High Speed!: Lời bạt.
Trước hết, tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn chân thành nhất đến với tất cả mọi người mà đã sở hữu tác phẩm của tôi trên tay mình. Sau khi nhận được giải đề cử tiêu biểu ở trong cuộc thi ‘Giải thưởng lần thứ hai của Kyoto Animation,” tôi vẫn nhớ về nó như một chuyện từ rất lâu về trước. Vào lúc đó tôi chưa bao giờ dám mơ ước rằng nó sẽ được xuất bản như thế này, nhưng bây giờ thì tôi như có hàng ngàn cảm xúc đang dâng trào trong trái tim tôi.
Khi tham gia những cuộc trò chuyện về việc xuất bản, điều đầu tiên mà tôi nghĩ đến là ‘Tôi có thể gặp được Haruka và những người khác nữa rồi.’ Khi tôi lật qua những trang sách của bản thảo sau một thời gian dài, bọn họ vẫn tiếp tục lóe ra những hào quang lấp lánh của mình, sự sống động nổi sôi lên của họ cũng không thay đổi qua thời gian. Cất tiếng ‘Yo, chăm sóc chúng tôi nữa nhé”, Haruka lướt ánh mắt sang nhìn tôi, với biểu hiện cụt ngủn như thường lệ trên khuôn mặt mình.
Những học sinh tiểu học năm lớp sáu đã rơi đúng vào thời điểm nhạy cảm khi mà một kiểu suy nghĩ trưởng thành sẽ bắt đầu được nảy sinh và cùng với tư cách là những người lớn tuổi, họ có được một tinh thần trách nhiệm và một tinh thần tự lệ thuộc vào bản thân như mỗi con người riêng biệt. Bọn họ, những người mà sớm nhận ra rằng họ không thể mãi là trẻ con, sẽ chịu khổ tâm trong sự chần chừ và bối rối, và từ sự khổ tâm đó sẽ giúp cho con tim của bọn họ phát triển.
Ngay cả khi bọn họ đang chơi thể thao, ngay cả khi bọn họ đang học hành, ngay cả khi bọn họ đang vui đùa, ngay cả khi bọ họ đang khóc lóc, ngay cả khi họ chỉ đang đứng lặng mà không làm gì cả, họ vẫn tỏa sáng rạng ngời.
Suy nghĩ rằng mình muốn miêu tả họ giống như những con người đó chính là động cơ tiêu điểm. Và rồi, khi mà tôi nảy ra ý tưởng làm nó thành một câu chuyện về bơi lội, tôi đã bắt đầu viết thêm vào một dòng nữa.
“Nước là một vật thể sống.”
Với sự khởi đầu này, hướng đi của câu truyện đã gần như được quyết định xong. Ý tưởng chính xoay quanh ‘câu truyện của những người bơi lội mà sẽ được coi là thần đồng trong tương lai, trước khi họ kịp tỉnh thức’. Chủ đề là về ‘thông qua bơi lội, miêu tả tình bạn và sự phát triển của các chàng trai.’ Tôi nghĩ ra khung cảnh sắp đặt và cấu trúc trong khi viết. Đó là một cách làm việc vô lý, nhưng tôi đã có đủ tự tin là mình sẽ hoàn thiện nó. Sức mạnh mà đã làm tôi tin tưởng vào một điều như thế đã nằm trong ‘một dòng’ này.
Và rồi, khi tôi viết xong tất cả mọi thứ, thông diệp được gửi gắm trong tác phẩm cuối cùng cũng đã hiện ra, như thể nó đang dần nổi lên trên bề mặt. Với kiểu ‘Aah, vậy ra đây là thứ mà mình muốn gửi gắm,’ trong khi xem nó như là tác phẩm của một ai đó khác, tôi ngắm nhìn tác phẩm mà vừa mới được hoàn thành.
Thông điệp này phải sở hữu một tính chất chung mà không bị ảnh hưởng bởi những thay đổi trong thời điểm hoặc hoàn cảnh. Bởi vì, đó là lý do tại sao nó là một thứ bộc lộ bản chất của một con người.
Còn về việc nó là gì, tôi sẽ mạo hiểm để yên không nói nó lên. Không có câu trả lời nào cả. Câu trả lời là thứ mà mọi người cảm nhận được. Nếu bạn không thể cảm nhận được nó, đó là do năng lực thiếu kém của tác giả. Nếu như số đông những người mà đã sở hữu tác phẩm của tôi trong tay mình có thể cảm nhận được điều gì đó, tôi sẽ vui sướng biết bao.
Trong tương lai tới, tôi có cảm giác như muốn được gửi thêm nhiều tác phẩm khác đến với thế giới này mà có thể làm cho nhiều con người cảm nhận thêm được nhiều thứ khác nữa.
Đến hồi kết, tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn chân thành nhất đối với những người mà đã hỗ trợ cho việc xuất bản.
2013, vào thời tiết thoáng mát mùa hè, Ooji Kouji.