[1] Kiêm Điệp: Truyền thuyết cổ đại có nhắc tới một loài chim tên là Kiêm Điệp, con trống có cánh trái, con mái có cánh phải, phải sát cánh mới có thể bay, ví von với tình cảm sâu đậm, ân ái vĩnh hằng của vợ chồng.

Vụ cá cược kéo dài mười sáu năm mà chỉ kết thúc qua loa, người chiến thắng cuối cùng không ngờ lại là một thằng nhóc chẳng biết chui từ đâu ra. Kết quả bất ngờ như thế nên những kẻ đặt cược đều khóc thét lên, thua quá oan ức. Chuyện này trở thành tin tức nóng hổi nhất Tiên giới, khỏi phải nói những người tham gia sau khi về thêm mắm dặm muối ngồi lê đôi mách chuyện dưới hạ giới như thế nào.

Khi Hoa Thiên Cốt tỉnh lại thì đã ở trên Tuyệt Tình điện của Trường Lưu Sơn. Mắt nàng vẫn chưa nhìn thấy, chỉ thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện.

“Cốt Đầu sư phụ, người tỉnh rồi?” U Nhược nắm tay nàng, Đường Bảo lấy lại lốt sâu vội vàng bò ra khỏi lỗ tai nàng.

“Sóc Phong?” Nàng sốt ruột hỏi.

“Thiên Cốt, tớ ở đây.” Sóc Phong cười tít mắt búng trán nàng. Nàng quay người lại nhìn đám Bạch Tử Họa, Đông Phương Úc Khanh và Sát Thiên Mạch.

“Ta thấy mọi người chơi vui vẻ thế, chen chân ngáng đường, không có ác ý gì đâu. Tôn thượng đại nhân không chấp tiểu nhân, tin rằng sẽ không để bụng…”

Bạch Tử Họa thờ ơ liếc Sóc Phong một cái không nói gì, thù này không báo phi quân tử, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Sóc Phong bỗng thấy lưng mình lạnh toát.

Sênh Tiêu Mặc nhào lên: “Thằng nhóc chết tiệt này, đang yên đang lành bị ngươi quậy tưng lên, uổng công ta khổ cực nuôi con nhóc này bao năm.”

Hoa Thiên Cốt nắm tay Sóc Phong, xúc động nói không nên lời, rốt cuộc cậu ấy đã về, nhanh hơn nàng dự tính rất nhiều. Giờ thì nàng không còn tiếc nuối gì nữa, ngoài Trúc Nhiễm…

“Tên thư sinh thối tha kia, ngươi biết Lưu Hỏa là Sóc Phong từ lâu rồi phải không?” Sát Thiên Mạch lừ mắt hỏi, Đông Phương Úc Khanh nhún vai cười.

Tất cả mọi người đã quay về dáng vẻ vốn có, không khí cũng hòa thuận vui vẻ. Ma Nghiêm nhìn Sóc Phong thầm nghĩ, vụ cá cược này kết thúc như thế chưa hẳn đã không tốt, nếu người thắng cuối cùng là Đông Phương Úc Khanh hay là ai khác, dẫu Tử Họa không nói, nhưng chắc chắn vẫn để bụng.

Sát Thiên Mạch bực mình giục: “Cá cũng cá xong rồi, ngươi mau chữa mắt cho bé con đi.”

Đông Phương Úc Khanh gật đầu: “Dược đã điều chế xong, chôn trong núi Âm Hỏa mười lăm năm là có thể mở. Nhưng phải châm cứu hỗ trợ nữa, ta rất bất tiện…”

Đông Phương Úc Khanh nói một nửa thì mọi người đều hiểu, châm cứu cần cởi quần áo.

“Để ta.” Bạch Tử Họa nói.

Đông Phương Úc Khanh gật đầu: “Bởi vì phải châm vào xương nên có thể hơi đau, Cốt Đầu phải cố chịu. Vậy đợi thêm mấy ngày nữa đã, ta sẽ báo từng vị trí châm cứu cho Tôn thượng.”

“Không được!” Hoa Thiên Cốt phản đối. “Đợi thêm hai tháng nữa!”

Mọi người khó hiểu: “Sao phải đợi thêm hai tháng?”

Hoa Thiên Cốt véo mặt mình, ảo não vùi đầu vào trong chăn: “Ta muốn giảm béo!”

Mọi người sửng sốt rồi cùng phì cười. Bây giờ Hoa Thiên Cốt vẫn mang dáng vẻ mập mạp lúc còn ở Hạ giới, đương nhiên là không chịu thoát áo cởi dây lưng trước mặt Bạch Tử Họa rồi.

“Tại huynh hết!” Hoa Thiên Cốt ném gối về phía Đông Phương Úc Khanh.

