Khi thấy con quái vật đã bị hạ gục trước đó đang lảo đảo đứng dậy, Fite lập tức chen lấn vượt qua đám đông, trong khi những kỵ sĩ vẫn tiếp tục tập trung chú ý vào các con quái vật khác vẫn chưa bị hạ gục mà không hay biết nguy hiểm sắp tới. Quả thật đây có lẽ là lần thực chiến đầu tiên của những kỹ sĩ này, họ thật bất cẩn khi không kiểm tra kỹ tình trạng của kẻ địch mà đã buông lỏng cảnh giác tạo sơ hở chết người cho kẻ địch tận dụng. Đối với những con quái vật không phải người, họ đã phạm phải sai lầm căn bản của bất kỳ kỹ sĩ mới nào, đó là sử dụng tư duy logic của con người để đánh giá quái vật. Trong mắt họ, những con quái vật này chẳng khác gì con người, nhận phải cú tấn công chí tử như thế thì chết là điều chắc chắn, không cần phải quan tâm tình trạng sống chết hay không. Thế nhưng quái vật thì sao có thể dùng tiêu chuẩn con người để đánh giá?

Không chỉ các kỵ sĩ, ngay cả đám đông cũng không để ý rằng con quái vật này vẫn chưa chết hẳn, nó đang từ từ bò dậy, hướng ánh mắt căm phẫn và đầy sát khí về phía những người vô tội chưa kịp di tản đến khu an toàn. Chúng mang trong mình sức mạnh rất lớn và dường như có sự thù địch bản năng với với mọi sinh vật sống.

“Ối! á!”

Đó là tiếng thét từ một người phụ nữ đang ôm đứa con nhỏ, trong chớp mắt cô bị một bóng đen che phủ, đó là con quái vật kinh dị với móng vuốt sắc bén có thể dễ dàng xé toạc kim loại và nó chỉ cách cô đúng một cánh tay, trong khoảnh khắc ấy dường như hơi thở lạnh lẽo của cái chết đã bao trùm lấy cô. Người phụ nữ nhắm mắt lại, lấy thân mình che chắn cho đứa trẻ phía sau lưng, bản năng làm mẹ vô hình thúc đẩy cô ưu tiên bảo vệ con mình. Trước khi nhắm mắt, cô lờ mờ thấy một bóng dáng cao lớn bất ngờ xuất hiện, chắn trước mặt cô, tiếp sau đó là tiếng va chạm dữ dội của kim loại. Gió lạnh lướt qua vạt váy cô, khi mở mắt lại lần nữa, một người đàn ông đội mũ trụ kín như một tòa tháp đứng sừng sững chắn trước cô, thanh kiếm trong tay va chạm với móng vuốt sắc nhọn của quái vật, tia lửa liên tục tóe ra.

“Chạy mau” giọng người đàn ông không chút cảm xúc, chỉ nói hai từ ngắn gọn. Nghe vậy, người phụ nữ mới hoàn hồn, vội vàng nói lời cảm ơn rồi run rẩy chạy đi với đôi chân mềm nhũn.

May mà đến kịp, nhưng...

“Cạch, cạch!” Fite lùi lại từng bước một, khi đối đầu với con quái vật này anh đang dần rơi vào thế yếu.

Thật là tồi tệ, phần lớn là do sau khi thay đổi cơ thể, cơ bắp đã bị giảm đi đáng kể và còn do vài tháng không làm việc đã khiến anh chểnh mảng luyện tập dẫn đến việc đối phó với những con quái vật này cũng là một việc vất vả. Dù không yếu đến mức mong manh dễ vỡ nhưng với sức mạnh hiện tại cũng chỉ hơn một người đàn ông trưởng thành đôi chút, hoàn toàn không còn như trước đây. Chẳng những thế con quái vật trước mặt lại có sức mạnh vượt xa một người đàn ông trưởng thành, vậy nên về mặt sức mạnh Fite lép vế trước chúng. Anh liên tục bị đẩy lùi, thật không ngờ có ngày mình lại trở nên yếu kém đến vậy. Quả thật nếu không có kiếm ý cường hóa mà chỉ dựa vào sức mạnh cơ bắp thì thậm chí còn không thể đánh ngang với một con quái vật vô danh. Nhưng may mắn thay điều anh tự hào nhất không chỉ có kiếm ý, mà còn có cả kiếm thuật.

[Kiếm pháp: Dời chuyển]

Chuôi kiếm trong tay khẽ run, trong tích tắc, sức mạnh lớn từ vuốt quái vật vì mất điểm tựa mà lao nhanh về phía trước. Lợi dụng thời cơ đó Fite nhấc chân lên và đá vào chân con quái vật bằng đôi giày nặng nề của mình, làm nó mất thăng bằng rồi ngã nhào xuống.

“Lùi lại” Fite hét lên với những người xung quanh, rồi giơ cao thanh kiếm như ngọn núi đổ xuống chém mạnh vào đầu con quái vật.

