Đức cha ở nhà thờ đã từng nói rằng.

Bản thân chúng tôi phải thật lòng thừa nhận những tội lỗi mà tổ tiên đã gây ra, dù đó có là một lần ăn vụn đi nữa.

“...Cậu chính là thủ phạm, Fumisaki.”

Hozuru (phe thám tử) nở nụ cười với vẻ dương dương tự đắc rồi đưa tay chỉ thẳng vào tôi.

“Ai đó đã lấy trộm chiếc cúp từ phòng hiệu trưởng và vẽ bậy lên, sau đó phi tang chứng cứ bằng cách đặt nó tại một nơi có không gian mở. Theo bằng chứng mà tôi thu thập được thì người liên can đến cái bàn này chỉ có thể là học sinh lớp D.”

Hozuru vênh váo phát biểu, không chỉ trước mặt bạn cùng lớp mà còn là toàn thể học sinh đang tụ tập trước phòng học không gian mở này. Mọi người tròn xoe đôi mắt, chăm chú nghe hắn ta trình bày.

“Vào lúc mà thủ phạm hành động, chỉ có lớp D là đang hoạt động nhóm. Toàn bộ người trong lớp đều có thể tự do ra vào phòng học và ít nhiều vẫn phải chịu sự giám sát từ các học sinh khác… Kể ra thì, có một người trong số đó không bị ai để ý đến cả.”

Cái giọng the thé của hắn bắt đầu vang lên.

Tôi cố gắng kìm nén nỗi ấm ức đang dần tuôn trào và lườm liếc vào khuôn mặt thỏa mãn của Hozuru.

“Fumisaki Misaki,... Người đơn độc duy nhất ở lớp này chỉ có mình cậu, thế nên bị ngó lơ cũng là điều đương nhiên.”

Màn suy luận của một “Thám tử” rõ là ngầu hơn so với việc có thể chạy 50m nước rút trong 7 giây.

Toàn thể trường đang thán phục trước màn trình diễn hiếm gặp của cậu ta, còn tôi là người duy nhất có thể nói ra sự thật.

“Tôi không biết.”

Trông dứt khoát là vậy… song đó lại là những gì tôi biết, sự thật chỉ có thế.

“Tôi không biết gì hết. Cái cúp đó cũng chưa thấy bao giờ.”

“Thế ngoài cậu ra thì ai là người đặt nó trên bàn vậy hả!?”

“Tôi có thấy mấy thằng khối dưới đi đến đó, chắc là bọn nó rồi.”

“Khối dưới!? Cái cúp nặng lắm đấy!?

Hozuru mặt nghệch ra trong thoáng chốc.

“Hahhaha!! Ăn nói ngây thơ thật. Thế bọn nó đến đấy để làm gì? Tại sao học sinh khối khác lại đến tầng này?”

“Tôi biết thế quái nào được! Nhỡ bọn chúng có lý do riêng thì sao.”

Phù, tôi thở một hơi dài não ruột, còn Hozuru tiếp tục nói.

“Thế bằng chứng đâu?”

Giọng nói của hắn, chứa rõ sự khinh thường.

“Cậu cứ nói thật ra thì có chết ai đâu? Chắc cậu cũng muốn thử lắm chứ gì, cái trò đóng vai đạo tặc đang nổi rần rần dạo gần đây ấy. Dù sao thì dòng máu của một tên tội phạm đang chảy trong người cậu kia mà.”

Đầu tôi bỗng trở nên đỏ bừng trước những lời lẽ mà hắn phun ra.

Ngay khi kịp bình tĩnh, tôi đã túm lấy Hozuru, tiếng la hét bắt đầu vang rền khắp trường.

“Này! Em đang làm trò gì thế!”

Tôi không ngừng đấm, cào cấu vào người Hozumi cho đến khi giáo viên can ngăn. Chỉ vì hắn đã làm tổn thương đến lòng tự trọng của tôi.

Hozumi vừa chỉnh lại cổ áo vừa nói - “Thằng đầu đất! Đúng như cái họ ‘Fumisaki’ của mày. Rốt cuộc thì mày cũng chỉ là cháu trai của một tên tội phạm.”

