Đóa Hoa Anh Đào
Chị vẫn là người phụ nữ năm nào[note65601], vẫn là cái dáng mỏng manh như có thể tan biến vào hư vô ấy. Hiện tại tôi đã 25 tuổi, vậy tính ra chị ấy 27 rồi. Tấm lưng người đàn chị năm xưa đang đón những tia nắng chiều dịu dàng trong bộ áo len màu vỏ trứng. Chúng tôi bước từng bước chậm rãi để xác nhận độ dốc nhè nhẹ của con đường quanh co tại khu dân cư này. Mái tóc đen buộc lỏng của chị ấy đung đưa trong làn nắng. Đó là vào một buổi chiều thường ngày, chẳng còn ai trong tầm mắt khiến tôi như đang bước trên một sân khấu. Rồi, tôi tăng tốc để bắt kịp chị.
“Senpai? Chị là Sakashima-senpai phải không?”
Senpai siết nhăn chiếc túi cửa hàng tiện lợi rồi quay lại nhìn tôi với nụ cười có phần mệt mỏi hơn trước đây. Chưa đầy năm năm kể từ khi Senpai tốt nghiệp, nhưng những khoảnh khắc hai chúng tôi gần gũi ra sao vẫn sống động trong ký ức tôi.
“Là, Tsukada-kun à? Wao, hoài niệm thật đấy! Chị mừng là em còn nhận ra chị đấy.”
“Vừa nhìn là em đã nhận ra luôn.”
Vì Senpai là người tôi luôn ngưỡng mộ mà, nhưng, chị cũng là người tôi đã từ bỏ mà chẳng nói một lời. Tôi đã ngắm nhìn tấm lưng chị ấy nhiều đến mức tôi tự tin mình có thể nhận ra chị ấy ngay cả khi chị đã già. Cách chị bước với vai trái hơi chùng xuống, hay hình dáng những ngón tay khi chúng được thả lỏng. Tôi thật ra chẳng có đủ can đam để đứng cạnh chị ấy, mà thay vào đó, tôi đã để bóng hình Senpai in dấu vào ký ức tôi.
“Mà giờ chị sao rồi?”
Tôi đã nghĩ sẽ hỏi chị ấy để xem chị đã kết hôn hay gì chưa như cách người ta vẫn thường hay hỏi.
“Bây giờ.”
Chị ấy chạm tay lên má - thói quen mỗi khi chị thấy bối rối. Và nhìn thì cũng không thấy có chiếc nhẫn nào trên ngón tay trái cả.
“Chuẩn bị để chết, chắc thế.”
Trông chẳng có vẻ gì là chị ấy đang đùa. Nếu còn là sinh viên, tôi sẽ cười lại dù lời chị nửa đùa nửa thật. Nếu là học sinh, tôi sẽ chỉ đứng đó mà nghĩ ngợi về tương lai. Còn khi đã trưởng thành, dòng đời cộc cằn lại dễ dàng cuốn tôi đi, đó là lý do tại sao tôi lại đi bộ ở một thành phố xa lạ vào giờ này. Cái chết giờ càng thêm khẩn cấp và đến gần hơn. Tôi chắc Senpai cũng thấy vậy.
“Sao chị lại phải chết thế?”
“Nó đã được định rồi. Tiếc là vậy.”
Nghỉ việc xong khiến tôi thấy mình rộng lượng đến lạ. Bằng tông giọng mạnh, tôi nói những lời mà bản thân chẳng thể nói khi còn ở cái tuổi học sinh.
“Nói cho em đi. Hãy kể cho em lý do. Em sẽ ngăn nó bằng mọi cách có thể.”
Senpai gật đầu, khẽ nở nụ cười thoáng chút miễn cưỡng.
“Vậy để chị gọi cho mẹ.”
Rồi, một cuộc gọi đã được thực hiện trên điện thoại chị ấy. “Con tình cờ gặp Kouhai trên đường, nên bọn con định đi uống nước với nhau. Có thể là con sẽ về muộn nhưng mà mẹ đừng lo.” Chị dịu dàng nói vào điện thoại. Thở dài một cái, Senpai đẩy điện thoại vào túi.
“Đi thôi.”
