EDITOR: DOCKE

Một khi đã quyết định chiếm Xa An, những vụ đột kích nhỏ lẻ trước đó liền nhanh chóng đình chỉ.

Hai ngày nay Y Nhân không nghe thấy tiếng công thành nữa, không khỏi âm thầm thở phào một tiếng.

Tướng lãnh thủ thành cũng thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu tìm cách lấy lòng vị phu nhân này, cuống quýt đưa cô đi tham quan thành Xa An.

Chiến tranh bắt đầu cũng không lâu. Xa An mặc dù có chút thê lương, nhưng cũng không tiêu điều. Y Nhân vốn không có mấy hưng trí, nhưng tướng thủ thành cứ mời mọc mãi, hơn nữa, các tướng sĩ hộ tống cô tới đây hiển nhiên cũng muốn nhân cơ hội này nghỉ ngơi một chút, Y Nhân không còn cách nào khác đành phải miễn cưỡng bước lên kiệu, đi đến trấn nhỏ vùng biên cảnh Viêm quốc. Ở giữa khe hở chiến tranh, cuộc sống của mọi người lại khôi phục bình thường. Trong chợ vang lên những tiếng rao hàng. Vì ở gần sa mạc, trong chợ ngoại trừ trâu, ngựa và các loại súc vật ra, còn có một số lượng lớn lạc đà được rao bán.

Y Nhân nhìn thấy lạc đà đứng dọc hai bên đường thì líu lưỡi, lập tức chuyển mắt sang nơi khác.

Mấy tiểu thương bán cá đang đứng ở góc tường thảo luận cá tươi cá ngon thế nào. Trước mặt bọn hắn có một cái hầm to. Bên trong có chứa đầy cá tươi, tung tăng bơi lội.

Một đứa bé vừa ăn kẹo hồ lô vừa đi ngang qua hầm cá. Xuất phát từ tò mò, nó cúi đầu nhìn nhìn cái hầm đầy cá kia, đột nhiên bị trượt chân, cả người chìm vào trong hầm, mãi mà không thấy đứng lên.

Y Nhân chứng kiến tất cả, đang muốn đẩy thị vệ bên cạnh đến hỏi xem có chuyện gì, nhưng bàn tay chỉ mới giơ lên giữa không trung lại dừng lại.

Đang lúc Y Nhân do dự, biến cố đã xảy ra.

Cái hầm cá kia như bị điện giật, đột nhiên nổ tung, bắn lên trời, sau đó rầm rầm rơi xuống như mưa.

Mùi cá trong nháy mắt đã tràn ngập khắp nơi, có thể nói là kỳ tích thế giới ‘mưa cá’ đã xuất hiện. Sau đó, một đám người che mặt, mặc trang phục hán tử giống như từ dưới đất chui ra. Bọn hắn tay cầm binh khí sáng lóa, hành động nghiêm chỉnh theo huấn luyện, rất nhanh chóng đã chiếm lĩnh một chỗ quan trọng bên cạnh tường thành. Có một đám đang tranh thủ leo lên tường thành bằng đá.

Tất cả xảy ra quá nhanh, mọi người không kịp phản ứng. Khi tất cả số cá đều đã rơi xuống, trên mặt đất nhày nhụa hỗn độn thì đám hán tử đã khống chế được toàn bộ thế cục.

Cửa thành bị mở ra.

Một đám rất đông những người mặc cùng trang phục hắn tử tràn vào, khống chế quan chức, tập trung dân chúng vào giữa chợ, tiến hành ổn định tình hình.

Y Nhân bị trộn lẫn vào tận trong đám đông. Người hầu của cô đã bị thất lạc hết trong lúc đánh nhau ngắn ngủi vừa rồi. Huống chi, vẻ mặt và bộ dáng của Y Nhân quá bình thản vô hại, người khác tự nhiên sẽ xem cô như dân chúng bình thường không có lực uy hiếp. Vài người cầm đầu đã tháo bỏ khăn che mặt. Bọn hắn phần lớn đều có thể trạng cường tráng vạm vỡ, chỉ có một người trông có vẻ nhỏ xinh hơn một chút, nhưng dáng người thẳng thắn, khí khái anh hùng.

