Đầu đuôi vụ này là sao ?

Hình ảnh Aria, Shirayuki, Riko và Reki tắm trong máu và nằm gục bên nhau được quay trực tiếp sống động trên màn hình điện thoại. Chỉ còn duy nhất một người, là tôi, vẫn an toàn ở chốn này. Tất cả những người đồng đội mà tôi hằng quý trọng trong Team Baskerville đã bị… triệt hạ hoàn toàn!

(Làm sao có thể…!)

Cho đến giờ, tôi đã vượt qua mọi khó khăn để bảo vệ các đồng đội trong Team Baskerville và đôi lần được họ bảo vệ. Vì thế, họ dần trở thành những chiến hữu không thể thay thế của tôi. Nhưng khi vừa hạ quyết tâm bảo vệ họ bằng tất cả những gì mình có… chuyện này lại xảy ra!

Ngón tay tôi run run nhấn vào phím đa chức năng trên điện thoại khi cố thu âm cuộc gọi video.

Không may là điện thoại của Reki lại khác mẫu mã với cái của tôi nên tôi không thể sử dụng nó một cách thành thạo. Để bật chức năng ghi âm chắc cũng ngốn khối thời gian. Vậy nên tôi bắt đầu hỏi bâng quơ nhằm câu giờ.

"Rốt cuộc có chuyện gì ?! Mà mấy người hiện chui rúc trong cái xó xỉnh nào hả ?!"

Mặc tôi gào thét, gã khốn tên G III không thèm trả lời trực tiếp câu hỏi của tôi, chỉ thòng thêm một câu: "Mày mà đến muộn, tao sẽ làm gỏi một mạng mỗi giờ, kể từ lúc này."

Cô ả bên cạnh hắn, G IV, vẫn duy trì thái độ im lặng.

Tôi đã lường trước câu trả lời như vậy rồi. Vì vừa mới nãy, khi được hỏi danh tính, hắn chỉ trả lời cộc lốc: "Câm mồm. Giỏi lại đánh nhau chơi."

Tuy nhiên —

(Hắn cứ dùng dằng mãi thế làm mình lâm vào thế kẹt…!)

Tôi cần có thông tin cụ thể và hữu ích hơn về bọn họ. Động cơ nào thôi thúc chúng hành động thế, chúng ở đâu, có những vũ khí gì… Tóm lại, nếu không có thêm manh mối, tôi không thể làm gì khác hơn ngoài việc ngồi yên tại chỗ và chấp nhận số phận.

Đúng lúc đó, trên màn hình xuất hiện hình ảnh một ngón tay người được bọc trong cái găng tay kim loại chống đạn. Kẻ ấy như đang cười trên nỗi lo lắng của tôi.

Đó là ngón tay của G III. Không ổn, hắn muốn chấm dứt cuộc trò chuyện!

"Đợi chút! Ta còn thắc mắc... làm sao chỉ với hai người các ngươi có thể hạ gục bốn người bọn Aria thế ?"

"Hửm ? À, không phức tạp mấy đâu."

G III khinh khỉnh cười.

"Ngươi bố trí bao nhiêu người thế ?!?"

"Chỉ một thôi, IV."

Một người…?!

Hắn vừa nói IV… Hắn ám chỉ G IV ? Hay nói cách khác, cô ả tự nhận là em gái tôi đã một mình hạ đo ván Aria và những người khác ?!

Bất khả thi —. Hắn tính lừa bịp ai chứ. E rằng ngay chính bản thân tôi, trong trạng thái Hysteria, cũng khó lòng thoát khỏi tay bốn cô nàng Baskerville, chứ đừng nói chi chuyện một đấu bốn.

"N-Nếu mày định nói dối thì phải cố mà tìm lời lẽ nghe thuyết phục hơn đi! Chuyện đó là không tưởng!"

BÍP —

…Điện thoại đột ngột ngắt kết nối.

Cuộc gọi tôi vừa nhận đến từ một số ẩn. Nên dù có muốn tôi cũng không thể gọi lại.

(… Sao giờ ta…?!)

Bíp, Bíp, Bíp —

Khi tôi đang đứng lặng bất lực — chiếc điện thoại trên tay bỗng đổ một hồi chuông vô cảm. Hình như là tin nhắn.

Dù là điện thoại của Reki, nhưng trong tình trạng khẩn cấp hiện nay, quyền riêng tư cá nhân không đáng để bận tâm.

Tôi nhanh chóng mở hộp thư thoại — có một tin nhắn dạng video được gửi đến.

Số điện thoại người gửi rối như mớ bòng bong. E-mail không có chủ đề, cũng không có bất kỳ chú thích nào kèm theo băng hình.

(Điều này có nghĩa… đây là lời gợi ý từ G III và đồng bọn…!)

Tôi lập tức mở video —

Hình như video này không được quay bằng máy quay video cầm tay. Độ nhiễu sóng của hình ảnh giúp tôi đoán là loại máy quay có giá đỡ ống kính.

Mà như vậy tức là quan cảnh này được quay theo góc nhìn của một trong hai tên đó.

Hình ảnh vô cùng sắc nét và rõ ràng. Tính thời gian, có lẽ phim được quay vào lúc chạng vạng. Vài âm thanh văng vẳng vọng ra.

Nơi này… thuộc khu vực thành thị. Trên mái nhà ? Không đúng. Hình như có thứ gì đó được dán trên tường. Chỗ quái nào đây ? Muốn cứu Aria và mọi người, tôi cần phăng ra địa điểm trước đã…!

Tôi tập trung nhìn màn hình, nghiên cứu video, và phát hiện một cung đường, chính xác hơn là một lối dẫn cách xa khoảng độ 100 mét căn cứ theo góc máy quay. Những tòa nhà và đèn đường xếp hình vòng cung — vạch ra một vòng tròn lớn. Từ đó có thể suy ra chúng gần trung tâm vòng tròn.

Trên thực tế, nó trông khá giống Đại hí trường Colosseum của người La Mã mà tôi từng học ở lớp Lịch Sử Thế Giới — một bản sao bị biến đổi trầm trọng bởi nền khoa học hiện đại.

Kế đến, ống kính máy quay chĩa thẳng lên trời. Quang cảnh tựa như bầu trời đêm huyền ảo, nhưng lại bị vây quanh bởi một vòng tròn khổng lồ.

Tôi ngộ ra — người quay phim có lẽ đang ở một nơi nào đó trong lòng đất.

Một hầm ngầm hình phễu đào sâu xuống lòng thành phố.

(Chỗ này là… một khu đô thị ngầm…!)

Đô thị ngầm, là thuật ngữ chung dùng để chỉ những thành phố được xây dựng dưới mặt đất. Địa điểm trên màn hình hiện tại có lẽ là "Khu đô thị Sông Shinagawa". Nó cũng là khu đô thị ngầm duy nhất trên toàn nước Nhật này mà Haimaki còn biết đường mò về. Tôi chỉ vừa nghĩ đến khả năng ấy thì khung cảnh lại thay đổi — ống kính chĩa về mặt đất.

Một dải sáng màu xanh lục hắt từ mé bên cạnh người quay phim. Hình như có kẻ đang đứng trên cái bóng đèn neon hình chữ S.

Rồi ống kính lại hướng sang bên, dáng hình người ấy hiện lên trên màn ảnh.

