Ngày trời mùa xuân không khí trong lành, bên trong Phượng Từ Cung trời chỉ vừa tờ mờ sáng liền tấp nập người ra người vào, bởi vì hôm này cuối cùng hoàng hậu cũng thoát được chuyện cấm túng, tất cả cung nhân đều cực kỳ vui mừng, bởi vì lệnh cấm túc này không chỉ liên quan đến hoàng hậu mà là cấm túc tất cả người trong cung của hoàng hậu, nên một khi được bỏ lệnh cấm túc tất cả đều vui mừng.

Không những vậy bởi vì ngày hôm qua là lần đầu tiên hoàng thượng đến đây khi rời đi vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh không có nổi giận đùng đùng hoặc vẻ mặt đầy lạnh lùng, lúc này đây người hầu trong cung đều nghĩ có phải đế hậu đã trở lại như trước, chức vị hoàng hậu của hoàng hậu Tô đã được đảm bảo.

Cũng bởi vì suy nghĩ này mà trong Phượng Từ Cung giống như đang ăn mừng mà bắt đầu dọn dẹp khắp nơi.

Lúc này một tiếng gọi từ trong phòng phát ra “Tiểu Thúy.

Tiểu Thúy đứng bên ngoài cửa nghe gọi liền nhanh chóng dẫn theo nhóm cung nữ mở cửa bước vào trong.

“Tiểu Thư.

Bên trong căn phòng Tô Đình ngồi trên giường, hai mắt mơ màng vừa tỉnh dậy, cung nữ đưa cho nàng cốc nước xúc miệng nàng liền cầm lấy rồi xúc miệng.

Vệ sinh cá nhân xong nàng liền đứng dậy đi đến thay y phục rồi đến bàn trang điểm ngồi xuống, nhìn tiểu Thúy chải tóc cho mình nàng liền hỏi “Đã chuẩn bị xong cả chưa, tuy chúng ta đi nhận con nhưng như vậy cũng đã rất có lỗi với người làm mẫu thân như nàng ta.

“Tiểu thư, ngài đã quyết định chon ai rồi sao.

” Tiểu Thúy nghe vậy liền kinh ngạc, hiện tại hài nhi của hoàng đế rất ít chỉ vừa đúng bốn đứa, trong đó một đứa còn chưa kịp ra đời, nếu như tiểu thư muốn nhận nuôi thì chỉ có thể nhận nuôi ba hài nhi còn lại mà thôi.

Thân phận tiểu thư tôn quý, nếu như nhận nuôi thì chắc chắn không phi tử nào có thể phản đối được, trên hết hiện tại quý phi nương nương chỉ có hai người, mà hai người này cũng chưa có hài nhi thân sinh, bởi vì vậy tiểu thư chỉ có thể nhận nuôi hài nhi của một phi tần cùng hai quý nhân còn lại đã sinh hạ long thai mà thôi.

Tô Đình nghe tiểu Thúy hỏi liền lắc đầu nói “Ta chưa chọn, nhưng ta nghĩ đại hoàng tử không quá thích hợp, tuổi của nó đã có thể nhận thức rồi, như vậy nó đã biết người nào mới là mẫu thân của mình, ta muốn một đứa con chỉ thuộc về ta, như vậy không bằng chọn đứa nhỏ chỉ mới sinh không lâu để nhận nuôi.

“Nhưng như vậy cũng rất ấy náy với mẫu thân đứa nhỏ, vậy không bằng ta gửi chút quà cáp cho nàng ta.

“Cũng là tiểu thư suy nghĩ thấu đáo.

” Tiểu Thúy nghe xong liền thở dài nói, đã hầu hạ bên cạnh tiểu thư lâu như vậy nhưng nàng vẫn chưa thể suy nghĩ nhiều như vậy, giá như nàng có thể giúp ít cho tiểu thư, dù chỉ là một chút.

“Được rồi, em chuẩn bị đi, chúng ta đi luôn, dù sao hiện tại có một đứa nhỏ bên cạnh cũng bớt chút suy nghĩ lung tung.