“Trò Fumisaki!”

Trước cơn phẫn nộ ngày càng sôi sục, giáo viên đã ghì chặt tôi lại. Cơ thể không thể nhúc nhích, tôi chỉ có thể tuôn ra một tràng để xả giận.

“Tao chẳng biết cái mẹ gì cả! Tao không làm gì hết! Nếu mày có đủ bằng chứng thì thử mang ra đây xem nào, Hozumiii!”

“Fumisaki!”

Giáo viên một lần nữa hét lớn với giọng điệu cục súc.

Thế là tôi đành im lặng phó mặc cho bọn họ giáo huấn.

“Nếu em là người sai thì mau xin lỗi đi chứ”

…Thế quái nào…

Họ giả vờ như mình đã hiểu được chuyện nhưng thật ra thì…

“A, trò Fumisaki.”

Tôi hất tay giáo viên rồi vơ lấy chiếc cặp Randoseru [note57412] rồi phóng ra khỏi lớp.

Cái gì mà ‘Xin lỗi đi chứ’. Nói bằng giọng tử tế như thế thì có ích gì hả! Dù tôi có nói thì mấy người cũng có vểnh tai lên mà nghe đâu! Cái thái độ phiền phức hiện rõ rành rành trên mặt mấy người kia kìa!

Thám tử là đồ dối trá.

Cái thế giới tạo ra thám tử lại càng dối trá hơn.

Họ nói rằng ông tôi là một tên tội phạm cực kỳ xấu xa. Là ác nhân nguy hiểm nhất thế giới, dù đã bị bắt bởi thám tử và kết án tử hình, song ông đã ảnh hưởng đến những tên ác nhân khác và khiến tỉ lệ tội phạm tăng cao. Những điều ấy đã diễn ra trước cả khi tôi được sinh ra.

Nhưng, tôi làm gì có liên hệ với ông. Bọn tôi còn chưa gặp mặt nhau bao giờ. Thứ liên kết duy nhất giữa chúng tôi chỉ là dòng máu.

Tại sao chứ? Họ nói như kiểu tôi và ông đều như nhau vậy.

Bộ thám tử đã bắt ông tôi không thể suy luận ra rằng gia đình chúng tôi sẽ lâm vào cảnh này sao?

Đồ vô trách nhiệm. Thật sự, thật sự rất vô trách nhiệm. Mọi người bảo rằng vị thám tử ấy là anh hùng chính nghĩa, thế mà ông lại không đứng ra bảo vệ danh dự cho cái họ Fumisaki của gia đình tôi, không một ai, không một ai chịu đứng ra giúp cả.

Chính vì thế, thám tử là đồ dối trá.

Cái thế giới tạo ra thám tử lại càng dối trá hơn.

Về đến nhà, tôi lúc nào cũng kiểm tra hợp thư theo đúng thời gian biểu. Hầu hết nội dung bên trong lá thư chỉ toàn là những dòng chữ nguệch ngạc [Fumisaki mau cút đi]

[Đừng để máu của tên tội phạm ấy vương vãi],... Nghĩ đến thứ này do người lớn viết là tôi không nhịn được cười.

Sau khi vào nhà tôi liền tháo khẩu trang ra và gõ cửa phòng.

“Anh về rồi đây, Mika… Mika?”

Nếu nghe kỹ thì sẽ có tiếng húp mì sùm sụp bên trong.

Tôi tiến lại gần chỗ em gái và nhẹ nhàng ôm đôi vai nhỏ nhắn kia.

Những ngày buồn bã, hối hận, bất lực, chỉ có thể khóc đối với gia đình chúng tôi cũng chẳng còn lạ.

Bọn tôi chỉ có thể nhẫn nhịn. Dù cho tôi chẳng làm gì xấu cả. Tôi kiên quyết và vỗ ngực tự hào rằng… Những giọt nước mắt này chỉ dành cho gia đình tôi. Chỉ có làm như thế, tôi mới chống chọi lại cái thế giới sai lầm này.

Và rồi… dạo gần đây…. Tôi cảm giác bản thân đã mệt mỏi đôi chút.