Sau khi tình hình đã được ổn định, tất cả hán tử đều đã gỡ bỏ khăn che mặt. Mấy hán tử cầm đầu và Y Nhân đồng thời hô lên một tiếng.

“Phượng Thất tiểu thư, sao cô lại trộm theo đến đây? Đại tướng quân mà biết, nhất định sẽ lột da bọn thuộc hạ.” Thấy Phượng Thất trà trộn trong đám hán tử, những người đó rất đau đầu.

“Ngươi không nói, ta không nói, làm sao hắn biết được?” Phượng Thất chớp mắt mấy cái, gian xảo nói: “Ta vẫn nghe nói lạc đà ở Xa An rất nổi tiếng. Không nhân cơ hội này đến xem một chút, lỡ may bị mấy người không hiểu chuyện các ngươi làm hỏng hết giống trân quý, đó mới là nghiệp chướng.”

“Nhưng mà Phượng Thất tiểu thư…”

“Được rồi, được rồi, chẳng phải các ngươi đã khống chế toàn cục rồi đó sao. Ta chỉ xem một chút thôi rồi dẹp đường hồi phủ liền mà.” Phượng Thất nhanh chóng khoát tay, trả lời.

Nàng luôn luôn quen tính tự do, không nghĩ rằng nghĩa khí của Hạ Lan Khâm cũng phiền phức như thế.

Những người đó không còn cách nào khác, đành phải tùy ý Phượng Thất lang thang đi dạo trong vùng an toàn. Đợi khi đại đội đến đây rồi sẽ đuổi nàng về bên cạnh Đại tướng quân vậy.

Phượng Thất cứ vậy đi dạo xung quanh. Lúc đi qua đám đông dân chúng, đang muốn tới gần đàn lạc đà thì trong đám đông thình lình có người chui ra, một phát bắt lấy cánh tay nàng.

Nàng chấn động, đang định xoay người đánh xuống một chưởng, lại thấy một đôi mắt thật to với con ngươi đen nháy đang chớp chớp nhìn mình.

Phượng Thất ngẩn người, lập tức mừng rỡ: “Y Nhân! Sao cô lại ở đây?”

Không ngờ Y Nhân đã đến Xa An. Chuyện này, Hạ Lan Khâm có thể hoàn toàn yên tâm rồi.

“Ta đến nơi này đã lâu rồi, vẫn chưa ra được.” Y Nhân gặp được Phượng Thất cũng rất vui mừng. Không biết vì sao, ở Viêm Quốc, cho dù Viêm Hàn đối xử với cô tốt thế nào, chung quy cô vẫn cứ có cảm giác ăn nhờ ở đậu. Nhưng chỉ mới gặp Phượng Thất vài lần ngắn ngủi, đã có một cảm giác thân thiết như người thân.

Bởi vì, nàng là người bên cạnh A Tuyết.

“Tìm được cô thì tốt quá, Hạ Lan Tuyết… ba ngày sau Tuyết Đế sẽ đến Tuy Xa. Các ngươi sẽ nhanh chóng được gặp mặt.” Phượng Thất rất chân thành nói: “Hắn vẫn luôn lo lắng cho cô. Cô không có việc gì, hắn cũng có thể yên tâm rồi.”

“A Tuyết cũng đến đây ư?” Y Nhân chợt kinh chợt mừng. Sau khi nghe được tin tức đó, mới biết mình đã nhớ A Tuyết nhiều như vậy.

Cuối cùng cũng sắp được gặp mặt.

Phượng Thất nắm lấy tay cô, đang định đưa Y Nhân ra khỏi đám đông thì bỗng nhiên có vài tiếng gào thét vang lên, đánh vỡ sự yên lặng.

Mấy hán tử phía trước la lên rồi ngã xuống.

Sau khoảnh khắc kinh hoàng, toàn bộ dân chúng bốn phía xô lấn nhau bỏ chạy. Mà mũi tên cũng như châu chấu, từ mỗi góc chen chúc nhau bắn tới. Ngoài thành, viện quân của Thiên Triều còn chưa xuất hiện, binh lính của Viêm quốc đã rậm rạp vây quanh.

Hóa ra, lo lắng Xa An thất thủ, Viêm quốc đã sớm phái binh gấp rút chạy đến tiếp viện.

