳ giống mẹ hắn.

Khi tâm trạng hắn không vui, hắn sẽ đến viện dưỡng lão để bầu bạn cùng bà, vờ như mẹ mình vẫn còn sống.

Hắn cũng đã từng thất bại và cũng đã từng đau khổ, nhưng hắn chưa bao giờ từ bỏ chính mình chứ đừng nói đến thế giới.

Mỗi một ngày đều sống rất nghiêm túc.

Cho đến một đêm mưa, hắn bất ngờ đâm phải một chiếc ô tô. Hắn nhìn thấy cái xoáy màu xanh kỳ lạ, hắn tìm thấy một trang bị kỳ lạ.

Từ đây, hắn xé bỏ lớp mặt nạ giả tạo của thế giới.

Hóa ra là giả, toàn là giả.

Thì ra hắn chỉ là một nhân vật công lược trong một con game.

Hắn cũng tìm thấy được thông tin cá nhân của mình trong trang bị thực thể kia.

Đầu hắn chảy máu, máu chảy từ đầu xuống cổ, nước mắt rơi trên mặt, mưa từ trời thấm ướt áo, hắn ngồi trên bãi cỏ đêm mưa vừa khóc vừa cười.

Hóa ra, cha mẹ của năm nhân vật trong trò chơi đều sẽ ch3t vào một sự cố ngoài ý muốn.

Hóa ra, vụ tai nạn máy bay của bố mẹ hắn gặp rủi ro là vì game tự động xóa đi vì không cần thêm nhân vật cha mẹ trong mạch truyện của người chơi và đối tượng công lược.

Hóa ra việc điều tra nguyên nhân cái ch3t của cha mẹ hắn cũng sẽ mở đường cho người chơi trong cốt truyện chính trong tương lai, do đó có thể công lược nhân vật này càng tốt hơn.

Hóa ra nỗi đau của hắn, khúc mắc của hắn, thất bại hết lần này đến lần khác, rồi lại đứng dậy lần nữa chỉ là cái nền của game do người thiết kế ra nó quẹt vài đường vào người hắn.

Thế giới này là giả.

Nhân vật chính chỉ có một, là người chơi đã quên mất thân phận của mình bởi vì vụ tai nạn xe kia, Hạ Châu.

Kể từ ngày đó hắn đã như phát điên mà muốn bứt ra khỏi con game này.

Nếu hắn biết đây chỉ là game, thì hắn không còn cách nào tiếp tục trong thế giới đầy giả dối này nữa.

Hắn muốn trở thành một con người, một người bình thường, một cá thể độc lập.

Hắn muốn trải nghiệm một cuộc sống không dễ bị người khác thao túng.

Tuy hắn dùng thân phận người chơi của Hạ Châu, nhưng hắn cũng biết, nguyên nhân hắn có được thân phận người chơi của Hạ Châu là bởi vì sau khi Hạ Châu bị tai nạn xe, đã từ bỏ thân phận người chơi của mình.

Đây chỉ là một t1nh huống rất t1nh cờ và nó không đủ để hắn có thể trở thành một người chơi hoàn toàn, nếu Hạ Châu khôi phục lại ký ức, hắn không thể không nhường chỗ được.

May mắn thay, hắn chờ ba năm cuối cùng cũng gặp được một người chơi khác.

Hắn từng bước tiến tới cẩn thận, không từ thủ đoạn, đến khi thấy mình sắp thành công, Hạ Châu lại phá hỏng hết tất cả kế hoạch của hắn bằng một chiêu tự sát.

Khoảnh khắc Khâu Ngôn Chí nổ súng, hắn cảm thấy mình đến đây là kết thúc rồi, nhưng không ngờ tới sau khi hắn ch3t đi lại có thể sống lại trong cơ thể của Hạ Châu.

Bên cạnh niềm vui sướng, hắn cũng không quên dẹp bỏ những phiền toái.

Mỗi bước đi của hắn đều tính toán tỉ mỉ chi li, nhưng hắn lại không thể tránh khỏi sự cố ngoài ý muốn và sai lầm.

Dường như ông trời đang cố t1nh đối nghịch với hắn, để cho Hạ Châu lấy lại được ký ức đồng thời đoạt lại quyền khống chế thân thể.

Diệp Hoành Viễn đấu với Hạ Châu và Khâu Ngôn Chí lâu như vậy, hắn vẫn luôn cảm thấy mình nên có một kết cục lộng lẫy đến choáng ngợp.

Có thể sống, có thể ch3t.

Nhưng không có cái nào là không oanh liệt.

Diệp Hoành Viễn nhớ lại khi còn nhỏ, hắn ngồi trong rạp chiếu phim với cha mình xem những bộ phim hoạt hình điện ảnh, vai chính phải trải qua rất nhiều khó khăn và đấu tranh với kẻ thủ ác, đến kết cục cuối cùng, khi câu chuyện bắt đầu cao trào, họ sẽ trải qua một cảnh chiến đấu hoành tráng.

Vai chính bị thương, còn vai ác bị giết ch3t.

Diệp Hoành Viễn không biết bản thân mình thuộc về vai chính hay phản diện, nhưng dù là thế nào đi nữa, hắn cũng cảm thấy mình nên có một cuộc chiến lớn với Hạ Châu.

Họ có thể chiến đấu trong thực tế, hoặc họ có thể quay trở lại trong game.

Có lẽ hắn sẽ ch3t, có lẽ hắn sẽ bị thương, nhưng bất kể là cái nào thì Hạ Châu cũng tuyệt đối không có kết cục tốt.

Nếu bọn họ đã đấu lâu như vậy, họ nên cho Diệp Hoành Viễn một kết cục tử tế.

Nhưng kết cục của hắn lại là: một vài người gõ bàn phím trong giây lát và hắn lặng lẽ biến mất.

Hắn cảm thấy mình là pháo hoa phóng lên trời cao rộng lớn tráng lệ, nhưng chưa kịp nở rộ trên không trung đã thì đã lụi tàn ngay chớp mắt, cuối cùng rơi xuống, ch3t đi như một cái pháo lép.

Diệp Hoành Viễn phát hiện mình đã quên mất một chuyện rất quan trọng.

Ngay từ đầu hắn đều chỉ là một số liệu mặc người khác thao túng, thế nhưng nếu hắn đã là một số liệu từ đầu thì tại sao phải bắt hắn tỉnh lại và đi làm những chuyện không thực tế như thế?

Làm một cuộc đấu tranh không có hồi kết như vậy.

Diệp Hoành Viễn bắt đầu cảm thấy ý thức của mình trở nên mơ hồ.

Những hình ảnh mà hắn trải qua giống như bị ai đó dùng cục tẩy xóa sạch đi, tan biến dần trong tâm trí của hắn.

Hắn nhìn nó xóa đi hình dáng cha mẹ của hắn.

Xóa đi bầu trời mà hắn đã từng thấy, dòng nước mà hắn từng gặp qua.

Xóa đi con cá nhỏ xinh bơi nhẹ nhàng quanh chân hắn.

Đến cuối cùng, cục tẩy ấy xóa đi tên hắn.

Hắn đã biến mất sạch sẽ, sạch đến không thể sạch hơn.

Một giây cuối cùng trước khi ý thức hoàn toàn mất đi, hắn nghe thấy có người hỏi: “Vậy là xong rồi à?”

“Chỉ là xóa một số liệu thôi mà.”

Một ai đó lười biếng mà nói.

- -----oOo------