Mùa anh đào còn chưa nở rộ, nhưng trái tim của chàng trai ấy đã bị vụn vỡ mất rồi. Như cánh hoa tàn không thể nở lại, thời gian đã trôi chẳng thể nào quay về dẫu con người có ước nguyện bao nhiêu.
Tuy vậy, tôi vẫn huyễn hoặc mơ ước bản thân có thể quay ngược thời gian. Chỉ cần để tôi về khoảng năm phút trước– à không, nếu có thể, làm ơn hãy cho tôi quay lại thời gian về tối qua, để tôi có thể dùng toàn lực móc thẳng một cú vào bản mặt hềnh hệch đần độn của tôi lúc đang viết thư tình.
Nhưng... cũng chẳng thể khác được. Mụ mẫm vì tình cảm mà dành cả tối viết thư, phỏng có nổi kẻ nào giữ được lý trí?
Vả lại, tôi đã rơi vào lưới tính với cô gái ấy, ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Tôi vẫn chẳng thể nào quên được ngày hôm ấy.
Đó là ngày đầu tiên tôi nhập học vào ngôi trường này. Một làn gió mùa xuân thoảng qua không gian, và khi tôi đánh mắt tới nơi ấy, tôi thấy cậu - với mái tóc đen dài khe tung bay, với dáng đi đầy tôn quý giữa hàng hoa anh đào - và ngay khoảnh khắc đó, tôi biết rằng bản thân mình đã biết yêu.
Ấy là lần đầu tôi gặp cô gái ấy - mối tình đầu của mình, dẫu vậy...
Với tôi, thì cuộc gặp gỡ này nhuốm đầy màu sắc định mệnh, nhưng chắc gì cậu ấy đã thấy như vậy đâu cơ chứ.
Tại sao mày lại không nhận ra sớm hơn vậy hả, tôi ơi…
“Như tớ đã nói lúc nãy, không phải là tớ ghét Ouji hay gì đâu, nhưng chuyện hẹn hò bây giờ… e là có hơi sớm với tớ. Xin lỗi vì phải chối từ lời tỏ tình của cậu nha.”
Cô ấy-- Touka Himegi nhìn tôi, rồi cúi đầu cất lời xin lỗi bằng tông giọng trong trẻo của mình.
"Ấy, cậu đừng cúi đầu thế chứ. Đáng ra người phải xin lỗi là tớ mới phải... vì đã đột nhiên gọi cậu ra đây mà."
Tới tận lúc này rồi mà tôi vẫn còn nghĩ cho bản thân mình được. Khi nhận ra được việc ấy, tôi cảm thấy một nỗi xấu hổ tràn trề quanh mình.
“... Dẫu biết cậu không muốn nghe những lời này từ tớ đâu, nhưng mong cậu đừng ưu phiền chuyện này quá nhé. Còn giờ, tớ có việc bận nên... tớ xin phép đi trước."
Ánh chiều tà rọi qua cửa sổ, chùm lên người cô gái ấy một sắc cam đỏ. A, dẫu biết rõ rồi, nhưng cậu ấy trông thật đẹp làm sao.
“Xin lỗi vì đã gọi cậu ra đúng lúc cậu bận nha, Himegi. Còn về phần tớ thì… tớ sẽ cố không nghĩ quá nhiều...”
“Được rồi, vậy hẹn lại gặp cậu tuần sau…”
Cô ấy cúi đầu thật thấp trước khi rời khỏi lớp học.
“Tuần sau…”
Liệu tới lúc đó, tôi có thể đối diện lại với cô ấy một cách bình thường không đây?
Mà, tự tôi cũng biết được câu trả lời rồi - chắc chắn cách tôi hành xử sẽ mang nhiều phần xa cách. Nội việc nghĩ như vậy thôi cũng đủ thôi thúc tôi đập nát đầu mình vào tường rồi.
“Hà…Mình muốn được quay trở về tối hôm qua quá.”