Đông Phương Úc Khanh ôm gối vào lòng, nụ cười có chút xót xa: “Đương nhiên phải để nàng béo thêm một tí thì mới nhận ra ai thật lòng ai giả dối chứ.”

“Hừ.” Hoa Thiên Cốt nhe răng với hắn. Thật ra lòng nàng cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, vụ cá cược này cuối cùng cũng vượt qua an toàn, thậm chí đối với nàng mà nói còn xem như khá hoàn mĩ. Vừa không thay đổi tình cảm, vừa không để cho sư phụ thắng. Ai bảo lôi nàng ra cá cược, nợ này nàng còn chưa tính xong đâu.

Thoáng chốc đã qua hai tháng, Hoa Thiên Cốt dốc toàn sức giảm béo, tuy Tiên giới có nhiều linh đan dược liệu, nhưng cưỡng chế thay đổi bằng ngoại lực chung quy vẫn không tốt bằng vận động.

Hôm châm cứu, Hoa Thiên Cốt có chút căng thẳng. Tắm xong lo nghĩ hồi lâu xem mình nên mặc gì thì đẹp, có điều dù sao đều phải cởi, vì thế chỉ quấn mảnh lụa trắng ở nơi quan trọng, choàng một bộ váy mỏng nửa trong suốt ở bên ngoài. Hoa Thiên Cốt mười sáu tuổi cũng coi như là trưởng thành, vóc người cũng cao hơn rất nhiều, bởi vì vẫn chưa giảm béo xong nên lại có vẻ đầy đặn tròn trĩnh.

Nàng dễ dàng tìm tới phòng y của Tuyệt Tình điện, tim đập thình thịch.

“Tiểu Cốt, đóng cửa lại.”

Tiếng Bạch Tử Họa vọng từ trong ra, Hoa Thiên Cốt không nhịn được nuốt nước miếng ừng ực.

Khắp nơi trong phong đều giăng lớp màn mỏng nhẹ bẫng, lư hương ướm mùi dược thảo đặc biệt, mùi hương nồng nàn tới mức không thể nắm bắt.

Nàng bước vào một bước, nghe thấy Bạch Tử Họa nói: “Cẩn thận bậc thềm.” Hoa Thiên Cốt lại cố ý vấp ngã về phía trước.

Quả nhiên người hơi nghiêng đã lọt vào vòng ôm ấm áp quen thuộc.

“Tiểu Cốt.” Giọng người có chút không vui, tựa như đang trách cái tính bướng bỉnh của nàng.

Hoa Thiên Cốt ôm cổ Bạch Tử Họa, tới gần tai người thẽ thọt: “Sư phụ, ôm thiếp qua đi.”

Bạch Tử Họa hơi sửng sốt, nhẹ nhàng ôm ngang lấy nàng, đặt trên ghế nằm.

Mái tóc dài của Hoa Thiên Cốt xõa bên vai, thân hình quyến rũ như ẩn như hiện. Đây là lần đầu tiên Bạch Tử Họa thấy nàng thế này, nhất thời đỏ mặt tía tai, sợ ảnh hưởng tới việc châm cứu nên xé một mảnh vải trắng bịt mắt mình lại.

Hoa Thiên Cốt buồn bã, đã là vợ chồng già cả rồi còn thẹn thùng cái khỉ gì nữa. Nàng nằm bò lên ghế không chịu cử động. Bạch Tử Họa đành tự tay lần mò tháo thắt lưng và cởi áo ngoài cho nàng.

Hoa Thiên Cốt nhìn đống ngâm châm bên cạnh, cái dài cái ngắn, chừng hơn một trăm cái, lòng lanh toát.

“Tiểu Cốt, đừng sợ.” Bạch Tử Họa thầm thì vỗ về, tay trái khẽ chạm vào gáy nàng, nháy mắt phần cột sống đã có ba châm.

Hoa Thiên Cốt đau tới run người, châm này không phải châm vào huyệt vị trên thịt, mà là châm vào xương. Da đầu nàng đều rợn lên, cắn chặt răng không phát ra tiếng. Bàn tay lạnh lẽo của sư phụ như dòng nước mát gội đi mọi đau đớn của nàng.

Nhận ra người bên dưới đang run rẩy, Bạch Tử Họa đau lòng nhíu mày.

“Còn chịu được không?”

Hoa Thiên Cốt cười: “Không sao, cứ châm đi, đến đinh Tiêu Hồn còn chịu được thì cái này là gì chứ.”

Bàn tay phía sau cứng lại, Hoa Thiên Cốt nhận ra mình lỡ mồm, vội vàng chuyển sang chuyện khác giục Bạch Tử Họa mau châm.

Bạch Tử Họa nhớ tới hình ảnh máu me bê bết của Hoa Thiên Cốt trên trụ Tru Tiên, tay không kìm được khẽ run.

