Edit và beta: Shim

Công sức không phụ lòng người, Doãn Nguyên và Lộ Ngôn ở Miêu trại Thiên hộ tìm được một cửa hàng bán đồ thám hiểm, mua được chiếc đèn pin laser chiếu xa được từ 500 đến 1000 mét.

Doãn Nguyên tiền bạc rủng rỉnh, sợ một cái không đủ dùng, mua liền mười cái.

Nhiều hàng hóa đến nỗi Lộ Ngôn hoa cả mắt, cậu như nhà quê lên phố xuýt xoa không thôi. Doãn Nguyên thấy cậu ngơ ngác, không nhịn được trêu chọc: “Trước đây chưa từng thấy à?”

Ai dè Lộ Ngôn cứ thế gật đầu, nói: “Chưa từng… Quê nhà em không có mấy thứ này.”

Trong chốc lát, Doãn Nguyên cảm thấy lúng túng, trí nhớ của Lộ Ngôn vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, anh lại ích kỉ không muốn để cậu rời đi nên không can thiệp nhiều vào. Nhưng theo anh đoán, nhà Lộ Ngôn không phải ở thành phố lớn, không chừng là vùng nông thôn xa xôi nào đó. Do chẳng may đi vào chỗ mồ mả âm khí quá nặng nên mới lầm bước vào quỷ lộ.

Cũng may Lộ Ngôn không để tâm chuyện này lắm, xem xong rồi theo Doãn Nguyên ra ngoài, kêu gào muốn đi xem phim.

Thỏa mãn tiểu thụ nhà mình là một yêu cầu cơ bản của công mà. Tất nhiên Doãn Nguyên phải dẫn Lộ Ngôn tìm đến rạp duy nhất trong Miêu trại Thiên hộ, phim sớm đã chiếu.

Doãn Nguyên phát hiện, Lộ Ngôn hứng thú với khoa học kĩ thuật hiện đại hơn du sơn ngoạn thủy nhiều. Ở nhà, cậu có thể phấn khích chơi máy vi tính cả chiều. Nhưng nếu anh đưa đi leo núi câu cá, cậu lại có vẻ không thích lắm.

Điều này cũng lần nữa chứng minh suy đoán của Doãn Nguyên. Những thứ chưa từng thấy luôn hấp dẫn con người ta, không chừng ở quê hương Lộ Ngôn, ngay cả máy tính cũng không có…

Hôm nay có được cách thức đi Vương vu trại, Lộ Ngôn hăng hái khác thường. Buổi tối trở lại nhà trọ ngủ cũng không yên, trên giường lăn lăn lộn lộn nhào vào ngay ổ chăn Doãn Nguyên. Anh hiển nhiên sẽ không bỏ qua món ngon đã dâng tận miệng, phút chốc hóa thành sói, à hú một cái nuốt sạch người ta vào bụng.

Sáng hôm sau hai người bị tiếng đập cửa đánh thức. Lộ Ngôn lầm bầm mấy tiếng, bịt kín chăn không thèm để ý, Doãn Nguyên vùng vẫy cầm điện thoại đầu giường lên xem, phát hiện vẫn chưa tới sáu giờ.

Người ngoài cửa vẫn gõ thùm thụp, Doãn Nguyên đành đứng lên, đắp tạm một bộ quần áo rồi ra mở. Hán Ông đứng chờ tinh thần sảng khoái, thấy Doãn Nguyên còn chưa ăn mặc chỉnh tề, giật mình nói: “Sao các cậu còn ngủ?”

Doãn Nguyên: “…”

Đuổi anh ta đi, Doãn Nguyên vào nhà vệ sinh rửa mặt, thay quần áo tử tế. Thấy Lộ Ngôn vẫn đương trong giấc nồng, anh quyết định đi an ủi Tiểu Loa cả tối bị nhốt trong phòng khách trước. Phong Nguyệt Các.

Lúc Hán Ông gõ cửa nó đã tỉnh, không muốn động đậy, tiếp tục nằm trong nệm ấm bà chủ chuẩn bị cho.