Chỉ vì được học cùng lớp với cô ấy mà phấn khích tới mức ảo tưởng, để rồi theo dòng cảm xúc mà vô lo viết lá thư tình. Gọi cô ấy ra căn phòng trống sau giờ học để tỏ tình, để mười giây sau sự thực phũ phàng vả thẳng vào mặt. Dẫu có bẽ bàng và xấu hổ tới cỡ nào, tôi vẫn phải chấp nhận sự thật cay đắng rằng bản thân đã bị từ chối.
Mà nghĩ lại, làm gì có cơ may cho tôi thành công cơ chứ.
Himegi Touka là đóa hoa ngoài tầm với cơ mà.
Không những sở hữu mái tóc đen dài óng ả cùng khuôn mặt ưa nhìn cùng chiều cao trên mức trung bình so với phái nữ, mà cô ấy còn có một thân hình mảnh khảnh cùng dãy núi đùi đầy đặn (mà chắc chắn sẽ khiến mẹ và bạn thuở nhỏ của tôi phải ghen lên ghen xuống). Chẳng ngoa khi nói cô sở hữu dáng chuẩn của một người mẫu.
Không những vậy, cô còn sở hữu một nhân cách hoàn hảo cùng nền tảng thể chất thượng thừa - cũng đâu có sai khi nói cậu ấy là Madonna tái thế xuống trường tôi nhỉ?
“... Sao mình lại nghĩ bản thân có xíu xiu cơ hội với đóa hoa xa cỡ đó nhỉ? Thật chẳng thể tin nổi mà.”
Tôi là một thằng đần à? Hay là một tên ngốc vô phương cứu chữa?
Thôi, về nhà. Tôi không muốn ai nhìn thấy bộ dạng của bản thân lúc này đâu.
Nghĩ vậy, tôi dự định mở cửa đi về, thì ngay khoảnh khắc ấy–
“––Một màn từ chối quá thẳng thừng, phải không Hoàng tử Đáng thương?”
Từ hướng cánh cửa còn lại, một giọng nói quen thuộc vang lên.
Quay người về phía đó, tôi nhận ra nụ cười nhăn nhở của cô gái mang thân hình nhỏ nhắn như một học sinh sơ trung tên Kanako Chikada đã hiện diện tự bao giờ.
“Cậu đứng xem nãy giờ à?”
“Tại hôm nay tớ phải trực nhật thôi, chính xác hơn là cả câu lạc bộ báo chí được phân công dọn dẹp lớp này đó. Mà Hakuba này, mau mau mà biết ơn tớ đi. Nếu tớ không lệnh cho mấy người trong câu lạc bộ đi về trước, trăm phần trăm là giờ cậu còn trầm cảm gấp chục lần nhé.”
Tôi chợt trào dâng một lòng biết ơn đầy sâu sắc dành cho cô bạn thuở nhỏ đầy tử tế trước mắt. Nhỏ đã luôn tốt tính thế này ư? Tôi đã luôn nghĩ xấu về nhỏ đó giờ, kiểu như “Đồ lùn tịt” hay “Đồ chưa phát triển”, thế mà… Trong thâm tâm, tôi thầm xin lỗi nhỏ.
“Cũng nhờ thế mà tớ xoay xở quay được thước phim đầy thú vị này, ổn phết đấy chứ…”
Rút điện thoại từ trong túi ra, Kanako vừa giơ màn hình của cổ về phía tôi vừa nở nụ cười đầy vẻ thỏa mãn.
Đoạn video chiếu cảnh một cậu con trai tóc nâu với khuôn mặt ửng đỏ đang cố gắng tỏ tình với một cô gái tóc đen trong lớp học.
“Tớ không hề biết là cậu thích Himegi đấy.”
“Thì sao? Với lại, tém tém chuyện muốn thì quay không xin phép người ta thế đi…”
“Chẳng có luật nào cấm tớ làm vậy cả. Thế, Hoàng tử Đáng thương, cậu thích điểm gì ở Himegi?”
“Cô ấy không cười nhạo giấc mơ của tớ.”
Trong tiết giới thiệu bản thân trước lớp đầu tiên, tôi đã nói trước lớp rằng bản thân muốn trở thành một ảo thuật gia chuyên nghiệp để có thể biểu diễn miễn phí cho những đứa trẻ ở Las Vegas, hay những trẻ em chưa bao giờ được coi ảo thuật.