Xuất hiện cạnh chiếc đèn hình chữ O to lớn là một cô gái trẻ với thân hình mảnh khảnh — người mà G IV đã từng đề cập.

Toàn thân cô gái được bộ giáp đen ôm trọn — một công cụ bảo vệ lạnh lẽo và hắc ám — với từ "USLA-GIV" được in trên vai trái. Cô nàng cũng mang kính bảo vệ loại bán trong, và đeo thanh trường kiếm trên lưng. Thanh kiếm khá dài nếu so với chiều cao cô ta — khoảng 150 cm. Hình dáng nó hơi giống sự kết hợp giữa katana và đao. Lưỡi kiếm lóe ánh sáng xanh chứng tỏ đó không phải là một thanh kiếm bình thường.

Nàng trinh nữ bất thần bảo:

" — Kiếm săn súng."

Những lời vừa thốt ra từ hình bóng ấy… khiến tôi câm lặng.

Phán đoán từ nhân dạng thì cô nàng hẳn phải kém tôi từ 1 đến 2 tuổi. Chiều cao và cân nặng cô nàng hoàn toàn tương xứng với độ tuổi này.

Dù vậy, cô ta mang đến một cảm giác phi thường — một thực thể sở hữu lực hấp dẫn…

Aaah……, Tôi biết chứ……! Tôi biết rất rõ.

Tôi đã quen với bầu không khí này. Quả thực vô cùng quen thuộc.

(— Kana…!)

Cô gái này… Tôi không thể ngừng nghĩ rằng cô ta trông giống hệt Kana.

Vì nghĩ thế, bỗng dưng tôi lại có cảm giác thanh đại kiếm đeo trên lưng của cô ả trông khá giống cái liềm Scorpio của Kana.

Bzz, bzz —

Đồng thời, tôi cũng để ý đến loại thiết bị từa tựa tai mèo lướt nhẹ phía sau đầu cô ta. Chuyển động ấy cứ như của tai mèo thật vậy.

Đó là một vật phẩm định hướng hình parabol, để hỗ trợ chức năng thu thập thông tin bằng thính giác. Có vẻ cô ta đang sử dụng nó để tìm kiếm một thứ gì đó. Mái tóc ngắn bồng bềnh trong gió, G IV tung người từ bóng đèn neon nhảy vào khoảng không bên dưới.

Cảnh phim tiếp theo — G III cũng nhảy xuống theo cô ả.

Cả hai dần dần rời xa dòng chữ SONY, nơi chúng vừa đứng vài giây trước —

Đong! Âm thanh chát chúa vang vọng.

Khung cảnh chuyển đến một cái hố tròn bên lề đường, với G IV đang đứng gần miệng hố và G III theo sát phía sau.

Trên màn hình, G IV đang huơ huơ thanh đao giữa không trung, bình thản bước ra bên ngoài.

Làn đường bên cạnh, những kẻ buôn lậu hàng cấm (ma túy và súng) bỏ chạy tứ tán trong nỗi kinh hoàng.

(Điều này… Sao có thể…!)

Nếu căn cứ vào thời gian rơi, thì khoảng cách ít nhất phải là 15 mét. Không, 20 mét mới đúng! Làm sao chúng có thể nhảy từ một độ cao như vậy và tiếp đất an toàn mà không cần dùng dây thừng hỗ trợ cơ chứ ?

Đi bộ giữa hai làn xe hơi, G IV bất thần quát to: "Đồ khốn — Mày dám cả gan tằng tịu với anh trai ta à ?!" — rồi túm tóc một cô gái, lôi từ trong xe ra ngoài.

(…Là Reki…!)

Reki đang ôm trong ngực một thấu kính chuyên dụng cho súng bắn tỉa với nắp ống kính mở. Hình như cô ấy vừa nấp trong xe và xạ kích bọn chúng khi chúng đứng trên cột đèn neon.

Cùng lúc đó, một tiếng tru lớn vang vọng cả thinh không. Từ dưới gầm xe, Haimaki lao vọt đến tấn công G IV, gầm gừ.

"Aha."

G IV mở to đôi mắt đằng sau cặp kính bảo hộ tỏ vẻ thích thú và để mặc Reki. Bằng thứ sức mạnh điên rồ vượt xa giới hạn thể chất con người, cô ả đấm văng Haimaki chỉ với một đấm duy nhất.

"…!"

Nhìn cảnh Haimaki bị hạ gục và đánh văng dễ dàng, gào rú trong nỗi đau và kinh hoảng tột bực, tôi bất giác nhắm chặt mắt mình như một phản xạ, dù biết rõ hiện tại nó vẫn an toàn bên cạnh mình.

Có một chiếc xe hơi lướt đi với tốc độ cao đâm sầm vào thân thể nó. Sau tiếng nghiến răng rắc tồi tệ, Haimaki dính đòn trực diện với phần thân sau của xe.

Bam!

Nghe thấy tiếng leng keng của kim loại, tôi mở bừng mắt. Trong đoạn phim, Reki đã gắn lưỡi lê lên khẩu SVD của cô ấy và đang quần nhau với G IV.

Vẫn mang gương mặt vô cảm, nhưng ngón đòn của Reki rõ ràng nhanh và chuẩn hơn Aria.

"Lạ thật đấy, Onii-san, cô gái câm này có điểm nào hấp dẫn anh cơ chứ."

Vừa khéo léo tránh đòn của Reki, G IV vừa vung vẩy thanh đao của mình, va chạm và vượt qua lưỡi lê của Reki. Chuyện này…! Lưỡi lê của Reki đã bị lỏng ra khỏi khẩu súng trường ?! Không, nó đã bị cắt nát! Lưỡi lê thép đã bị G IV dễ dàng phân thành từng mảnh nhỏ.

"Có lẽ vì ả trẻ và hoạt bát ?"

G IV đá văng Reki ra sau một cái máy bán hàng tự động rồi nhanh chóng tiến về phía ấy. Cô ả lững thững đi một vòng quanh máy bán hàng, vung vẩy thanh đao. Và ánh đèn vụt tắt. Một vết rạch chéo góc hiện lên ở phần trên cái máy, làm nó trượt nhẹ trước khi đổ ầm lên người Reki.

"Rồi, giải quyết xong tên thứ nhất. Chào nhé."

Ở phần thân dưới của máy bán hàng — những lon thiết và chai nhựa bị cắt làm đôi ngọt xớt đang đổ nước ào ạt.

(… Đến Reki… mà cũng thua dễ dàng như vậy…!)

Trước khi tôi kịp hoàn hồn, cảnh quay đã đổi — một lần nữa, tôi thảng thốt dõi theo ánh đao loang loáng vẫy vùng xé ngang chân trời.

Trên màn hình, G IV đang chạy trên một con đường thuộc khu phố mua sắm khi âm thanh những phát súng Petronels giòn vang không ngớt quanh ả… Một bóng dáng không xác định phiêu đãng phía trước cô ta. Là một vật thể như-mảnh-vải hình-chữ-nhật màu-trắng-ngọc-trai nhanh như G IV.

Hai mảnh vải mỏng manh, có viền trắng, bắt chéo nhau thành hình chữ X, và xoay theo hình xoắn ốc như một cối xay gió đang quay, lao vùn vụt trong không trung tiến thẳng về phía trước.

(….Cái quái gì…?!)

