““Tớ thích cậuuuuuuuuuuuuuuuuu—! Xin hãy hẹn hò với tớớớớớ~~!””
Ở ngoài hành lang giờ tan học, hướng về phía mặt đất lạnh bởi ngọn gió mùa đông rồi tôi hét lớn. Quang cảnh tỏ tình từ cảnh cửa sổ được mở này thường có nhiều trong những bộ phim truyền hình hay gì đó.
Nếu thực thế chứng kiến nó, chắc chắn mọi người sẽ cười gượng, cảm nhận được sự xấu hổ mà thốt lên「Aa, có thằng đang làm trò ngu kìa~」. Rồi thầm quở trách trong tâm trí rằng ‘đừng có mà trộn lẫn hiện thực với lại tác phẩm sáng tạo chứ’. Đối với tôi, cái sự mất kiểm soát khoác trên mình cái danh「thanh xuân」ấy là một hành động không tưởng.
Tôi biết rõ ràng đây là chuyện xấu hổ, ngu ngốc không thể làm, giống như sau vài năm mà nghĩ lại sẽ trở nên đau đầu ấy……
……Chỉ đến hôm nay thôi.
Thử làm rồi tôi mới nhận ra, cái này về mặt thể lực cũng tiêu tốn nhiều ra ấy. Bị khàn tiếng này, cổ họng thì đau này, những ánh nhìn lên từ bên dưới cũng đáng sợ nữa, tiêu thụ cả về mặt tinh thần. Tôi sau khi làm xong rồi thì ngay lập tức rời khỏi cửa sổ để trốn.
‘C-chắc không có ai phát hiện đâu ha.’ – Để xác nhận mà tôi bồn chồn nhìn xung quanh. Tuy càng làm chồng chất thêm cái hành động đáng nghi ngờ, nhưng đến nước này rồi còn gì để nói nữa.
Tạm thời thì xung quanh bọn tôi không có ai cả.
Dù cho mấy người bên dưới mặt đất có nghe và hiểu lời tỏ tình của tôi và nói「thằng ngu kia ở đâu thế」đi nữa, chắc chắn rằng bọn họ sẽ không biết tôi, Tooba Kouichi, chính là tên đấy. Chính vì thế mà tôi tạm thời an tâm. Thực tế thì, tôi không biết sẽ như thế nào nếu bị nhận ra nữa, nhưng nói chung để làm cho bản thân thấy an tâm mà tôi tự trấn an bản thân mình như thế.
“Ư~n. Tôi đã nghĩ anh nghĩ ngộ ra phương pháp luyện tập nào đó thú vị, nhưng mà chán thật nhỉ.”
Người vừa nói những lời đó, vừa xuất hiện trước mắt tôi là một nhỏ con gái với mái tóc vàng. Nó không phải là học sinh ngoại quốc đến du học đâu. Trên người còn đang vận một bộ y phục kỳ lạ trông giống như là y phục dân tộc vậy. Phần ngực cũng hở, phần đùi thì phơi bày ra một không một chút luyến tiếc, ờ thì học sinh mà thế này thì lượm thẳng 1 vé vào phòng chỉ đạo ngay tắp lự.
Nhưng mà thứ thu hút ánh nhìn hơn bộ trang phục đó là con nhỏ tóc vàng có dung mạo xinh đẹp này—Dahlia.
Hai đôi mắt to sáng ngời, cặp mi dài chuyển động theo từng nhịp chớp mắt, cùng với gương mặt nhỏ nhắn và làn da trắng nõn. Cả tóc cũng có độ bóng và lấp lánh như đã hòa tan vào vàng thật vậy.
Liệu có phải lý do mà con nhỏ này có ngoại hình và diện mạo tách biệt với thường thức vì là「Elf」hay không nhỉ. Nào, bản thân tự nói mình là Elf hay gì đó, đúng thật là ngớ ngẩn mà. Dù bây giờ đây, sau khi dành một khoảng thời gian ở bên cạnh nó rồi nhưng tôi vẫn nghĩ như thế.
“Đừng có lấy tôi ra làm đối tượng thí nghiệm để tăng năng lực giao tiếp của cô chứ~”
Tôi cũng bực bội đáp trả lại những mệnh lệnh như thể là những lời vô trách nhiệm của nó, nhưng Dahlia chẳng biết có nghe hay là không mà làm cái vẻ mặt thản nhiên giống như là không hiểu vậy.
“Dù thế nào đi nữa thì cũng đã khởi động xong xuôi rồi mà.”