Lúc đó, có rất nhiều người cười chê giấc mơ của tôi, nhưng cô ấy là người duy nhất chú ý lắng nghe một cách nghiêm túc. Đó cũng chính là một phần lý do tôi quyết tâm sẽ bày tỏ lòng mình.
“Còn lý do chủ yếu của tớ có thể tóm lại bằng sáu từ ‘yêu từ cái nhìn đầu tiên.’
“Chung quy lại, cậu yêu cô ấy vì ngoại hình thôi nhỉ?”
“Tớ không phủ nhận.”
“Nhắc về ngoại hình, tớ biết một kẻ mang dáng vẻ chẳng rõ trai gái đấy?”
Tôi rất ghét việc tên hay ngoại hình mình bị lôi ra làm trò cười cho người khác. Vậy nên đừng có mơ tới chuyện tôi sẽ dễ dàng tha thứ cho kẻ dám làm thế, kể cả khi người đó là bạn thuở nhỏ của tôi.
“Bỏ qua chủ đề đó đi, giờ ta sẽ tới tít của bài báo tuần sau nhé. Cậu thích cái nào hơn, ‘Hoàng tử Đáng thương bị từ chối thê thảm.’ hay là ‘Lời tỏ tình liều lĩnh của Hoàng tử Đáng thương!’?”
“—Thế thì, Kanako, cậu thích cái nào hơn, được bóp cổ bởi tên Hoàng tử đáng thương này, hay bị lặn từ tầng năm của tòa nhà này xuống thẳng mặt đất ?”
Cá nhân tôi rất muốn con nhỏ này phải chịu đau đớn hết mức có thể. Thật hối hận khi tôi lại từng nghĩ con nhỏ này lại có giây phút làm người tốt được.
“Nè, quan trọng hơn, tớ có việc muốn nhờ cậu.”
“…Vẫn lơ lời người khác nói như mọi khi ha.”
“Chính là cái này.”
Kanako lấy ra từ túi váy một mảnh giấy nhỏ cỡ tấm danh thiếp rồi đặt lên mặt bàn.
“Hử? Vé xem bói?”
“Đúng thế, một tấm vé xem bói miễn phí. Quà cho Hakuba đấy.”
“Thâm ý gì đây? Đang mưu đồ gì thế hả cô nương?”
Đã quen với cô bạn thuở nhỏ này quá lâu nên đầu tôi lập tức nhảy số. Quá rõ ràng, Kanako lại định bắt tôi làm việc vặt gì đó nữa rồi đây.Tiện thể nói thêm, tôi chẳng hề có hứng thú với mấy việc bói toán, nên ai vui thì vui chứ riêng tôi thì không nhé.
“Gần đây trong nhóm nữ sinh rộ lên tin đồn về một bà thầy bói, mà bà này bói chuẩn lắm đấy.”
“Bà ta nổi tiếng vì bói chuẩn lắm ấy hử? Chẳng phải thế tốt hơn là bà ta nổi tiếng vì bói lệch sao?”
Tôi nói trong khi trả lại tấm vé trên bàn cho Kanako.
“…Vì cậu là hội phó câu lạc bộ Nghiên cứu Ảo thuật, cậu nên tìm hiểu xem sức mạnh bí ẩn của bà bói đó là thật hay chỉ là trò lừa đảo. Đó là tại sao tớ yêu cầu Hakuba đi điều tra. À, cái vé đó còn dùng được đến hết hôm nay thôi, nên mau mà đi luôn đi nhé.”
“Cậu nói như thể chắc chắn tớ sẽ đi ấy nhỉ?”
“Tớ phải quét dọn lớp nà, nên theo logic cậu nên là người đi thay tớ chứ.”
Tôi bắt đầu cảm thấy choáng váng trước lối logic ngớ ngẩn của cô bạn thuở nhỏ trước mặt.
“Thế thì để tớ dọn dẹp lớp, còn cậu đi là được chứ gì.”
“Tiếc quá, sau việc này tớ phải karaoke với bạn trai rồi, không có thời gian xem bói đâu.”