Bam, Bang, Bam —

Những mảnh vải đang bay bỗng va mạnh vào một vật không có hình dáng rõ rệt, lượn vòng về một phía.

" — Tìm thấy rồi! Kẻ mà Onii-san yêu nhất!"

Ống kính máy quay hướng về phía phát ra giọng nói. Kẻ nói câu đó đang ẩn nấp trong tòa cao ốc, còn người đang xả đạn về phía này lại là —

(Aria…!)

Giờ tôi đã rõ. Mảnh vải phấp phới đó — hình như có cơ chế tự động chặn những viên đạn của Aria. Đồng thời, nó cũng là một tấm khiên bảo vệ G IV. Khi nhìn kỹ hơn, có vẻ nó được làm từ vật liệu chống đạn. Nhưng quả thật tôi chưa từng thấy bất kỳ thứ gì như vậy trước đây.

"Ngươi là ai ? Ít nhất hãy để ta đưa tin lên báo!"

Aria nạp thêm một vòng đạn mới vào khẩu súng lục Government trước khi xông thẳng lên cầu thang dẫn đến cây cầu. Có lẽ cô nàng định làm thế để buộc mảnh vải hình chữ X phải vươn xa, tạo một khoảng trống nã thẳng vào G IV.

"Trò mèo đó không có tác dụng đâu! Hết giờ chơi rồi!"

G IV hét lên đắc thắng khi phóng mảnh vải trắng hình chữ X theo chiều thẳng đứng — xẻ dọc những bậc thang của chiếc cầu ngọt xớt như cắt một cái bánh kem vậy. Aria cùng những bậc thang hình chữ(Chữ Ku trong Bảng chữ cái Hiragana) rơi xuống — G IV sử dụng mặt sau thanh đao đập mạnh vào đoạn cầu thang chơi vơi giữa không trung một lần nữa và cứ thế để mặc nó rơi thẳng lên đầu Aria. Mảnh vải tung bay tự do còn thêm vào đống mảnh vỡ bằng cách hất mớ đèn giao thông một cách nhẹ nhàng cứ như thể chúng làm bằng bìa cac-tông vậy.

"Aria!!"

Dù đây chỉ là video, và hình bóng Aria đã khuất khỏi tầm nhìn, tôi vẫn không thể ngừng gọi tên cô.

Mảnh lụa mà G IV điều khiển không chỉ là một tấm khiên đơn thuần. Nó lóe sáng như đao, nên hẳn là một thứ vũ khí công-phòng kết hợp!

"Rồi xong. Tên thứ hai…"

G IV đổi cảnh liên tục. Lần này là lòng đường. Một miệng cống hé phân nửa… và từ bên trong, một bàn tay vươn ra túm lấy cổ chân G IV.

Bàn tay đó — của một học sinh cao trung khoa Inquesta. Ống tay áo chống đạn nhẹ tựa lông vũ.

(Là Riko!)

Tôi chỉ vừa nhận ra người đó thì một tiếng vang lớn đến từ miệng cống. Bàn tay còn lại vươn ra ngoài với một khẩu P99 chĩa thẳng mặt G IV trong khi cô ả thô bạo kéo mạnh bàn tay đang túm chặt cổ chân mình. Baah! Baaah! Khẩu súng khạc đạn. Nhưng tất cả đạn đều bị chệch hướng bởi thiết bị bảo hộ của G IV và tạo nên những tàn lửa vụt lóe vô hại. Dù trông như những viên đạn đã xỏ xuyên qua bộ giáp đen, nhưng tác động ảnh hưởng đến G IV chỉ làm cô ta hơi lắc lư, còn ngoài ra ả chẳng mảy may suy suyển bởi toàn thân ả giờ đây đã được bọc kín trong bộ giáp chống đạn, trừ phần đầu.

"Giờ chỉ còn lại duy nhất một tên."

G IV lôi ra một quả lựu đạn cầm tay loại M67 của quân đội Hoa Kỳ, kéo chốt, và thẳng tay ném vào miệng cống như cầu thủ bóng chày chuyên nghiệp. Nó đập trúng Riko, người vừa ngừng khóc, rồi phát nổ.

"…!"

Trán tôi lấm tấm mồ hôi lạnh khi màn hình lại chuyển cảnh. Lần này, địa điểm là vườn trường với bóng của G IV và Shirayuki đổ dài. Một cột đèn bị chặt sát gốc, và bãi đậu xe gần đó hiện trong tình trạng tang hoang. Tang hoang ? — Không, bị xẻ đôi thì đúng hơn. Có vẻ trận chiến đã diễn ra được một lúc rồi.

Shirayuki vẫn đang duy trì một khoảng cách an toàn với G IV cho đến khi — Pa! Năm viên đạn hồng vũ lao vùn vụt giữa không trung. Tiếp đến, cô nàng chộp lấy chiếc vợt gỗ từ sau lưng (Trans: loại vợt ván môn cầu lông Nhật Bản) và la to: "Lông vũ Ngũ hướng của Hồng Ngục!" rồi dùng tay trái vụt mạnh cây vợt tạo thành tiếng kakaka. Hai viên đạn hồng vũ hình như không chịu ảnh hưởng bởi cú đập rơi xuống sàn trong khi — Bang! Bang! Ba viên đạn bắt lửa khi bị lực mạnh đập vào, lao thẳng về phía G IV.

"~ Wow ~ Quá can đảm! Thật đáng yêu! Giờ ta đã hiểu vì sao anh ấy thích ngươi rồi, mà, một phần cũng do sắc đẹp của ngươi nữa." G IV hoàn toàn phớt lờ ba viên hỏa đạn đang lao trực diện vào mình và nhào đến chỗ Shirayuki.

"Ah!"

"Nhưng mà — Ngươi biết đấy, chiếc ly hoàng kim đã bộc phát sức mạnh đêm nay và ta không nghĩ một con nhóc như ngươi đủ mạnh để giải quyết nó! Quả là sự thật đau lòng khi hôm nay không phải ngày may mắn của các ngươi."

G IV ấn sát thân thể Shirayuki xuống sàn và ngồi đè lên, dùng sức giật Irokane Ayame ra khỏi tay cô ấy.

"Oy. Thả ra coi."

"Không… ngươi không thể làm thế! Dừng lại! Đây không phải là vật mà người như ngươi có thể chạm vào! Irokane sẽ — "

"Ta chỉ mượn nó thôi!"

Vì đang theo dõi diễn biến qua góc nhìn của G III nên tôi không thể diễn tả chính xác những gì đang diễn ra, nhưng bất thình lình G IV hét vang và dùng thanh đao to bản của mình… vụt thẳng vào mặt Shirayuki. Không thể chịu đựng nổi cơn đau, Shirayuki buông lỏng cái vợt đang cầm trên tay trái.

Bang! Bang!

"Nhanh nào! Đi thôi! Đừng cố phản kháng! Ta không muốn khuôn mặt xinh đẹp này bị hủy hoại đâu! Kukuku! Teeehee!" G IV cười như điên dại và vung vẩy thanh đao chém đập liên tục.

Với kẻ thù đang cưỡi trên người như thế, Shirayuki sử dụng cánh tay đón đỡ trong vô vọng. Cuối cùng, G IV đã tước vũ khí của cô và đoạn phim — chấm dứt.

"Ughhh…"

Đầu óc tôi trống rỗng, nhưng, nhưng, giờ không phải lúc rối trí.