[Kiếm pháp: Thủ hộ giả chi nộ]

“Rầm!” đầu con quái vật đập mạnh xuống nền đất tạo ra một vết lõm khiến cho đám đông xung quanh đều sững sờ. Trong khi đó Fite chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Trước đây, kiếm kỹ [Thủ hộ giả chi nộ] có thể tạo ra cả một hố sâu mà giờ đây chỉ tạo được một vết lõm chẳng đáng kể. Quả thật sức mạnh của anh đã suy giảm không ít. Đáng nhẽ đòn tấn công này đủ để kết liễu con quái vật nhưng mà lại chỉ làm nó mất ý thức trong thoáng chốc. Fite vốn không phải là một kỵ sĩ tập sự, chừng nào vẫn chưa chắc chắn quái vật đã chết thì vẫn sẽ tiếp tục tấn công. Anh tiếp tục cầm lấy thanh kiếm và chém liên tục vào quái vật, từng nhát kiếm dứt khoát bổ xuống như từng nhát dao chặt thịt và tất cả chúng đều được nhắm vào chỗ hiểm. Chẳng bao lâu sau Fite đã kiệt sức, anh đã quá mệt mỏi đến nỗi phải chống kiếm đứng dậy, cả cánh tay và ngón tay đều đang run rẩy.

Anh lùi lại, quan sát tình hình, chẳng bao lâu sau, con quái vật lại có dấu hiệu động đậy, thân thể nó co giật vài cái, dường như muốn đứng dậy nhưng lần này vết thương quá nặng, dù còn sống việc đứng dậy cũng vô cùng khó khăn.

Con quái vật này thật sự sống dai như gián vậy.

Là do sức sống mãnh liệt của nó hay là do sức mạnh của anh đã giảm đi đáng kể, hoặc cũng có thể là cả hai? Nhưng cũng nhờ hành động của anh, các kỵ sĩ cuối cùng cũng nhận ra vẫn còn một con quái vật chưa bị tiêu diệt, họ lập tức bố trí bao vây con quái vật này. Fite quan sát tình hình, có thể thấy những con quái vật khác vẫn chưa bị giết, chúng có khả năng phục hồi vô cùng mạnh mẽ.

“Đổi mũi tên phá ma sang mũi tên lửa thánh!” thấy cuộc chiến này mãi chưa kết thúc, thậm chí đến cả việc thống kê thương vong cũng chưa thể bắt đầu, một kỵ sĩ sốt ruột, nghiến răng ra lệnh cho cấp dưới đổi mũi tên phá ma sang mũi tên lửa thánh mạnh hơn và có giá trị lớn hơn rất nhiều. Có lẽ là đây là lần ra trận đầu tiên của anh ta, anh ta không muốn để lại vết nhơ trong sự nghiệp của mình.

“Vútttt!” các mũi tên lửa thánh phát huy sức mạnh tương xứng với giá trị của nó, khi trúng vào quái vật nó ngay lập tức đốt cháy chúng với ngọn lửa dữ dội. Con quái vật gào thét trong đau đớn, sức lực của nó dần bị ngọn lửa thiêu rụi sau đó nó ngã xuống, nhưng ngay cả khi đã ngã xuống nó vẫn tiếp tục cố gắng bò dậy bằng tứ chi vặn vẹo của mình để tiến về phía các kỵ sĩ, tiếng rít rợn người làm ai nấy xung quanh đều rùng mình. Dưới sự chỉ huy của các kỵ sĩ, những kỵ sĩ khác đã tiêu diệt hầu hết các con quái vật và giờ chỉ còn lại một con. Con quái vật này từ đầu vẫn đứng ở giữa đường, nó chỉ nhìn quanh bốn phía và không có động tĩnh gì. Fite hơi cau mày, không hiểu tại sao lại cảm thấy trong ánh mắt của con quái vật này có chút gì đó giống như sự bối rối và tuyệt vọng đang cùng lúc. Ánh mắt đó của nó đang ngày càng tuyệt vọng hơn do thấy các kỵ sĩ đang cầm vũ khí dần tiến về phía mình.

“Bắn tên”

Các kỵ sĩ không quan tâm con quái vật này có gì đặc biệt hay không, nhiệm vụ của họ là dập tắt vụ hỗn loạn này. Họ giương nỏ lên, nhắm vào con quái vật và bóp cò.

"Dừng lại, dừng lại!!"

Lúc này, một thanh âm trẻ con có chút quen thuộc vang lên, Fite vội nhìn sang phía phát ra âm thanh.

"Lid??"

Chỉ thấy Lid chạy vọt ra từ một con hẻm nhỏ, đứng chắn trước mặt con quái vật.

“Không, đừng! Đừng giết bà ấy!”

Lid khóc lóc van xin, nhưng đã quá muộn, sáu mũi tên nỏ từ bốn phương tám hướng bắn vào con quái vật mặc cho cậu nhóc vẫn chưa kịp phản ứng với tình hình và vẫn tiếp tục đứng chắn trước mặt con quái vật. Fite vội vã vứt thanh kiếm của mình xuống, lao về phía Lid và cứu sống cậu bé trong khoảnh khắc nguy cấp.

"Thả tôi ra, thả tôi ra!"

Nhìn thấy những mũi tên bắn về phía con quái vật, Lid òa khóc nức nở đến xé lòng.

"Lid, bình tĩnh lại"

"Anh Fite? Nhanh lên, bảo họ dừng lại! Đó không phải là quái vật, đó là mẹ em!"

"Gì cơ?..." Fite ngẩn người một lúc, rồi khi quay đầu lại nhìn thì thấy con quái vật đã bị hàng trăm mũi tên xuyên qua, ngã xuống trong ngọn lửa.