[Uwoa…..]
Bất giác mình thốt lên.
Làm Yoshida-san đang nằm lăn lộn trên giường nghịch máy tính bảng phải quay sang nhìn.
[Sao thế?]
[À, em đang nghĩ là cái này ghê thật.]
Mình quay màn hình điện thoại về phía Yoshida-san, ngay lập tức Yoshida-san cau mày lại làm mình bật cười.
Trên màn hình điện thoại là hình ảnh một cốc parfait[note31910] siêu to khổng lồ. Có vẻ như ở gần nhà ga trung tâm có một cửa hàng rất lớn chuyên về parfait, mình vừa tình cờ nhìn thấy ở phần tin đặc biệt nên thử mở ra xem, thì đập vào mắt là bức hình này.
Bên trong một cái cốc to đến mức cứ tưởng người ta lấy ra từ kèn trumpet hay cái gì tương tự thế để đựng nào là kem cứng, hoa quả các loại ở bên dưới, phía trên thì phủ thêm kem tươi, ốc quê, rồi lại tiếp tục đặt thêm kem cứng lên. Trên bức ảnh chèn thêm dòng chữ “Siêu hot với những cô gái yêu đồ ngọt! Tổng khối lượng 5 kg!”.
[5 kg…..tức là bằng bao gạo ở siêu thị á.]
[Ahaha, liên tưởng thế thì lại kinh quá.]
Mình lại bật cười lần nữa trước câu bình luận vẻ sửng sốt của Yoshida-san.
Tắt màn hình, đặt điện thoại lên bàn xong ngấng lên thì mình bắt gặp ánh mắt Yoshida-san đang nhìn mình chằm chằm. Hơi giật mình.
[Sao, sao thế…..]
[À không, em ấy.]
Mình hỏi thì Yoshida-san cứ nhìn mấy lần liền sang cái điện thoại mình đặt trên bàn, rồi lí nhí.
[Thì cái đấy, dù sao thì cũng là nữ sinh cấp ba…..em có thích mấy cái parfait đấy không?]
[Hế?]
Câu hỏi đường đột của Yoshida-san làm mình kêu lên một âm thanh ngớ ngẩn.
Ừ thì câu chuyện chuyển hướng sang việc mình có thích parfait hay không có lẽ cũng là tự nhiên, nhưng mà cái mào đầu “dù sao thì cũng là nữ sinh cấp ba” làm mình cảm thấy có gì đó sai sai.
[Có cái mặc định là nữ sinh cấp ba thì thích parfait á?]
Mình hỏi lại thì Yoshida-san đưa tay ra sau đầu gãi gãi, ánh mắt nhìn xuống sàn.
[À không hẳn…..chỉ là cảm giác phần nhiều có hình tượng là như thế. Kiểu sau khi tan trường thì vào fami-res[note31911] ăn parfait ấy.]
[Ahaha, cái gì vậy hài quá đi.]
Cảm giác như trong tâm trí Yoshida-san có một định nghĩa khá là rập khuôn về nữ sinh cấp ba. Bình thường khi nhắc đến cái sinh vật gọi là “nữ sinh cấp ba” thì đại loại sẽ có những tập tính như này, là một kiểu khái niệm quá là cứng nhắc.
[Em không thích đồ ngọt à?]
[Em thích mà.]
[Thế mà không mấy khi anh thấy em ăn nhỉ…..]
Vẻ mặt Yoshida-san có chút trầm ngâm.
Trong đầu mình lập tức nghĩ “thôi xong”.
Mình biết những lúc mà câu chuyện đi theo hướng này, rồi Yoshida-san làm vẻ mặt như này, thì đại loại là anh ấy sẽ suy diễn thành cuộc sống của mình đang bị gò bó.
Thế rồi mình tự kiểm điểm bản thân vì lỡ nghĩ trong đầu là “thôi xong”.
Yoshida-san đã bao nhiều lần nói mình “đừng giữ ý”. Từ bé tính mình đã quen giữ ý với người lớn nên không thể nào dễ dàng thay đổi ngay được, nhưng mình lại đang được cho ở nhờ như này. Nên cố gắng hết sức để đáp ứng kỳ vọng của Yoshida-san cũng là trách nhiệm hiển nhiên.
[Có vẻ đúng là từ khi đến đây em không ăn mấy…..tại không nghĩ đến ấy.]
