Ngày ấy, cuộc sống của Hayakawa Ryouko đã kết thúc.
Cô là một người phụ nữ bình thường có thể tìm được ở bất cứ đâu.
Gia đình cô có năm người, gồm cha mẹ và hai cô em gái. Khi có chuyện gì, vì là chị cả nên ý thức trách nhiệm của cô rất lớn. Song, cô là người chẳng có tài năng gì đặc biệt và thậm chí ngoại hình của cô rất đỗi bình thường.
Điểm khác biệt duy nhất của cô với mọi người là cô mê game, manga, tiểu thuyết từ khi còn nhỏ và chẳng thể nào bỏ chúng được.
Cô thường lui tới cafe manga thay vì tụ tập hẹn hò. Cô thích cắm mặt vào game hơn là đi tìm ý chung nhân. Thay vì tận hưởng hết cả hè ở biển, cô ấy lại ưu tiên xếp hàng ở Comic Market và thu về chiến lợi phẩm - cô là loại otaku khó tính mà chưa kịp để ý, cô đã bước qua cái tuổi 30.
"Bạn trai của con sẽ chẳng bước ra từ màn hình đâu."
Khi nhắc đến chuyện hôn nhân, người được hỏi là cô con gái lớn lại trả lời thế với vẻ mặt nghiêm túc, hai vị phụ huynh chỉ biết "Ah, đứa trẻ này thực sự vô vọng rồi", như thể hiểu rõ ẩn ý vậy.
Cô lè lưỡi trêu ngươi bố mẹ mình, hai người dường như đang xấu hổ từ tận đáy lòng, và bồi thêm "bởi vì họ là 2D", để rồi sau đó bị mẹ cô mắng té tát. Cô đã nhăn mặt trước nắm tay của mẹ, nhưng may thay cú đánh đã dừng lại nhờ hai vị phụ huynh của cô sắp xếp một cuộc xem mắt.(?)
Người phụ nữ như vậy đã làm việc như một nhân viên công sở tại một công ty có tiếng trong sàn giao dịch chứng khoán. Vì thu nhập của cô cao hơn một chút so với những người đồng giới và cùng thế hệ, cô đã mua một căn hộ trả góp gần nhà bố mẹ khi cô ấy sắp bước sang tuổi 30, để lo cho bố mẹ khi họ về già.
Cô chẳng có ý định kết hôn hay có người yêu. Cô tính sớm thanh toán hết nhưng nếu có khả năng nào đấy cô lại kết hôn, sống trong căn hộ cũng được hay bán nó đi cũng ổn thôi. Cô mong muốn một cuộc sống yên bình, một mình vô tư trong khi chú ý đến bố mẹ và cuộc sống về già.
Cô ưu tiên cho sở thích của mình hơn cả công việc là một nhân viên văn phòng ở một công ty. Cô đã đào tạo một cấp dưới và chưa kịp nhận ra, cấp dưới đó đã có được một vị trí trong phòng ban. Trong khi rơi nước mắt vì cấp dưới mà mình tận tình chỉ dạy đã trở thành quản lý của một bộ phận khác, cô lại đào tạo một người nữa... Mỗi ngày cô bỏ ra đều mang lại hiệu quả. Cô chẳng nghi ngờ gì rằng cuộc sống này sẽ tiếp diễn cho đến lúc cô nghỉ hưu.
Thế nhưng, cuộc sống thường ngày tốt hơn hết là đừng bao giờ thay đổi này lại đột ngột chấm dứt.
Cái ngày trước sinh nhật lần 35 của cô, dẫu đã gần vào đông hơn là cuối thu, trời lại mưa bất chợt khi cô rời công ty sau giờ tăng ca. Trời lạnh và tầm nhìn rất tệ, cơn mưa bất ngờ ấy ồn ào đến nỗi như thể mặt đất sẽ bị rỗng ra vậy.(?)
"Dự báo nói trời sẽ chỉ mưa phùn thôi mà."
