Tôi có một giấc mơ.
Dĩ nhiên rồi, giấc mơ đó thật điên rồ. Trong lúc tôi đang khiêu vũ cùng bạn sơ trung của mình quanh trường thì đột nhiên xuất hiện một con quái vật xinh đẹp sở hữu mái tóc màu bạc hét lên “Dậy đi!”. Và sau đó tôi nhận ra mình đã chuyển sinh sang thế giới khác, trên chuyến tàu điện ngầm. Lúc mà con quái vật ngồi cạnh tôi lắc vai tôi thì trong tay nó rút ra một thanh kiếm mà đáng lẽ chỉ có anh hùng mới rút được. Ngay đúng lúc con quái vật chuẩn bị đánh thức tôi dậy thì…..
“Dậy mau, Takaki! Thật sự đấy, dậy mau lênnnn!” (?)
“Mmmm…” (Takaki)
Tôi thấy vai của mình bị lay mạnh nên đã giật mình tỉnh giấc.
Tôi từ từ mở mắt ra, và tôi nhận ra mình vẫn đang ở trong lớp.
Ngay cạnh tôi là một cô gái, cô ấy đang nhìn xuống tôi khi gục mặt vào bàn với vẻ mặt ngán ngẩm.
“Arisu…. Chuyến tàu vừa mới đây đã bị trễ do có quái vật xuất hiện….” (Takaki)
“Đừng bảo tôi là ông vẫn còn mơ ngủ đấy nhé! Nếu quái vật xuất hiện thì chuyến tàu bị trễ ấy sẽ là điều cuối cùng mà ai đó nghĩ tới đấy. Nhanh nào, còn không mau dậy đi!” (Arisu)
Cô ấy là bạn thuở nhỏ của tôi, Yura Arisu, Ngắt ngang lời tôi bằng câu nói chí mạng.
Cô ấy được thừa hưởng mái tóc bạc kiểu bob ngắn tuyệt đẹp từ mẹ, và đôi mắt hình hạnh nhân của cô ấy luôn để lại ấn tượng mạnh mẽ.
“Ông không biết rằng bây giờ buổi tranh cử của hội học sinh sắp bắt đầu rồi sao. Nhìn xem mọi người đều đi hết rồi, còn ông thì nằm ngủ ở đây.” (Arisu)
Não của tôi vừa mới từ giấc mơ quay về làm tôi miễn cưỡng nắm bắt tình hình hiện tại.
Ngước lên chiếc đồng hồ trong phòng học tôi nhận ra đã kết thúc giờ học cũng được một khoảng thời gian khá lâu rồi.
Chúng tôi được chỉ định là sẽ tập trung để nghe bài phát biểu trong buổi bầu cử hội học sinh trong phòng thể chất. Tuy nhiên, có vẻ là tôi đã ngủ quên từ tiết học cuối cùng cho đến tận bây giờ.
Tôi biết mình bị bỏ lại trong lớp và không một ai thèm gọi mình dậy. Danh tiếng trong lớp của tôi từ trước đến giờ đã đứng đáy của đáy rồi nên tôi không ngạc nhiên về chuyện này lắm.
Tôi ước rằng Arisu học cùng lớp với tôi, như vậy thì mọi chuyện đã khác rồi. Nhưng đáng tiếc thay chuyện đó lại không xảy ra. Thậm chí chúng tôi còn chẳng có bao nhiêu thời gian nói chuyện với nhau ở trên trường. Có lẽ bạn thời thơ ấu không phải lúc nào cùng là câu trả lời cho mọi vấn đề.
Khoảnh khắc ấy, cánh cửa phòng học chợt mở ra.
“Các em đang làm gì ở đây vậy! mau lên và đến phòng thể chất ngay!” (Giáo viên)
Giọng nói của giáo viên vang vọng lớn khi thầy ấy bước vào.
Thầy ấy chắc hẳn đi kiểm tra xem còn học sinh nào còn ở trong lớp không.