Nghe mình nói, Yoshida-san đáp lại “vậy à” bằng một tông giọng mà mình không rõ là anh ấy có chấp nhận lời giải thích mình không.
Thế rồi cuộc nói chuyện tạm thời dừng lại, Yoshida-san quay lại nhìn vào máy tính bảng. Chững lại một lúc thì tiếng gõ phím trên máy tính bảng phát ra, mình như bị kéo theo bởi âm thanh ấy rồi lỡ nhìn vào màn hình.
“Parfait ngon famires”
Nhìn thấy trên thanh tìm kiếm của trình duyệt web có dòng chữ đó, khóe miệng mình tự nhiên nhấc lên.
Cái con người này thật là, tại sao lại cứ toàn nghĩ cho mình thế này.
Nghĩ đến đây thì ngay lập tức, mình nhận ra một điều khiến mình hơi hoang mang, đó là giờ mình lại đang cảm thấy có chút hạnh phúc với điều mà hồi mới đến đây mình đã không thể nào ngừng thắc mắc.
“Hôm này là ngày nghỉ mà”
Trong tâm trí mình hiện lên dòng chữ sáng lấp lánh này.
“Thử làm nũng một chút thì có sao”
Những lời độc thoại vang lên trong đầu làm miệng mình khô khốc lại, nhưng cũng như xúi giục mình.
[Em bảo này, Yoshida-san.]
[Hhh?]
Yoshida-san chuyển ánh mắt từ máy tính bảng nhìn sang mình.
Khi mình lên tiếng gọi chắc chắn anh ấy sẽ quay lại nhìn mình để nói chuyện. Đây cũng là một điểm mà mình thích, cảm giác ấm áp trong lòng.
Mình tránh ánh mắt của Yoshida-san, đưa mắt nhìn xuống mặt bàn.
[Nãy xem xong em cảm giác…..cũng lâu rồi nên tự nhiên lại thấy muốn ăn parfait….]
Giọng nói mình cứ nhỏ dần, nghe thế Yoshida-san chớp chớp mắt mấy lần rồi lấy tay che miệng khi mà một bên khóe miệng vừa khẽ giật giật.
[Ồ, vậy à. Thế thì đi nhỉ.]
Yoshida-san chỉ nói thế rồi bật dậy khỏi giường, đi về phía bồn rửa mặt.
Nếu là chuyện buồn cười thì anh ấy vẫn cười không chút lưỡng lự, nhưng mà tủm tỉm vì điều gì đó hạnh phúc thì thể nào cũng sẽ xấu hổ như này. Việc lấy tay che miệng vừa xong, có lẽ cũng là vì lý do đó.
Anh ấy muốn mình dựa dẫm vào.
Mình thì cảm thấy không xứng đáng để được dựa vào anh ấy.
Một mối quan hệ nan giải.
Thế nhưng, chừng nào bản thân còn chưa thể tự mình rời khỏi nơi đây, thì mình sẽ vẫn còn chung sống với Yoshida-san. Mình biết là không thể cứ mãi giữ khoảng cách với anh ấy được.
Vừa nghe tiếng máy cạo râu vọng ra từ phía bồn rửa mặt, mình vừa cởi chiếc áo thun ra, rồi luồn tay mình qua ống tay áo đồng phục.
*
[Cảm giác nãy nhìn cái ảnh kia xong nên giờ thấy không có gì ấn tượng nhỉ.]
[Ahaha, parfait thì làm gì mà cần phải ấn tượng chứ.]
Ngồi trong một quán fami-res chỗ ga gần nhà, mình và Yoshida-san mỗi người gọi một cốc parfait.
Của Yoshida-san là một cốc parfait nhỏ với chuối và sô cô la.
Của mình thì là suất parfait hoa quả to nhất có trong menu.
Mình cũng đã nói loại nhỏ là được rồi, nhưng Yoshida-san không nghe mà cứ “Lấy cốc bự vào”.
[Thế này không phải là nhỏ hơn so với hình trong menu à?]
[Thì người ta chụp để sao cho trông to hơn mà. Thôi được rồi anh ăn đi mà.]
Nghe mình nói, Yoshida-san nhún vai một cái rồi cầm thìa lên.
Rồi mình và Yoshida-san đồng thời đưa parfait vào miệng.
Mùi thơm của hoa quả cùng với vị ngọt của kem tươi lan ra trong miệng, ngay khi nuốt vào, mình bất giác thốt lên.