"Aria… Shirayuki… Riko… Reki…"

Bốn đội viên của Team Baskerville đã bị đánh bại hoàn toàn bởi một quý cô nhỏ nhắn mang bí danh G IV. Bọn họ hiện đang trong tay kẻ thù. G III và G IV đã khiến tình hình càng thêm tồi tệ. Cho đến giờ, tôi chưa từng đối đầu với những địch thủ như thế này. Bọn chúng giống những chuyên gia về vũ khí khủng bố hơn là điệp viên. Chúng cũng có thể là đồng loại của Jeanne, nhưng năng lực có hơi chút khác biệt để được xem là phù thủy. Dựa vào thông tin từ video, G III và G IV phải là…

(Khoa học!)

Họ có lẽ là "Neue Ange", những kẻ sử dụng vũ khí cải tiến.

Một bộ phận Butei (và trên thực tế là có vài tên tội phạm) cũng tìm kiếm vật liệu và kỹ thuật mới dù chúng vẫn đang trong quá trình hoàn thiện tại những viện khoa học, và họ ngang nhiên làm điều này trước mặt các tập đoàn, trước cả những pháp sư… có lẽ trước cả Thượng Đế. Để có thể chạm tay vào chúng, họ sẵn sàng bỏ ra số lượng tiền khổng lồ hoặc đánh cắp.

Những Butei và tội phạm này sau đó sẽ "độ" vật liệu và kỹ thuật rồi dùng nó để đè bẹp tất cả những ai sử dụng vũ khí lỗi thời.

Đó là lý do tại sao chúng được gọi vũ khí công nghệ tiên tiến. Chúng vốn không được thử nghiệm, vì thế nguy cơ rất cao… nhưng nếu được sử dụng thành công, chúng sẽ dễ dàng đánh bại tất cả các loại vũ khí nói chung.

Như cách mà Aria và những người khác đã bị đánh bại.

Không phải kiếm sĩ thông thường. Kết quả thật rõ ràng nếu xét đến sức mạnh áp đảo của họ. Chắc chắn, họ đang sử dụng công nghệ cao cấp.

Đối phó với loại kẻ thù như thế này, ngay cả khi đã ở trong trạng thái Hysteria, tôi cũng không phải là đối thủ của chúng. Kể cả với dân chuyên, nếu cố gắng đánh bại chúng, họ sẽ phải hối tiếc vì quyết định nông nổi của mình.

(Dẫu biết thế…!)

G III — Gã khốn đó đã cảnh báo sẽ tiễn một mạng mỗi giờ trôi qua.

Đã qua 5 phút rồi. Không còn thời gian thảnh thơi suy tính nữa!

— Bộp!

Để giảm bớt sự hoảng loạn, tôi tự vỗ mạnh vào má của mình. Khi đã bớt run rẩy, tôi định gọi cho Watson khoa Medica. Trong tình hình này, phải ưu tiên việc chữa thương trên hết, vậy nên dẫn theo một học sinh khoa Medica vô cùng cần kíp và người đó phải luôn trong tâm thế sẵn sàng.

"Kinji ?"

Tôi nhanh chóng giải thích cặn kẽ những gì đã xảy ra với Watson, từng chút một. Thậm chí, tôi còn kể với cô ấy những thông tin mà mình vẫn chưa tìm hiểu kỹ. Sau khi đã trình bày xong, tôi đưa cô nàng đoạn phim mà bọn chúng (G III và G IV) đã gửi. Ban đầu, Watson đã nghẹn lời nhưng cuối cùng cô nàng cũng cố gắng bảo tôi:

"Tôi-Tôi-Tôi nắm tình hình rồi. Sau khi phân tích đoạn băng hình tôi sẽ vạch ra một kế hoạch. Cậu phải nhanh chóng sửa soạn đồ nghề trong vòng 10 phút rồi đến gặp tôi tại garage 6 khu phương tiện giao thông đường bộ. Cùng lên đường tìm kiếm, giải cứu Aria và những người khác nào!"

Cô ta tin tưởng rằng mình [không bao giờ thua nam giới] và đáp lời tôi một cách can trường như thế.

Tôi lận lưng khẩu Beretta, Desert Eagle và nhét vài quyển tạp chí cũ vào trong áo, thêm một con dao ngắn trong túi quần và cuối cùng là một con dao găm Scramasax đeo trên lưng.

Tiếp đến, tôi đẩy con Haimaki đang thoi thóp vào phòng và bảo nó: "Haimaki. Cố gắng lên. Tao sẽ giải cứu chủ của mày."

Không cần khóa cửa, tôi bước ra khỏi phòng mình và phôn một cú đến Soumiya Tsugumi thuộc khoa Ambulace để nhờ cô ấy chữa trị cho Haimaki, rồi lao đến chỗ hẹn bằng tốc độ nhanh nhất có thể. Khi tôi đến nơi, Watson đang lái chiếc 911 Carrera Cabriolet khỏi garage và vẫy tay với tôi: "Kinji! Nhanh lên xe đi!". Vừa dùng tay trái bẻ lái, Watson dùng cả tay phải để nhấn nút đèn báo khẩn. Theo luật thì chúng tôi không cần bật âm thanh báo động.

Khi tôi cài dây an toàn xong, Watson nhấn lút ga.

"Điểm đến của chúng ta là khu đô thị ngầm Sông Shinagawa. Aria và những người khác có lẽ ở đó…" Watson đang nói thì chiếc máy bộ đàm trên xe bỗng phát ra tiếng lạo xạo.

"Watson, tôi là Jeanne. Có Tohyama ở đó không ?" giọng Jeanne bình tĩnh và cáu kỉnh vọng ra. Có lẽ Watson đã liên hệ Jeanne để nhờ phân tích những hình ảnh trên đoạn băng ghi hình.

"Ừ, chúng tôi đang ở cùng nhau. Cô đâu rồi ?"

"Tôi hiện ở Akihabara. Tôi đã dạo quanh cửa hàng âm thanh thuộc sở hữu của gia đình Nakasorachi trước khi Watson bắt liên lạc. Lúc này tôi đang dùng nhờ radio của Nakasorachi để trò chuyện với các cậu."

"Các cô có thể đến được không ? Watson và tôi đang vội tới khu đô thị ngầm Sông Shinagawa, nhưng chỉ với hai người thì ít quá. Chúng tôi cần người gấp — "

"Không, chúng tôi không định hỗ trợ."

"Cái gì ? Tại sao lại không ?"

"Kỹ năng kẻ thù quá khủng, ăn đứt cả Aria và những người kia cơ mà. Thế nên việc điều thêm quân chỉ càng làm gia tăng số thương vong hơn thôi. Đó là lời mà đoạn băng hình muốn truyền đạt."

Có vẻ cô ấy nói đúng.

Vì quá nôn nóng, tôi đã không suy nghĩ thấu đáo. Tuy nhiên, có thật mục đích của hai tên đã gửi video đó cho tôi là để thông báo rằng "Chiến đấu với chúng tao chỉ tổ phí sức" chăng ?

Tôi nghiến chặt răng khi chiếc xe lao băng băng qua vùng Odaiba.

"Chúng ta không cần quá kích động trước kẻ thù. Bọn chúng chỉ có hai người nên ta cũng không cần phải mang nhiều hơn hai."

"Điều đó… Tôi hiểu. Nhưng tóm lại, ta cần làm gì bây giờ ?"