Biết mình làm càng nhanh thì nàng phải chịu càng ít đau, Bạch Tử Họa ép mình bình tĩnh lại, nhanh chóng châm thêm mấy kim.

Tuy rằng bịt mắt, không thấy được dáng vẻ đau đớn của Hoa Thiên Cốt, thậm chí còn không nghe tiếng kêu đau, nhưng cơ thể đẫm mồ hôi cùng hơi thở dồn dập của nàng cũng khiến Bạch Tử Họa mất đi sự bình tĩnh thận trọng bình thường.

Châm xương xong, rút hết kim ra, nghỉ một lát rồi lại bắt đầu châm huyệt, hai người đều thở phào. Bạch Tử Họa dịu dàng lau mồ hôi trên mặt và trên người Hoa Thiên Cốt, châm thêm lần nữa, vẻ mặt dần bình tĩnh.

Hoa Thiên Cốt ngày càng khó chịu, nàng không thấy đau như vừa nãy nữa, nhưng ngón tay lạnh lẽo kia cứ chạm vào chỗ nào trên người nàng đều khiến nàng rùng mình! Đã thế còn bảo nàng đừng động đậy! Người cứ thử nằm yên cho nàng sờ xem!

Bạch Tử Họa không hiểu vì sao vừa nãy Hoa Thiên Cốt cắn răng không lên tiếng, giờ lại khẽ rên rỉ. Giọng nàng êm ái như sợi lông gãi lên tim hắn, thật khiến người ta ngượng ngùng.

Châm xong mấy yếu huyệt trên người Hoa Thiên Cốt, lại bắt đầu châm chân. Nàng càng khó chịu, đặc biệt là ở trong đùi non, nếu không biết tính của Bạch Tử Họa, nàng còn tưởng người đang cố ý dụ dỗ nàng.

Thù này không báo thề không làm người! Hoa Thiên Cốt nghiến răng thề trong bụng.

Cuối cùng đã châm xong phía sau, Bạch Tử Họa khẽ thở phào.

Sau một chén trà nhỏ, Hoa Thiên Cốt đang buồn ngủ, Bạch Tử Họa rút châm cho nàng. Hoa Thiên Cốt mệt mỏi trở mình, chuẩn bị châm huyệt chính diện.

Mở mắt ra, cực kì kinh ngạc nhận ra mình đã nhìn thấy, kinh mạch hầu như đã thông. Nàng vui mừng khôn tả, nhưng không lên tiếng, nheo mắt nhìn Bạch Tử Họa tiếp tục châm cứu cho mình.

Bạch Tử Họa vốn sợ nhìn quá nhiều sẽ suy nghĩ miên man nên bịt kín mắt, như vậy mới có thể xem cơ thể của người mình yêu ngay trước mắt chỉ là một bệnh nhân bình thường mà châm kim, không ngờ nàng bị tẩm bổ nhiều quá rồi, đúng là càng ngày càng chẳng ra làm sao.

Tay trái tìm huyệt, tay phải châm kim, châm xong bên xương quai xanh, đưa xuống dưới bất cẩn sờ phải ngực Hoa Thiên Cốt, lập tức rụt về. Không ngờ bị Hoa Thiên Cốt đè lại, đặt lên ngực nàng. Nơi này đã khác trước kia, cảm giác mềm mại bỗng khiến Bạch Tử Họa ngây người.

“Sư phụ, đau…” Hoa Thiên Cốt nén cười làm nũng, nhìn trán Bạch Tử Họa càng chảy nhiều mồ hôi.

“Tiểu Cốt, đừng lộn xộn…” Bạch Tử Họa hơi bối rối muốn rút tay lại, nhưng mu bàn tay lại bị Hoa Thiên Cốt đè lên, trông càng có vẻ nhân cơ hội xoa ngực nàng thêm mấy cái, mặt càng đỏ hơn.

“Sư phụ có cảm nhận được nhịp tim của thiếp không?” Hoa Thiên Cốt tí thì phụt cười.

Bạch Tử Họa nghe nàng nói thế, cảm nhận được sự mềm mại dưới lòng bàn tay và tiếng tim đập dữ dội càng rõ hơn.

“Sư phụ, chàng ngượng.”

“Đừng lộn xộn, ta lỡ tay châm nhầm bây giờ.” Bạch Tử Họa ra sức rút tay về, lùi lại một bước, giọng điệu cực kì gượng gạo.

Ổn định tâm trạng, lại tiếp tục châm cứu.

Tay Hoa Thiên Cốt bị kim châm nên không thể lộn xộn được nữa, vui vẻ mở to mắt nhìn Bạch Tử Họa.

