Khi Phùng Nhất Nhất ra khỏi phòng Phẫu thuật, trong bụng nhét đầy băng gạc cầm máu. Lúc lấy ra, cảnh tượng thảm thương không nhìn nổi. Tạ Gia Thụ ở bên, suýt chút nữa thì phát bệnh thần kinh. Sau đó, anh kiên trì sắp xếp Phùng Nhất Nhất nằm ở bệnh viện một tháng, cho đến khi hết thời gian ở cữ mới về nhà.

Ngày Phùng Nhất Nhất xuất viện chính là ngày tổ chức tiệc đầy tháng cho Hổ Nhỏ. Ngài Tạ Gia Thụ được thăng chức đã đè nén tính khí bẩm sinh, chỉ mời hai bên nội ngoại cùng gia đình Thịnh Thừa Quang, vô cùng đơn giản. Hơn nữa, địa điểm làm tiệc đầy tháng là tại nhà của anh và Phùng Nhất Nhất.

Từ khi kết hôn hai người này trở nên nhạy cảm và vô cùng coi trọng hai chữ “gia đình”. Về điểm này, hai vợ chồng ăn ý vô cùng. Thật ra, mẹ Phùng đã phát giác ra từ lâu, tại sao lúc Phùng Nhất Nhất mang thai, Tạ Gia Thụ lại kiên quyết chuyển ra khỏi Phùng gia? Trong lòng mẹ Phùng rõ ràng hơn ai hết, chỉ là bà biết chắc chắn mình không làm gì được Tạ Gia Thụ. Hơn nữa, con gái ở bên Tạ Gia Thụ tốt hơn nhiều so với ở bên bà, cho nên bà không nói gì. Nhưng hiện tại, có thêm Hổ Nhỏ, thằng bé đáng yêu khiến bà muốn bế trên tay cả ngày, nhìn không chớp mắt, bà lại muốn khuyên họ chuyển và nhà mình ở.

“Ít nhất cũng phải ở đến khi Hổ Nhỏ tròn một tuổi, mẹ và cha con sẽ giúp hai đứa chăm thằng bé. Sau khi nó tròn một tuổi, các con lại chuyển về nhà sống. Lúc đó, thằng nhỏ cũng cứng cáp rồi, các con cũng dễ chăm hơn”, mẹ Phùng tìm cơ hội thích hợp, vẻ mặt ôn hòa nói với Phùng Nhất Nhất, “Con xem, giờ thằng bé nhỏ thế này, làm sao các con có thể chăm nó chứ? Hai đứa còn trẻ thế này thì hiểu cái gì?”.

Phùng Nhất Nhất đang cho cu cậu bú, cúi đầu thấp giọng nói, “Chúng con chăm nó rất ổn”.

“Đó là vì có dì giúp việc giúp đỡ, các con cũng đang cảm thấy mới mẻ nên vậy”, mẹ Phùng khinh thường, nói.

Lúc Hổ Nhỏ bú sữa, cả người khỏe khoắn vô cùng, bàn tay nhỏ nắm chặt thành nắm đấm, cái chân sắp đạp lên cả mặt mẹ Phùng. Mẹ Phùng nắm lấy bàn chân nhỏ của cu cậu, thơm một cái, sau đó giọng nói trở nên vô cùng ngọt ngào, “Có phải không hả? Hổ Nhỏ của bà! Cha mẹ con không biết chăm con thế nào đâu nhỉ, phải không?”.

Phùng Nhất Nhất khẽ xoa đầu con trai, giọng nói cũng rất dịu dàng, “Mẹ, đây là con của con và Gia Thụ, sao tụi con lại không biết chăm nó thế nào ạ!”.

Mẹ Phùng từ trên giường ngồi dậy, vẻ mặt nghiêm chỉnh, nói, “Mẹ biết, lúc đó Gia Thụ nó cảm thấy cha mẹ thờ ơ con. Thật ra, nó thương xót con, mẹ cũng vui mừng, cho nên lúc đó các con dọn đi, mẹ không nói gì nhiều. Nhưng Phùng Nhất Nhất, lòng con cũng phải rõ ràng, con đừng có cái gì cũng hùa theo nó. Hiện giờ, con xa lánh nhà ngoại, dựa dẫm vào nó để sống qua ngày. Sau này, chẳng may con và nó có mâu thuẫn gì, chúng ta có ra mặt chống lưng cho con thì con cũng không thẳng lưng được nữa rồi!”.

“Sao con lại xa lánh mọi người chứ? Mọi người là người thân của con”, Phùng Nhất Nhất đặt tay mình lên tay mẹ, vỗ vỗ an ủi, “Mẹ, trước kia con cảm thấy mọi người đối với con không tốt bằng Nhất Phàm, nhưng giờ con có con rồi, con hiểu được cảm giác làm cha mẹ. Quả thật không phải là con có ý kiến với mọi người nên mới không chịu dọn về nhà đâu”.

Chẳng mấy khi cô dịu ngoan lại nói chuyện đâu ra đấy thế này, mẹ Phùng quyết định miễn cưỡng nghe một chốc, “Thế con vì cái gì hả? Nói mẹ nghe xem!”.