"Ưu tiên hàng đầu của chúng ta lúc này là đàm phán để giải cứu Aria và những người khác. Chúng chỉ xem bọn Aria là mồi để nhử cậu ra mặt. Do vậy, ta cần nắm tẩy của bọn chúng, tìm hiểu động cơ thực sự của chúng là gì và đề ra phương án đàm phán thỏa đáng."

Giải cứu và thương thuyết. Dù đây là chuyên môn của tôi, nhưng có thật là giải pháp tối ưu trong tình thế này. Nhất là khi phải đối mặt với những kẻ thù khủng bố và khó nhằn nhất từ trước đến nay.

"Nakasorachi đây." Giọng nói trong trẻo và trôi chảy cứ như của những cô phát thanh viên trong bản tin thời sự này thuộc về học sinh Năm Hai khoa Connect, người vẫn thường giúp đỡ tôi, Misaki Nakasorachi.

"Dựa trên âm thanh thu được từ video, vị trí đã được xác định. Số 1-7-32, thuộc Phân khu số 7, đô thị ngầm Shinagawa. Chi tiết hơn nữa thì đó là Rạp chiếu bóng Aqua tọa lạc tại tầng 7 của cao ốc."

"Rất may là xe con có thể chạy thẳng vào cao ốc." Nghe thông tin Nakasorachi vừa thu thập, Watson nhập địa chỉ vào hệ thống GPS trên xe. Sau đó, cô ấy nhấn ga, lái chiếc 911 Carrera Cabriolet vào Xa lộ Metropolitan.

Khu đô thị ngầm Shinagawa được xây dựng trong suốt thời kỳ bong bóng kinh tế Nhật Bản. Do đồng lương của công nhân không được đảm bảo nên họ đã đào một cái hố hình phễu và xây dự án này trong lòng đất, khá giống với Academy Island và Empty Island trong quá khứ. Đó là chứng tích suy thoái của nền kinh tế thứ ba. Qua thời gian, họ viện cớ cần "tái phát triển" để kêu gọi xây dựng lại thành phố, nhưng…

"Nơi đây cứ như phiên bản của Brooklyn. Gợi lại trong tôi những hồi ức khi còn học tại Cao trung Butei New York", Watson vừa nhìn xa xăm ngoài khung cửa sổ vừa nói. Như cô ấy nói, chỗ này toàn không gian mở, những tòa nhà bỏ hoang và những đường hầm khai quật dang dở. Khu vực này là nơi bị lãng quên của thủ đô.

Khi chúng tôi lái dọc theo con đường xoắn ốc, ánh sáng phát ra từ những biển hiệu các cửa hàng ven đường và những ngọn đèn đường lập lòe như ánh đèn soi muỗi khắp muôn nơi. Gần phân nửa số biển hiệu không phải của người Nhật. Một đặc điểm của thành phố ngầm là khó trị an và bọn tội phạm có thể lẩn trốn dễ dàng, nên có vẻ như những tên tội phạm khét tiếng toàn châu Á đã đổ xô về đây. Và vì có sự tồn tại của tin tặc cũng như những đài truyền thanh bất hợp pháp dẫn đến làn sóng vô tuyến ngoài vòng pháp luật nhan nhản nơi đây. Những làn sóng phát thanh này được đặt cho cái tên nghe rất kêu "Bão Vô Tuyến".

Bảng điện tử lớn đưa thông tin về mức độ ô nhiễm của thành phố ngầm đã bị ám khói đen kịt. Hệ thống xử lý nước và chất thải có vẻ không hiệu quả mấy, tạo nên tình trạng mất vệ sinh chung.

Watson lái xe bon bon qua khu đô thị ngầm Shinagawa —

"Đến nơi rồi. Họ ở trên lầu bảy."

Và đậu xe ngay trước tòa nhà. Tòa cao ốc được thiết kế bên cạnh những trụ đèn chiếu sáng xuyên thấu bầu trời. Quang cảnh xung quanh hoàn toàn khác biệt với những gì tôi từng thấy.

"Đi thôi."

Cô ấy bảo tôi, người đang nắm chặt khóa an toàn của khẩu súng —

"Đừng quá kích động đấy, Tohyama. Chúng ta phải luôn giữ bình tĩnh." Xem ai vừa nói kìa. Không ngờ những lời đó lại xuất phát từ một kẻ hung hăng như cô nàng.

Có vẻ hôm nay khu cao ốc này tạm nghỉ. Cổng chính khóa chặt.

Watson và tôi cùng nhau thực hiện kế hoạch. Chúng tôi sử dụng một sợi dây thừng trèo lên ban công tầng hai. Vì không biết trước điều kiện chiếu sáng trong rạp phim Aqua, để an toàn, tôi nhắm mắt trái tập làm quen với bóng tối. Sau đó, tôi theo đường thang bộ lên thẳng lầu tám.

"Ở đây. Vào đi." Watson nói nhỏ khi chúng tôi dần tiếp cận lối vào rạp chiếu bóng vì không tiện nháy mắt ra hiệu.

Dàn đèn hướng dẫn tại lối thoát hiểm hắt ánh sáng xanh-vàng lên mặt chúng tôi. Trong khả năng có thể, chúng tôi cố gắng tránh gây ra tiếng động khi đẩy cánh cửa nặng trịch sang bên.

Bên trong rạp phim Aqua, ngoại trừ sân khấu có mái che, các khán đài đều lộ thiên. Dù ngọn đèn chính đã được tắt, nhưng nhờ có ánh sáng hắt đến từ những tòa cao ốc khác và đèn đường làm không gian rạp chiếu bóng chỉ tối mờ mờ.

Chúng tôi mở mắt trái —

Và tôi chứng kiến cảnh Aria cùng những người khác đang hôn mê, nằm sấp trên sàn như những hình ảnh đã thấy từ đoạn phim.

Đồng thời… không có ai quanh đó. Im lặng như tờ.

Watson và tôi bước lên sân khấu, chạy về phía bốn cô gái.

"Aria, Shirayuki… Riko, Reki…! Này…!"

"Tohyama, đừng quá khẩn trương. Tôi sẽ chẩn trị cho họ, còn cậu chịu trách nhiệm cảnh giới khu vực xung quanh", Watson nói, rồi bắt đầu kiểm tra tình trạng của bọn họ.

Vậy nên, những gì tôi có thể làm lúc này là rà soát khắp nơi, và bảo vệ mọi người.

"Có vẻ cả bốn người họ đều còn sống."

Watson vừa bảo thế thì —

"Chúng sẽ không chết", giọng nói của kẻ đang đứng dưới hàng ghế khán giả vang lên.

"Căn cứ Đạo luật số 5509D Đặc Khu Washington Columbia, Điều 8807 – Giấy phép Butei còn hiệu lực tại Washington, DC. Trong bất kỳ hoàn cảnh nào, Butei cũng không được phép giết người. – Mà, ta vẫn có thể giết chúng nếu thích." Với âm điệu tràn ngập sức sống.

"Ugh…!"

Tôi vội quay đầu về khu vực khán phòng, thấy một người đứng ở trung tâm hàng ghế thứ hai —

Tại khu vực mà tôi đã kiểm tra —

G III, kẻ xuất hiện trong video, đang ở đó.