Có một quán cà phê nhỏ tại lối vào, hòa vào sự đồng điệu của những ngôi nhà xung quanh. Chỉ có tên quán và thực đơn là được viết ở tấm bảng đen treo trên cánh cửa cùng màu. Senpai nắm tay nắm cửa chẳng chút do dự. Klyn, chiếc chuông reo lên một tiếng thanh thoát. Bên trong hơi tối, có một cầu thang bằng gạch dẫn xuống tầng hầm. Toàn bộ những chiếc đèn ở đây đều mang một vẻ cổ điển, chúng được thắp sáng như để dẫn đường vậy. Chắc chúng cổ lắm rồi, thiết kế chẳng cái nào giống cái nào. Hương thơm của cà phê cù lét chiếc mũi tôi.
Ánh sáng bên trên cửa tiệm tràn xuống tận cuối cầu thang trông như lối thoát của một đường hầm. Tiếng đàn Piano chạm đến tai tôi. Cả âm thanh cốc chén chạm vào nhau và cái giọng trầm trầm của mọi người trong quán.
Xuống đến chân cầu thang, ánh sáng chói lọi ngay lập tức phủ lên tầm nhìn chúng tôi trong chốc lát. Nhìn vào những món đồ nội thất nặng nề được bố trí trên kiểu sàn ván đánh bóng màu mật ong này, nó sẽ khiến bạn cảm nhận được dấu ấn của thời gian qua năm tháng. Người chủ quán khoảng 40, 50 tuổi - đang lau chiếc cốc tại quầy - lắc bộ ria mép đen và nói: “Chào mừng.”
Bên trong quán lớn đến mức một người có thể chạy được trong đó. Các chỗ ngồi đều đã kín khách. Senpai ngồi vào một bàn ở trong góc - nơi chị có thể hòa mình vào bóng tối. Rồi, chị ấy chỉ về phía tôi với tấm thực đơn màu đỏ đậm trong tay.
“Chị chọn rồi.”
Nhìn bầu không khí là đã có thể nhận ra, rằng trong thực đơn đa số là các loại cà phê. Mà tôi chẳng có thời gian để nghĩ về mấy cái khác biệt nhỏ đó.
“Em cũng thế.”
“Ừ.”
Cứ giơ tay như thường lệ, người chủ quán sẽ tới chỗ bạn để nhận gọi món liền. Senpai mở lời trong khi liếc nhìn tôi một cái.
“Một cà phê sữa và…”
“Làm ơn cho một cà phê Blend.”[note65602]
Cổ họng tôi bị nghẹt lại khi nói ra câu trả lời ấy. Nếu quay người lại nhìn về phía quầy, có thể nhận ra rằng xung quanh chúng tôi chỉ còn lại tiếng Piano và các vị khách khác nói chuyện. Tôi không biết tên bản nhạc và cũng không biết họ đang nói gì, nhưng tất cả lại hợp để làm BGM. [note65603]
“Em hỏi ‘Tại sao?’ ư?”
Đan đôi tay đặt trên bàn, Senpai nheo mắt.
“Đó là một câu chuyện dài, em biết đấy. Chị sẽ sẽ kể thêm khi đồ uống được mang ra. Vậy sao em không kể câu chuyện của em cho đến lúc đó nhỉ?”
“Chẳng có gì thú vị đâu. Em tốt nghiệp bình thường, xin việc bình thường. Em nghĩ nó không hợp nhưng chẳng làm gì, cuối cùng cũng không chịu nổi qua ba năm rồi bỏ việc. Ngay cả khi ra khỏi nhà với ý định tìm việc, em chỉ xuống một ga tàu lạ mà em chẳng hề biết rồi đi loanh quanh.”
“Nhưng đấy lại là cách chị gặp em. Chắc nó là định mệnh đó.”
“Em sẽ rất vui nếu việc em làm có ý nghĩa gì đó. Nhưng Senpai sẽ không cần gì từ em đâu.”
“Có. Có chứ. Có nhiều. Người đã bước một chân vào quan tài sẽ rất hoài niệm về quá khứ đó. Không hiểu sao, nhưng chị chẳng làm được gì ngoài việc chìm đắm vào quá khứ những ngày còn ở độ tuổi ‘thanh xuân’. Chỉ cần em là ai đó bước đến từ nơi đó là chị đã thấy vui rồi.”
Senpai chạm vào chiếc nắp của hộp đường bằng sứ và nói thêm.
“Chị nghĩ, lúc em còn trẻ, sự thất bại ấy là một kho báu. Nếu nói thế này, chị nghĩ em sẽ đồng ý với chị… Đúng, nếu em còn đang chuẩn bị để đi tìm việc, có nghĩa là cả thể xác và tâm hồn em đều còn nguyên vẹn. Thế là đã trở thành kẻ chiến thắng trong cuộc sống rồi đó.”