Phùng Nhất Nhất nói, “Con không phàn nàn gì về mọi người cả, nhưng hiện giờ con có gia đình của mình rồi. Con muốn ở bên chồng và con của con. Có lẽ mẹ cảm thấy con rất ích kỷ, nhưng suy nghĩ của con là vậy mẹ ạ. Con và Gia Thụ đã bàn bạc rồi, trước khi Hổ Nhỏ đi nhà trẻ, con sẽ không đi làm, anh ấy cũng sẽ bớt một phần công việc, phần lớn thời gian sẽ ở nhà. Hai đứa con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Hổ Nhỏ”.

Cô nắm lấy nắm đấm đang khua khoắng của con trai, nhìn con trai bằng ánh mắt vừa dịu dàng vừa kiên định, nói, “Chúng ta sẽ sống trong ngôi nhà của mình, cha và mẹ sẽ chăm sóc Hổ Nhỏ”.

Thật ra, nghe những lời này của con gái, mẹ Phùng cũng có chút cảm động, nhưng quả thật bà không quen giãi bày tình cảm sướt mướt. Về vấn đề này, lý trí của bà cũng tán thành hai người tự chăm sóc Hổ Nhỏ.

“Vong ân bội nghĩa!”, bà trừng mắt với con gái, cười mắng.

Phùng Nhất Nhất biết mẹ mình như vậy là đã đồng ý. Lần đầu tiên ôn hòa nhã nhặn đàm phán với mẹ Phùng thành công, cô cũng cảm thấy rất cảm động, ôm lấy Hổ Nhỏ đã bú no, vỗ nhẹ lên lưng để tránh bị nấc, tiếp tục nói với mẹ, “Trước kia, mẹ cho con xem báo, nói là, khoảng cách lý tưởng nhất giữa con cái và cha mẹ chính là duy trì ‘Một bát canh”. Hiện giờ, chẳng phải chúng con đang duy trì khoảng cách một bát canh sao? Mẹ và cha buổi sáng đi mua đồ ăn, tiện thể có thể đến thăm Hổ Nhỏ, buổi tối ăn cơm đi tản bộ cũng có thể đến mà. Ở đây chúng con có một bảo mẫu và một dì giúp việc. Chúng con không phải làm gì cả, ông bà đến chơi với Hổ Nhỏ, chơi đùa cùng cháu, hưởng niềm vui tuổi già, không phải rất tốt sao?”.

Hổ Nhỏ cọ cằm lên vai mẹ, “Ưm ưm… ợ!”.

Mẹ Phùng “Ôi chao! Ôi chao!” đón lấy cu cậu rồi vỗ nhẹ lưng chữa nấc, miệng nói, “Không dọn thì thôi, ai thèm chứ! Tôi còn chê mấy cô cậu phiền tôi ấy!”.

Phùng Nhất Nhất im lặng không lên tiếng, đôi mắt đen láy của Hổ Nhỏ nhìn bà ngoại nhà cậu, miệng nói, “Ô! Ô!”.

Mẹ Phùng thoáng chốc hớn hở mặt mày.

Phùng Nhất Nhất kể thắng lợi hiếm có lần này cho Tạ Gia Thụ nghe, nói đi nói lại đầu đuôi câu chuyện những ba lần, ngay cả từng nét thay đổi trong ánh mắt của mẹ Phùng cũng được cô miêu tả tinh tế.

Tạ Gia Thụ nghe lần đầu tiên thì nghe được, nghe đến lần thứ ba thì cảm thấy phiền phức, vung cái chân nhỏ của con trai lên đuổi, “Mẹ tránh ra nào! Mẹ huyên thuyên!”.

Hổ Nhỏ cố sức thẳng đầu, “Khì! Khì! Khì!”.

“Anh có thể dạy con điều hay không thế?”, Phùng Nhất Nhất trừng anh.

Tạ Gia Thụ ngẫm nghĩ, nói, “Nào, con trai, con nói ‘Con lớn không theo mẹ’ đi!”.

Sự vui vẻ vừa rồi của Phùng Nhất Nhất đã bay hết, tức giận đùng đùng nói, “Vậy ngày mai em đi nói với mẹ em, chúng ta vui lòng chuyển qua đó ở!”.

Tạ Gia Thụ cười ha hả, một tay ôm con trai, một tay ôm cô, thơm một cái thật kêu lên mặt cô, “Được rồi, biểu dương em! Em làm rất tốt, làm rất đẹp! Không uổng theo anh lâu như vậy, có chút phong độ của anh rồi đấy!”.

Thế còn được! Phùng Nhất Nhất hài lòng đắc ý nói với anh, “Em không thể lúc nào cũng để anh bảo vệ em được, hiện giờ em có Hổ Nhỏ rồi, em cũng phải bảo vệ con, và cả anh nữa”.

“Ừm…”, Tạ Gia Thụ và cô tựa đầu vào nhau, trong lòng còn có Hổ Nhỏ của họ, anh cũng rất mãn nguyện, nói, “Được, anh đợi em bảo vệ anh!”.