G III đặt chân hắn – vốn được bao bọc bởi một thiết bị bảo vệ tựa đôi bốt – lên lưng hàng ghế trước mặt, và đọc một quyển sách. Hắn không cảnh giác và cũng chẳng thèm ngó ngàng gì đến tôi, dù tôi đang cầm súng trên tay.

"Cẩn thận, Tohyama! Chẳng biết còn kẻ nào lảng vảng quanh đây không!"

Watson nhắc nhở và móc khẩu SIG P226R ra.

"Ngươi đang nói về ta à ?"

Lần này, là ở phía trên —

Âm thanh vọng đến từ khu vực xung quanh chùm đèn sân khấu.

"…!"

G IV…!

Cuối cùng diễn viên chính cũng chịu xuất hiện, cô ả đã một mình hạ đo ván Aria và những người còn lại trong đoạn phim.

Ánh sáng huỳnh quang màu xanh biển phát ra từ bộ giáp bảo vệ đen xỉn.

"Mấy, mấy người là ai ? G III, theo như những gì ngươi đã nói – có thật ngươi là Butei Mỹ ?"

"Thật vinh hạnh. Cực Đông Chiến Dịch — Chúng ta dự định chơi trò chơi nho nhỏ này với các ngươi."

Watson cảnh giác G III, trong khi tôi canh chừng G IV.

Sau khi trưng ra bộ mặt nồng nhiệt đón chào tôi, G IV di chuyển cái máy dò hình tai mèo trên đầu của ả.

"A…"

Cô ả khẽ hô rồi run rẩy…

Phần tóc sau gáy ả ta dần trở nên rối bời.

Có vẻ cái thiết bị cô ta mang trên đầu đã được kích hoạt. Một chiếc quạt làm mát phía sau cổ cô ta thổi gió.

"…Không tồi…"

G IV chăm chú nhìn tôi. Dường như cô ả không còn để tâm đến bất kỳ điều gì khác ngoài tôi lúc này.

Nụ cười của cô ta, say đắm, run rẩy, như chính bản thân cô đang là nô lệ của thứ cảm xúc đê mê này.

Cô ả trông cứ như thể một con quái vật bắt gặp con mồi trước mặt mình.

"IV, tháo mặt nạ đi. Chuyển động của Tohyama Kinji giống ta, nên không cần ghi chép lại làm gì."

Nghe G III nói vậy, G IV gật đầu đồng tình —

G IV nhẹ nhàng tháo trang bị trông như chiếc kính đỏ trên đầu xuống.

Trong cảnh tranh tối tranh sáng, tôi bắt gặp ánh mắt cô ta —

"…Ồ…"

Vẻ đẹp ấy như muốn bóp nghẹt trái tim người đối diện vậy.

Ngoại hình vẫn phảng phất nét trẻ con. Dù sao trông con bé khoảng chừng 14 đến 15 tuổi là cùng.

Đôi mắt đen láy với ánh nhìn tự tin, mãnh liệt… Không, có chút xanh sẫm thì đúng hơn. Cánh mũi ngạo nghễ, đôi môi hồng đào vô cùng đáng yêu.

Nhưng — Niềm khát khao cháy bỏng thể hiện qua nét mặt con bé khi nhìn tôi…

Đó hoàn toàn là biểu cảm chân thực.

"IV, nếu đối tượng là cậu ta — cô có thể nhập dữ liệu, đúng không ?"

"Vâng, vâng! Vậy, tôi thử nhé ?"

"Tiến hành đi."

Sau khi G III và G IV trao đổi với nhau xong —

" —!"

G IV lượn xuống như một con đại bàng.

Về phía tôi.

"Tohyama!"

Watson báo động, và tôi cuộn người kéo giãn khoảng cách, tránh thoát đôi chân thon thả của G IV trong gang tấc.

Sàn nhà nơi G IV vừa hạ cánh đã bị phá hủy.

Tôi bắn từ khẩu Beretta của mình —

"Em đã mong ngóng được gặp anh, Onii-chan!"

G IV đá trúng gối phải của tôi.

"Argh!"

Tôi ngã khuỵu xuống sàn — Không thể gượng dậy.

Tuy giáp bảo vệ của con bé được làm từ hợp kim nhôm Dura, nhưng lực chân của nó cực kỳ mạnh. May nhờ đã được huấn luyện tại khoa Assault nên xương cốt tôi vẫn ngon lành, nhưng dây chằng hơi nhói rồi.

"Gắng gượng lên. Này, mau đứng dậy đi anh. Em cam đoan sẽ không sử dụng kiếm sốc điện hay khiên tơ đâu. Em không có ý định hạ sát anh. Đứng lên và chơi cùng em nào."

G IV mỉm cười tươi như hoa và nhẹ bước đến gần tôi.

Rồi —

Bang!

Vào giây phút tôi di chuyển cơ thể, mặt sàn nơi tôi vừa đặt chân đã bị con bé phá nát.

"Không cần tỏ vẻ hèn yếu đâu, Onii-chan."

"Cái, cái quỷ gì vậy…! Mày bảo ai "diễn" hả…!"

G IV vẫn duy trì nụ cười mỉm, nhưng đang tiến dần đến cạnh tôi với ánh mắt tàn nhẫn.

"Onii-chan của ta sao có thể yếu được ?"

"Tôi, tôi không có đứa em gái nào như cô!"

Tôi giơ khẩu Beretta lên, nhưng G IV chỉ khinh khỉnh cười.

Con bé không sợ súng. Hoàn toàn không.

Tôi đã định bóp cò thì —

"Đủ rồi, IV."

G III, kẻ theo dõi toàn bộ sự việc và phớt lờ họng súng của Watson đang chĩa thẳng vào mình, đứng dậy.

"Chậc, ta cứ đinh ninh mình sẽ có dịp buông lời trong cơn thịnh nộ!" G III vừa gãi đầu vừa tự lẩm bẩm một mình.

(Cơn thịnh nộ…?)

"Eh ? Vậy là kết thúc à ?"

G IV liếc G III và tôi.

"Chính xác. Ta ngộ ra không đáng giá phí sức với hắn."

"Ứ chịu! Ta muốn đánh nhau với Onii-chan. Ta muốn hiểu hơn về Onii-chan, và cũng muốn thu hẹp khoảng cách đôi bên nữa."

G IV chỉ tay về phía tôi, rồi chộp lấy con dao trên ngực —

"IV —! Ngươi dám kháng lệnh à!"

Tiếng rống của G III vang vọng khắp tiền sảnh. Watson và tôi nổ đom đóm mắt trong giây lát.

"Ooh…!"

Xung lượng này —

Tôi hiểu. Tôi cảm nhận được.

Ánh mắt mang đầy sát khí này tương tự ánh mắt của một ác ma hay một con rồng…!

Cũng giống với Nii-san thời chưa ẩn trong vỏ bọc Kana — nổi tiếng với biệt danh "Bóng Ma Thầm Lặng" —

(Cha ơi…!)

Khoảng thời gian trước khi hệ thống Butei tại Nhật Bản được phép thi hành, người đã làm việc trực tiếp dưới quyền của Bộ trưởng Tư pháp, đồng thời cũng là một Công tố viên đắc lực nay đã không còn… cha tôi, Tohyama Golden Cross…!

Cảm nhận được cơn điên cuồng của G III, G IV run rẩy không ngừng…!