“Này cậu kia, cậu còn không đi còn nằm đến bao giờ nữa.” (Giáo viên)
Bị gọi như vậy, tôi đã cố gắng tỉnh táo lại sau cơn ngủ và đứng dậy. Đôi mắt tôi bắt gặp được một thầy giáo trung niên đeo kính. Cũng do là tôi mới ngủ dậy xong nên mắt tôi cứ lờ đờ trông cứ như đang lườm với thầy ấy vậy.
“Hả…. Cái gì vậy?” (Takaki)
Thêm quả giọng lúc mới ngủ dậy của tôi cũng có chút khàn khàn khiến nó trở nên khá là cộc cằn.
“L-Là Gujou sao?” (Giáo viên)
Ah tôi có nhớ đã gặp thầy ấy vài lần ở sân trường rồi nhưng mà tôi vẫn chưa biết tên thầy. Tuy nhiên thầy ấy có vẻ là biết tôi, tôi đoán là thầy biết đến tôi qua những câu chuyện không được hay ho cho lắm.
Ở trường thì tôi thường được gắn mác là “Học sinh cá biệt trốn học”. Đó cũng không phải điều đáng tự hào đâu. Nhưng thực sự là tôi cũng không thể phản bác được khi tôi luôn là người trượt liên tiếp trong các kỳ thi.
Thầy chuyển ánh mắt sang Arisu đang đứng cạnh tôi.
“Ahem, Um. Yura, giờ không phải lúc để lười biếng đâu, mau đến phòng thể chất đi.” (Giáo viên)
“Huh? E-Em á?” (Arisu)
Sau khi bị réo tên thì Arisu đáp lại bằng giọng giật mình.
Điều đó cũng là dễ hiểu khi cô ấy ngạc nhiên như vậy. Cô ấy là người gọi tôi dậy khi tôi bị bỏ lại ở lớp mà.
“Thầy không muốn nghe em ngụy biện. Em nên thay đổi thái độ của mình đối với các hoạt động của trường đấy.” (Giáo viên)
“N-Nhưng em ….” (Arisu)
Arisu lẩm bẩm trong lúc nhìn xuống sàn.
“Thôi được rồi, đi nhanh lên nào.” (Giáo viên)
Như thể không còn gì để nói nữa, thầy ấy quay mặt và di chuyển nhanh về phía trước.
Trước khi tôi nhận ra, chân tôi tự chuyển động và tiến phía trước.
“Khoan đã, sensei” (Takaki)
Tôi gọi lớn để thầy ấy dừng lại, ông ấy hơi nao núng và quay người lại.
Tôi không có cố ý làm thầy ấy giật mình.
Tuy nhiên tôi không để ông ấy đi như thế được. Tôi bắt đầu nói với giọng điềm tĩnh hơn lần trước. Do tôi còn lảo đảo do mới ngủ dậy và cố giữ lấy thăng bằng nên người tôi lắc nhẹ khi tôi nói, mặc dù nhìn ngoài tôi trông như tên côn đồ đang có ý định hăm dọa nhưng ý tôi không phải thế.
“G-Gì vậy?” (Giáo viên)
“Arisu…. Yura vừa mới đến để đánh thức em dậy, bạn ấy không hề lười biếng. Nếu thầy có trách mắng thì hãy trách em này.” (Takaki)
“Vậy sao? Thế thì em nhanh đến phòng thể chất đi.” (Giáo viên)
Giáo viên gật đầu trong khi vẫn còn nghi ngờ lời nói của tôi.
Nhưng đó không phải điều tôi muốn nghe.
“Em sẽ đi ngay bây giờ nhưng trước đó thầy hãy rút lại những gì đã nói với Yura đi ạ.” (Takaki)
“Hả?” (Giáo viên)
“Thầy đã nói “Lười biếng” và “Thái độ không tốt với các hoạt động của trường” với Arisu mà. Nhưng cô ấy không phải loại người như thế nên em mong thầy rút lại câu vừa nãy và xin lỗi bạn ấy.” (Takaki)
“Takaki….” (Arisu)
Tuy Arisu đang thở hổn hển nhưng tôi vẫn tập trung vào giáo viên.