“Đừng có đùa. Cơ mà, vụ này bộ có ý nghĩa gì hả!”
Tôi hét lên thì Dahlia nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt như khinh thường.
“Do anh cứ càu nhàu ca cẩm than phiền nên là tôi mới cố tình dành thời gian và bỏ công sức ra để nghĩ ra phương pháp cho anh giải tỏa căng thẳng đấy.”
“Không không, rõ ràng là cô đang vui đùa với bộ dạng khó coi của tôi mà! Cô đã che miệng lại để kiềm chế nụ cười trên miệng còn gì!”
“Hể~. Ra là anh cũng biết rõ đấy nhỉ. Về cái chuyện bản thân mình khó coi ấy. Nếu như đã có thể cảm nhận khách quan như thế rồi thì có lẽ anh cũng được thành tựu khó coi này ấy nhỉ. Thế thì cảm ơn tôi thêm đi.”
“Lằng nhằng phiền phức. Ai đi cảm ơn cô chứ.”
“Vậy thì, cũng đã thăng tiến lên vừa đủ rồi, giờ thì chuyển qua chủ đề chính nào.”
Khi cô ấy nói thế thì tôi chợt nhớ ra. Chuyện tại sao tôi lại ở đây. Rồi chuyện từ giờ trở đi mình sẽ làm gì.
“……Không, nhưng mà……quả nhiên là tôi không muốn……”
Nếu một lần phơi bày ra cái sự xấu hổ như thế rồi thì trông như sẽ ruồng bỏ bản thân như thể là cứ tiếp tục mà bất chấp luôn cả kết quả, nhưng mà dù có là thế đi nữa thì tôi vẫn còn sợ sun vòi, thảm hại đúng y như con người tôi vậy.
“Hể~, không muốn đi à? Tôi muốn nghe lý do đấy? Chi tiết nhé.”
Nở nụ cười tủm tỉm trên gương mặt xinh đẹp thế thôi chứ thái độ của Dahlia thế này là đáng sợ nhất đấy.
“Thì do, lần trước tôi cũng có nói rồi mà……nếu bị từ chối thì tính làm sao hả. Tôi không muốn sau này sẽ cảm thấy khó chịu ở trong câu lạc bộ cổ vũ nếu như bị Yoshino-san từ chối như là một lẽ tự nhiên đâu. Cuộc sống hiện tại cũng đã khá vui rồi. Aa, ừm. Phải rồi. Quả nhiên là nên duy trì hiện trạng nhỉ……”
“Hảả? Anh vẫn chưa chuẩn bị tinh thần à? Chắc chỉ có mỗi anh trên đời là mè nheo như thế này khi rủ con gái đi hẹn hò nhỉ. Tuyệt vời lắm. Tôi cảm phục anh. Đến nỗi khắc lên phần bia mộ để truyền đạt lại cho con cháu đời sau luôn ấy.”
“Bị nói đến tận như thế luôn à……”
“Mà thôi được rồi. Nếu như anh vẫn với cái thái độ như thế thì—”
Nếu thế thì sao hả.
Vào khoảnh khắc tiếp theo khi mà tôi đã nghĩ thế thì Dahlia tiến lại gần. Giác quan của tôi cảm thấy có gì đó sắp xảy ra nên cố lui người lại, nhưng mà bàn tay mềm mại ấy vươn đến gò má tôi như thể là cản trở chuyện đó vậy.
Và rồi còn một tay nữa khi vươn ra sau đầu tôi rồi thì gương mặt tôi bị kéo lại gần—
Tôi đã bị hôn. Không lâu sau khi mà gương mặt đã tách ra rồi, lúc Dahlia nhép môi, miệng của tôi thoát ra những lời mà tôi không định nói.
““Tôi, Tooba Kouichi xin thề bây giờ sẽ đi đến câu lạc bộ cổ vũ để gặp Yoshino-san.””
Vẫn còn cảm giác tê ở tận trong đầu, tôi hiện đang ở trạng thái mơ hồ và mông lung.
Cảm giác của đôi môi mềm mại đã chạm vào lúc ban nãy, và hơi ấm vào khoảnh khắc mà gương mặt nhỏ bé của Dahlia tiến đến gần tôi đã in sâu vào tận tâm trí.
Và rồi khi nó tan biến đi, thứ mà tôi cảm nhận được là thấp thoáng sự hối hận ‘lại lỡ làm mất rồi’, và sự mừng rỡ khi đã hôn một cô nàng xinh đẹp mà mình bình thường tuyệt đối sẽ không bao giờ có thể chạm tay tới. Những thứ cảm xúc đó hòa quyện trong tâm trí, khiến cho tôi bức bối mà chẳng thể nói nên lời.