Thấy Doãn Nguyên, Tiểu Loa muốn đứng lên, đáng tiếc cơ thể nó mềm nhũn vô lực, vừa dậy đã ngã xuống. Doãn Nguyên mang sữa nóng cho Lộ Ngôn và Tiểu Loa, nói: “Chớ hoạt động, ngoan ngoãn nằm đây. Ngày mai tao sẽ chữa cho mày, tao hứa.”

Tiểu Loa ư ử một tiếng, tỏ ra trăm phần trăm tin tưởng.

Lại trở lại phòng ngủ, Lộ Ngôn đã tỉnh, đang mơ mơ màng màng mặc đồ. Doãn Nguyên thê thảm không nỡ nhìn, “Ngược.”

Lộ Ngôn không ngừng tay, “Hử?” Sau đó mới nhận ra Doãn Nguyên đang nói cái gì, đành cởi áo ra mặc lại.

Lúc hai người thu xếp xong rồi mang Tiểu Loa xuất phát đã là hơn bảy giờ, toàn bộ Miêu trại Thiên hộ vẫn chìm trong giấc ngủ, nhưng Hán Ông nóng ruột đến độ đứng ngồi không yên.

Thấy bọn họ, Hán Ông tỏ ra “cuối cùng cũng xuống”, nói: “Mau đi thôi, chuyến xe đầu tiên sắp qua rồi đó.”

Doãn Nguyên trước sau hai túi hành lí, Lộ Ngôn ôm Tiểu Loa, theo Hán Ông mặc trang phục Miêu ra khỏi nhà trọ. Anh ta rất thân quen nơi này, trên đường nhỏ ba ngã hai rẽ tới trạm xe. Có không ít cô gái đứng ở nơi này, đeo trang sức đặc thù của người Miêu, vòng tai, lắc tay bạc, vòng cổ cùng khóa bạc to trước ngực, bên dưới váy dài. Bên mình các cô đều treo cái giỏ, thấy ba người Hán Ông đến, thì thầm với nhau điều gì, thỉnh thoảng lại phát sinh tiếng cười với tiếng chuông linh linh.

Doãn Nguyên thấy rồi hành động của những cô gái kia, trêu chọc Hán Ông: “Là người trại anh? Bọn họ biết anh hả?”

Hán Ông hơi đỏ mặt nói: “Không phải người chỗ tôi, tôi chỉ thích A Muội thôi.”

Lộ Ngôn cũng lên tiếng: “Trang phục của họ thật đẹp!”

Lần này, Hán Ông hãnh diện đáp: “Con gái chỗ chúng tôi đều xinh đẹp, nhưng A Muội vẫn đẹp nhất!”

Đợi không lâu sau, một chiếc xe buýt chạy tới, đám phụ nữa vừa nãy chen nhau lên. Ba người đàn ông đương nhiên không thể tranh chỗ với họ, cũng may xe này quy định bao nhiêu ghế ngồi bấy nhiêu người, tránh cho ba người khỏi tình cảnh phải đứng một đường dài.

Xe đi qua Miêu trại Thiên hộ không bao lâu liền rẽ vào một con đường mòn. Doãn Nguyên và Lộ Ngôn ngồi ở ghế đôi, cậu ôm Tiểu Loa ở cạnh cửa sổ, ngáp ngáp chăm chú nhìn cảnh vật bên ngoài.

Hán Ông ngồi đằng trước, xoay lại nói: “Phải đi rất lâu mới đến, các cậu có thể ngủ một giấc.”

Doãn Nguyên gật đầu, đưa vai cho Lộ Ngôn gối. Vì hôm nay có việc, tối qua chỉ “ấy” một lần, nhưng chẳng biết tại sao trông Lộ Ngôn vô cùng uể oải.

Phải biết rằng, trước đây mỗi lần làm xong, tiểu thụ nhà anh sẽ vô cùng sung sức…

Lộ Ngôn nhanh chóng ngủ mất, bên tai Doãn Nguyên toàn thứ ngôn ngữ nghe không hiểu, hơn nữa xe lung la lung lay, anh cũng lên cơn ngáp dài.

Không biết ngủ gà ngủ gật bao lâu, xe đột ngột phanh gấp đánh thức Doãn Nguyên. Đầu Lộ Ngôn cũng bởi vậy đập mạnh vào ghế đằng trước, bị đau rên lên một tiếng.

