Nửa đêm ngày 31 Tháng Mười, tôi trình đơn chuyển trường cho Ban giám hiệu bình yên vô sự…

Hôm sau, Chủ Nhật…

Công tác dọn dẹp sau Lễ Hội Văn Hóa được dành trọn vẹn cho đám tân sinh Năm Nhất, nên tôi vô cùng rảnh rỗi đến nỗi ngứa ngáy tay chân đi điều tra vài vụ dân sự mà phòng PC của khoa Inquesta tiếp nhận từ đời nảo đời nào.

Mà việc cần kíp nhất lúc này là tôi phải giải quyết nguồn thu tài chính của mình. Phải kiếm thêm thu nhập để trả nợ "món quà" Orochi của Hiragai-san.

Tôi từng tìm hiểu vài công việc… nhưng không có cái nào phù hợp. Những phi vụ "mặn mà" lại quá nguy hiểm.

Có một công việc "ngon ăn" hơn là làm vệ sĩ… nhưng cũng không hoàn toàn ổn. Đó là bảo vệ một tiểu thư danh giá của một tập đoàn lớn. Tôi chưa từng làm nhiệm vụ kiểu ấy bao giờ. Chỉ mới nghĩ đến việc phải tiếp xúc với những cô công chúa quyền quý cao sang ấy… Xin vái cả nón. Vì mãi kén cá chọn canh nên đến thời điểm này tôi vẫn chưa tìm được bất kỳ công việc nào.

Sống vô vị chẳng ai đoái hoài cả ngày, đêm xuống, cuối cùng tôi cũng nhận được một yêu cầu từ Giảng viên.

Cầm tờ nhiệm vụ trên tay, tôi quay về Ký Túc Xá nam —

"…?"

Có một vệt máu trượt dài theo lối đi đến cuối hành lang. Máu me là cảnh không hiếm lạ ở Cao trung Butei, nhưng điều đáng bận tâm là vệt máu dẫn thẳng đến phòng tôi.

Cảm thấy không ổn, tôi chạy ào đến —

"…!"

Con sói bạc Haimaki đang nằm thu mình trước cửa phòng.

"Có chuyện gì…!"

Haimaki đang trong trạng huống vô cùng tồi tệ. Bộ lông bạc nhuộm đẫm bởi máu.

Trong khi vẫn đang run rẩy không ngừng, Haimaki dúi vào tay tôi chiếc di động mà nó đang ngậm, và điều này chỉ càng khiến tôi cảm thấy bất an hơn.

Đôi mắt ấy chăm chú nhìn tôi như muốn gửi gắm bảo vật trân quý nhất của mình đến người mà nó thật sự tin tưởng.

Vì chiếc điện thoại đó — là của Reki. Chiếc di động chống thấm nước màu xanh ngọc thấm đẫm máu.

Mà dù cho đó là chiếc điện thoại lạ đi chăng nữa, trong tình huống thế này, tôi không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc mở máy —

"…!"

Tôi không rõ lắm về ẩn ý của bức hình mình vừa nhìn thấy trên màn hình điện thoại. Đó dường như là thông tin cuối cùng mà thiết bị này thu được.

Một dòng chữ hiện ra trên màn hình "Cậu muốn cứu chứ ?" —

Về nội dung tấm hình —

(Cá… Cái… này là…!)

Bạc và Đen, Governments.

Kiếm Nhật — Irokane Ayame.

Súng lục bán tự động hai nòng Remington Double Derringer.

Và — một khẩu súng trường xạ kích Dragunov.

Vũ khí của Aria, Shirayuki, Riko và Reki chất thành đống…!

Tôi sững sờ nhìn tấm hình —

— pipipipipipipipipi —

Hồi nhạc chuông gióng giả vang lên từ chiếc điện thoại của Reki.

Trên màn hình, chỉ có dòng trạng thái "Cuộc gọi từ một số không xác định".

Tôi nhận cuộc gọi trong nỗi kinh hoảng tột độ —

"Cuối cùng cũng chịu bắt máy, chậm chạp quá đấy!"

Tôi nghe thấy một giọng nói trầm thấp, và khoảng độ giây sau, một khuôn mặt đàn ông hiện rõ mồn một trên màn hình.

Gương mặt sơn vẽ chằng chịt như thổ dân da đỏ.

(…Hắn…)

Tôi nhớ mình từng gặp hắn.

Tháng trước, chúng tôi đụng độ nhau tại Hội Nghị Tuyên Chiến (Bandire) trên hoang đảo (Empty Island) — Kẻ mang bí danh G-III.

Hắn là người đã khiêu khích chúng tôi nên mang người mạnh hơn đến thử sức… kẻ cuồng chiến nhất trong bọn.

— Hình ảnh trên màn hình điện thoại bỗng nhập nhòe.

"N… Này!"