Thầy ấy do dự một lúc rồi quay lại phía Arisu rồi cúi mặt xuống.
“Thôi được rồi…. Yura, Thầy đã vội kết luận và nói những lời không hay với em, cho thầy xin lỗi nhé.” (Giáo viên)
“Ah… không có gì đâu thầy. Em không để tâm điều đó đâu.” (Arisu)
Sau khi nghe cô ấy trả lời, thầy ấy liếc nhìn tôi một cái. Tôi gật đầu lại như để trả lời lại. Trước khi tôi kịp nghĩ để nói gì tiếp theo thì thầy ấy đã nhanh chóng rời khỏi lớp rồi.
Nghĩ lại thì thầy ấy có vẻ không giận mình… Oh cũng muộn rồi, để thầy ấy quay lại và mắng lần nữa thì cũng không hay cho lắm.
“Haizz, chúng ta đi thôi chứ?” (Takaki)
“U-Umm!” (Arisu)
Nói xong tôi cùng Arisu rời khỏi lớp học.
Khi chúng tôi đi được nửa đường thì Arisu bỗng lên tiếng.
“Về việc khiến giáo viên rút lại lời nói khi nãy..” (Arisu)
“Tôi làm việc đó chỉ vì tôi thích thôi, xin lỗi bà nếu tôi làm bà thấy phiền nhé.” (Takaki)
“Không hề! Ngược lại, tôi thấy khá là hạnh phúc về điều đó.” (Arisu)
“Vậy thì tôi an tâm rồi.” (Takaki)
Arisu mỉm cười với đôi mắt nheo lại. Tôi làm điều đó để thỏa mãn bản thân, nhưng quan trọng là điều đó có thể khiến cô ấy hạnh phúc.
“Này Arisu, cảm ơn bà vì đã đánh thức tôi dậy nhé.” (Takaki)
“Không có gì.” (Arisu)
“Mà chúng ta học khác lớp mà phải không? Sao bà biết tôi không có mặt ở đấy vậy?” (Takaki)
“Eh!? À thì.. Um.. Chỉ là… ” (Arisu)
Khi tôi hỏi vậy Arisu bắt đầu đỏ mặt và bối rối.
Tôi đã hỏi khó cô ấy ư?
“Bà không cần phải gượng ép trả lời đâu, tôi không bận tâm về điều đó lắm đâu…” (Takaki)
“Không. Không phải như thế. Tuy chúng học khác lớp nhưng mà tôi sẽ nhận ra khi ông không có ở đó …. Ý tôi là, không phải là tôi theo dõi ông hay là làm những gì kỳ quặc đâu. Chỉ là, như ông biết đấy, kiểu như trực giác bạn thơ ấu chăng!” (Arisu)
“Uh, Umm…. Nếu vậy thì không sao cả.” (Takaki)
Cô ấy giải thích nhanh quá thành ra tôi cũng bối rối theo. Mà thôi kệ vậy, dù sao nó cũng không phải vấn đề gì lớn lắm.
Trong lúc chúng tôi nói chuyện thì chúng tôi đã tới của phòng thể chất.
Có một giáo viên khác đang đứng ở cửa vào, khi thấy chúng tôi thầy ấy nhướn mày ngạc nhiên khi chúng tôi đến muộn.
“Cho tụi em xin lỗi, cũng do bạn ấy ngủ quên trên lớp ạ..” (Arisu)
“Dạ vâng ạ, cho em xin lỗi thầy.” (Takaki)
Tôi và Arisu cùng xin lỗi thầy. Thầy liếc nhìn đồng hồ với vẻ mặt bối rối.
“Hmm, bài phát biểu cũng sắp bắt đầu rồi, hai em có thể ngồi phía sau không?”(Giáo viên)
Arisu và tôi gật đầu đồng tình, và giáo viên ra hiệu cho chúng tôi vào phòng thể chất.
Bài phát biểu tranh cử của hội học sinh.
Trong các sự kiện trong trường thì đây là sự kiện trông mờ nhạt nhất.