Nói cách khác, cô nàng đã ưu tiên đi chơi với bạn trai hơn cả việc câu lạc bộ.
“Này Kanako, tớ vẫn nhớ năm ngoái có cô nàng vô cùng nhiệt tình khi vào câu lạc bộ Báo chí luôn đấy, thậm chí còn bảo rằng muốn cung cấp thật nhiều thông tin hữu dụng cho mọi người nữa mà. Giờ thì người ấy lại bỏ việc để đi hẹn hò với trai thế này... Đáng buồn thay, đáng buồn thay. Không thể tin nổi tớ lại có người bạn thuở nhỏ như vậy.”
“Bạn trai tớ có bộ figure nguyên tem mà Hakuba muốn đấy. Nếu cậu không đi thì---”
“—Tớ sẽ đi! Cứ giao việc bói biếc cho tớ!”
Nếu có phần thưởng thì nói ngay từ đầu đi chứ! Chỉ cần sở hữu bộ figure đó, có phải vào ổ dị giáo tôi cũng không màng, nói chi đến ba cái vụ bói biếc giản đơn.
“Như mọi khi, cậu vẫn ham hố mấy cái đó nhỉ. Ôi, hổ thẹn thay cho tên bạn thuở nhỏ tham lam của mình.”
“Giờ bà muốn nói gì cũng được, nhưng nói lời nhớ giữ lấy lời đấy.”
“Biết rồi mà, nhưng cậu trước hết phải cho tớ đủ thông tin để làm bài báo đã chứ.”
“Hiểu rồi. Tớ sẽ đi coi và nhận định bà bói đó là hàng thật hay hàng giả.”
“Tớ mong chờ tin tốt từ cậu đấy.”
“Vậy thì tớ đi trước đến chỗ nhiệm vụ đây.”
Khi vừa bỏ tấm vé vào túi và chuẩn bị đi, tôi chợt nghe thấy một giọng nói khác.
“--Anh vào được chưa?”
Một nam sinh từ hành lang bước vào, mang tên Harukawa Takashi. Cậu trai đẹp mã đó học cũng là năm hai như tôi và là thành viên của câu lạc bộ bóng đá. Chưa hết, năm hai mới bắt đầu được có vài ngày mà tên này đã được cả lớp coi như lớp trưởng luôn rồi. Vừa có học lực tốt, thể chất tốt và đẹp trai nên
chuyện đó với cậu ta cũng chẳng có gì làm lạ. À, Takashi cũng đã có bạn gái, và người đó là---
“Xin lỗiiiii mà, Takakyun yêu dấu của em~~~~”
Bạn gái của Harukawa ôm chầm lấy cậu ta trong khi cất tiếng với giọng nói ngọt ngào.
“….”
Không có ý chê bai gì đâu, nhưng với tôi họ là một cặp đôi khá lạ.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cô bạn thuở nhỏ của tôi lại có thể hẹn hò với một người nổi tiếng như vậy.
Hơn nữa, xét đến tính cách của Kanako, tôi không tưởng tượng nổi việc cô ấy có thể phát ra những âm thanh như vậy từ miệng. Tôi tự hỏi mình có nên ghi âm lại rồi lôi ra cà khịa lúc hai người này chia tay hay không nhỉ.
“Em xin lỗi vì đã để Takakyun yêu dấu đợi ở ngoài nha.”
“Không sao mà.”
“….”
Thôi, lùi lại trước khi làm phiền đôi uyên ương kia nào. Ở lại đây lâu không có lợi cho tinh thần vốn bị tổn thương của tôi.
Sao tôi phải chứng kiến cảnh hai đứa kia chim chuột ngay sau khi thất tình cơ chứ. Nỗi đau từ vụ Himegi có vẻ thấm hơn tôi tưởng.
“Thế, mình xin phép. Hai người cứ tiếp tục vui vẻ với nhau đi nhé.”
Tôi vẫy tay chào đôi uyên ương vẫn còn đang tình tứ và chuẩn bị đi về.
“A, Ouji, xin lỗi.”
“Cậu không cần phải lo. Kanako, gửi thông tin về bà thầy bói lên LINE sau nhé.”
“Hiểu rồi. Đừng trốn việc đấy, không thì chết với tớ.”
