Tôi nghĩ thời điểm tốt nhất để cảm thấy cuộc đời mình chấm dứt là khi tôi sát hại một ai đó.

Bằng trí tưởng tượng của mình, tôi chỉ có thể đi nghĩ đến mức đó.

Và tôi đã rơi vào ngõ cụt của cuộc đời mình bao lâu rồi? Tôi tự hỏi đã bao nhiêu lần rồi? Tôi chắc chắn có thể cảm thấy các ngón chân của mình đang đá vào tường và một áp lực đang đè lên môi tôi. Nhưng cảm giác môi em ấy áp vào môi tôi thật mềm mại, chỉ cần chạm và mút một chút thôi là tâm trí tôi như được tẩy trắng.

Tôi nổi cả da gà khi nghe thấy ai đó thì thầm gọi tên mình

Một cơn ớn lạnh chạy khắp người khi tôi buộc phải nhìn vị trí của mình và những gì đang xảy ra lúc này. Và vì hơi ẩm của làn da xuyên qua khối không khí lạnh lẽo đó, nên việc làn da tôi hét lên khi có sự chênh lệch về nhiệt độ là điều đương nhiên. Nhưng ngay cả tiếng hét đó cũng bị chôn vùi trong những âm thanh chồng chéo.

Nếu tôi đủ bình tĩnh, có lẽ mọi chuyện đã không trở thành thế này.

Nếu tôi không được ban cho những điều tốt đẹp. Nếu tôi không hạnh phúc. Nếu tôi không cảm thấy trọn vẹn. Nếu tôi mệt mỏi hơn. Nếu tôi suy sụp đến mức không thể ngẩng đầu lên. Nếu tôi không nhiệt tình trong công việc. Nếu thị lực của tôi kém hơn. Nếu tôi mù quáng. Nếu tôi không bắt chuyện. Nếu tôi không đuổi theo. Nếu tôi không nhận ra.