Đêm đến, tôi dành thời gian với Ritzhard bên bếp lửa.

“Sieg này, đây là chai rượu mơ được ủ hơn năm năm! Anh mới tìm được đấy.”

Rượu tự làm của Ritzhard ngon một cách bất ngờ luôn đó. Và việc nó là một chai rượu được ủ năm năm khiến vị của nó đậm đà hơn trước.

“Nhưng mà, anh có ổn với việc đó không vậy?”

“Việc gì cơ?”

“Nó là một chai rượu ngon mà phải không? Em không nghĩ ngày hôm nay đủ đặc biệt để ta thưởng thức nó.”

“Được rồi, vậy thì hôm nay là ngày kỉ niệm việc phát hiện ra chai rượu được ủ hơn năm năm!”

Vậy thì được.

Tôi cười trước gợi ý của Ritzhard.

Anh ấy rót một ít rượu mơ vào cốc gỗ. Nó vàng và đặc.

Ritzhard nhanh chóng chiết các nhánh thông được dùng để lên men ra.

“Anh nghĩ rằng ta có thể bán nó tại cửa hàng lưu niệm, nên anh làm nó mạnh hơn bình thường tí.”

Tửu lượng của đàn ông trong làng thì tốt khỏi bàn. Mặt khác, Ritzhard lại rất dễ say.

“Anh mong Sieg sẽ thích nó.”

“Em rất mong chờ tới việc thưởng thức nó.”

Tôi nâng cốc của mình lên và ăn mừng việc Ritz kiếm được chai rượu mơ.

Đầu tiên hết là một ngụm nhỏ.

Mùi hương ngọt ngào của mơ phảng phất, nhưng nó lại rất thanh mát và cũng khá là chua nữa. Còn một vị ngọt thoang thoảng nữa chứ, một hương vị đầy tinh tế.

“Nó ngon thật đấy.”

“Ngon quá đi!”

Ritzhard nhanh chóng rót thêm cho tôi một cốc khác.

“Sieg, có gì sao?”

“Không, lúc nào ta cũng ăn mừng vì em hết, và em chưa có cơ hội nào để đền đáp lại.”

“Không phải đâu, anh cũng nhận được rất nhiều thứ từ Sieg mà.”

Thật vậy à?

Những ngày tháng của chúng tôi rất là yên bình và Ritzhard luôn dành tất cả mọi thứ cho tôi, kể cả những phước lành chỉ có ở nơi đây.

“Được uống rượu cùng Sieg như thế này, anh thấy hạnh phúc lắm, bởi vì trước kia lúc nào anh cũng cô đơn hết.”

Tôi nghe một tiếng bụp, những tia lửa nổ tanh tách. Ritzhard tới bếp lửa với một thanh sắt để đập những thanh gỗ đã cháy thành than.

Tôi có thể làm gì đây. Trong lúc tôi chìm trong suy nghĩ của mình thì Ritzhard đưa ra một gợi ý.

“Vậy thì, Sieg. Anh muốn nghe những câu chuyện vào lúc em còn sống ở quê nhà của mình.”

“Những câu chuyện về em ư?”

“Phải, vào lúc nào cũng được. Khi em còn là thiếu nữ, hay lúc em đã trưởng thành.”

“Nó không có thú vị đến mức đó đâu, chắc anh không muốn nghe về nó đâu?”

“Không hề, anh rất muốn nghe luôn đó!”

Tôi không biết liệu tôi có thể đáp được mong đợi của anh ấy hay không, nhưng tôi quyết định rằng tôi nên nói chút ít về những kỉ niệm của mình.

◇◇◇

Có phải đây là câu chuyện vào lúc đôi mươi hay không?

Đời sống của tầng lớp quý tộc đã đến đỉnh điểm và ngày nào thì các lời mời đến các bữa ăn và những dạ tiệc cũng đến.

Đó là lúc mà tin tức rằng một bữa tiệc sẽ được tổ chức ở nhà cha mẹ tôi được truyền ra. Vào lúc đó, gia đình Wattin đã liên tục tổ chức các bữa tiệc để tìm hôn thê cho những người con trai của bọn họ.

Trong bức thư mà cha gửi tới cho tôi, tôi bắt buộc phải tham dự. Cuối tuần là một ngày nghỉ, nhưng tôi chẳng quan tâm mấy. Tôi không hề có ý định kết hôn.

Trong lúc nhìn lời mời tham dự với một tiếng thở dài, Emmerich bảo rằng cậu ấy muốn tham dự bữa tiệc. Tôi thì chẳng muốn quen biết quý cô nào hết cả.

Cậu ấy thì lại muốn biết về bầu không khí tại bữa tiệc.

Đối với một người lớn lên trong một gia đình bình thường thì bữa tiệc đó cứ như một thế giới hoàn toàn khác vậy.

Vì bị ép tham dự, tôi đành rủ Emmerich về nhà cùng.

Những cô em họ của tôi là những người hài lòng với việc tôi trở về nhất. Họ bắt chuyện và trò chuyện với tôi cho tới lúc bữa tiệc bắt đầu.

Emmerich, người rất háo hức tới bữa tiệc, vào lúc này nhìn cứ như một chú mèo đáng thương vậy.

Khi tôi hỏi tại sao thì cậu ấy nhìn chằm chằm về phía các cô em họ của tôi.

Vì tôi dẫn một người đàn ông tới, họ lo rằng tôi đang cặp kè cùng một ai đó.