“…Tớ sẽ cố hết sức.”
Lật mặt nhanh thật. Ừ thì, nếu cô nàng đó mà nói chuyện với tôi bằng cái giọng ngọt ngào kia thì có khi tôi nôn ra đây mất, nên tôi không phiền cho cái đa nhân cách này đâu.
“Kanako?”
“Sao thế?”
“Đừng có đùa với ảo thuật gia nhé.”
Nói rồi tôi rời khỏi lớp, bỏ lại giọng hét thảm thiết của Kanako phía sau.
“Huh? Huhhhh? Đợi đã, sao chân mình lại bị trói chặt thế này?!”
Nhớ việc tôi đã thề sẽ không tha cho bất cứ ai sau khi lấy tên và ngoại hình tôi ra làm trò đùa không nào?
“Hakuba--------!!”
Tiếng hét giận dữ của Kanako vang vọng khắp ngôi trường.
*
“Vậy ra đó là bà thầy bói trong lời đồn…”
Theo chỉ dẫn trên LINE của Kanako, tôi đến địa chỉ xem bói được nằm giữa những tòa nhà khuất bóng gần trạm tàu. Tại đó, bàn và ghế đã được xếp sẵn, và việc bói toán bên trong được thực hiện trong âm thầm.
Hiện tại thì bà đang coi chỉ tay cho hai nữ sinh viên. Tôi nghe loáng thoáng được sự vui vẻ trong cuộc trò chuyện giữa ba người họ. Chưa bàn tới chuyện sức mạnh là thật hay giả, nhưng tôi có thể khẳng định chắc nịch về tài ăn nói của người này.
Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm thế phải chờ xếp hàng vì biết bà này rất nổi tiếng, nên tự nhủ trước nếu phải chờ trên mười người thì đừng dại gì đứng chờ, nhưng có vẻ hôm nay tôi may mắn gặp hôm ít khách.
Từ khoảng cách này, tôi tập trung quan sát khung cảnh trước mặt, cố gắng theo sát từng cử chỉ của bà bói để kiếm tìm mấy hành động kỳ lạ.
Dựa theo tin nhắn của Kanako trên LINE thì:
‘Bà ấy bảo tôi đưa mẹ đến bệnh viện, và ngạc nhiên thay mẹ tôi thực sự có bệnh. Nhờ đó mà tính mạng mẹ tôi đã được ca phẫu thuật cứu.’
‘Bà ấy đoán đúng việc bạn trai của em gái tôi là một họa sĩ giả mạo.’
‘Bà ấy đoán đúng nơi chú chó mất tích nhà tôi ở.’
‘Bà ấy biết bí mật tôi chưa bao giờ kể cho ai.’
Nếu mọi tin đồn Kanako đưa cho tôi là thật thì bà ấy giỏi đấy chứ. Nhân tiện, mấy tin nhắn cuối cùng cô ấy gửi là ‘Chết đi, đồ ngốc!’ và ‘Đồ Hoàng tử Hèn nhát!’. Có vẻ việc gỡ dây quá “dễ dàng” với nhỏ nên mới nhắn tin “ca ngợi” lòng tốt của tôi thế này.
Trở lại với thực tại nào. Tôi thường cho rằng mấy vụ bói toán này toàn mấy trò bịp bợm. Tuy nhiên, nếu người được xem bói hài lòng thì tôi thấy việc này cũng chẳng sao.
Nếu trả vài nghìn yên có thể khiến người khác hạnh phúc hoặc cho họ cơ hội để vượt qua khó khăn, thì đó là một điều tốt, những kẻ ngồi chém gió kia cũng đang đóng góp cho xã hội đấy chứ. Tất nhiên, mấy trò kinh doanh như bán bình hoa rồi vòng tay hay ví với giá trên trời không được tính vào danh sách trên nhé.
Trong khi tôi đang chìm trong những suy nghĩ như vậy, hai người trước ôi đã xong. Hai nữ sinh viên có vẻ đã thỏa mãn với kết quả xem bói và trở về phía ga tàu với nét sảng khoái trên khuôn mặt.
