Ngày đó, ta rốt cuộc nhịn không được. Ngay trước mặt Tạ Minh Quân, ta đã thốt ra những lời ấy.

Chàng ta đang uống trà. Bàn tay của chàng đưa lên và dừng lại ngay giữa không trung, từng ngón tay mảnh khảnh gọn gàng khoác lấy chiếc ly sứ thanh hoa[note38328]. Chàng nâng đầu, nhướng mày và đạm cười: “A Lâm à, ta cứ tưởng ngươi hẳn phải hiểu chuyện chứ.”

Ánh nắng tháng ba xỏ xuyên qua cửa sổ. Ta cúi đầu và nhìn vào bàn tay đang được đặt trên đùi mình. Nó trông thật nhợt nhạt và lạnh buốt làm sao. Hằng đêm, ngón tay của Tạ Minh Quân luôn quấn lấy nó. Ánh nến vàng nhạt đã từng vẽ nên bóng dáng đôi tay bọn ta giao triền nhau trên tấm nệm bằng lụa.

Chợt thấy hốt hoảng, ta liền đứng dậy: “Ta đi trước.”

Chàng ta vẫn đưa chén trà lên môi rồi nhấp một ngụm như thể chưa từng nghe thấy lời nói của ta.

Cứ thế, ta đã bỏ chạy trối chết.

Tự nhốt mình trong tiểu viện[note38324], ta dần thất hồn lạc phách. Trong thiên hạ này, ai chẳng biết Tạ Minh Quân tính vốn phong lưu. Quả là vọng tưởng khi muốn đạt được một lời hẹn ước từ chàng, ta thật quá tham lam mà.

Nhưng ba ngày sau hôm đó, vào buổi tối, có người đã gõ cửa trước tiểu viện của ta. Còn chưa kịp đứng dậy, người kia đã đi vào, mang từ bên ngoài một cảm giác lạnh buốt. Chàng ta mặc một bộ áo bào[note38325] màu xanh mượt mà, cặp mắt sáng trong, và khóe miệng gợi lên thành một nụ cười nhạt.

Ta cứng mình, đứng yên tại chỗ, không biết liệu đây có phải là một hồi mộng. Tạ Minh Quan làm căn phòng ấm lên như nhiệt độ của chàng – cái nhiệt độ mà ta hằng thân quen. Ánh đèn nhấp nháy trong bóng tối. Chàng nhẹ nhàng dán môi mình lên ta. Vẫn như nhiều lần khác trong quá khứ, chưa từng mở miệng, ta cũng đã say.

Tỉnh lại lúc mưa đã tạnh, mây đã tan, ta hơi chút nghiêng đầu sang bên cạnh, liền nhìn thấy Tạ Minh Quân đang đứng trước giường, ngay dưới ánh trăng. Chàng tùy ý khoác chiếc áo bào trên vai. Sau một lúc, chàng xoay đầu lại, vẫn mang một vẻ mặt tươi cười thong dong. Ngữ điệu như đang trêu ghẹo, chàng nói: “Ngươi nói ngươi đã yêu ta từ lâu. Giờ là lúc xem coi ngươi có nói thật hay không.”

Một đóa tuyết liên nghìn năm. Một viên trân châu hắc ngọc. Một con cổ[note38326] vương trăm chân. Một quả sâm vương thất diệp[note38329].

Tạ Minh Quân nói: “Ngươi có thể mua, có thể xin, hoặc là trộm chúng. Sao cũng được, miễn là vì ta mà mang bốn thứ đó về đây, ta sẽ tin tình yêu của ngươi là thật lòng.”

Ta cười khổ: “Nếu ngươi không muốn ta tiếp tục dây dưa thì hà tất gì phải làm như vậy.”

Chàng ta khẽ cười, cũng không hề đáp trả gì thêm, rồi móc ra một vật từ trong vạt áo, ném qua. Ta với tay bắt được vật đó, nó là một khối lệnh bài tinh xảo bằng ngọc.

“Nếu cảm thấy có gì khó khăn, cứ dùng nó để cầu viện thương điếm dưới danh nghĩa của ta. Mang được bốn thứ đó về, ta hứa sẽ bên ngươi trọn đời.”

“Thật sự?”

“Tất nhiên.”

Chàng đã chuẩn bị rời khỏi, nhưng vẫn quay lại cười một tiếng: “Nhưng chắc chắn phải nhớ còn sống trở về. Nếu không thì sau này ta phải ở bên ai?”

Hôm đó, chàng ta đứng đối diện với ánh trăng, treo trên miệng một nụ cười nhạt. Bên trong đôi mắt chàng như đang có ánh sáng trào ra.