Thằng này đang dao động đến thế này, vậy mà bên phía Dahlia xem như chẳng có gì mà nở một nụ cười bạo dạn.
“Ban nãy là dùng hết rồi đó. Thế này thì trong một lúc anh cũng có thể sử dụng sức mạnh của tôi hen.”
Cái cử chỉ vừa dùng lưỡi liếm lấy miệng vừa nói ấy khiêu gợi một cách lạ kỳ, và nó khiến tôi càng trở nên tức giận hơn.
Không không, không phải như thế, mình đã có đối tượng rồi còn gì! ~ Tôi tự kiềm chế bản thân khi mà ý nghĩ của mình sắp rẽ theo hướng kỳ quặc.
“Nào. Nếu như bản thân đã tuyên bố rồi thì đâu còn gì phải do dự nữa đúng chứ?”
“Đừng có sử dụng sức mạnh của Elf để làm cái chuyện ngu ngốc như thế này chứ~! Cơ mà đây đâu phải mong muốn của tôi, là của cô đấy chứ Dahlia.”
“Thế nên sức mạnh ‘thế vai’ của tôi bắt anh nói ra điều mà trong lòng anh muốn nói đó. Tôi đã giải thích bao nhiêu lần đến phát chán rồi đó.”
“Gì đi nữa thì tôi cũng không muốn! Hiện tại thì tôi đột nhiên mất đi động lực rồi đấy. Cảm giác như một đứa con nít mới nghĩ là định học thì được ra lệnh ‘học đi’ vậy ấy~”
Vì để khẳng định bản thân mà tôi nâng cao giọng mình một cách mạnh mẽ, nhưng mà thế này thì thất bại rồi. Cố gắng phản đối liên tiếp mà tôi quên khuấy đi ánh mắt của những người xung quanh mình.
“Nè~, tên đó làm sao vậy……Sau khi hướng xuống mặt đất mà tỏ tình rồi tiếp theo bắt đầu nói chuyện một mình nữa.”
Bị nói như thế, tôi cảm nhận được mặt mình đỏ và nóng rực lên trong một thoáng. Hai nữ sinh đi ngang qua gần đó đã chứng kiến toàn bộ hành động xấu hổ của tôi. Có vẻ như bị nhìn thấy toàn bộ mất rồi. Cơ mà cả vụ tỏ tình cũng bại lộ nữa……
“Có lẽ hắn ta đang luyện tập hài manzai[note44350] hay gì đúng chứ. Đang hướng đến làm nghệ sĩ sao? Nhưng mà chẳng thú vị gì hết.”
“Ưwa, hắn đang nhìn đến kìa, tởm quá~……”
Để lại đoạn hội thoại như thể khinh miệt thứ côn trùng dơ bản lại rồi thì hai người đó nhanh chóng đi khỏi. Nhiều chuyện làm cho tâm trạng của tôi mệt mỏi như suy sụp, bấc giác trút ra cơn thở dài lần thứ 2.
Còn Dahlia thì vỗ nhẹ lên vai, như là để khích lệ tôi vậy.
“Vậy thì mau chóng đi thôi, người nghệ sĩ.”
“Oi.”
Rốt cuộc tôi buộc phải đến「câu lạc bộ cổ vũ」sau khi bị con nhỏ elf lừa phỉnh. Đã đến đây rồi thì cũng chẳng còn đường lui nữa, chỉ còn cảm thấy cơn đau bụng sốt sắng mà thôi. Không còn cách nào khác nên tôi mở cánh cửa. Nghe được tiếng bản lề cót két chậm rãi, rồi thì tại trung tâm của cái bàn dài được đặt ở giữa phòng câu lạc bộ có một cô gái đang ngồi tổng hợp báo cáo hoạt động.
—Cô ấy là Yoshino Kaede.
Phản ứng trước tiếng mở cửa mái tóc đen dài bóng loáng ấy đung đưa, còn cặp mắt to tròn ấy hướng về phía tôi.
Tóc mái được cắt tỉa gọn gàng, đôi gò má có chút ửng hồng và cặp mắt tròn trịa. Và chiếc áo sơ mi được bọc bên trong áo khoác màu xanh đậm ấy là điểm nhấn cao trào.
Chỉ cần đến gần thôi là mùi hương ngọt ngào nhẹ nhàng lan tỏa, cảm giác giống như cốt lõi của con tim chìm vào giấc ngủ mơ màng vậy.