Tôi chầm chậm ngồi xuống ghế và đưa bà thầy bói tấm vé.
“Xin phép, cháu nghe nói rằng có tấm vé này thì sẽ được xem bói miễn phí.”
“Đúng rồi đó. Vào dịp đặc biệt hôm nay, ta sẽ xem mệnh cho nhóc.”
Bà thầy bói gật đầu và nhận lấy tấm vé. Chỉ cần bà ấy đòi 1 xu thôi thì tôi cũng sẽ đi về.
“Cháu chưa bao giờ xem bói đúng không?”
“Dạ? À, vâng.”
Đây đúng là lần đầu tôi đi xem bói thật. Tôi chăm chú nhìn người trước mặt. Bà khoác trên mình một chiếc áo choàng đen, cùng lớp vải che màu đen giấu đi toàn bộ khuôn mặt trừ cặp mắt.
Dựa vào đôi mắt và giọng nói thì tôi đoán bà đã đâu đó khoảng 70 tuổi.
Nói sao nhỉ, bà ấy giống hệt một bà bói trong trí tưởng tượng của tôi.
“Có vấn đề gì sao?”
“…Không, chỉ là cháu cảm thấy bầu không khí nơi đây có hơi thần bí nên cháu có hơi lo lo.”
“Không cần phải lo lắng đâu.”
“Tiện thể thì bà xem bói cho mọi người kiểu gì vậy?”
“Ta đã thông thạo các kỹ thuật chiêm nghiệm qua cầu pha lê, bài Tarot, xem chỉ tay, Chiêm tinh, Phong thủy, và vài loại bói toán khác.”
“Cháu hiểu rồi, vậy bà có gợi ý gì không?”
“Thế thì, ta sẽ cho cậu xem loại bói toán chính xác nhất. Cho ta biết tên nhóc đi.”
“Tên cháu là Harukawa Takashi.”
Tôi nói dối, và có hai lý do tôi làm vậy. Đầu tiên, tôi muốn xem bà ấy có phát hiện ra thông tin giả không, và thứ hai, tôi không muốn tiết lộ thông tin cá nhân cho người mới gặp. Đó là tại sao tôi cho bà cái tên của đứa bạn cùng lớp, và tôi không hối hận chút nào.
“Nhóc có chút mặc cảm với tên của mình nhỉ.”
“---!?”
“Thế nên nhóc mới không cho ta biết tên ha. Nói dối là không tốt đâu. Nói tên thật đi nào.”
S-sao có thể lộ nhanh thế được? Hệt như lời bà lão nói chẳng sai một ly, tôi đã lấy tên đứa bạn cùng lớp vì muốn tránh lộ tên thật của mình.
“…Ouji…H-Hakuba…”
Hẳn có người sẽ thắc mắc, cao chỉ là giới thiệu tên thôi mà tôi lại ngượng nghịu tới thế?
Ừ thì, tôi biết tại sao đấy, bởi vì tên tôi được nhiều người kêu lòe loẹt quá mà. Và bởi thế, ai nghe xong tên tôi là nhớ mãi không quên… Như tuần trước chẳng hạn, chỉ giới thiệu tên trước lớp thôi mà cả đám lớp tôi đã cười thối mũi rồi.
Nếu một người hỏi tôi rằng tôi có thích cái tên này hay không thì câu trả lời chắc chắn sẽ là “Không.” Tôi thực sự dự định sẽ đi đổi tên hay đi ở rể để có thể thay đổi tên mình.
…Chẳng lẽ nào, lý do hôm nay tôi bị Himegi từ chối là do cái tên này?
“Thật là một cái tên đẹp.”
“..Bà thật sự nghĩ vậy sao?”
“Đúng, một cái tên hoàn toàn hợp với cậu.”
“Kể cả có tiến hóa thành ikeman, cháu cũng chẳng nghĩ nó hợp với cháu đâu…”
“Ta thấy nó hay đấy chứ.”
Bà thầy bói nói thế, đôi mắt đỏ hoe ẩn trong bà toát ra một vẻ không tà niệm.
Có lẽ bà ấy không khen tên tôi chỉ để nịnh nọt suông.