Có thể nhìn thấy diện mạo của người một lần nữa, thấy vẻ mặt ngượng ngùng ấy, nàng bỗng thấy vụ cá cược này cũng đáng.

Nửa canh giờ nữa trôi qua, cuối cùng cũng châm xong.

Bạch Tử Họa rút châm hỏi: “Tiểu Cốt, nhìn thấy chưa, có cảm giác gì không?”

“Cả người nóng bừng, giống như đang bị thiêu cháy ấy, sư phụ, giúp thiếp làm mát đi.”

Hoa Thiên Cốt ngồi dậy nhào vào trong lòng Bạch Tử Họa. Bạch Tử Họa ôm cơ thể để trần của nàng, lại thấy xấu hổ.”

“Mặc quần áo trước đã.”

“Không, thế này mới mát.”

Hoa Thiên Cốt áp tới gần mặt Bạch Tử Họa, khẽ hôn lên chóp mũi người.

“Sư phụ, thiếp có thể nhìn thấy rồi…”

Bạch Tử Họa nhếch miệng, nụ cười thoáng lướt qua.

“Chính chàng đã từng nói, thiếp mà nhìn thấy, thì sẽ…”

Cái miệng nhỏ nhắn đưa lên, Bạch Tử Họa hơi bối rối, muốn tháo mảnh vải trên mắt xuống lại bị Hoa Thiên Cốt cản, nàng muốn sư phụ thử cảm giác không nhìn thấy gì một lát. Hừ, lúc ở ngân hà không phải người hôn nàng bá đạo lắm à, thẹn thùng cái con khỉ!

Hoa Thiên Cốt khẽ hôn lên mắt người qua lớp vải trắng.

Bạch Tử Họa bỗng thấy bàn tay nhỏ bé xấu xa đang sờ khắp ngực và lưng mình, hơi thở nóng như lửa phả bên tai, sau đó nàng hôn lên vành tai, liếm cắn rồi lại mút. Đầu hắn nổ ầm, vươn tay ôm chặt Hoa Thiên Cốt vào lòng, trước mắt phủ cả một màu hồng đào.

Trước kia hắn không thân mật với Tiểu Cốt là vì sợ ảnh hưởng đến tu vi mà không thể chữa trị cho nàng. Nhưng giờ, đã không còn gì phải bận tâm nữa, vậy cứ thuận theo tự nhiên thôi.

Bạch Tử Họa hôn nồng nàn, chiếc lưỡi tao nhã luồn vào trong, mạnh mẽ lại uyển chuyển. Người Hoa Thiên Cốt bỗng mềm nhũn, bị Bạch Tử Họa từ từ đè xuống.

Đúng lúc này, môi Bạch Tử Họa bị cắn một cái thật mạnh, lấm tấm vệt máu. Hoa Thiên Cốt khúc khích chui ra khỏi lòng hắn.

“Sư phụ lúc nào cũng nói, Tiểu Cốt còn bé, bé lắm! Dù gì bây giờ thiếp cũng nhìn thấy rồi, không cần chàng chăm sóc nữa, sau này tiếp tục chia phòng ngủ. Còn chuyện vẫn chưa làm xong, đợi hai năm nữa thiếp lớn lên một chút rồi nói sau!”

Ai bảo người đồng ý lấy nàng ra cá cược, còn dùng thủ đoạn hôn nàng để nàng ngơ ngẩn thích người nữa chứ. Nàng còn chưa hết giận đâu, nàng cũng biết quyến rũ người ta đấy, thấy nàng giỏi chưa, khó chịu thì tự nhịn nhé! Ha ha ha!

Bạch Tử Họa bất đắc dĩ thở dài, kéo mảnh vải xuống, liếc nàng một cái.

“Hai năm?”

Không biết tiểu quỷ nào háo sắc ngày nào cũng bò lên người hắn thừa nước đục thả câu, ăn đậu phụ của hắn?

Hoa Thiên Cốt thấy ánh mắt khinh bỉ của Bạch Tử Họa thì bị đả kích gấp bội, điên tiết nắm chặt tay: “Hừ, đừng coi thường thiếp! Không tin chúng ta cá đi, chắc chắn thiếp nhịn được tới hai năm sau mới ăn sạch chàng! Cứ đợi đấy!”

Hoa Thiên Cốt làm mặt quỷ, khoác thêm áo rồi sung sức chạy ra ngoài, Bạch Tử Họa không biết làm sao, dở khóc dở cười thở dài thườn thượt.

Cược hai năm? Xem ra chắc tiểu quỷ này nghiện cá cược rồi?

Không phải hắn quá tự tin sức hấp dẫn của mình, mà là ý chí của kẻ kia thật sự quá kém. Vả lại, chẳng lẽ hắn không thể ăn sạch nàng được sao?

Vụ cá cược này, nàng thua chắc rồi!

Hết