Như một cách để trốn chạy khỏi thực tại, tôi cùng em gái mình cắm mặt trước máy tính bảng, cố không nghĩ ngợi gì hết.

Song, bọn tôi đã bị thu hút bởi một buổi phát sóng.

“Hỡi người dân Nhật Bản. Tôi là thám tử Georges Hermite thuộc Cục Phát Triển Thám Tử Liên Hợp Quốc (UNDeAD). Hôm nay tôi xin được trình bày quan điểm của mình về sự kiện ‘cuộc tranh tài giữa các đạo tặc’.” - Người nói lời này chính là một vị thám tử lừng danh.

Trên màn hình led tại khu Shinjuku, phản chiếu hình ảnh của một ông lão đang được quay bằng điện thoại của ai đó.

Một ông cụ có dáng người thấp bé, vẻ mặt khó tính nhưng lại trông rất oai, người qua đường đều nán bước, ngước lên nhìn ông.

“Những vụ trộm có đính kèm thư thông báo trước diễn ra trên khắp Nhật Bản, từ đền Atsuta Jingu[note57413] đến Thanh kiếm Kusanagi[note57414]… Và dĩ nhiên thủ phạm là một trong số các bạn. Ngay bây giờ, tôi đang sử dụng sóng truyền hình để nói chuyện với chính kẻ đó….”

Những bình luận chạy dọc màn hình lẫn đám đông trong video đều trở nên hỗn loạn.

Tại sao ư? Vì một lý do rất, rất đơn giản.

Ông ấy chính là con trai của một gã phạm tội giết người.

Vị thám tử ấy đã leo lên bằng chính thực lực của mình, không che giấu quá khứ… Qua những bình luận và giọng nói phát ra từ video, những thông tin ấy dần trở nên chân thực.

Dẫu cho biết điều đó, nhưng hàng vạn khán giả vẫn tiếp tục lắng nghe ông với thái độ khinh bỉ.

Những người có lai lịch minh bạch bắt đầu soi mói lời nói của kẻ có lai lịch bất chính.

Hoàn cảnh chúng tôi cũng giống như ông. Nhưng dù có đồng cảnh ngộ đi chăng nữa thì tôi vẫn không tài nào tin vào lời của một thám tử.

Tuy nhiên, đến khi ý thức được thì tôi đã quên sạch suy nghĩ đó rồi.

Qua lời kể của vị thám tử đó, ta mới thấy lập luận của ông thật xinh đẹp, người nghe ai nấy cũng đều bị hớp hồn, nó cuốn hút đến độ khiến ta phải ngất ngây. Dòng người bỗng trở nên sững lại, đèn dù đã chuyển sang xanh nhưng xe cộ lại chẳng hề di chuyển. Cái ô danh về ông mà mọi người thoáng nghe từ đâu đó, đã không còn đọng lại trong tâm trí họ nữa.

Tôi, em gái tôi, chẳng thể nào rời mắt khỏi bóng dáng của vị thám tử đó.

“Còn một điều cuối cùng… Hỡi tên tội phạm kia. Tuy cha ta cũng là tội phạm giống như ngươi và ta là người kế thừa dòng máu của ông ấy, song ta vẫn không tài nào hiểu được suy nghĩ của ngươi. Dù cho ai có nói gì đi chăng nữa, sự thật vẫn là sự thật, đó chính là chân lý của thế giới này. Tên tội phạm kia, ngươi vẫn còn tư cách để hiểu được ý nghĩa của những việc làm đúng đắn. Từ tận đáy lòng, ta cầu mong ngươi sẽ sống một cuộc đời liêm khiết.”

Đó mới là dáng vẻ của một thám tử chân chính.

Khác hoàn toàn với Hozuru hàng giả… Vị thám tử lừng danh này mới là hàng thật.

Không cần nhẫn nhịn.

Cũng không cần ngang bướng chống lại làm chi.

“Nếu tôi trở thành Thám tử Kỳ tài thì nhất định sẽ làm lưu mờ cái tội danh do ông để lại.”

Đó là mong ước ngây thơ của tôi.

Một giấc mơ ngắn ngủi.