[[Ngọt quá]]
Nghe thấy âm thanh bị vọng lại trong tai một lần, mình vội ngẩng mặt lên, Yoshida-san cũng cau mày nhìn mình.
[Ph!]
Và rồi cả hai cùng phì cười.
[Không phải là “ngon quá” mà lại là “ngọt quá” à.]
[Thì nó ngọt thật mà.]
Cười xong mình lại ăn thêm thìa nữa.
Thìa đầu tiên vì ngọt hơn mình tưởng nên bị bất ngờ, nhưng thìa thứ hai rồi thì vị ngọt ấy làm mình có cảm giác gì đó khoan khoái.
Yoshida-san cũng múc ra từ cốc một miếng chuối và ăn.
[Tự nhiên anh nghĩ cái này.]
Bỗng nhiên Yoshida-san lên tiếng. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào một điểm như đang nhớ lại chuyện ngay xưa.
[Có khi đây là lần đầu tiên trong đời anh ngồi ăn parfait với JK.]
Yoshida-san nói câu này bằng một vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc làm mình lại một lần nữa phải bật cười.
[Nài, cười cái gì đấy?]
[Thì cái việc đã từng đi ăn parfait với JK hay chưa, sao chả được đúng không?]
[À thì cũng đúng là như thế nhở…..]
Yoshida-san đưa tay lên gãi đầu xong như hơi bĩu môi lầm bầm.
[Tại thời học cấp ba anh cũng chưa từng có cơ hội cùng con gái vào fami-res.]
[Hmm]
Trong đầu mình bắt đầu có chút tưởng tượng về Yoshida-san thời học sinh, chắc là cũng không khác mấy so với bây giờ, thế rồi tự mình kết luận hình tượng sẽ là như thế luôn. Và đồng thời trong tâm trí cũng nổi lên một thắc mắc.
Không biết thời học sinh liệu anh ấy có từng hẹn hò với ai không.
[Yoshida-san này.]
Vừa nghĩ đến thì ngay lập tức mình lên tiếng, định hỏi câu hỏi ấy.
[Hhh?]
Bắt gặp ánh mắt của Yoshida-san làm mình có chút bối rối. Vội vàng tránh ánh mắt ấy đi.
Việc Yoshida-san thời học sinh đã từng có người yêu hay chưa cũng có liên quan gì đến mình đâu cơ chứ. Không hiểu sao mình lại định hỏi cái chuyện đó, rồi cả cái suy nghĩ thoáng qua “không có thì tốt” cũng làm tâm trí mình rối loạn.
Trong lúc cứ đảo mắt nhìn quanh thì có thứ trên miệng Yoshida-san đập vào mắt mình.
[Kem dính kìa.]
[Hế?]
Thấy mình chỉ vào miệng anh ấy, Yoshida-san vội đưa ngón tay cái lên lau.
[Thật này. Thank you.]
[Không có gì ạ.]
Mình nhún vai, Yoshida-san như có chút xấu hổ, lại xúc thêm một thìa cho lên miệng.
Mình như bị cuốn theo nên cũng tiếp tục ăn. Vừa cảm nhận vị ngọt tan ra trong miệng, mình vừa cất câu hỏi vừa xong đi.
Thay vào đó.
[Em cũng thế.]
Mình vu vơ nói.
[Đây cũng là lần đầu tiên em đi ăn parfait với con trai đấy.]
Nghe mình nói thế, vẻ mặt Yoshida-san đơ ra, rồi sau đó vội đưa tay lên che miệng.
[Vậy à.]
Gật đầu mấy lần xong Yoshida-san khịt khịt mũi mấy cái kiểu cố tình.
Nhìn bộ dạng đấy mà mình thấy đáng yêu một cách kỳ lạ, khóe miệng nhấc lên vẻ sung sướng mình truy hỏi.
[Anh vui à?]
[Có gì mà vui.]
[Điêu, vừa tủm tỉm xong còn gì.]
[Làm gì có tủm tỉm!]
Mình cười khúc khích rồi ăn thêm một miếng nữa.
Aa, parfait ngon đến thế này cơ à.
Nhìn hình ảnh Yoshida-san đớp từng miếng parfait trong bộ dạng có gì đó uể oải và đôi mắt hơi lấp lánh, trong lòng mình lại thấy trào lên một cảm giác ấm áp.