Trong anime và manga thì sẽ thường thấy những cảnh tranh cử nảy lửa giữa các học sinh ưu tú với nhau.
Nhưng đối với những học sinh bình thường thì buổi tranh cử này chẳng mang lại ấn tượng gì với họ.
Thậm chí buổi tranh cử hôm nay chỉ có đúng một ứng cử viên nên việc bỏ phiếu bầu trở nên vô nghĩa.
Khi tôi đang nghĩ thầm trong đầu mình như vậy, tôi nghe thấy giọng nói có vẻ là thành viên của thành viên ủy ban bầu cử.
“Đã giờ phát biểu của cuộc bầu cử hội học sinh. Chỉ có một ứng cử viên cho vị trí hội học sinh sắp tới……” (Diễn giả)
Sau khi diễn giả giải thích xong về cuộc bầu cử, một cô gái từ sau tấm màn xuất hiện.
Ngay cả khi tôi đúng ở rất xa nhưng tôi có thể cảm nhận được sự khác biệt tỏa ra từ cô ấy.
Tôi nhận ngay ra khi cô ấy bước đi, và khi cô ấy đứng trên bục sân khấu thì tư thế trang nghiêm của cô ấy càng rõ hơn.
Cô ấy chạm vào micro và bắt đầu gõ một tiếng.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, một làn gió luồn vào phòng thể chất và thổi bay không khí ngột ngạt tại đây.
“Chúc mọi người buổi chiều tốt lành. Mình là Togami Nadeshiko. Hiện tại mình đang là học sinh năm nhất trường cao trung Reishuu. Mình ở đây để tranh cử chức hội trưởng hội học sinh. Lý do mình tranh cử chức vụ hội trưởng hội học sinh là …..” (Nadeshiko)
Togami Nadeshiko.
Cô ấy là một người nổi tiếng ở trường tư thục Reishuu này và đương nhiên ai cũng ít nhiều biết đến cô ấy.
Sở hữu đôi mắt hình hạnh nhân cùng sống mũi cao và đôi môi hồng nhạt thanh thoát, cô ấy toát lên vẻ thanh lịch. Mái tóc đen thẳng dài tới lưng tựa như hình ảnh yên bình của biển về đêm.
Cô ấy là một mỹ nhân hiếm có không chỉ ở trong phạm vi ngôi trường này mà còn bên ngoài thị trấn nữa.
Giọng nói lạnh lùng nhưng dễ chịu của cô ấy khiến tôi muốn lắng nghe mãi.
Kể từ lúc cô ấy lên phát biểu, cơn buồn ngủ của tôi đã không còn nữa.
Arisu ngồi cạnh tôi cũng im lặng và quan sát.
“.... Tôi đã hứa sẽ lập ra cuộc bầu cử này như một phần cam kết đối với hội học sinh. Tôi sẽ không chỉ là người điều phối các sự kiện trong trường mà còn nghiêm túc làm việc để thành lập một hội học sinh thực sự hướng về các bạn học sinh. Cảm ơn mọi người đã lắng nghe.” (Nadeshiko)
Sau khi phát biểu xong, Togami cúi đầu một cách duyên dáng để chào mọi người.
Một tràng pháo tay nhiệt tình được vang lên, đó là tràng pháo tay rất chân thật chứ không phải vỗ tay cho có lệ.
Togami bước ra khỏi sân khấu trong tràng vỗ tay của mọi người, dáng đi của cô ấy thật sự khiến người khác bị mê hoặc khi nhìn vào.
Có vẻ cô ấy cũng rất nổi tiếng với bọn con gái, tôi có thể nghe thấy tiếng “Kyaa~~” đâu đó bên phía nhóm các bạn nữ.
“Togami xét về ngoại hình thì thuộc hàng tuyệt phẩm thật đấy, thậm chí cô ấy còn rất thông minh và năng động nữa.” (Arisu)
Arisu liếc nhìn tôi rồi nhận xét trong khi đang vỗ tay.