Nó vẫn tỏa sáng rực rỡ suốt 6 năm liền… Nhưng rồi bỗng tan biến một cách nhạt nhòa, một ảo tưởng hết sức ngu ngốc.

“Tin khẩn cấp. Thi thể của Thám tử cấp S - Georges “Poirot” Hermite đã được tìm thấy tại vùng Essex, nước Anh. Hiện trường còn có một số thi thể khác, cảnh sát khu vực đã vào cuộc điều tra và phỏng đoán rằng sau khi sát hại các nạn nhân, Hermite đã tự sát.”

“Là đối tượng bị tình nghi trong vụ án lần này, phía Cục Phát Triển Thám Tử Liên Hợp Quốc (UNDeAD) đã đưa ra quyết định tước vĩnh viễn danh hiệu thám tử của Hermite.”

Thế gian ngập tràn sự gian dối. Lời kể của thám tử cũng chỉ là phần nổi của thế giới này.

Tôi đang mong đợi điều gì thế này.

Dù tôi biết rằng mình đã bị bỏ rơi từ rất lâu rồi.

“Này nhóc, hãy trở thành một thám tử đi.”

Thế mà "người ấy" đến tận giây phút này mới thừa nhận cái giấc mơ mà tôi đã vứt bỏ từ thuở bé.

“Chỉ có người biết được ‘chuyện đó’ như cháu mới có tư cách trở thành số một… và đến một lúc nào đấy, xin cháu hãy đến bắt ta.”

Trên tầng thượng của trường cấp hai, tôi nằm thở dài ngán ngẩm cùng bầu trời xanh, như thể bản thân đã bỏ cuộc.

Tôi siết chặt tờ nguyện vọng đã điền “Học viện Thám tử” trong tay.

Năm 1999… Cuối thế kỷ 20.

Tại một hòn đảo nằm ở miền bắc Nhật Bản, nơi diễn ra cuộc đấu trí ác liệt giữa Stephen Hazeldine, Thám tử Kỳ tài, cũng là thám tử vĩ đại nhất mọi thời đại với Fumisaki Misen, ông Trùm tội phạm sở hữu tài năng thiên phú không một ai sách bằng, đã đến hồi kết.

Tuy nhiên, những thủ thuật phạm tội của Fumisaki Misen đã được lan truyền một cách khôn khéo trên mạng xã hội và lôi kéo rất nhiều người theo dõi (kế thừa) ông, những vụ án không có lời giải cứ xuất hiện triền miên.

Trước động thái đó, thám tử Stephen Hazeldine đã phối hợp với Liên hợp quốc thành lập ra (Cục Phát Triển Thám Tử Liên Hợp Quốc), gọi tắt là (UNDeAD) để tập hợp những đầu não quan trọng nhằm chống chọi với vô số tội phạm mới nổi mọc lên như nấm ở thời khắc chuyển giao thế kỷ - đầu thế kỷ 21. Một thiên niên kỷ mới được ghi vào sổ sách, là thời đại cho cuộc chiến không hồi kết giữa thám tử và tội phạm.

Thời gian đã trôi qua được một phần tư thế kỷ, kể từ khi thời khắc đó bắt đầu.

Đối với xã hội nơi mà lượng thông tin đang phát triển cực đại, những chuyên gia có khả năng suy luận, sắp xếp, thu thập các thông tin như (thám tử) đã trở nên nổi tiếng ở rất nhiều lĩnh vực. Các thám tử không kể ngày đêm tiếp tục điều tra những bí ẩn, họ tồn tại ở khắp nơi, có mặt từ các hiện trường vụ án giết người cho đến quán ăn gia đình hay chuỗi cửa hàng.

Đây là thời đại cực thịnh của thám tử và tội phạm.

Thám tử Kỳ tài, người đã kiến tạo nên một thiên niên kỷ dưới ánh dương tri thức.

Trùm Tội phạm, kẻ đã khiến thế giới lâm vào một thiên niên kỷ tăm tối và bị cuốn theo những dòng xoáy bí ẩn.

Hậu duệ của tri thức, hậu duệ của máu, chẳng một vị thám tử nào có thể suy luận ra rằng họ sẽ đụng độ nhau tại một nơi nào đó.