"Cả bốn người các ngươi hãy nhìn cho rõ. Tohyama Kinji gọi này."

Giọng của G-III vọng đến từ sau bức ảnh, và có vẻ hắn không phải là người cầm điện thoại.

"…?"

Gương mặt đó…

Tôi ngừng thở trong giây lát.

Với đôi mắt sắc sảo và độ tuổi nhỏ hơn tôi, một cô gái xinh xắn mang cặp kính đỏ tươi vắt ngang trán cực phong cách, hai bên tai còn đeo một vật tựa như máy cảm biến.

Thân hình nhỏ nhắn ôm trọn trong bộ giáp đen xỉn. Có một lưỡi dao như vũ khí tương lai trên đỉnh đầu, và có vài vũ khí khác hình lưỡi dao giữa eo và lưng cô ta.

Nhưng thứ khiến tôi ngạc nhiên không chỉ mớ khí cụ đó mà còn cả thiết bị công kích.

Dù đây là lần đầu gặp cô ta —

Nhưng tôi có cảm giác mình biết người này.

Không phải là nhẵn mặt, mà tựa như mối đồng cảm nảy sinh trong tôi.

Cô gái này — chắc chắn có mối liên hệ với tôi.

Thật khó miêu tả những cảm xúc bất chợt xuất hiện này.

Ai vậy… Thật ra cô ta là ai cơ chứ…

" — Wow, tôi thích rồi đấy. So với ảnh chụp, video quả tốt hơn hẳn!"

Cô ấy có mái tóc màu hạt dẻ, bồng bềnh — đang dần tiến lại sát màn hình hơn với điệu bộ vô cùng thích thú.

"Mày là ai — đồ khốn!"

Tôi bực tức hét to qua điện thoại của Reki.

"Em là G IV — Em không có tên riêng."

Cô nàng búp bê đó híp mắt lại và trả lời câu hỏi của tôi.

G IV…?

"Đã xảy ra chuyện gì… ? Mấy người đã làm gì Aria và những người khác ?"

"Vì không biết ai là bạn gái của Onii-chan, nên em tóm sạch chúng một thể."

…?

O-, Oni-chan…?

"Mấy cô gái này cứ sán lại gần Onii-chan — Em thề sẽ giết cả lũ! Nếu còn tên nào nữa, em cũng giết nốt. Kể từ giờ phút này, Oni-chan chỉ cần mình em là đủ để tiến vào trạng thái HSS — Wa, mình lỡ nói mất tiêu rồi. Xấu hổ quá điiiiiiiiii….! Nhưng mình lại cảm thấy vui khi đã nói ra được…! Ôi không, thật quá mức đồi bại mà!"

Ha…Haha! Cô ta ôm đầu lắc quầy quậy và cười như điên dại — giờ phút này, tâm trí tôi hoàn toàn trống rỗng.

Gì, gì, gì cơ ?

Cô có biết mình vừa nói gì không hả ?

Tôi hồi tưởng lại những lời cô ta vừa nói, đáng chú tâm là cô ấy gọi tôi "Onii-chan".

Tôi không nhớ mình từng có đứa em gái nào cả.

Gia tộc Tohyama hiện giờ, chỉ còn mỗi Nii-san… và tôi.

"Thực… Thực ra mấy người là ai ?"

Tôi cố giữ bình tĩnh hết mức có thể.

Màn hình lại rung lắc. G III lại xuất hiện — Hắn nhìn tôi. Và với giọng điệu đầy miệt thị, hắn nói:

"Dù ngắm bao nhiêu lần ta vẫn thấy khó lòng tin nổi. Có thật hắn là người đã hạ Sherlock ?"

" — Này! Cả hai ngươi có phải… là tàn đảng của IU ?! Trả lời ta, các ngươi là ai!"

"Câm mồm! Giỏi thì lại đây đánh nhau chơi!"

G III phản pháo tôi không chút nao núng —

Hướng quay của camera điện thoại bất chợt thay đổi.

Góc quay cho thấy nơi đó là một rạp chiếu phim bị bỏ hoang, và cô ả G IV vừa nói chuyện với tôi đang ngủ —

Hình ảnh tiếp theo là một sân khấu sáng đèn.

Và hiện diện trên sân khấu lúc này…

"………………!!"

Người vừa cùng tôi vui vẻ tham dự Lễ Hội Văn Hóa — Aria.

Tổng phụ trách đội trong sự kiện Món ăn Butei — Shirayuki.

Người chỉ vừa giành lại tự do sau trận đấu sinh tử với Hilda — Riko.

Họa sư thiên tài vừa hé lộ, được nhận lời biểu dương từ chính các Giảng viên — Reki.

Cả bốn thành viên Team Baskerville, giờ đây ngập ngụa trong máu —

Không còn sinh khí, nằm sấp trên sàn như những vũ khí vô hồn của chính họ.