Ryouko lấy chiếc ô gấp ưa thích của mình ra khỏi túi trong khi thở dài. Theo dự báo thời tiết lúc sáng, có chút khả năng là trời sẽ mưa và thậm chí có mưa thì cũng ngừng lại ngay lập tức. Dự báo sai hết rồi.
(Mình có thể vừa ăn tối vừa trú mưa ở đâu đó, nhưng hôm nay có việc mình cần phải làm… Cơn mưa ngu ngốc.)
Ryouko thở dài đầy chán nản. Đối với Ryouko, hôm nay không chỉ là ngày trước sinh nhật thứ 35 của cô. Hôm nay là ngày phát hành được chờ đợi từ lâu của otome game mới mà Ryouko đã hóng hơn nửa năm.
Tuy nhiên, thật tiếc khi cô phải làm việc tăng ca. Bình thường cô không tăng ca. Cô rời khỏi chỗ ngồi của mình vào giờ cố định, mặc kệ ánh mắt cầu khẩn của đồng nghiệp. Song, hôm nay sếp giao một công việc phải hoàn thành dù thế nào đi nữa. Đó là số phận đáng buồn của một người làm việc trưởng thành không thể nào từ chối được.
Thế nhưng, dù hối tiếc ra sao đi nữa thì thời gian sẽ chẳng quay trở lại. Để sở hữu game đó sớm hơn một chút và chơi được lâu hơn, cô mở chiếc ô và chạy bộ đến cửa hàng game yêu thích của mình.
Cửa hàng game cô định đến là một cửa hàng ưa thích từ những ngày cô học cao trung. Lý do tại sao cô vẫn đặt trước và mua trong một cửa hàng dù ngày nay có thể đặt hàng online và giao tận nhà, là vì cô quen một nữ nhân viên chịu trách nhiệm những sản phẩm mới nhất và cô ấy có thể dự trữ những sản phẩm không thể đặt trước được.
Ngay cả người phụ nữ đã bước qua cái tuổi 30 cảm thấy hơi xấu hỏi khi mua, cô chẳng hề hối tiếc khi có thể trò chuyện một cách say mê về thứ cô tôn thờ(?) với nhân viên bán hàng.
"Ồ! Tín hiệu thay đổi rồi!"
Những lời độc thoại của cô đã tăng lên khi cô bắt đầu sống một mình. Tự thoại trong khi xem tivi là chuyện cơm bữa.
Đèn giao thông với thời gian chờ lâu trước mặt cô là rào cản cuối cùng ngăn cô tới đích đến. Hơn nữa, ở trong mưa lớn và nhiệt độ thấp thế này, chờ lâu là một việc khó mà làm được.
Bên cạnh đó, một chiếc ô gấp là không đủ để che chắn trước một cơn mưa nặng hạt. Ngay cả đôi giày mới mua, chiếc áo khoác ưa thích và cả túi xách đắt tiền đều đã ướt sũng do mưa.
Ryouko bước vào và bắt đầu băng qua làn đường dành cho người đi bộ. Tầm nhìn xấu và đầu óc cô thì toàn game mà cô sẽ chơi sau đó, khiến sự chú ý của cô giảm đáng kể.
Khoảnh khắc mà Ryouko bước lên vạch trắng thứ hai của lối băng qua đường, một tiếng còi vang lên như thể xé tan tiếng mưa.
Khi cô quay đầu về phía âm thanh đó, ánh sáng trắng tinh mang đến một vụ tai nạn thương tâm khiến trời đất tựa như một thước phim quay chậm.
Cuối cùng, một âm thanh va đập vang lên, mọi thứ xung quanh biến mất khỏi tầm nhìn của cô và nó trở nên tối đen.
(Ah, mình cần phải gọi onee-san và nói với chị ấy hôm nay mình không thể đến được rồi…)
Dù Ryouko đang nghĩ như thế, nhưng ý thức của cô đột nhiên ngừng lại như thể một cái công tắc bị ngắt vậy.
Hayakawa Ryouko, người đang sống một cuộc sống bình thường, đã đột ngột qua đời trong một tai nạn giao thông trước ngày cô bước sang tuổi 35.