Hành vi đó chưa từng được G IV biểu hiện trước đây, ngay cả khi con bé phải chiến đấu với tôi hoặc trong đoạn băng hình…

Nó chỉ cho thấy một xúc cảm hiển nhiên — nỗi sợ.

Khiếp sợ tột cùng.

"…Vâng… Tôi xin lỗi! Tôi… Tôi chỉ… chỉ chơi… đùa chút thôi. Hơi quá trớn. Thật vậy. T… vô… vô cùng hối hận!"

G IV vừa lùi về sau, vừa len lén liếc nhìn G III, mồ hôi nhỏ giọt, đầu gối run lập cập.

(…Nó cố tình tránh xa mình…!)

Khi nhận ra điều này, tôi dựa vào những kỹ năng được huấn luyện trong khoa Assault của mình và bắt đầu hành động.

Theo phản xạ, tôi hướng nòng khẩu Beretta về phía G IV — Đúng lúc này,

"Dừng lại, Tohyama! Không được bắn!" Watson bất thần tóm chặt tay và đẩy tôi. Do chân phải đang bị thương không thể phát lực nên tôi ngã dúi dụi xuống sàn.

"Cậu không để ý rằng cô bé đang sợ hãi sao…! Dù chỉ một mình cô bé đã đủ để đập Team Baskerville ra bã, nhưng gã đó còn khủng hơn nhiều!"

"Hãy cố kìm chế, Tohyama! Tình hình hiện tại quả đúng những gì Jeane đã nói! Hai người bọn chúng có thể khử luôn chúng ta! Mà nếu điều đó xảy ra, nhiệm vụ giải cứu Aria và những người khác là bất khả thi!"

"…Ugh…!"

Watson phân tích hoàn toàn chính xác.

Nếu bị tấn công đồng loạt, chúng tôi chắc chắn thua cuộc. Quan trọng hơn, chúng tôi cần giải cứu Aria và mọi người. Vậy nên công kích bọn chúng rõ ràng là một lựa chọn thiếu sáng suốt.

Nhưng…!

Khi phải đối đầu với G III và G IV — Chẳng rõ tại sao, tôi lại cảm thấy vô cùng phẫn nộ và kích động.

"Ta biết, Tohyama Kinji."

G III thản nhiên xoay lưng lại chúng tôi – để lộ dòng chữ USLA-GIII trên bộ giáp bảo vệ phần lưng – và chuẩn bị đơn độc rời khỏi rạp chiếu bóng.

"Ssss… Ssss…"

Hắn dần tan biến.

Nhạt nhòa và trong suốt, hệt như những gì đã thể hiện tại hội nghị Chiến Tranh Viễn Đông.

"Ngụy trang quang học…! Nó đã được hoàn thiện đến mức có thể ứng dụng trên thực tế rồi ư…!" Watson lẩm bẩm, mồ hôi lạnh chảy dài trên gương mặt cô.

"Tohyama Kinji, hình như ngươi đang rất phẫn nộ với bọn ta. Nhưng trong thâm tâm, ngươi lại nghĩ khác, đại loại "A, may ghê, khỏi phải chiến đấu", dù thật sự cảm giác bức bối vẫn lấn át. Ta nói đúng chứ ?"

"Nói nhăng nói cuội gì vậy hả…?"

"Thế sao ngươi không bóp cò ? Ta dám cá ngươi có thể thấy nơi ta đứng."

G III đã trở nên hoàn toàn vô hình, đạp mạnh cánh cửa trầm trọng của rạp phim.

"IV, nếu Kinji đã không tỉnh ngộ và đồng ý đến Regalmente, ngươi cần tập cho hắn quen dần trạng thái HSS. Hãy quay lại khi hai người đã thành thạo. Kể từ thời điểm này, kế hoạch chiến đấu của chúng ta chuyển thành kế hoạch γ (Gamma). Khi cả hai đã trở nên mạnh hơn, ta sẽ liên lạc lại."

G III nói nhiều điều khó hiểu về HSS… về Trạng thái Hysteria.

Ngay khi vừa hoàn tất câu nói sau cùng —

Hắn biến mất.

Vậy là sao ? Vừa nãy hắn còn đứng tại đây…!

G III đã rời khỏi — G IV thơ thẩn bước vòng qua chúng tôi… tiến về nơi Aria và các đồng đội của tôi đang bất tỉnh, rồi nở nụ cười dễ thương và vô cùng ngây thơ.

"Em đã gọi một chiếc taxi. Để tống bọn sâu bọ đã quấy rối Onii-chan vào bệnh viện ấy mà."

Có vẻ G IV đã nguôi ý định sát nhân.

Ngay cả thế, tôi vẫn chưa dỡ bỏ sự phòng vệ của mình.

"Tôi… Tôi không phải anh trai cô. Mà sao tôi phải tin cô cơ chứ…!"

Tôi ghì chặt đầu gối phải, nơi bị G IV giáng đòn không thương tiếc, và nhìn chằm chằm vào thanh đao đeo tòng teng trên lưng cô ta.

"Nn… Thôi được rồi."

Ssss —

Các phân tử hơi phụt ra từ bộ giáp bảo vệ của con bé. Rồi toàn bộ các thiết bị nó đang mặc trên người, bao gồm thanh đao, đồng loạt rơi xuống sàn. Thiết bị duy nhất còn dính trên người là đôi giày hao hao giày trượt tuyết — và bộ đồ đen bó sát người.

Bộ quần áo ôm sát thân người G IV và mỏng như một đôi vớ da, được làm từ sợi chống đạn mẫu mới nhất, khiến từng đường cong của cơ thể non nớt đó hiện rõ mồn một. Phần eo là rõ nhất, và khi tôi cố tiếp cận thì…

Tôi… Tôi nhận ra con bé không hề mặc…!

Tôi ngây như phỗng.

"…Aaah! Đừng, đừng nhìn, Tohyama!"

*Chk*

Watson vội vàng dùng cả hai tay che mắt tôi. Làm, làm tốt lắm, Watson!

"Erm, Tohyama — Cậu có em gái à…?"

"Kh — Không thể nào. Tôi cam đoan không có! Con bé tự mạo nhận thôi!"

Sau khi cực lực phủ nhận, tôi cố vặn vẹo hòng thoát khỏi "bàn tay sắt" của Watson.

Cố không liếc nhìn G IV, tôi quỳ xuống cạnh Aria và các bạn.

"Hừm, tới giờ dọn dẹp rồi. Đưa "đống" này đến nơi mang tên "Bệnh viện Butei" là xong phải không ?"

Sau khi nói xong, G IV vác Aria và Reki lên, mỗi người một bên vai.

Có vẻ… con nhóc nói thật… về việc sẵn sàng giúp đỡ những người từng là "nạn nhân" của nó.

Tôi cõng Shirayuki trên lưng mình —

"…Tình trạng của họ cũng không quá nghiêm trọng," Watson huýt sáo và cõng theo Riko.

"III ra lệnh em phải "biết điều" tối nay, nên em san sẻ gánh nặng giùm Onii-chan."

G IV nghe Watson nói nên đáp lời, và còn cố tình nháy mắt làm duyên với chúng tôi.

"Nhóc tỏ ra rất ngoan ngoãn vâng lời G III. Do hắn mạnh hơn nhóc hả ?"

G IV thoáng liếc Watson, người vừa chất vấn nó.