Trong lúc đó, bữa tiệc đã bắt đầu. Các anh trai chưa kết hôn của tôi ăn diện một cách lịch lãm.

Tôi thì tham dự với bộ quân phục của mình.

Trong lúc đó, Emmerich không hề mặc quần áo lịch sự. Cậu chỉ mặc bộ quân phục màu xanh lá mà cậu thường mặc.

Emmerich với thường phục và tôi với bộ quân phục của mình. Nhìn sao đi chăng nữa, chỉ thấy một quân nhân cùng với một tên cấp dưới mà thôi.

Đúng ra thì, thứ hạng của tôi cao hơn.

Khi tôi đến bữa tiệc chiều thì ai cũng chú ý đến tôi hết.

Có vẻ như chúng tôi là những người duy nhất đến tham dự trong quân phục.

Trong lúc tôi đang uống rượu để cố giết thời gian thì một việc không ngờ tới xảy ra.

Một nữ hầu của một quý cô tới, và hỏi rằng tôi có thể nhảy cùng với tiểu thư của cô ấy được hay không.

Có lẽ cô ấy đã nhầm tôi là đàn ông hay sao?

Có vẻ như quý cô đó biết rõ tôi là phụ nữ, dù vậy cô ấy vẫn mời tôi nhảy cùng.

Cô ấy đã nghe được những tin đồn từ trong quân đội và đã mất công đi tới nơi đây vì cô ấy có cơ hội gặp tôi.

Nếu như ai đó nói với bạn những điều đó thì bạn phải nhảy một bài với họ.

Tôi thì chỉ biết nhảy vai nam, do các cô em họ thường dùng tôi như đối tượng nhảy.

Quý cô, người hỏi tôi chỉ là một cô gái hồn nhiên vừa mới bước chân vào tầng lớp quý tộc mà thôi.

Bằng cách nào đó, sau khi khiêu vũ xong một bài, có thêm biết bao nữ hầu bao lấy tôi. Từng người, từng người một, họ đều mời tôi khiêu vũ cùng.

Tôi không hề nhớ rằng hôm đó tôi đã nhảy cùng bao nhiêu người.

Thêm vào việc kiệt sức thì các anh trai lại la tôi “Sao em lại là người nổi tiếng nhất vậy!”

Từ đó trở đi, tôi bị cấm tham gia vào các bữa tiệc của nhà Wattin.

◇◇◇

“Nói về——“

“Sieg này, đi đâu em cũng nổi tiếng hết nhỉ.”

“Em chỉ nổi tiếng với những người cùng giới mà thôi, em chưa có bao giờ nối tiếng với các đối tượng khác giới hết.”

“Nhờ thế thì anh mới kết hôn được với Sieg mà,”

Ritzhard nhìn rất hài lòng với câu chuyện chán ngắt của tôi.

Tôi uống rượu mơ một cách an tâm.

“Đúng rồi ha, anh chưa bao giờ khiêu vũ cùng Sieg hết!”

“Ritz này, anh biết nhảy à?”

“Nhờ có ông nội hết đó.”

Ritzhard quỳ xuống một gối trước tôi và đưa một tay ra.

“Em có thể nhảy một điệu cùng anh hay không?”

“Ritz, xin lỗi anh, nhưng em không biết khiêu vũ vai nữ.”

“Không sao đâu, anh sẽ dạy em.”

Nói vậy, Ritzhard nắm tay tôi và kéo tôi dậy.

Anh ấy ôm lấy eo của tôi, kéo người tôi gần lại và chúng tôi nhanh chóng vào tư thế chuẩn bị.

“Em không cần phải suy nghĩ gì nhiều đâu,”

Điệu nhảy bắt đầu với những tiếng ngâm nga của Ritzhard.

Vì trước đây tôi chỉ nhảy vai nam nên có mấy lần tôi đã giẫm phải chân của Ritzhard.

Mấy lần như thế, anh ấy vẫn bảo rằng mình ổn.

Trong lúc tôi xoay người, dần dần thì tôi đã nhớ được những bước nhảy.

Một khi hiểu được cách mà vai nữ di chuyển thì nó vui hơn trước nhiều.

Cuối cùng thì Ritzhard xoay người và ôm lấy eo tôi.

“Sieg này, em tuyệt vời thật đấy.”

“Thật à?”

“Thật.”

Tôi không hề biết rằng khiêu vũ lại có thể vui đến thế luôn đó.

Nhờ có Ritzhard, bất ngờ thay, tôi đã yêu thích nó.

Nhưng một lần nữa, tôi lại nhận được một thứ từ Ritz.

Tôi phải nói cho anh ấy nghe về một thứ gì đó đển đền đáp lại mới được.

Giờ thì, sắp tới tôi nên nói về việc gì nhỉ?

Tôi nghĩ rằng mình nên kiếm một câu chuyện nào đó.

------------------

Hai vợ chồng này hợp với nhau thật luôn đó, vợ dễ thương mà chồng còn dễ thương hơn nữa >.<

P.S: Bên Việt Nam mình đã có một nhà xuất bản mua về một tác phẩm khác của tác giả bộ này (Mashima Emoto) tên 'Rừng Taiga - Những bữa cơm Đông Âu của cặp vợ chồng giả', bạn nào thích những LN lãng mạn và nhẹ nhàng và thích bộ này thì nên mua để ủng hộ tác giả :3

P.S.S: Đủ 100k view rồi này :0, mình cảm ơn tất cả các bạn đã đọc nhé.