Thế là ta chấp nhận ván cược này.

Ba năm ở Quan Ngoại, hai năm ở Tắc Bắc, rồi lại hai năm ở Miêu Cương Nam Hải.

Cơ thể ta bẩm sinh yếu đuối, suy nhược, không có cách nào tu luyện được võ công. Trong lúc tìm kiếm khắp đại lục, ta phải đối mặt nhiều gian khó, nhưng vẫn luôn nhớ đến lời nói của chàng ta: “chắc chắn phải nhớ còn sống trở về.”

Cũng không phải là ta chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ, hoặc dùng danh nghĩa của chàng để tìm kiếm tin tức. Nhưng mỗi khi chạm vào khối lệnh bài được cất ở áo trong, nằm ngay trước ngực, ta cũng đều thu tay lại.

Nếu chàng muốn một bằng chứng cho tấm lòng của ta thì ta càng phải dùng chính sức mình để thực hiện nó.

Lúc ta mệt mỏi mà trở lại Trung Nguyên, khi đó đã là cảnh còn người mất[note38327].

Ta lần đầu gặp chàng tại một thương điếm ở kinh thành. Chỉ với một bộ áo trắng, một cái xoay đầu nhìn lại, và một lần chuyện trò, chàng đã làm ta rơi vào một hồi tình kiếp không dứt ra được.

Hiện tại, vẫn còn có người nhận ra được khối lệnh bài mà chàng từng đưa. Ta được dẫn vào sảnh sau của thương điếm, nhưng người đi ra tiếp đón lại chẳng phải là chàng. Nhưng dù sao thì ta cũng quen người đó. Hắn là quản lý của thương điếm ở kinh thành, đồng thời cũng là bạn nối khố từ nhỏ của Tạ Minh Quân.

Ta cũng không nói gì nhiều với hắn, đặt chiếc túi lên bàn và mở ra, bên trong là: một đóa tuyết liên nghìn năm, một viên trân châu hắc ngọc, một con cổ vương trăm chân và một quả sâm vương thất diệp.

Hắn nhìn qua từng món rồi đưa mắt nhìn ta. Mang nét mặt chất chứa một nỗi bi sầu, hắn thở dài, lẩm bẩm: “Quả thật, y hệt như những gì cậu ta nói mà.”

“Y hệt cái gì?” Ta hỏi ngược lại, một dự cảm chẳng lành dần dấy lên trong lòng.

Hắn cất kỹ bốn món kia, ngồi xuống, rồi nhìn ta một hồi lâu, sau đó chậm rãi nói: “Tạ Minh Quân đã qua đời từ hai năm trước. Cậu ta mắc bệnh tim bẩm sinh, không có thuốc chữa.”

Ta đờ đẫn nhìn về phía bốn món nằm trên bàn. Hắn cũng quay đầu nhìn sang, nói tiếp: “Bốn thứ này cũng là thành phần của một phương thuốc. Tuy không phải để trị bệnh tim.” Hắn dừng một chút, nhìn vào ta, sau đó, chậm rãi thốt ra từng chữ: “Lại trị kinh mạch tắc nghẽn, cơ thể lạnh và suy nhược.”

Kế tiếp, hắn lại lấy ra khối lệnh bài luôn bên ta bảy năm, và đặt nó lên bàn, lại thở dài nói: “Cậu ta nói tính ngươi quật cường, chắc chắn sẽ không mượn sức của thương điếm. Nhưng chắc hẳn ngươi không biết, khối lệnh bài này là biểu tượng cho chủ nhân của thương điếm. Từ nay về sau chúng ta cũng phải gọi ngươi là chủ tiệm đấy.”

Những gì hắn nói sau đó ta đều không nghe thấy được.

Ta giật mình mà trở lại ngày hôm đó. Tạ Minh Quân đứng trước ánh trăng, miệng treo một nụ cười nhạt, trong ánh mắt như có ánh sáng trào ra.

Chàng ta nói: “Mang được bốn thứ đó về, ta hứa sẽ bên ngươi trọn đời.”

Tại kinh thành, hôm đó trời mưa to. Ta quỳ gối trong mưa, nghẹn ngào khốc rống.

*

Vị trí của từng vùng được đánh số trên bản đồ dưới đây, riêng Tắc Bắc nằm giữa Trung Nguyên và vùng đất ngay phía trên nó.

1) Quan Ngoại:关外

2) Tắc Bắc: 塞北

3) Miêu Cương Nam Hải: 苗疆南海

4) Trung Nguyên: 中原