Doãn Nguyên vội vã kiểm tra Lộ Ngôn, chỉ thấy cái trán lúc đầu trắng nõn sáng bóng giờ thêm một mảng đo đỏ, hai mắt rưng rưng rất đáng thương.

Doãn Nguyên đau lòng thổi thổi, sau đó tra xét bốn phía xung quanh.

Lúc đầu người ngồi đầy trên xe, hiện tại chỉ còn bốn, năm mống. Tài xế là người Hán, đang nhìn ra ngoài qua cửa kính. Doãn Nguyên nhổm dậy, cũng nhìn ra. Chẳng biết từ khi nào bọn họ đã đi lên một con đường nhỏ mấp mô, giữa đường có một phụ nữ ngồi co quắp trông lôi thôi lếch thếch, ăn mặc rách rưới.

Đầu ả bù xù, tết tóc, bốc một mùi dầu mỡ, xa xa nhìn như ăn mày.

Tài xế quay đầu vào, thở dài, nói với người trong xe: “Thảo quỷ bà chặn đường, xe này không đi được nữa. Ai còn trên xe chờ tiếp hay tự đi bộ?”

Còn sót hai cô gái Miêu, lẩm bẩm gì đó, một người trong đó nói: “Chúng ta vẫn nên đợi, tương đối an toàn.”

Tài xế cũng đồng ý, đóng hết cửa lại, “Mọi người đợi chút đi!”

Doãn Nguyên vỗ Hán Ông, “Đây là sao?”

Hán Ông cau mày, “Ả kia là một Thảo quỷ bà. Chúng ta chỉ có chờ ả đi qua mới có thể đi. Xui thật, không biết trước khi trời tối có về trại không nữa.”

“Không có cách nào đuổi ả đi sao?” Doãn Nguyên liếc nhìn Lộ Ngôn vẫn đang xoa trán, hỏi.

Hán Ông lắc đầu, “A Á và A Mễ đều không ở đây… Không làm gì được.”

“Thảo quỷ bà là gì?” Lộ Ngôn ấn ấn cái trán đỏ.

“Ừm, đại khái là một phụ nữ chuyên hạ cổ, trông rất xấu.” Doãn Nguyên giải thích.

“Cậu nhóc này nói đúng. Thảo quỷ bà là một đám đàn bà sống một mình, hơn nữa tính tình còn rất quỷ dị.” Bác tài xế cũng tham gia trò chuyện, “Chúng tôi lái xe sợ nhất chính là gặp Thảo quỷ, không thể bắt, cũng không thể đắc tội.”

Hán Ông xê vào, nhường chỗ cho bác tài.

Bác ta cười cười, cảm ơn Hán Ông, nói tiếp: “Mỗi lần tôi ra ngoài, vợ tôi đều căn dặn phải cẩn thận, không nên mạo phạm Thảo quỷ bà. Những người này ác độc lắm, thấy cô gái Miêu xinh đẹp là hung bạo bắt làm đồ đệ, khiến con gái nhà lành người không ra người, quỷ không ra quỷ. Không thích ai liền hạ cổ, tự dưng chả biết vì sao lại bỏ mạng!”

Hán Ông cũng gật đầu tán thành, “Trong trại cũng không chào đón Thảo quỷ bà, bọn họ đều luyện các cổ thuật ác độc.”

“Loại cổ đó của Thảo quỷ bà không thể giải sao?” Lộ Ngôn hiếu kì.

Bác tài tỏ ra thần thần bí bí, “Hỏi rất hay! Cậu nhóc này, bình thường tôi không nói cho người khác đâu. Nhưng ngày hôm nay chúng ta cùng nhau gặp Thảo quỷ bà, cũng là có duyên, bác đây sẽ nói cho cậu biết. Nếu trúng cổ của Thảo quỷ bà, đi tìm một giếng nước, nhanh chóng múc ba gáo nước lên uống!”

Thấy Doãn Nguyên và Lộ Ngôn không tin, bác tài vội kêu: “Là thật đấy! Đây chính là phương pháp bảo toàn tính mạng vợ tôi bảo, người bình thường tôi không nói cho ai đâu!”