“Cháu không phiền khi được khen bởi một người đẹp như bà đâu.”
“Ồ, cậu định cưới ta sao?”
“Trước đó thì bà phải li dị đi đã.”
Tôi nhìn về phía ngón áp út tay bên trái của bà - nơi đang đeo chiếc nhẫn đang tỏa sáng long lanh. Chiếc nhẫn lấp lánh đó là bằng chứng của việc bà đã yêu ai đó và cũng được ai đó yêu lại.
“Cậu quan sát tốt đấy. Giờ thì tới phần bói từ tên nhóc nhỉ.”
Bà lão lấy ra một cây bút dạ đen rồi viết lên tờ giấy trắng.
“---Hửm?”
Tôi đang cực kì ngạc nhiên, và dẫu bên ngoài tôi đang cố làm mặt lạnh hết sức có thể, nhưng sâu bên trong tôi vẫn không khỏi rùng mình. Bà thầy bói viết tên tôi, đúng vậy, bà viết ‘Ouji Hakuba’ [note56514] bằng những nét chữ mỏng đẹp.
Tôi mới chỉ nói qua tên mình, chưa chỉ bà cách viết bất cứ chữ nào.
Vậy mà bà thầy bói đã hoàn hảo viết lại tên tôi bằng chữ kanji.
Nếu tên tôi dễ viết như kiểu ‘Yamada Tarou’ [note56515] thì không nói. Nhưng họ và tên của tôi đâu có dễ như thế?
“Có chuyện gì à?”
“À, không.”
“Xem lá số tử vi nào. Sinh nhật nhóc là ngày 17 tháng 11, cung Bọ Cạp đúng chứ?”
“Hả…”
Tôi lục lại ký ức mình và không nghĩ rằng mình đã cho bà ấy biết ngày sinh nhật. Tiện thể thì sinh nhật của tôi đúng vào ngày 17 tháng 11 thật, và bà ấy nói không sai một chữ. Thật kinh ngạc khi bà ấy không những viết đúng tên tôi bằng kanji mà còn đoán đúng cả ngày sinh.
“Sao bà biết ngày sinh nhật của cháu?”
Tôi không muốn tin đâu nhưng đây là thầy bói… hàng thật giá thật à? Bà lão này có sức mạnh thần bí thật sao?
Đầu tôi sắp nổ tung đến nơi thì chợt bà lão cất tiếng
“Ta biết tất cả mọi thứ, kể cả quá khứ lẫn tương lai nhóc đấy.”
“…Vô lý. Chắc chắn bà có thủ thuật nào đó.”
Ví dụ như bà ấy thông đồng với Kanako để lừa tôi chẳng hạn.
“Có vẻ như nhóc đang nghi ngờ cô bạn thuở nhỏ của mình, nhưng thực ra không phải đâu. Ta thực sự có thể nhìn thấy quá khứ và tương lai của nhóc.”
“Bà nói tương lai nhỉ? Vậy thì nói xem tối nay nhà Ouji sẽ ăn gì đi.”
Sáng nay trước khi tôi đến trường, mẹ có nói với tôi tối nay sẽ có món thịt hầm khoai tây. Thế nên nếu không có gì thay đổi thì tối nay chúng tôi sẽ ăn món này. Giờ thì để xem bà thầy bói này sẽ làm gì nào.
“…Sushi của Sushi Maru từ khu phố mua sắm. Nigiri loại đặc biệt, bốn suất.” Bà lão nói một cách đầ tự tin.
“Sai rồi. Nhà cháu chỉ đặt sushi về nhà trong mấy dịp đặc biệt thôi, nói gì đến nigiri loại đặc biệt.”
Thậm chí khi tôi đỗ vào ngôi trường Cao trung hiện tại thì mấy miếng sushi nhà tôi đặt chỉ là loại nigiri tầm trung, nên tôi có thể tự tin mà khẳng định rằng người mẹ keo kiệt của mình sẽ chẳng bao giờ gọi sushi cao cấp vào ngày thường đâu.
Đáng buồn thay khi phải thừa nhận rằng trừ khi tôi kết hôn hay kiếm được công việc ổn định thì may ra tôi mới được thưởng thức món sushi cao cấp.