Một cốc cà phê sữa được đặt trước Senpai còn với tôi là cốc Blend. Senpai nhẹ nhàng di ngón tay trên viền cốc, rồi lặng lẽ chỉ ngón trỏ vào thái dương.
“Có một quả bom được chôn ở đây. Một quả bom có hình dạng như một bông hoa. Giờ nó đang là một nụ hoa, và khi nó nở, chị sẽ chết.
đã lan rộng đến mọi ngóc ngách trong não, chẳng có cách nào để phẫu thuật loại bỏ. Mà này, em nghĩ điều gì sẽ khiến một bông hoa nở?”
Quá choáng ngợp, tôi chẳng thể mở miệng nói điều gì. Đôi môi bóng loáng của tôi thả lỏng.
“Những suy nghĩ không được tiêu hoá cứ tích tụ lại, nó sẽ giết chị. Mọi thứ không được nói thành lời đều khiến chị đau đớn. Liều thuốc duy nhất là phun chúng ra hay không ngừng viết chúng xuống. Đó là cách duy nhất để kéo dài sự sống này. Có điều buồn cười là, chị từng muốn tồn tại bằng việc viết không chỉ một lần thôi đâu, nhưng chị không nghĩ nó sẽ thành sự thật.”
“Em sẽ không cười đâu.”
“Chị biết, em…”
“Đừng nói là đó là vì em tốt bụng. Em muốn chị sống vì chị là Senpai mà không một ai có thể thay thế.”
“Sao lại thế?”
“Chị đang hỏi khó em đấy.”
“Chị hiểu mà, phải không?” Nói rồi, tôi nhấm nháp tách cà phê của mình. Senpai không trả lời.
“Em sẽ làm mọi thứ, chỉ cần Senpai cho phép.”
“Cái đồ ngốc.”
Dù đến việc nắm lấy bàn tay khi chị hạ đôi mắt xuống tôi cũng chẳng thể làm, nhưng tôi thực sự nghiêm túc. Tôi cũng không thể nói với chị ấy rằng tôi đã từng hay vẫn còn thích chị.
*****
Nheo mắt nhìn từ phía ban công, tôi thấy một hàng cây hoa anh đào màu đỏ nhạt ở đằng xa. Căn hộ tôi thuê có phòng khách và một căn phòng bốn tấm kiểu Nhật, tôi đã dọn nó thành không gian cho Senpai. Chị ấy đã dựng chuyện rằng chúng tôi đang hẹn hò để thuyết phục bố mẹ, và trên danh nghĩa, mong ước trong lòng tôi đã được hoàn thành sau một bước thăng tiến tình cảm nhanh đến vô lý. Tôi đã rất hồi hộp khi gọi thẳng tên chị ấy - Shiori-san.
Bàn bệt, máy tính, máy in, chăn gối, thêm vô số thú nhồi bông và cả những chồng sách. Căn phòng kiểu Nhật đã được dọn lại thành nơi trú ẩn cho Senpai. Tôi thì làm phần việc nhà - mua sắm, giặt giũ và lau dọn. Mua tài liệu, kiểm tra lỗi, lựa chọn các ứng viên phù hợp và phân phối sản phẩm. Mọi thứ khác mà Senpai cần.
Tôi nghĩ chị ấy nên trở thành một nhà văn - biến viết lách thành một công việc. May là Senpai có những ý tưởng đáng giá đến mức người ta sẵn sàng chết để có nó. Khi trở thành một nhà văn thương mại, chị ấy sẽ có thêm sự giúp đỡ của các biên tập viên và chuyên gia khác. Dù có chuyện gì đó xảy ra với tôi thì tôi vẫn có thể thuê ai đó làm việc nhà thay. Giờ tôi không khác gì một quản lý. Phải chi chị ấy vẫn có thể tiếp tục viết và tuôn ra những gì trong đầu nhanh hơn, tôi nghĩ chị đã có thể sống cả đời với bông hoa bị đóng băng trong não.
“Chị thấy mình viết nhanh hơn từ lúc chuyển khỏi nhà.”
Senpai lẩm bẩm, tay vẫn gõ bàn phím một cách thành thạo.
“Lúc ở trước mặt bố mẹ, chị đã nghĩ về đủ thứ chuyện. Chị thấy có lỗi với họ.”