“……Ya, yaa Yoshino-san.”
『Thiệt tình. Cái gì mà「Yaa」chứ? Đâu ai bình thường chào kiểu như thế. Cũng đã có thời gian chuẩn bị nên là lựa lời gì đó tốt hơn để bắt chuyện đi chứ』
Nhà phê bình tình yêu mà chỉ mỗi tôi thấy đang ở đằng sau tự ý nói này nói nọ. Nó có hiểu cho lòng tôi đâu……Đâu, tôi chắc chắn con nhỏ này cũng tạm thời hiểu đấy chứ.
“Tooba-kun, sao vậy? Cậu để quên đồ gì sao?”
“Không, không phải thế……Chỉ là……”
Trong lúc mà tôi đang lẩm bẩm nói thì Yoshino-san đã đặt cây bút chì bấm xuống rồi.
“A, cậu chờ mình một chút nhé.”
Nói thế và đứng dậy rồi thì Yoshino-san đi lại gần chỗ tôi. Khi mà toàn thân tôi cứng nhắc do hồi hộp không biết chuyện gì xảy ra thì cô nàng còn vươn tay đến cổ của tôi.
“Thế này là được rồi. Cà vạt của cậu đã bị lệnh đó? Xin lỗi vì đã tự ý sửa nó nhé?”
Nụ cười của Yoshino-san cũng thật là tỏa sáng.
Gương mặt của tôi hiện tại khi nhìn thấy thế có lẽ cũng đang cười tủm ta tủm tỉm chăng. Và tôi cũng tưởng tượng được Dahlia đang gửi ánh nhìn lạnh lùng đến gương mặt đần thối của tôi lúc này.
“C-……Cảm ơn cậu.”
Yoshino-san gật đầu sau câu nói của tôi.
“Vậy rồi, vì việc gì mà cậu quay trở lại đây thế?”
Khi được hỏi như thế, tôi cũng nhận ra bản thân mình đã nhanh chóng quên lãng đi lý do đến đây.
“Chuyện đó, là……tớ có chuyện muốn nhờ từ trước……Hôm nay thì sinh hoạt câu lạc bộ cũng đã tạm ổn rồi……”
“Chuyện muốn nhờ? Hiếm khi mới thấy Tooba-kun nói như thế đó. Lúc nào cũng được cậu giúp đỡ cả, nếu có chuyện gì mình có thể làm được thì hãy để mình làm nhé.”
“Ch, chuyện đó……”
Tôi mở miệng, nhưng lại chẳng thốt nên lời phần quan trọng, và cuối cùng thì chìm vào im lặng. Căn phòng nhỏ này tràn ngập bầu không khí yên tĩnh.
Nhưng mà dù thế nào đi nữa thì tôi cũng không thể tiếp tục mở lời được nữa. Nhìn thấy bộ dạng đó, Dahlia không thở thờ ơ được mà lẩm bẩm.
『Hà~, đúng thật là anh hết thuốc chữa như mọi khi』
Sau khi thốt câu như thể phàn nàn ấy, Dahlia hắng giọng 1 tiếng.
““……Thực ra thì cuối tuần, có một bộ phim tớ thích và muốn đi xem. Nhưng mà đi một mình thì buồn lắm, nên là cậu đi cùng tớ chứ.””
『Lại dám tùy tiện nữa』
Trước mặt Yoshino-san, cơ thể tôi đứng bất động không hề cục cựa, nhưng mà bên trong tâm trí tôi thì Dahria nói lời phàn nàn.
『Anh ồn ào thật đấy. Ngoan ngoãn mà im lặng đi cho tôi nhờ. Nếu không thì đến cả bé này cũng sẽ nói anh ‘kinh tởm’ đấy』
『Yoshino-san không có nói ra những lời tệ bạc đấy đâu』
Vừa đáp trả lại những lời vô cùng đúng đắn, tôi vừa lấy lại bình tĩnh. Quan trọng hơn, cái mà tôi tò mò là thái độ của Yoshino-san đối với mong muốn của tôi. Tôi nhìn Yoshino-san, với 2 luồng cảm xúc như là muốn nhắm mắt lại, hay là muốn nhìn chăm chú cô ấy ở trong lòng.
“Cậu, muốn đi xem phim cùng với mình sao……?”
Cô ấy không trả lời ngay lập tức, vậy phải chăng là không muốn sao. Do bất an mà tôi đã tức thì trót nghĩ như thế.