Nghe cha mẹ nói lời âu yếm buồn nôn, Hổ Nhỏ buồn chán nhìn lên trần nhà, thở phì phò, cuối cùng sau nỗ lực nhiều ngày, cu cậu đã thành công nhét chân vào miệng…

Ngũ quan của Hổ Nhỏ giống cha, vô cùng đẹp, đại khái là do tên của cậu được đặt rất nghiêm túc. Cu cậu kháu khỉnh bụ bẫm vô cùng đáng yêu, người đến thăm đều vô cùng yêu quý.

Lúc sinh đứa thứ hai, Tạ Gia Vân cũng không được thuận lợi cho lắm, ở nhà nuôi con non nửa năm mới ra ngoài. Chuyện đầu tiên làm sau khi ra ngoài chính là đến thăm Hổ Nhỏ.

“Xinh quá!”, Tạ Gia Vân xoa xoa mái tóc đen nhánh của cậu, bùi ngùi nói, “Nhỏ hơn đứa thứ hai nhà chị, nhưng xem ra còn rắn rỏi hơn nhiều! Mới thế này mà đã biết lẫy rồi!”.

Phùng Nhất Nhất vội vàng nói, “Bé nhà chị là con gái, con gái điềm đạm dịu dàng hơn con trai mà!”.

Tạ Gia Vân được an ủi, có chút cảm kích nhìn Phùng Nhất Nhất, rồi lại hỏi, “Thằng nhỏ này có phải ăn nhiều mà ị cũng nhiều không?”.

Phùng Nhất Nhất ra sức gật đầu!

Vô… cùng… nhiều!

“Giống cha nó đấy, Gia Thụ lúc nhỏ cũng vậy”, Tạ Gia Vân nói, giọng nói sau đó khẽ hơn nhiều, “Lúc nhỏ, nó bú nhờ sữa người ta, cả hai người cũng không đủ cho nó bú, cứ đến nửa đêm là đói rồi khóc um lên… Chuyên gia dinh dưỡng nói không thể ăn quá nhiều, không được tăng đồ ăn cho nó. Chị không tin, lén ra ngoài mua sữa bột về, buổi đêm pha cho nó uống”.

Thật ra, lúc đó Tạ Gia Vân vẫn còn là một cô bé. Cha quanh năm đau ốm, mẹ sinh xong em trai thì chuyển ra ngoài tĩnh dưỡng, một gia đình lớn như thế, cậu em trai lại nhỏ thế này, chỉ có một đám người ngoài lệ thuộc sách vở chăm sóc. Kỳ thực, lúc đó cô rất sợ em trai mình không sống nổi.

Nhưng chớp mắt, cậu em trai bé nhỏ cô đơn trong nôi ngày nào nay đã có con, có gia đình của riêng mình.

Tạ Gia Vân lắc đầu, xua đi ý nghĩ chợt muốn khóc, dịu dàng nói với Hổ Nhỏ, “Sau này, Hổ Nhỏ nhà chúng ta cũng sẽ cao, sẽ đẹp trai như cha!”.

“Em cũng hy vọng nó giống cha nó”, Phùng Nhất Nhất cười híp mắt nói.

Tạ Gia Thụ ở bên ngoài tiếp đã anh rể Diệp Kỳ Viễn, trong phòng lúc này chỉ có Tạ Gia Vân và Phùng Nhất Nhất. Cùng là hai người phụ nữ vừa sinh con, bởi thân phận chung là làm mẹ và cùng yêu thương Tạ Gia Thụ, giữa họ đã tan biến những điều không vừa lòng trước đây.

Thấy Phùng Nhất Nhất cũng đỏ hoe vành mắt, Tạ Gia Vân khéo léo đổi chủ đề, “Bảo mẫu chị đưa đến cho hai đứa có chu đáo không? Mỗi tối cho Hổ Nhỏ ăn mấy bữa?”.

Phùng Nhất Nhất cười trộm, nhỏ giọng nói, “Gia Thụ không cho bảo mẫu dỗ thằng bé ngủ. Bọn em tự cho nó ngủ. Giờ Gia Thụ ôm con còn thuần thục hơn em cơ”.

Điều này khiến Tạ Gia Vân cảm thấy vừa kinh ngạc vừa nằm trong dự liệu. Em trai của cô trước giờ không được hưởng tình yêu của cha mẹ, cho nên mới chuyên tâm muốn làm một người cha tốt.

“Cha chị rất ít khi ôm Gia Thụ. Trong ký ức của chị thì không có lần nào cả”, ngón tay cô khẽ cọ vào khuôn mặt nhỏ bé của Hổ Nhỏ, dịu dàng nói.

Phùng Nhất Nhất cũng cúi đầu nhìn con trai, một lát sau, khẽ nói, “Chị, em sẽ đối tốt với Gia Thụ”.

Chị đừng cảm thấy áy náy nữa, vì giờ chúng em đã tìm được người mà mình thương yêu rồi, sau này chúng em sẽ đối tốt với nhau.

“Chị biết!”, Tạ Gia Vân cười đến đỏ cả vành mắt, “Giao nó cho em, chị rất yên tâm!”.