“Ấn tượng thật đấy!” (Takaki)
“Thậm chí gia thế của cô ấy cũng thuộc hàng khủng nữa. Tôi nghe nói bố cô ấy là giám đốc của một công ty.” (Arisu)
“Ohh, đúng là ví dụ điển hình của học sinh trường này.” (Takaki)
Trường cao trung Reishuu là một ngôi trường có tiếng trong khu vực Tokai. Với mức học phí cao thì đương nhiên hầu hết học sinh trường này đều xuất thân từ những gia đình giàu có. Tuy nhiên trường cũng có chế độ học bổng miễn học phí dựa theo tình hình tài chính của gia đình học sinh nữa.
Tôi khá là may mắn khi được hưởng lợi từ học bổng đó, không thì tôi đã học một ngôi trường cao trung khác rồi.
“Tôi nghe nói khi Togami-san tuyên bố tranh cử thì hội phó hội học sinh năm ngoái đã rút lui trước vì anh ấy nói không thể thắng được Togami-san ” (Arisu)
“Đen thật đấy!” (Takaki)
Cuộc bầu cử hội học sinh chẳng khác gì là cuộc thi so đo về độ nổi tiếng của bản thân trong trường. Nếu các ứng viên đều có trình độ ngang nhau thì mặc định sẽ là hội phó năm ngoái
sẽ lên làm hội trưởng.
Nhưng nếu có một ứng cử viên có sức hút hơn hẳn các ứng cử viên còn lại thì việc rút lui đối với hội phó là một ý hay. Nó sẽ có thể bảo toàn được danh tiếng của họ.
“Ông không định tham gia hội học sinh à?” (Arisu)
“Hả? sao tôi lại phải làm vậy?” (Takaki)
“Chẳng phải hồi sơ trung ông cũng từng nằm trong hội học sinh mà.” (Arisu)
Đúng vậy, tôi đã từng là chủ tịch hội học sinh hồi sơ trung.
Nhưng lúc đó là do tôi tràn đầy nhiệt huyết tuổi trẻ thôi. Tôi hiểu rõ hơn ai hết rằng với tôi hiện tại thì không thể nào chen chân được vào hội học sinh được.
“Đó là trước đây thôi, giờ tôi như sắp bỏ học đến nơi rồi. Tôi chẳng có đủ khả năng để làm được việc đó nữa” (Takaki)
“Nếu Takaki đã nói vậy thì tôi nghĩ sẽ ổn mà..” (Arisu)
Thấy tôi trả lời vậy, trông Arisu có vẻ không mấy hài lòng. Tay cậu ấy nghịch phần tóc xõa xuống trong khi mím môi, đó rõ ràng là
biểu hiện của sự không hài lòng.
Tôi cảm thấy thật tội lỗi nhưng mà tôi không thể làm gì khác được.
Khi nhìn vào Togami, khiến tôi biết được định nghĩa hoàn hảo trên thế giới này là gì.
Cô ấy là người được chọn, không như tôi.
Nếu người như Togami trở thành hội trưởng hội học sinh, thì chắc chắn chỉ những thành viên tài năng nhất mới xứng đáng đứng cạnh và làm việc cùng với cô ấy. Một nơi như vậy chắc chắn với một đứa bỏ học như tôi là điều không thể với tới.
Nó giống như câu chuyện từ một thế giới xa xăm vậy.
※※※※※※※※※※※※※
Sau cuộc bỏ phiếu vô nghĩa ấy, Togami được bầu làm hội trưởng hội học sinh.
Bên cạnh đó hình như có một tin đồn rằng “Gujou từ Lớp 1-B đang dồn một giáo viên ở trong lớp học.”
Có sự hiểu lầm cực lớn ở đây đấy!! Và trên hết điều này được kể lại từ những học sinh vào muộn ở buổi cầu cử nên khiến nó càng ngày càng thiết thực.
Có vẻ như tiếng xấu cứ bám theo tôi dai dẳng mãi. Sẽ chẳng có cách nào minh oan được bằng cách thông thường nữa.
Trừ khi tôi làm điều gì đó như tham gia hội học sinh.
_____________________________