“Quả nhiên là, cậu không muốn nhỉ?”
Khi tôi một lần nữa hỏi lại bằng mong muốn của bản thân thì Yoshino-san lắc đầu.
“Ư ừn. Không có chuyện đó đâu. Nhưng mà, mình chỉ đang nghĩ tại sao cậu lại cố tình rủ mình mà thôi.”
Được hỏi bằng biểu hiện ngây thơ như thế làm tôi ngập ngừng đáp lại.
“L-, là vì……”
Bởi vì nếu như thành thật mà nói thì nó sẽ là「Là vì tớ thích cậu」mà.
Nhưng mà vẫn còn quá sớm để thốt ra câu nói đó. Vẫn còn, vẫn còn quá sớm mà. Sự vật sự việc phải có trình tự của nó chứ. Với lại giả định như sau khi bày tỏ cảm xúc rồi rồi mà bị từ chối thì sẽ như thế nào hả? Hai năm còn lại của cuộc sống cao trung tôi sẽ chẳng thể mơ mộng được nữa. Tôi đang sống ở môi trường hạnh phúc hiện tại rồi, chẳng muốn như thế kia chút nào đâu.
Thế nên……
『Lại đần độn ra rồi. Cơ mà cũng được. Cứ giao lại cho tôi』
『Hảả?』
Tôi còn chả nói lấy một lời nhờ vả, vậy mà Dahria đã tự ý một mình bảo giao cho cô ta rồi. Và rồi ngay lập tức cơ thể tôi di chuyển mà chẳng theo ý của tôi một chút nào.
Cái bản thân mà tôi chẳng thể chế ngự được ấy yên lặng mà đến gần Yoshino-san, vỗ xuống cái ghế mà cô ấy đang ngồi và cứ thế áp mặt của bản thân đến trước mũi của Yoshino-san.
““Muốn đi xem nên là muốn đi xem. Có gì phàn nào à?””
Được tôi tiến lại gần và nói thế, vai của Yoshino-san giật nảy lên như là một chú mèo con bị giật mình vậy. Gương mặt đó nhuộm màu đỏ trong một thoáng, đôi mắt thì đang trở nên dao động.
Nhưng mà, không chỉ mỗi Yoshino-san là hoảng loạn. Tôi cũng ngừng thở trước hành động của bản thân, tê liệt mà trông như thế đến cả tim cũng ngừng đập luôn vậy.
““Tại sao cậu lại hỏi lý do thế?””
“…………………………Ể~?”
Cùng với hơi thở được kéo dài, giọng nói khẽ như muỗi của Yoshino-san đang cực kỳ căng thẳng lọt đến tai tôi.
““Nào, cậu cũng hiểu dù tớ không cố tình hỏi như thế mà đúng chứ? Là do cậu—””
Trước khi miệng tôi như sắp thốt ra cái câu mang ý nghĩa quyết định ấy thì tôi đã dùng hết sức để hét lên từ trong tâm trí.
『Đã bảo là chờ một chút đã!』
Cùng với lại tiếng hét ấy, Dahria cũng đáp lại mà trông như cảm thấy phiền hà.
『Sao đột nhiên lớn tiếng thế hả? Anh không cần cất cao giọng như thế thì tôi cũng nghe được mà』
『Tại sao lại vội vàng cố bắt cô ấy thổ lộ thế hả! Còn đột nhiên nữa! Còn tự ý nữa!』
Dahria chỉ thở ‘phù’ ra một hơi trước sự kích động của tôi.
『Tôi lúc nào cũng nghĩ thế này hết, là chẳng hiểu tại sao mà con người của đất nước này lại do dự, lưỡng lự giống như là tìm hiểu cảm xúc của đối phương nhỉ. Thôi thì cứ mau chóng nói ra lời yêu thì chẳng phải sẽ hiểu được toàn bộ sao? Nếu thất bại thì kiếm nhỏ tiếp theo. Tuy cách nói có lẽ là lạnh nhạt, nhưng tình yêu tức là cũng có cảm xúc của cả đối phương nữa, nên những lúc không thể thì làm thế nào đi nữa cũng không thể đâu. Chẳng phải sao?』
『Cô phiền quá đấy. Đừng có lấy đạo lý ra để phủ nhận tất cả về tôi. Nói chung là cấm tỏ tình』
『Hà~……Tôi biết rồi』
Ngay cả Dahria khi mà tôi nghiêm túc thì chối cũng bất đắc dĩ mà đáp ứng lại.