“Tin hay không thì tùy nhóc. Giờ thì, cho phép ta dự đoán tương lai của nhóc.”
“Vẫn còn…nữa à?”
“Phải, ta có thể cảm nhận được. Trong đúng một tiếng tám phút nữa, nhóc sẽ gặp một sự việc kinh ngạc đến mức á khẩu, kêu lên, ‘Hawawawa--’, và rồi nhóc sẽ gặp người định mệnh của đời mình.”
“Cái gì? Sau một tiếng tám phút tính từ giờ cháu sẽ gặp chuyện bất ngờ đến mức kêu lên ‘Hawawawa’?”
Cái tình huống quái quỷ gì vậy?
Chẳng rõ ràng chút nào cả, nhưng có một điều mà tôi chắc chắn. Đó là bà lão này chỉ là một tay lừa đảo không hơn không kém.
Tôi thở dài, toan đứng dậy nhưng bà thầy bói kia lại níu chặt tay tôi lại, không cho ôi đi.
“S-sao thế?”
“Ta có một thứ rất tuyệt vời cho nhóc.”
Nói rồi bà cho tôi xem lòng bàn tay trái đang đeo nhẫn.
“…Chẳng có gì cả…”
“Nhìn kĩ nhé.”
Bà vẫn giữ tay tôi, siết lại thành hình nắm đấm rồi xoay tròn.
“Từ bàn tay này sẽ hiện lên một thứ thú vị-- từ không có gì, điều tuyệt vời sẽ xuất hiện.”
Đây thật là… nhìn kiểu gì cũng…
“---Ha!”
Sau một tiếng hô mạnh mẽ, trên bàn tay trống không xuất hiện một tấm bùa.
“Thế nào? Một lá bùa xuất hiện từ hư không đó.”
Khuôn mặt bà bị che đi bởi vải trùm đầu, nhưng đằng sau đó chắc chắn là một gương mặt tự đắc.
“Wow… tuyệt vời! Quả là một sức mạnh nhuốm đầy bí ẩn!”
Tôi vỗ tay tán dương màn trình diễn của bà lão.
“Phải đúng lúc thì kĩ năng mới gọi là kĩ năng đấy.”
Dường như không chú ý tới giọng điệu mỉa mai của tôi, bà lão bắt đầu khoe khoang.
“Thế thì…”
Khi tôi chuẩn bị đứng dậy—
“500 yên.” Một giọng nói từ đằng sau phát ra khiến tôi phải quay đầu lại.
“Hả?”
“Nếu cầm theo là bùa đó thì nhóc sẽ gặp được việc tốt.”
…Ý bà ta là sao? Dụ tôi mua lá bùa đó à?
“500 yên.”
Bà lão mỉm cười đắc chí. Tôi lại thở dài sườn sượt rồi lấy ra tờ 500 yên trong ví để mua lá bùa. Nếu bà ta mà gạ tôi mua thứ gì đó như chiếc bình cổ thì tôi đã báo cảnh sát rồi… nhưng mà 500 yên cũng không phải là mức giá không chấp nhận được.
Hơn hết, lá bùa này là bằng chứng cho việc tôi đã đi xem bói rồi.
“Ờm, vậy là sẽ có một chuyện vô cùng đặc biệt sẽ diễn ra với tôi khoảng một giờ tám phút nữa ?”
“Giờ thì còn một giờ năm phút thôi.”
Tôi lấy ra chiếc điện thoại trắng rồi đặt hẹn giờ. Thế này thì chuông báo sẽ vang lên sau đúng một giờ năm phút nữa.
Nhưng mà rõ ràng cái vụ lá bùa vừa rồi chắc chắn là một màn ảo thuật đơn thuần. Đó không phải là sức mạnh cao siêu thần thánh gì cả, mà chỉ đơn giản là một trò cơ bản mà thôi. Giờ kêu tôi làm có khi còn tốt hơn cả bà lão kia, nhưng tôi đâu còn trẻ con nữa nên thôi vậy.
Nghĩ vậy, tôi đứng dậy, thực sự tạm biệt bà bói đang vẫy tay một cách dễ thương đằng sau.