Sau đó —

Dù cả Watson và tôi đều mong nhận được câu trả lời là "Không", nhưng —

"Yup, hắn mạnh hơn em nhiều. Và em — chắc chắn không ngu xuẩn đến nỗi liều mạng thách thức kẻ mạnh hơn mình."

Tại cổng chính tòa nhà, có một chiếc jeep Hummer đen bóng chờ sẵn. Đứng cạnh nó là một người đàn ông mặc Âu phục. Khi hắn cúi chào, chúng tôi có thể thấy mái tóc trắng tinh thấp thoáng.

"Quý cô IV, cô đã có màn trình diễn vô cùng ấn tượng."

Người đàn ông ngẩng đầu lên, phơi bày biểu cảm nhăn nhó. Cứ như ông ta không thể thẳng lưng vì bị gù vậy. Dù là một người da trắng vừa bước vào độ tuổi lão niên, nhưng việc ông ta gù lưng có vẻ không phải do tuổi tác mà do rối loạn hệ thống thần kinh.

"Cám ơn, Angus. III sao rồi ?"

G IV lẳng Aria và Reki qua cửa xe lão già vừa mở, rồi lão… Angus, nói bằng chất giọng hữu lực và khẽ mỉm cười:

"Ngài Tohyama và… người kia, hai người định quay về bằng cái xe đó ? Yên tâm. Chúng tôi sẽ hộ tống các quý cô đây đến Bênh viện Butei an toàn."

Do vậy —

Watson hướng về phía G IV và ông bác già.

"Tôi hiểu các người không có ý định gây sự, nhưng điều đó không có nghĩa chúng tôi hoàn toàn tin tưởng các người. G IV sẽ ngồi cùng xe với tôi. Tohyama, cảm phiền tìm xe khác mà về."

Dù tôi có ý định gọi khoa Logi để đi nhờ xe, nhưng rủi như chúng tôi lại dính líu vào một vụ tai nạn nào đó trên đường về thì sao. Hơn nữa, ưu tiên hàng đầu lúc này là phải đưa nhóm Aria đến bệnh viện nhanh nhất có thể.

Watson nói đúng. Với một con tin vô hại tạm thời như G IV, di chuyển bằng hai xe riêng biệt sẽ thuận tiện hơn nhiều.

Sau khi thấy tôi gật đầu đồng ý, Watson rà soát những vật dụng đáng ngờ của ông lão. Thấy vậy, G IV nở nụ cười dịu dàng:

"Thất lễ quá đấy. Angus không bao giờ mang theo vũ khí cả."

"Chớ dông dài. Leo lên chiếc Porsche của tôi lẹ đi. Để tôi nói trước cho cô rõ, chiếc xe của tôi có chế độ kích nổ, vậy nên bỏ ngay những suy nghĩ ám muội đi nhé."

"Nha, đừng lo. Mà giờ ngẫm lại… Watson, mặt anh dễ thương thật, cứ như con gái ấy."

G IV ngả ngớn nhìn chòng chọc vào Watson.

" —! T-t-t- thật vô lễ! Tôi là nam! Xin nhắc lại, tôi là đàn ông! Đàn. Ông. Rõ. Chưa!"

Này, này, Watson.

Đừng có đỏ mặt khi đang phải chối đây đẩy thế chứ.

Cô đã lọt vào bẫy của con nhóc rồi.

Tiện đây, chẳng phải cô vừa bảo chiếc Porsche của mình có chế độ kích nổ sao ? Tôi thề sẽ không bao giờ động đến nó nữa.

*Thở dài* "Chẳng lẽ sắp tới đây, mình phải khử cả những người bạn đồng giới với Onii-chan sao ta ? Cứ có cảm giác hai người các anh thật hợp rơ nhau. Phải nói thế nào nhỉ… Như thế giới riêng của đàn ông ấy."

"Cô… cô, cái suy nghĩ quái đản gì vậy hả ? Cô cố tình xuyên tạc đấy à ?" Watson nói, phùng mang trợ má như muốn nhổ vào G IV.

Cứ kệ cô ta đi.

Sau khi cõng Riko và Shirayuki vào chiếc Hummer, tôi ngả lưng trên cái ghế da sạch sẽ bóng loáng của chiếc xe.

Ông Angus lê bước khập khiễng đến gần và ngồi vào ghế tài xế…

Vì vẫn chưa tin tưởng ông lão, tôi canh chừng ông ta.

"Xin chớ lo ngại, Ngài Tohyama. Tôi chỉ đơn thuần là quản gia của ngài G III."

Ông ta xoay cổ nhìn thẳng tiền phương —

Chiếc Hummer, trông cứ như xe quân sự, lao vùn vụt đến Bệnh viện Butei. Kỹ năng lái xe siêu quần của Angus ăn đứt mọi tài xế trên toàn thế giới.

Trong lúc di chuyển về Academy Island, người tài xế già hành xử cứ như thể ông đang lái xe chở quý tộc vậy; vô cùng cẩn thận và lịch thiệp, tuân thủ tuyệt đối luật giao thông.

Tôi trộm ngắm mặt ông ta…

Dù có mí mắt giật liên hồi và trông méo xẹo, ông ta vô hại như một loài vật ăn cỏ đã được thuần hóa.

(Trông không giống người xấu cho lắm…)

Ông ta tự giới thiệu là quản gia của G III. Vậy nếu tôi lỡ lời, hẳn ông ta sẽ thuật lại tất cả cho G III biết. Quan ngại sâu sắc về những rắc rối có thể xảy đến với mình, nên tôi học ngoan ngoãn giữ im lặng suốt chuyến đi.

Cuối cùng, chúng tôi cũng an toàn về đến Bệnh viện Butei. Rồi chuyển nhóm Aria vào trong.

Watson, do có bằng y khoa Anh quốc, cẩn thận dặn dò tôi không được chủ quan rồi đi thẳng vào bệnh viện. Angus lịch sự cúi chào, và lái chiếc Hummer ra xa.

Chỉ còn lại mình tôi với người không rõ do vô tình hay cố ý đứng cạnh tôi lúc này, G IV.

G IV khoác một chiếc áo choàng dài. Trông khá quen, có lẽ của Watson.

"Ta lại được đơn độc cùng nhau, Onii-chan."

G IV chỉ nói thế, rồi lại đắm đuối nhìn tôi bằng ánh mắt không thể nào diễn tả được. Bắt gặp ánh mắt tôi, cô bé vui vẻ thu hồi đường nhìn. Quả đúng như những hành động mà một cô gái ở độ tuổi mười bốn, mười lăm thường biểu hiện.

Làn gió phất phơ của buổi đêm thoảng đưa mùi hương kẹo caramel ngọt dịu tỏa ra từ mái tóc cô bé.

"Đừng xán lại gần tôi… Ngoài ra, tôi không có em gái."

"Có mà. Không phải cô ấy ở ngay đây sao ?"

"Tôi đã bảo em đừng có xán lại gần mà!"

" — Nếu Onii-chan đã bảo thế, vậy tách nhau một đêm cũng không sao. Dù sao em cũng có nhiều việc cần chuẩn bị."

"…Chuẩn bị ? Nhóc cần chuẩn bị cái gì ?"

"Đó. Là. Bí. Mật."

Đối diện cái nhìn nghi ngờ từ phía tôi, G IV nháy mắt tinh nghịch. Rồi con bé cứ thế quay lưng lại và rời xa.