” Tô Đình xua tay bảo tiểu Thúy mau đi chuẩn bị, còn phần trang điểm thì cứ để vậy đi, son một chút màu lên môi là được, dù cho con nít mới sinh rất yếu ớt, lỡ như dị ứng với những mỹ phẩm làm đẹp này thì phải làm sao.

“Phạm Thiên.

” Sau khi chuẩn bị xong nàng liền đứng lên đi ra khỏi cửa rồi gọi.

Phạm Thiên nghe tiếng gọi liền nhanh chóng xuất hiện, lúc này bên cạnh nàngcó hai người theo dõi, nên Phạm Thiên cũng không giống trước kia hành động tự nhiên với nàng, hắn quỳ một chân xuống đất khuôn mặt cúi xuống.

Nhìn hành động bất thường này của hắn, Tô Đình liền biết được gợi ý mà hắn muốn nói cho nàng, ngoài mặt nàng vẫn tỏ ra bình thường nhưng trong lòng đã sớm nở một nụ cười tự giễu.

Thì ra từ trước đến giờ Hoàng Tiêu Thiên chưa từng tin tưởng nàng, chỉ việc nàng thay đổi như thế này đã khiến hắn nãy sinh nghi ngờ mà cho người theo dõi, đúng là nực cười vậy mà nàng còn nghĩ hắn là người rất tốt đúng là quá sai lầm rồi.

Đến hiện tại nàng mới nhận ra người cùng chung chăn gối với mình là con người như thế nào nhưng đã quá muộn.

“Ngươi sai người báo lại với bệ hạ là ta đi nhận nuôi đứa nhỏ đây, tuy ngài ấy đã hạ lệnh nhưng cứ thông báo lại cho ngài ấy biết.

” Tô Đình bình tĩnh nói sau đó lách qua người Phạm Thiên rồi đi về phía trước.

“Rõ.

” Phạm Thiên trả lời rồi biến mất khỏi chỗ vừa quỳ.

Tô Đình đi ra ngoài ghế đá ngồi xuống chờ tiểu Thúy quay lại, hiện tị mặt trời chỉ vừa mới lên không lâu nhưng nàng muốn nhanh chóng hoàn thành chuyện này, nếu như không có gì thay đổi thì đứa nhỏ nàng sắp nhận nuôi này sẽ trở thành hài nhi sau này của nàng, sau khi về già nó sẽ dưỡng lão cho nàng.

Không cùng dòng máu thì đã sao, chỉ cần nàng yêu thương nó xem nó là hai nhi ruột thịt là được rồi, nàng biết sau này nàng sẽ không bao giờ có thể mang thai được, như vậy trù tính trước một người có thể nuôi dưỡng nàng thì có gì là sai chứ, nàng vẫn sẽ yêu thương nó như con ruột của mình.

Nhìn bầu trời trong xanh, những đám mây trôi dạt tạo ra rất nhiều hình thù nàng không khỏi nghĩ, nếu như lúc đầu nàng chọn một con đường khác thì hiện tại nàng sẽ như thế nào, không… Không, nàng đã không còn con đường nào để lựa chọn nữa rồi.

“Tiểu thư.

” Nhìn nàng thẩn thờ nhìn lên trời tiểu Thúy liền khẽ gọi.

“À.

” Tô Đình nhìn sang nghi hoặc.

“Chúng ta có thể xuất phát rồi ạ, kiệu đã chờ sẵn trước cửa cung.

” Tiểu Thúy đi lại, đưa tay ra.

Tô Đình gật đầu rồi nắm lấy tay nàng ta mà đứng dậy “Muội vất vả rồi.

Tiểu Thúy nghe vậy liền lắc đầu “Chỉ cần được ở cạnh tiểu thư, tiểu Thúy đã thấy rất vui rồi.

Tô Đình nghe vậy liền khẽ cười, nhưng nàng biết hoàng cung chuẩn bị xảy ra một màn tranh đấu đẫm máu, nàng không thể để tiểu Thúy chân yếu tay mền tiếp tục ở đây được nữa, sẽ có một lúc nào đó nàng sẽ nhẫn tâm đưa muội ấy rời khỏi cái lòng giam này.

.