Quân Thiên Triều trong thành rất nhanh chóng tìm được một công sự che chắn, nhưng mũi tên bắn phá quá rát, bọn họ bị tổn thất không ít.

“Bảo vệ mỗi con đường chính yếu, đóng chặt cổng thành.” Vị cầm đầu tương đối bình tĩnh, rất nhanh sắp xếp ổn thỏa. Ánh mắt hắn lướt cực nhanh, băng băng tuần tra đám người chung quanh, trong miệng hô to: “Phượng Thất tiểu thư, cô không sao chứ?”

Bị vây cũng không phải là xui xẻo nhất, nếu để bà cô này xảy ra chuyện gì không hay, hắn thà chết trên chiến trường cũng không dám trở về gặp mặt Đại tướng quân.

“Không sao, ta tốt lắm.” Từ hướng đám dân chúng, âm thanh của Phượng Thất đứt quãng truyền đến.

Thủ lĩnh lúc này mới yên lòng, tạm thời chẳng quan tâm đi tìm nàng, toàn lực ứng đối khối cảnh hiện tại.

Phượng Thất và Y Nhân cùng nhau trốn sau một hàng xe đẩy. Trên xe đẩy hãy còn cắm mấy mũi tên đang lay động. Có một mũi tên có lực bắn rất mạnh, xuyên qua tấm ván gỗ, khó khăn lắm với chịu dừng lại ngay trước chop mũi của Y Nhân.

“Công kích như vậy, chẳng phải là muốn diệt trừ mạng người sao? Nơi này, đại đa số là dân chúng Viêm quốc mà.” Phượng Thất nhíu mắt, căm giận nói: “Viêm Hàn dạy bảo thuộc hạ thế nào vậy?”

“Viêm Hàn sẽ không làm vậy…” Y Nhân yếu ớt bài bác một câu, lại đè thấp thân thể một chút, dứt khoát ngồi xuống đất hỏi: “Bây giờ, có phải là chúng ta không ra được không?”

“Vây rát như vậy, phỏng chừng không ra được. Cho dù Hạ Lan Khâm có phái người đến cứu viện, nhưng bên ngoài thành Xa An chính là một vùng sa mạc bằng phẳng rộng lớn. Muốn đánh lén hay chơi chiến thuật gì cũng đều không có khả năng. Bọn hắn chỉ có thể quang minh chính đại đánh một trận chiến. Nhưng song phương có thực lực tương đương. Muốn giải vây, nhất thời nửa khắc cũng không cần suy nghĩ.” Dừng một chút, Phượng Thất lo lắng nói: “Nếu bọn hắn phong tỏa thành Xa An, chỉ sợ không cần công tiến vào thành, nội việc thiếu lương thiếu vật tư cũng đủ làm chúng ta thua rồi.”

“Chúng ta không thể lao ra sao?” Y Nhân nhẹ giọng hỏi.

“Tham gia hành động lần này chỉ có hai ngàn người. Hai ngàn người này khống chế được đám quan chức lớn nhỏ trong Xa An thành đã muốn không nổi rồi, làm sao lao ra được nữa?” Phượng Thất ló đầu ra nhìn, thấy mưa tên đã ngừng bắn phá. Ngoại trừ mấy thi thể nằm vương vãi trên đất ra, trên phố dài đã không còn một bóng người.

“Chúng ta đi tìm nhóm bọn hắn hội họp trước đã.” Nói xong, Phượng Thất liền nắm tay Y Nhân chạy ra ngoài.

Nào ngờ, các nàng vừa mới thò người ra, lại có mấy mũi tên không biết từ đâu chui ra, gào thét bắn tới. Y Nhân nhanh mắt, vừa la lên ‘Cẩn thận’ đã bị thân thể Phượng Thất phủ lên người. Mũi tên dài xẹt qua cánh tay Phượng Thất, mang theo một tơ máu thật dài, lại tiếp tục cắm phập vào tấm ván gỗ.

“Cô không sao chứ?” Y Nhân bị Phượng Thất ấn xuống đất, chỉ nhìn thấy cánh tay nàng máu tươi đầm đìa chứ không biết tình hình thế nào, không khỏi chết lặng: Vừa rồi Phượng Thất chính vì cứu cô nên mới bị tên bắn trúng.