Tôi lập tức tạo khoảng cách với gương mặt thật gần của Yoshino-san cho đến lúc vừa nãy, phóng thẳng ra mà cứ như bị gió bão thổi bay đi vậy. Nhưng mà do thế mà lần này tôi lại ở vị trí gần dính chặt với bức tường, hay đúng hơn là đã tạo khoảng cách với cô ấy được một chút. Hơn nữa hơi thở lại gấp gáp lại làm cho bầu không khí trở nên kỳ quặc hơn.
“X-, xin lỗi. Lúc nãy sao ấy nhỉ, cảm giác như là tớ mà không phải tớ vậy. Lại nói ra những lời kỳ cục rồi.”
“Ư, ư ừn. Không có lạ gì đâu mà. Chỉ là mình cảm thấy bất ngờ thôi.”
Yoshino-san nói thế, và tôi cảm nhận nụ cười trên gương mặt của cô ấy có ngập ngừng hơn so với mọi khi, nhưng mà, xin hãy hiểu lầm giúp tôi đi mà.
“X-, xin lỗi! Thật sự xin lỗi cậu! Tớ dạo gần đây nhiều lần hay bị mất đi tỉnh táo lắm……”
Ngay cả bản thân tôi cũng vất vả mỗi khi mà viện cớ lắm……Tuy nghĩ thế, nhưng chỉ còn cách nói thế này mà thôi. Bởi vì nó là sự thật, chẳng lấy một chút nghi ngờ mà.
“C-, cái đó thì, trông hơi vất vả cho cậu nhỉ.”
Cách nói cô ấy cũng ngượng nữa, quả nhiên nụ cười của cô ấy giống như là nụ cười giả tạo mà. Tôi nhìn thấy như thế, vừa bị cảm giác tuyệt vọng tấn công, vừa lập tức trở thành một kẻ bị đánh cho bầm dập. Nếu là chuyện có thể làm được thì tôi muốn rút lại cái「hành động」lúc ban nãy, nhưng mà đó là sự thần bí của con nhỏ elf đó nên có vẻ như tôi chẳng thể làm gì được cả.
『Quả nhiên là làm quá rồi thấy chưa! Yoshino-san đang thấy kinh hãi kìa! Đừng có đùa nữa!』
『Thế hả? Chẳng phải là tự anh hiểu lầm đấy sao? Aa, đột nhiên có con người to tiếng ồn ào nên là tôi thấy mệt quá. Anh sẽ làm gì cho tôi nếu như tôi thấy mỏi vai đây.』
Rồi Dahria làm vẻ mặt giả tạo. Đúng là một con nhỏ như mọi khi mà……Không, quan trọng hơn là phải làm sao đây. Làm thế nào thì điểm mà mình mất lúc ban nãy mới hồi phục lại đây. Nói chung là phải làm gì đó trước cái bầu không khí yên ắng này mới được……
Nói chứ, tôi đang nghĩ thế và trở nên hết sức hoảng loạn đây.
“Nhưng mà, chuyện đi xem phim, không phải là sau khi tâm trạng cậu thay đổi đâu nhỉ?”
“Ừ, ừm! Cái đó toàn bộ đều là thật!”
Bây giờ đây, nếu mà sau lưng tôi có đuôi thì có lẽ đã dùng toàn lực để vẫy rồi. Vui mừng quá đi mà.
“Vậy mình mong đợi lắm. Mình sẽ đi xem phim với cậu.”
Lúc nào cũng như thế. Chỉ một câu của Yoshino-san, hay chỉ một cử chỉ của Yoshino-san, hay chỉ một chút thái độ của cô ấy thôi cũng dẫn lối cho tôi đi đến thiên đàng, hay là đày đọa xuống địa ngục.
Tôi biết hết toàn bộ vậy mà.
Câu nói như thế này đây cũng chỉ là lời nói ra từ sự dịu dàng vốn có của Yoshino-san, chắc chắn không phải lo cơ hội đối với con người như tôi rồi.
Mắt chạm nhau thì mạch suy nghĩ trở nên cứng nhắc, nếu lại gần thì như bị bóng đè, còn nếu như ở quá xa thì không thể nào mà nghe thấy.
Con người tôi như thế, làm sao mà đạt được tình yêu với Yoshino-san, một người được gọi là ‘Nan công bất lạc’[note44351] được chứ.
Vậy mà tôi lại trở nên cố gắng khác mọi khi, chắc chắn là do đã gặp con nhỏ elf kỳ cục này vào chính ngày hôm đó rồi.