“Vết thương nhỏ thôi.” Phượng Thất lơ đãng nhìn cánh tay mình, sau đó cẩn thận ngồi xuống nói: “Chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này đi. Ở đây rất không an toàn.”

Y Nhân cũng lồm cồm bò dậy, hăng hái chạy đến một gian nhà.

Phượng Thất cũng theo sát Y Nhân chạy đến một gian nhỏ cỏ thấp bé. Y Nhân vốn định lôi kéo nàng tiếp tục đi lên phía trước, nào ngờ bước chân Phượng Thất càng lúc càng nặng. Y Nhân quay đầu lại nhìn, thấy sắc mặt Phượng Thất đã trở nên vô cùng tái nhợt, chẳng giống mặt người mà giống tờ giấy hơn.

“Cô làm sao vậy?” Y Nhân dừng bước, cẩn thận xem xét thương thế của Phượng Thất.

Vết thương trên cánh tay quả thật không quá mức nghiêm trọng, miệng vết thương cũng không sâu nhưng không hiểu sao máu tươi cứ ào ạt tuôn ra. Đảo mắt đã ướt sũng bộ trang phục đậm màu của Phượng Thất.

Sắc mặt nàng cũng càng lúc càng tái nhợt.

“Chẳng lẽ mũi tên có độc?” Y Nhân xem xét sắc máu: Đỏ au, có vẻ như không có dấu hiệu thối độc. Vậy thì tại sau máu lại chảy nhiều như vậy, vì sao vẫn không cầm được?

“Không phải độc, chỉ là thể chất của ta rất đặc thù. Một khi bị thương sẽ bị chảy máu không dứt. Lúc trước đều nhờ Cửu đệ giúp ta cầm máu.” Phượng Thất vẫn còn có thể cười được. Khuôn mặt vẫn sáng sủa như ánh mặt trời ngày thường.

“Nhưng nếu cứ chảy máu mãi như thế, cô sẽ chết mất.” Y Nhân cắn cắn môi, muốn xé rách vạt áo lấy vải để băng bó vết thương – Kỳ quái chính là, rõ ràng những người khác đều xé mở rất dễ dàng, vậy mà cô kéo trái lôi phải, dùng sức xé mãi mà vẫn không thể nghe thấy âm thanh ‘Te rẹt’ thanh thúy vang lên.

Phượng Thất trông thấy vẻ lo lắng đến ngốc nghếch của cô, trong lòng ấm áp, khóe mắt bật cười: “Dùng đai lưng của ta đi.”

Y Nhân ‘Ờ’ một tiếng, vội vàng buông vạt áo của mình, cởi đai lưng của Phượng Thất ra, sau đó dùng lực băng bó cánh tay Phượng Thất.

Đây là phương thức cầm máu cơ bản nhất khi học môn tự cứu dã ngoại, trực tiếp trói chặt động mạch. Nhưng không thể buộc quá lâu, bằng không, toàn bộ cánh tay đều có thể bị hoại tử, rất nguy hiểm.

“Chúng ta nhất định phải mau chóng ra ngoài, tìm đại phu cầm máu cho cô.” Y Nhân cẩn thận cột thật chắc, vừa vội vừa nói: “Yên tâm, ta sẽ không để cô có việc.”

Phượng Thất cười cười. Câu nói đó nếu được thốt ra từ miệng nam tử cường tráng vạm vỡ, có lẽ sẽ có sức thuyết phục hơn.

Nhưng Y Nhân lại là một người yếu đuối lả lướt như vậy, ngay cả một mảnh vải cũng xé không rách, nói ra câu nói đó, thật đúng là làm cho người ta dở khóc dở cười.

“Ngươi yên tâm, ta cũng sẽ không để cô xảy ra chuyện đâu, bằng không, Hạ Lan Tuyết sẽ làm thịt ta mất.” Sắc mặt Phượng Thất vô cùng tái nhợt, nhưng nàng vẫn cố gắng chuyện trò vui vẻ. Nàng dùng cánh tay còn lại khoác lên vai Y Nhân, lê chân cố bước vào căn nhà cỏ.